Editor: Elf
- ----
Lý do cô đoán vậy vì cô gái đó khá xinh đẹp lại ngồi ở tạo cảm giác như một tiểu thư đài các, rất giống với nữ chính trong truyện.
Vừa nhìn thấy, sẽ khiến cho các chàng trai mê đắm, thương cảm.
Cô đứng chần chừ nhưng vẫn quyết định mỉm cười đi tới.
Quản gia Chu cười nhìn cô chào hỏi.
“Phu nhân.
Đây là em gái Lục tiên sinh, tiểu thư Lục Minh Vũ.”
“Tiểu thư, đây là phu nhân của Ngài Lục, Tô Đồng Đồng.
Tôi đi chuẩn bị bữa tối, hai người cứ nói chuyện.”
Nói xong, quản gia Chu đi tới nhà bếp.
Lục Minh Vũ nghe xong sắc mặt trở nên trắng bệch, cô ta dường như rất kinh ngạc, không ai nói cho cô ta biết Lục Chiếu Hành kết hôn.
Tô Đồng Đồng thấy người như sắp khóc tới nơi, không khỏi cảm thán:
Chẳng lẽ nam nữ chính mới đó mà xảy ra xung đột rồi à? Bắt đầu từ tình thân sang tình yêu rồi à?
Nhưng nghĩ đến tương lai Lục Minh Vũ có khả năng sẽ lấy tim cô thì trong lòng cô liền rất khó chịu, không thể nào chấp nhận nổi.
Cho dù nữ chính không làm gì cả, thì cô cũng không thích.
Cuối cùng dù ai có tội hay vô tội thì chỉ có mình cô đau mà thôi.
Nhưng là hiện tại, cô trước tiên không nên làm gì.
Nữ chính là người mà nam chính đặt lên đầu quả tim, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Cô tốt nhất không nên đắc tội, nếu không đến lúc đó người thiệt là cô.
Vì thế cô khách khí chào hỏi
“Chào buổi tối.”
Lục Minh Vũ lúc này mới lấy lại tinh thần, cứng đờ đáp lại:
“Chào buổi tối, chị dâu.”
“Không cần kêu chị dâu đâu, tuổi chúng ta cũng không cách nhau lắm, kêu tên tôi được rồi’’
Cô nghe hai chữ chị dâu liền cảm thấy nổi hết da gà.
Nói xong, cô ngồi xuống đối diện chỗ Lục Minh Vũ.
Tiêu Diễn nói anh sẽ về ăn bữa tối, không biết là thật không nhỉ?
Lục Minh Vũ nhận thấy Tô Đồng Đồng đối với cô ta có chút lạnh nhạt, cảm thấy có lẽ mình vừa làm gì đắc tội cô, vì thế giải thích nói:
“Xin lỗi, trước đây em vẫn luôn nằm viện, không có người nói cho em biết anh trai đã kết hôn, nên khi nghe có chút kinh ngạc, nếu có gì thất lễ với chị, thì mong chị bỏ qua cho’’
Tô Đồng Đồng cong khóe môi, lộ ra một tia cười nhàn nhạt:
“Không sao.
Tôi cũng cảm thấy chuyện này rất bất ngờ, tôi kết hôn như nào tôi còn không biết nữa mà, nên cô ngạc nhiên là phải, haha.”
Lục Minh Vũ: “......”
Lời này khiến cho Lục Minh Vũ không hiểu được.
Tô Đồng Đồng cố ý nói như vậy, chính là muốn gợi lên lòng hiếu kì của nữ chính, sau đó hỏi cô.
Nếu nữ chính biết rõ mục đích của Lục Chiếu Hành, còn để cho anh ta cướp sinh mạng người khác cho mình.
Vậy mà ở đây lại tỏ vẻ mình ngây thơ vô tội, thì đúng thật là một bạch liên hoa.
Cặn bã với bạch liên hoa đi cùng với nhau, thật đúng là một cặp trời sinh.
Vào thời điểm không khí dần trở nên khó xử thì Tiêu Diễn xuất hiện.
Anh nhìn Lục Minh Vũ nhưng không có biểu tình gì, chắc là đã biết Lục Minh Vũ xuất hiện.
Nhưng thật ra Lục Minh Vũ rất hiếm khi gặp người cậu này nên vừa thấy anh xuất hiện, lập tức cung kính đứng lên chào:
“Chào cậu ạ”
Thái độ y như một học sinh gặp giáo viên.
Bởi vì buổi sáng mới ở chung nên Tô Đồng Đồng đối với Tiêu Diễn đã không còn sợ hãi như trước, thậm chí nhìn thấy Tiêu Diễn, cô cũng quên chào anh.
Tiêu Diễn không chịu cho cô dùng kính ngữ với anh, lại còn hay làm nũng với cô, nên làm cô vô hình chung liền không nhìn đến anh.
Cô thả lỏng,nhưng Lục Minh Vũ bên này lại rất khẩn trương.
Vì thế Tô Đồng Đồng cũng đành phải đứng lên, cùng nhau nghênh đón Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn tùy ý phất tay một cái, ý bảo các cô ngồi xuống.
Sau đó trên mặt mang theo một ý cười nhìn Tô Đồng Đồng nói:
“Về sau không cần như vậy, đều là người một nhà, làm như khách quý đến chơi không bằng.”
Tô Đồng Đồng bị anh nhìn như thế, hơi cúi đầu.
Lục Minh Vũ bên này ngạc nhiên đến trừng lớn mắt, cô ta vừa thấy điều gì khó tin thế này?
Cậu nhỏ đang nói đùa đấy à?
Còn nhìn Tô Đồng Đồng cười? Nói cái gì mà người một nhà?
Này rốt cuộc là làm sao vậy? Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hả?
Có lẽ ánh mắt cô ta quá mức rõ ràng, cho nên Tiêu Diễn nhàn nhạt liếc một cái.
Ánh mắt lạnh băng mang hàm ý cảnh cáo khiến người ta sợ hãi, làm cho Lục Minh Vũ thầm giật mình, đây không phải người cô ta nên chạm vào.
Đây mới là Tiêu Diễn! Đây mới là người cậu cô biết!
Cô vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn hai người đối diện.
Bữa tối hôm nay vì có Tiêu Diễn nên an tĩnh dị thường.
Khi Tiêu Diễn buông đũa thì Lục Minh Vũ liền buông xuống theo.
Sau đó Tô Đồng Đồng cũng không thể không buông đũa.
Trong nhà này không có nhiều chủ nhân lắm nhưng quy củ khiến cô có cảm giác như một gia tộc lớn thờiphong kiến vậy, cảm giác áp lực.
Nhưng rõ ràng lúc cô ăn một mình với Tiêu Diễn vẫn bình thường lắm mà.
Làm sao mà có Lục Minh Vũ lại khiến cho bữa ăn có cảm giác khác đi vậy?
Dùng xong bữa tối, ba người liền ai trở về phòng người nấy.
Tô Đồng Đồng bữa tối chỉ ăn vừa đủ, nhưng cô ở trong phòng cả buổi chiều rồi, cô không thể ngủ được nữa.
Lấy điện thoại ra xem, lướt Weibo một chút, sau đó cô phát hiện nữ chính Lục Minh Vũ sắp có phim mới?
À, phải rồi, không thấy là cô quên mất, trong nguyên tác, nữ chính Lục Minh Vũ là một minh tinh, cô ta xuất đạo từ khi còn bé, có gia thế lại có nhan sắc nhưng thân thể không được tốt, bị mắc bệnh, nên cô ta cũng được nhiều người quan tâm.
Cũng vì thế cho nên bình quân một năm chỉ cô ta chỉ nhận có một bộ phim, nhưng bởi vì có Lục Chiếu Hành ở sau chống lưng, cho nên có cả một ekip lớn trợ giúp, doanh thu phòng vé rất ổn định.
Trong lúc cô đang đọc tin tức về Lục Minh Vũ, đột nhiên có ai gõ cửa phòng.
Cô tiện tay đem điện thoại ném sang một bên, đứng dậy đi mở cửa.
Lục Minh Vũ bưng hai ly sữa bò đứng ở cửa, nhìn Tô Đồng Đồng mỉm cười.
“Chị dâu, em có thể vào không?”
Tô Đồng Đồng không nghĩ tới Lục Minh Vũ sẽ chủ động tới nói chuyện với cô.
Nhưng nghĩ lại thì chắc do cô ta tò mò người chị dâu của mình, tìm đến hỏi han quá khứ, gia thế,…
Tới thì tiếp thôi, có gì đâu mà sợ.
Cô nghiêng mời vào.
Hai người đến bên bàn trà ngồi xuống, Lục Minh Vũ đem ly sữa nóng để trước mặt cô:
"Bữa tối, em thấy chị ăn có vẻ ít, nên em đem sữa tới’’
“Cảm ơn.”
Tô Đồng Đồng cười nhận lấy, nhưng cũng không uống.
“Nhưng mà tiểu thư nên kêu tên tôi thì tốt hơn, thật sự không cần gọi chị dâu, làm tôi cảm thấy có chút kì dị, không quen’’
Lục Minh Vũ ngoan ngoãn cười một cái
“Được, vậy em gọi là chị Đồng’’
“Đều được.”
“Chị Đồng, chị và anh em quen nhau như thế nào vậy ạ?’’
Lục Minh Vũ trực tiếp hỏi, không lòng vòng.
“Anh ấy giúp Tô gia vực dậy, sau đó nói với bố mẹ tôi muốn cùng tôi kết hôn.
Rồi tôi liền thành Lục phu nhân.
Nhưng mà nói ra thì tôi với anh cô mới găp nhau được có hai lần’’
Tô Đồng Đồng nói sự thật, nhưng hệ thống không có phản ứng gì.
Vậy là nói thật sẽ không bị OOC?
Lục Minh Vũ sắc mặt trắng bệt.
“Nói như vậy, có lẽ anh trai đối với chị nhất kiến chung tình’’
“Hai tháng trước, tôi đã làm kiểm tra sức khỏe, đến khi có kết quả anh cô đột nhiên liền quyết đinh cưới tôi’’
Tô Đồng Đồng thản nhiên nói sự thật, chẳng qua cô cũng không muốn giả nai làm gì.
Lục Minh Vũ cũng không ngốc, cô ta dường cũng đoán được ý trong lời nói của cô, nhưng lại không dám tin quá, vấn đề này làm cho cô ta cảm thấy có chút sợ, nên theo bản năng cô ta lựa chọn lảng tránh:
"Chị Đồng, chúng ta là người một nhà, chị ở Thu Viên có gì không quen, có thể nói với em"
“Được, cảm ơn.”
Tô Đồng Đồng thuận miệng đáp.
“A, đúng rồi, chị Đồng, hai ngày nữa phim của em sẽ ra rạp, chị có thích xem phim không ạ? Chị đến tham gia buổi công chiếu với em nhé?’’
Lục Minh Vũ ngỏ ý mời.
Tô Đồng Đồng lại có chút chần chờ, không biết có nên đồng ý hay không.
“Không nói trước được, sợ là tôi có việc bận.”
“Không sao, em đưa thư mời cho chị trước, nếu chị quyết định đi thì báo lại với em một tiếng là được ạ’’
Lục Minh Vũ cười đáng yêu, khách sáo nói, thật là một người không tồi.
Nếu không phải đồng lõa của nam chính thì cô cũng có hảo cảm lắm.
Lục Minh Vũ đứng lên.
“Cũng hơi trễ rồi, chị nghỉ sớm nhé, em đi trước ạ.”
Tô Đồng Đồng đứng dậy tiễn cô ta.
Nhưng không nghĩ tới vừa mở cửa lại gặp Tiêu Diễn đang bưng một chén bạch liên tuyết nhĩ hầm đu đủ đứng trước của.
Tiêu Diễn giơ tay muốn gõ cửa phòng, cũng không ngờ rằng người mở cửa là Lục Minh Vũ.
Nháy mắt, bầu không khí trở nên vi diệu.
Tiêu Diễn không có chút cảm xúc nào, anh lạnh lùng đứng đó, làm cho người ta cảm thấy tất cả đều là hạt cát không cần khiến anh phải để tâm.
Tô Đồng Đồng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy như vậy Tiêu Diễn, cô tức khắc cảm thấy có chút xa lạ, thật giống như chính mình trước nay đều không có nhận thức quá người này giống nhau.
Sắc mặt Lục Minh Vũ liền trắng bệch.
“Cậu, cậu chào cậu ạ.”
“Ừ.”
Tiêu Diễn nhàn nhạt lên tiếng, thấy Lục Minh Vũ còn thất thần, hỏi:
“Có việc gì à?”
“Không, không có.”
Lục Minh Vũ khẩn trương lắc đầu.
“Cháu, cháu đi trước.”
Nói xong, liền đi khỏi, chân có chút lảo đảo.
Đợi đến khi Lục Minh Vũ đi khuất sau ngã rẽ, trên mặt Tiêu Diễn mới hiện lên một tia mỉm cười ôn nhu săn sóc, đây mới là người Tô Đồng Đồng biết.
Hiện tại, cô cũng không xác định được, đâu mới là con người thật của Tiêu Diễn, rốt cuộc cái nào mới là lớp mặt nạ của anh.
Tiêu Diễn:
“Tôi thấy em bữa tối ăn không nhiều, nên bảo đầu bếp làm chút đồ ăn.”
Tô Đồng Đồng nhận lấy.
“Cảm ơn.”
“Không mời tôi vào ngồi à?’’
“Nhưng mà......”
Tiêu Diễn lại nói:
“Tôi có lời muốn nói với em.”
“Vậy được.”
Tô Đồng Đồng đồng ý, nghiêng người để anh vào.
Cửa phòng một lần nữa đóng lại.
Ngay sau ngã rẽ hành lang, Lục Minh Vũ đứng đó nghe được nội dung nói chuyện, cửa phòng vừa đóng lại.
Cô ta lấy tay đặt lên tim mình, có vẻ cuộc đối thoại vừa rồi khiến cô ta sợ hãi đến nỗi không dám thở.
- ----.
Danh Sách Chương: