Kiều Tĩnh An lấy một chiếc thìa gỗ nhỏ, múc một ít tương cà rồi phết lên một miếng bánh bao nhỏ, đút cho đứa thứ ba, khẩu vị của đứa thứ ba rất tốt, nhưng Kiều Tĩnh An đút mấy miếng thì không đút nữa, nên cho nó ăn một ít cháo.
Hạ Huân đỡ lấy con, "Cô tự ăn đi, tôi đút cho.
"Hạ Huân cầm lấy thìa và cháo, "Thằng hai, lấy một ít rau cải muối ớt lại đây, cho em con ăn.
"“Con và anh trai còn chưa ăn đủ đó.
” Đứa thứ hai rất bảo vệ đồ ăn, nhưng nhìn thấy ánh mắt của cha, sợ bị đánh, chủ động đem rau cải muối ớt tới.
Kiều Tĩnh An hành động của cha con nhà này, thấy rất thú vị.
Quằn quại xong bữa sáng, Kiều Tĩnh An mở cửa sổ ra hít thở không khí, may mà ở thời đại này vẫn có thể mở cửa sổ xe lửa, nếu không đi tàu mấy ngày người chịu đựng đủ.
Sau bữa sáng, trên lối đi có nhiều người hơn.
Có những người dẻo miệng nói chuyện trong toa, người trời nam đất bắc, mang tới tiếng phổ thông của khẩu âm khắp nơi, hơi thở cuộc sống nồng nặc khiến người không thích quan tâm người khác như Kiều Tĩnh An cũng cảm thấy thật tốt.
Nếu không có ai tuỳ nhìn chằm chằm vào mình thì càng tốt hơn.
Kiều Tĩnh An thay đổi tư thế, đối mặt với vị trí của cửa sổ xe, nhìn sông núi hiện ra ở bên ngoài.
Hạ Huân bước tới, nhỏ giọng nói: "Hai người này chắc đang nhìn chằm chằm cô đó.
"Kiều Tĩnh An cũng biết, đợi lúc xuống xe thì khó xử rồi, chỉ cần cô xuống xe, hai người đó càng chắc chắn cô không phải là người của quân đội, nhất định sẽ cùng xuống xe với cô.
Vậy thì chỉ có cô chạy xa một chút rồi trốn vào không gian.
Hạ Huân lơ đãng quan sát sắc mặt cô, sau đó bước ra ngoài.
Buổi trưa đoàn tàu đã đi vào ranh giới Hồ Nam, hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, ước chừng một lát nữa thì đến trạm, một số hành khách còn lại nhiều đồ đạc đã đang thu dọn đóng gói lại.
Kiều Tĩnh An lấy ra một lọ nước sốt thịt bò từ trong túi vải bố, hai lọ rau cải muối ớt.
"Cho tụi nhỏ ăn ít sốt thịt bò, ăn rau cải muối ớt với cơm cũng rất ngon.
"Buộc miệng bao bố lại, để trên giường dưới, để chút tiện ra ngoài.
Đứa thứ hai nhìn chằm chằm vào rau cải muối ớt, rồi nhìn Kiều Tĩnh An, đợi một lúc, liền dắt tay đứa lớn chạy ra ngoài, một lúc lâu cũng không quay lại, Hạ Huân ra ngoài xem thử, gọi con quay lại.
Xe đến trạm rồi, đứa thứ hai chạy về trước, Hạ Huân và đứa lớn vẫn chưa về.
“Cha con đâu?”"Cha con xuống xe đi mua chút đồ, bảo con quay lại trông em.
"Kiều Tĩnh An tức giận, "Con nhỏ như vậy, làm sao trông em, cẩn thận bọn buôn người ẵm luôn hai anh em các con đi đó.
"Đứa thứ hai đi từ từ tới, liếc nhìn đứa bé thứ ba đang khờ khạo mỉm cười hihi.
Hai người phụ nữ toa bên cạnh đứng cách đó không xa, đủ nhìn thấy vị trí của cô, cô chuẩn bị một chút thì đi, xuống xe hẵng nói.
Đột nhiên, đứa bé thứ ba oa oe bật khóc, cả nước mắt nước mũi bay, há hốc mồm, cô có thể nhìn thấy chiếc lưỡi nhỏ run rẩy bên trong.
Đứa thứ hai lo lắng lau nước mắt cho đứa bé thứ ba: “Em khóc cái gì, lớn như vậy còn khóc, xấu hổ không?”Kiều Tĩnh An dỗ đứa bé, những người qua lại trên lối đi đều tò mò nhìn một cái, con nhỏ như vậy ngồi xe lửa đường dài, dù cho có giường nằm cũng khó dẫn theo, việc khóc ầm ĩ cũng là thường thấy.
Đứa bé thứ ba đang khóc, đứa thứ hai cũng không lớn, người qua kẻ lại, cô không thể làm ra việc ném đứa bé xuống rồi bỏ chạy, còn có hai người phụ nữ bên ngoài như hổ rình mồi, cô dứt khoát đặt mông ngồi xuống, đợi Hạ Huân về rồi nói.
Lúc này, xe lửa khởi động.
Hạ Huân quay lại rồi, Kiều Tĩnh An tức giận nói: "Tại sao anh làm cha, mà con mình bỏ ở đây không quan tâm, bị thất lạc phải làm sao?” Trong tay Hạ Huân cầm một túi nhỏ, một cái bánh bao, còn có khoai lang luộc.
Bị cô la một trận, cũng không tức giận, im lặng ẵm đứa bé thứ ba.
Lúc ẵm con lột quần đùi của con lên giường, lộ ra nửa mông bầm tím, anh vừa nghiêng người che lại, kéo ống quần xuống.
Hạ Huân ôm cơm ra ngoài dỗ, đứa bé thứ ba khóc huhu nói đau mông, Hạ Huân an ủi nói, “Cha xem rồi, có thể là con kiến cắn một cái, đừng nghĩ tới, một lát thì khỏi thôi.
”.
Danh Sách Chương: