• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lớp biểu bì hạt giống trong lòng bàn tay rất nóng, nhiệt độ không ngừng tăng lên, nhưng hạt giống lại phai màu gần như chuyển sang trong suốt, giống như lông vũ.

Đột nhiên ở trong nền trong suốt, hiện ra màu xanh biếc tươi tốt, dáng vẻ của một cây cổ thụ che trời, cành cây dày đặc, hình dạng như một tán cây.
Chỉ xuất hiện một giây thoáng qua, tốc độ nhanh khiến cho người ta tưởng rằng đó chỉ là hoa mắt.
Sau đó nhiệt độ vỏ dần dần hạ xuống, Bạch Phỉ thở phào nhẹ nhõm, không dám đem hạt giống thả trở lại trong dịch nuôi cấy.
Đại hoàng tử c ung cấp dịch nuôi cấy tất cả đều có nồng độ cao.
Bạch Phỉ cầm lấy chậu hoa nhỏ đa chuẩn bị trước đó, đồ đất trồng vào, đào một cái hố rồi đem chôn hạt giống vào.
Lúc này hạt giống trong suốt như bạch ngọc, thật sự không giống bất kỳ một hạt giống nào mà Bạch Phỉ đã từng gặp qua, lẳng lẽ đứng ở đó, có loại cảm giác lạnh lẽo và cách biệt với thế giới, tuyệt đối không giống bộ dáng nghịch ngợm bình thường.
"Ngươi bị sao vậy?" Bạch Phỉ theo bản năng hỏi.
Trả lời Bạch Phỉ chỉ có thanh âm vỡ vụn, giống như thanh âm băng vỡ trên mặt hồ đóng băng nhiều năm, trong căn phòng yên tĩnh có vẻ đặc biệt nặng nề.  
Hầu hết hạt giống được chôn trong đất hơn một nửa, chỉ lộ phần trên ra ngoài.

Sau đó trên đỉnh nứt ra một cái miệng nhỏ, từ miệng nhỏ lộ ra một chút màu xanh lá.  
Hai cái chồi non lộ ra, Bạch Phỉ nhanh chóng cầm lấy quang não, tìm kiếm sự nảy mầm của quả bóng sinh học cây Thế Giới, đối chiếu hình ảnh để nhìn xem mình đã trồng được thứ gì.  

Chỉ nhìn từ hai chiếc lá, thực sự giống nhau như đúc, quả nhiên rất đáng yêu.  
Bạch Phỉ kìm lòng không được khen ngợi: "Đáng yêu quá! "
*****  
Diệp Hoài chìm vào giấc ngủ thật lâu, lâu đến nổi anh cũng không biết bây giờ là năm nào, xung quanh hỗn loạn cùng hắc ám, giống như khởi đầu của vũ trụ, cho đến khi anh nghe được có một giọng nói ôn nhu đang nói chuyện với anh.  
"Từ giờ trở đi, ngươi phải sống với ta mà không có tinh thần lực an ủi."  
Tinh thần lực an ủi?  
Tiếp theo anh cảm nhận được hơi thở quen thuộc chảy vào tứ chi và xương cốt, là hương vị của người kia!
  
Chồi non mới từ phía dưới lộ ra, chỉ cần vươn dài lên trên là có thể trở thành cành cây cứng cáp, nhưng một câu đáng yêu kia khiến anh chết lặng.  
Ma xui quỷ khiến, anh đem chồi mới vươn ra thu hồi.  
*****
Trên chồi non mới lú ra phủ đầy lông tơ màu trắng, hắn đã quen nhìn thấy thực vật dị biến, đột nhiên nhìn thấy một loại cây xanh nhỏ nhắn đáng yêu, Bạch Phỉ nhịn không được vươn tay chọt chọt vào nó.  
Lá theo hình dạng đầu ngón tay lõm vào trong, bao lấy ngón tay Bạch Phỉ, còn nhẹ nhàng cọ cọ da thịt đầu ngón tay hắn.  
【Nảy mầm rồi.】Bạch Phỉ dùng quang não gửi tin nhắn cho Lan Khê, còn tặng thêm một tấm ảnh.  
Lan Khê:【!! Tôi biết ngay là thực vật sinh học mà, tôi cùng Viện trưởng Wilson đều lén lút đánh cược.

】  
【Đáng tiếc hai chúng tôi đánh cược giống nhau, đành phải vụng trộm đem đại hoàng tử gia nhập ván cược, đặt hắn ở bên đối địch.

】  
Bạch Phỉ: 【Đại hoàng tử biết chuyện cũng sẽ không cho các ngươi phần đặt cược này.】  
Lan Khê: 【 May mà cậu nhắc nhở tôi, phải nói cho đại hoàng tử phải biết chuyện này, tôi đi tìm viện trưởng, anh mang nó tới đây đi.

】  
Trung tâm nghiên cứu vườn bách thảo, trong văn phòng của Wilson, một vài khuôn mặt lớn ghé vào vây quanh những chiếc lá để xem.  

"Ta chắc chắn đây nhất định là quả bóng hạt giống sinh học."  
"Chỉ ngươi chắc chắn? Vừa nhìn đã biết.

"
"Chỉ là không biết đại hoàng tử phí sức lớn như vậy cứu sống hạt giống này, sau khi nhìn thấy có thể thất vọng hay không."  
Đang nói, cửa văn phòng tự động mở ra, người mặc quân phục thẳng tắp, sải bước đi vào.  
Người tới có dáng người mảnh khảnh, đường nét sắc sảo, mang theo cảm giác tiêu sái cùng trang nghiêm.  
Đầu tiên ngăn cản mọi người chào hỏi sau đó đi đến giữa phòng, hướng Bạch Phỉ khẽ gật đầu:
"Vất vả rồi.

"  
Sau đó nhìn chăm chú vào lá cây đặt ở giữa bàn một hồi lâu, không biết đang suy nghĩ cái gì, một lát sau quay đầu xin lỗi nói với Bạch Phỉ: "Xem ra lễ vật này tặng quả thật kém người khác, ngươi muốn cái gì? Ta sẽ tặng ngươi một món quà khác.

"  
Bạch Phỉ nhìn lá cây không nhúc nhích trên bàn, từ sau khi vào văn phòng, cũng không hề nhúc nhích nữa, giống như là một thực vật giả vậy.  
Hắn lắc đầu và nói: "Món quà này tôi rất thích, không cần một món quà khác." Hắn dừng lại và nói tiếp, "Có lẽ hạt giống trước đó đã bị ô nhiễm rất nặng nên sẽ có phần xa lại một chút, tóm lại nó và các loại bóng sinh học khác vẫn không giống nhau.


"  
Các loại bóng khác không thể hiểu được lời hắn nói.  
"Có gì khác?" Đại hoàng tử khó có được tò mò hỏi.  
Bạch Phỉ đưa tay chọt chọt lá, phát hiện xúc cảm đều trở nên có chút cứng ngắc, tựa hồ không muốn tương tác cùng với những người khác.

Bạch Phỉ sửng sốt một chút, thu hồi ngón tay, ngước mắt cười nói: "Ý của tôi là nó ở trong lòng ta khác với những quả bóng sinh khác.

"  
"Mặc dù trên đời này có hàng ngàn quả bóng sinh học, nhưng nó lại là quả duy nhất tôi nuôi trông, với ta mà nói đương nhiên là không giống nhau."  
Diệp Hoài đang lẳng lặng giả chết, nghe thấy những lời này của Bạch Phỉ, thiếu chút nữa sụp đổ, dùng hết định lực toàn thân mới ổn định không nhúc nhích.  
"Thì ra ngươi có ý này, ta còn tưởng rằng có một số thói quen khác với những loại khác." Đại hoàng tử thất vọng nói, ngược lại vẫn nói với Bạch Phỉ: "Lễ vật ta nói là nghiêm túc, nếu ngươi nghĩ kỹ, có thể tùy thời liên lạc với ta.

".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK