Sắc thái của Cao Minh Thành hòa hoãn hơn một chút, luồn tay xuống dưới bế An Tịnh Nhã lên, một đường thẳng ra ngoài, xuống lầu.
Giang Minh Triết cả người thẳng tắp đứng đợi dưới phòng khách, mắt thấy tổng tài bế người xuống, tay đưa lên đẩy gọng kính, đầu hơi cúi xuống.
"Cậu cho người mang lễ phục tới khách sạn đi."
Giang Minh Triết: "Dạ".
Sau đó quay người đi làm ngay.
An Tịnh Nhã lại vô cùng im lặng ngồi vào xe lăn, thật là đang suy nghĩ.
Cao Minh Thành quay lại chứng tỏ An Hi Văn đã bị đuổi đi.
Quả nhiên là người phụ nữ ngu ngốc, một tên đàn ông cũng không giữ được.
An Tịnh Nhã sầm mặt.
Cao Minh Thành là đang muốn chơi cái gì?
.......
Mộng Phạn đỡ Tịnh Nhã ngồi vào xe lăn, chỉnh lại mái tóc vừa được uốn lên của cô, trong mắt ngập tràn sự vui vẻ.
An Tịnh Nhã vẫn là vẻ mặt lãnh đạm bình lặng như cũ, không biểu lộ yêu thích, cũng không biểu lộ sự chán ghét, đây là thể hiện sự không thèm quan tâm.
Hội trường lớn của khách sản ở tầng cao nhất, nói là đến chúc mừng Hàm thị thì nên dùng cách nói chuẩn xác hơn là tới nịnh nọt, móc nối quan hệ, và là nơi để ông nọ bà kia đến để bàn chuyện hợp tác.
Dĩ nhiên, tiệc của Hàm thị thì người được nịnh nọt nhiều nhất chính là Hàm chủ tịch.
Mọi người đều đang vây quanh chủ tịch Hàm chúc rượu và ca tụng những ngôn từ quá sức hoa mĩ đi.
Cửa hội trường bất ngờ mở ra, theo lẽ tự nhiên mọi người đều hướng mắt nhìn ra xem ai đến.
Vài giây sau tất cả đều ngây người.
Đứng trước cửa hội trường là một người đàn ông với mái tóc rất ư là nổi bật màu tím nho, mặc vest màu xanh dương, mặt mày non một bộ.
Đằng sau là một người mặc quần áo thể thao, dáng người mặt mũi tuy đẹp nhưng bộ dáng lại như tên côn đồ ngoài chợ.
Cái loại trang phục này cũng thật không phù hợp với không khí hiện tại a~
Tuy nhiên, ngay sau đó sắc mặt của toàn hội trường đều đổi, ai cũng có xu hướng tiến về phía hai người đàn ông vừa đến này, và người đặc biệt được quan tâm đ ến chính là chàng trai có bộ mặt non choẹt.
Người đi đến không phải để đuổi đi, không phải để đánh cũng chẳng phải để để chửi.
Đơn giản, chỉ là muốn nịnh nọt kết thân.
Ngay cả "chủ nhà" cũng tươi cười ra tận cửa tiếp đón cũng đủ hiểu thân phận của người kia không bình thường.
"Mạc tổng." Chủ tịch Hàm đưa ly rượu cho người phục vụ, mặt kính cẩn đi đến chào hỏi.
Mọi người xung quanh cũng đều chung một thái độ như vậy.
Mạc tổng?!
Ha! Đây chính là Mạc Tu Kiệt, tổng tài mới nhậm chức của Mạc thị, hai chân đứng hắc đạo.
Mới vừa nhậm chức nhưng khiến cả Cao gia và An gia đều báo động đỏ.
Thân phận như vậy, mọi người lại to gan ko e sợ được sao?
Hơn nữa, đừng chỉ nhìn mặt Mạc Tu Kiệt mà đánh giá con người anh ta.
Nhìn mặt anh ta non nớt ngây ngô, nhưng người ta đã ba mươi tuổi rồi, khí chất trên người ấy à, chậc, quá nguy hiểm.
Mặt non nớt như thư sinh, ai biết được tay anh ta đã dính bao nhiêu máu người.
Đây đúng là một bộ mặt đánh lừa mắt người.
Vẫn là không nên đụng vào người này, chơi với lửa rất nhanh sẽ bỏng tay.
Mọi người còn chưa kịp đi đến chỗ Mạc Tu Kiệt bắt chuyện làm quen thì cửa hội trường lại lần nữa mở ra.
Mọi người lại lần nữa đứng sững tại chỗ kinh ngạc ngước nhìn.
Cao Minh Thành như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ung dung tự tại đẩy xe lăn đi vào.
Vừa đi đến gần Mạc Tu Kiệt, Mạc Tu Kiệt quay sang nhìn.
Cao Minh Thành lại làm như không thấy ánh mắt của Mạc Tu Kiệt, hơi cúi đầu không mặn không nhạt, nói bằng âm lượng đủ để người xung quanh ngay gần có thể nghe thấy: "Tới rồi."
Mạc Tu Kiệt lúc này mới nhìn đến người con gái ngồi trên xe lăn.
Chiếc váy xanh dương nhạt trễ vai để lộ ra bờ vai trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo.
Đôi mắt phượng đen nhánh không tiêu cự nhưng vẫn người khiến người khác nhìn vào thấy được sự hờ hững, và bị thu hút một cách kì lạ.
Nhìn vào An Tịnh Nhã, người ta lập tức có thể liên tưởng tới ngay những từ "tao nhã", "cao quý".
Tuy không xinh đẹp đến mức gọi là sắc xảo từng đường nét nhưng lại khiến Mạc Tu Kiệt dừng ánh mắt trên mặt cô rất lâu.
Cao Minh Thành lúc này mới quay sang nhìn.
Mạc Tu Kiệt lại rất nhanh di chuyển ánh mắt , quay sang "thư kí" của mình nói chuyện.
Mọi người lúc này mới xôn xao trở lại nhưng nụ cười của anh cũng cứng ngắt không thì cũng là ngượng cười.
Đùa sao? Có hai ông lớn ở đây, có thể tự nhiên mà cười sao? Mọi người chỉ sợ tâng bốc ông lớn này thì sẽ bị ông lớn kia ghi thù, thế nên vẫn chưa có ai dám bước lên bắt chuyện.
Vẫn là Hàm tổng giải vây cho cái không khí này, cho người mang rượu đến đưa cho Cao Minh Thành, An Tịnh Nhã, Mạc Tu Kiệt và thư kí của Mạc Tu Kiệt.
An Tịnh Nhã ngửi được mùi rượu đưa đến gần, nhẹ nhàng nói: "Tôi uống nước ngọt."
Người phục vụ cười thân thiện đưa ly rượu về thì Cao Minh Thành lại nhanh tay trước bắt lấy, cầm ly rượu đi.
"Chú Hàm, bà Cao sức khỏe không thích hợp uống rượu, chú không để ý chứ."
Hàm tổng cười một tiếng: "Sức khỏe không tốt, chú cũng không gây khó dễ cho những người trẻ như bọn cháu."
Người phục vụ đưa ly rượu đến trước mặt Mạc Tu Kiệt, Cố Trạch Dương đưa tay ra nhận thay, hướng Hàm Hoằng Văn nói: "Bà Mạc nhà chúng tôi không thích Mạc tổng uống rượu, tôi xin được uống thay cậu ấy."
Mạc Tu Kiệt quay sang lườm một cái, Cố Trạch Dương cười hề hề nói nhỏ: "Anh đã ngủ sô pha hai ngày rồi, tình cảm với chị dâu đang mâu thuẫn, thời gian này vẫn là nên chiều theo ý chị dâu, anh cố gắng tiết chế một chút."
"Mâu thuẫn ông nội nhà cậu.
Cả nhà cậu mới mâu thuẫn.
Tôi với cô ấy là cặp đôi yêu nhau đang trong thời gian bồi đắp tình cảm, những người Ế như cậu, không có hiểu được đâu." Mạc Tu Kiệt ngay lập tức gằn giọng phản bác lại, còn nhếch môi cười khinh thường.
Cố Trạch Dương hoàn toàn là bị làm cho tức chết.
Rõ ràng là có ý tốt khuyên bảo, cuối cùng lại thành bị khinh thường vì...!chưa có người yêu.
Danh Sách Chương: