Sau khi Trần Cảnh An dọn khỏi nhà họ Phục, Phục Việt chỉ thấy y có một lần.
Thậm chí hắn bắt đầu chờ mong bước vào cái doanh trại khép kín biết ăn tươi nuốt sống con người kia.
Vì ở đó, hắn có thể nhìn thấy Trần Cảnh An mà không cần phải mượn bất cứ lý do gì.
Doanh trại khép kín là nơi mỗi Thiếu tướng phải vượt qua.
Những sĩ quan được chọn vào giai đoạn sau của kỳ sát hạch sẽ thi đấu, chém giết ở trong đó.
Hai người trụ lại đến cuối mới đủ tư cách quyết đấu với nhau.
Trước khi đặt chân vào doanh trại khép kín, tất cả Alpha đều phải ký giấy tự chịu trách nhiệm với sống chết của mình.
Doanh trại này được xây dựng trong một dãy núi, cả khu tăm tối không thấy mặt trời.
Mỗi ngày đều có người được khiêng từ bên trong ra, bên ngoài xác chết nhiều đến mức chó hoang cũng không ăn hết được, không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng.
Cách ly trong doanh trại được mười tám ngày, ba trăm Alpha đi vào bị lạnh chết một ít, đói chết một ít, chỉ còn khoảng hai phần ba quân số đến được ký túc xá có lò sưởi than.
Ngày thứ ba mươi hai, hai trăm Alpha sống sót bắt đầu tự chém giết lẫn nhau, chết hơn một nửa, trọng thương bỏ quyền thi đấu một hơn phân nửa.
Phục Việt tiếp tục đấu với những Alpha còn lại, đêm nào cũng bò về phòng trong tình trạng thương tích đầy mình.
Ngày thứ sáu mươi trong doanh trại, đại đa số Alpha đều chết hoặc bị thương.
Những người trụ lại sau cùng bước vào giai đoạn huấn luyện cuối, được phép chữa trị.
Rốt cuộc, Phục Việt cũng gặp được Trần Cảnh An.
Y và những bác sĩ trưởng dự bị khác cùng đi vào ký túc xá của Thiếu tướng dự bị, xử lý vết thương cho năm mươi Alpha cuối cùng.
Ngay khoảnh khắc Trần Cảnh An bước vào, Phục Việt đã nhìn thấy y.
Y mặc áo blouse trắng, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt đảo quanh gian phòng một lượt, như đang nhìn mọi người mà lại như chẳng thấy ai.
Phục Việt chờ Trần Cảnh An đi đến cạnh mình, trở thành bác sĩ phụ trách của mình trong doanh trại khép kín.
Việc bác sĩ trưởng dự bị phải vào doanh trại khép kín là bắt buộc.
Trong giai đoạn thi đấu cuối cùng, Alpha nóng nảy có sức sát thương rất lớn, cần sự hỗ trợ của bác sĩ.
Lại nói, đây cũng là một thách thức nguy hiểm đến tính mạng đối với bất cứ bác sĩ nào.
Thế nhưng, Trần Cảnh An không đến bên cạnh Phục Việt mà chọn Alpha cách xa hắn nhất.
"An An." Sau khi được băng bó vết thương, Phục Việt lên tiếng gọi Trần Cảnh An.
Họng hắn như bị lửa thiêu cháy.
Từ lúc vào doanh trại khép kín đến nay, hằng ngày hắn đều dùng nắm đấm chào hỏi mọi người, đã không nói chuyện khoảng hai tháng rồi.
Hắn tiếp tục nói với Trần Cảnh An: "Đến cạnh tôi đi, tôi sẽ không làm em bị thương."
Nhưng người nọ rất cứng, một mực quay lưng với Phục Việt.
Y nói cho hắn biết: "Tôi muốn trở thành bác sĩ trưởng, vì tôi có năng lực."
Tôi không cần bất cứ Alpha nào nương tay, cũng không cần anh đối xử đặc biệt.
Một tuần sau, những Alpha còn lại bị phân đến các phòng khác nhau.
Mỗi ngày, bác sĩ sẽ tiêm thuốc cho bọn họ, đẩy bọn họ bước vào thời kỳ nhạy cảm.
Bọn họ bị trói chặt trên ghế, buộc phải vượt qua 7 ngày động dục mà không có bất cứ sự an ủi nào.
Trong một tuần đó, liên tục có Alpha nổi điên giật đứt dây thừng, tấn công bác sĩ tiêm thuốc vào cơ thể mình.
Sau cùng, chỉ còn lại hai mươi Alpha được thả nhờ vượt qua thử thách.
Nhưng không chờ bọn họ nghỉ ngơi lấy sức, ban huấn luyện trong doanh trại đã thả Omega phát tình vào phòng của Alpha trong thời kỳ nhạy cảm.
Những Alpha có thể đi đến ải này đều vô cùng mạnh mẽ.
Cho nên hai mươi Omega bước vào doanh trại làm thử nghiệm đều là tự nguyện.
Bọn họ hoặc muốn tìm ô dù cho gia tộc, hoặc tới gần kỳ phát tình nhưng chưa chọn được hôn phu nên quyết định giao vận mệnh cho pheromone đưa đường dẫn lối.
Trong lần thử thách này, chỉ cần Alpha không khống chế được khao khát của mình, tự động rời ghế là coi như mất quyền thi đấu.
Nếu hắn không đánh dấu hoàn toàn Omega, vậy thì sau khi rời doanh trại, hai người cũng không cần cưới hỏi.
Nhưng trong trường hợp đánh dấu hoàn toàn, Alpha sẽ phải tuân theo quy định của doanh trại, cưới Omega đó về nhà.
Đám Omega vừa được thả vào, lượng pheromone trong doanh trại lập tức tăng vọt.
Rất nhiều người vượt qua bao đêm đói rét, bao ngày máu me, thậm chí vượt qua thời kỳ nhạy cảm của mình, nhưng cuối cùng lại không thắng được bản năng nguyên thủy của một Alpha.
Bọn họ bị pheromone Omega hấp dẫn, đứng dậy, đi về phía đối phương.
Những Alpha đã mơ màng này hoàn toàn không biết hành động của mình đại diện cho sự đào thải, còn muốn đánh chết bác sĩ đang cố dẫn Omega rời đi, sau đó nhào lên cắn cổ Omega như loài thú hoang.
Trần Cảnh An bị đánh gần chết, mãi mới trốn thoát khỏi tay Alpha mà y phụ trách, coi như sống sót hoàn thành khảo nghiệm của mình.
Nhưng huấn luyện viên trong doanh trại chướng mắt y, ở đây, chỉ có mình y là Beta.
Bọn họ không để y rời doanh trại như những bác sĩ may mắn sống sót khác mà cử y tới phòng một Alpha nữa, bắt y thi lại một lần.
Bọn họ chắc chắc Trần Cảnh An không thể bình an ra khỏi doanh trại, vì căn phòng kia có một con sói hoang dại nhất.
Đó là phòng của Phục Việt.
Khi nhìn thấy Trần Cảnh An, Phục Việt gần như rơi lệ.
Hắn rất sợ những Alpha khác sẽ giết chết y, sợ y không thể ra khỏi chốn dơ bẩn này.
Trần Cảnh An cảm nhận được nỗi sợ hãi trong lòng Phục Việt.
Y đột nhiên cong mắt, lộ ra vẻ mặt ấm áp mà lò sưởi trong phòng cũng kém xa, nói với hắn: "Đừng sợ, tôi còn sống.".
Danh Sách Chương: