Lục Cảnh Thâm nhướng mày: “Ngành sản xuất rất bình thường, giống với ngành sản xuất khác, không có cái nhìn đặc biệt nào.”Cảnh Ninh nở nụ cười sâu kín.Ý cười của cô hàm chứa bảy phần men say, ba phần thanh tỉnh.
Mắt đẹp như thu thủy doanh doanh, giọng điệu nhợt nhạt: “Tôi cũng cho rằng thế.”Đột nhiên một mùi hương lạnh lẽo đánh ập đến chóp mũi.
Lục Cảnh Thâm hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cô đang ngồi thẳng thân mình đột nhiên cô dựa nửa người vào người anh.“Vậy anh cảm thấy tôi đẹp sao?”Sống lưng Lục Cảnh Thâm cứng đờ.Người phụ nữ trước mắt không thể nghi ngờ là đẹp.Không chỉ đẹp, còn đẹp đến gợi cảm, đẹp đến kinh diễm.Cứ việc hôm nay cô chỉ mặc áo khoác vàng nhạt đơn giản tầm thường, trong mặc chiếc áo hai dây, nhưng không ngăn được sự thanh quý lãnh diễm phát ra từ trong ra ngoài.Trong lòng anh bỗng dưng hiện lên một câu: “Ngàn thu không đẹp mắt, đẹp mắt là giai nhân.”Hầu kết anh lăn lộn một chút, không nói chuyện.Một lát sau, mới không tự nhiên “Ừ” một tiếng.Cảnh Ninh lại ghé sát hơn, môi đỏ kiều diễm dường như muốn tiến đến bên tai anh, tự cho là nhỏ giọng hỏi: “Vậy nếu tôi muốn ngủ với anh, anh nguyện ý cho tôi ngủ chứ?”“Phụt…!”Tô Mục đang lái xe thật sự không nhịn được “Phụt” cười một tiếng.Giây tiếp theo, anh ta cảm giác có ánh mắt lạnh lẽo như dao sau lưng.Anh ta vội vàng ngừng cười, thuận tiện ấn đóng cửa chắn giữa xe.Lúc này Lục Cảnh Thâm mới quay đầu nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh.Anh hơi híp mắt, đáy mắt có ánh sáng di chuyển: “Muốn ngủ với tôi phải trả giá đắt, em xác định chứ?”Cảnh Ninh cười ha ha: “Tiền? Tôi có.”Cô nói xong, từ trong túi móc ra xấp tiền, đem tất cả xấp tiền đỏ từ bên trong ra.“Anh đếm đếm, nếu không đủ, chúng ta có thể chuyển khoản.”Lúc này Lục Cảnh Thâm mới phát hiện, lời cô nói vừa rồi không phải nói giỡn, cô nghiêm túc.Gân xanh trên trán thình thịch hai cái, anh xoa xoa ấn đường.“Đêm nay có phải cho dù là ai ngồi ở nơi này, em cũng muốn ngủ với họ?”Cảnh Ninh lắc lắc đầu.Bỗng nhiên cô cười ha ha, duỗi tay vỗ vỗ mặt anh.“Tôi sẽ không ngu như thế, muốn ngủ với anh bởi vì anh đẹp trai.
Không phải bọn họ xem thường tôi sao? Tôi phải đi tìm người càng đẹp trai hơn anh ta càng tốt, tôi khiến bọn họ tức chết!”Lục Cảnh Thâm làm gì cũng không nghĩ đến, sẽ là cái đáp án này.Anh hơi dở khóc dở cười, hiển nhiên không nghĩ lời nói của cô là sự thật.Đúng lúc này, đột nhiên xe phanh gấp một cái.Cảnh Ninh vốn uống đến say khướt, theo quán tính vọt mạnh ra ngoài.
Nếu không phải Lục Cảnh Thâm tay mắt lanh lẹ kéo cô trở về, thể nào cô cũng bị quăng ngã ra ngoài.Sắc mặt anh sầm xuống: “Làm sao thế này?”Giọng nói Tô Mục truyền từ đằng trước: “Thật xin lỗi tổng giám đốc, đã đến Lục Viên.”“Anh trở về đi!”“Vâng!”Phía trước xe truyền đến âm thanh đóng cửa xe.
Lục Cảnh Thâm quay đầu nhìn về phía người phụ nữ trong lòng ngực, thấy mắt cô say lờ mờ mê mang, khuôn mặt thanh lệ ửng đỏ cả hai má, không khỏi nhíu mày.“Chúng ta đến rồi, xuống xe đi!”Nhưng người phụ nữ này không có động đậy, dựa vào trong lòng ngực anh, nhìn lên mặt tôn quý kiệt ngạo của anh.Gương mặt kia cấm dục, lãnh đạm, môi mỏng mà gợi cảm, lúc đóng lúc mở tràn ngập mê hoặc người khác.Cồn quấy phá, não xúc động.Cô duỗi tay ôm lấy cổ anh, một hơi lạnh hôn lên.Sống lưng Lục Cảnh Thâm cứng đờ, đồng tử co chặt.
Giây tiếp theo, trên môi mềm mại lập tức rời đi.Cảnh Ninh nhìn bộ dạng cương cứng giật mình của anh, cười khanh khách.“Anh đẹp trai, miệng anh thật ngọt.”Lục Cảnh Thâm: “...”Cố nén xúc động muốn ném cô xuống xe, anh trầm giọng nói: “Buông tay!”Cảnh Ninh không có động, chớp chớp mắt, nhìn bộ dạng anh tuấn lãnh trầm của anh, đột nhiên vành mắt ửng đỏ.“Có phải anh cũng chê tôi cứng ngắc, không dịu dàng, không tình thú, cho nên anh mới không chịu ngủ với tôi phải không?”Lục Cảnh Thâm căng chặt cằm: “Không phải.”“Vậy tại sao anh không chịu đồng ý với tôi?”Cô giống như đột nhiên uất ức, từng giọt nước mắt lớn cứ rơi xuống, lăn dài trên mặt ngọc tái nhợt, giống như từng viên đá quý trong suốt.Tim anh đột nhiên hung hăng căng thẳng.Nước mắt người phụ nữ trước mặt giống như không cần tiền mà rơi xuống, rất nhanh đã dính vạt áo anh..
Danh Sách Chương: