Người đàn ông vẫn nằm trên giường như cũ, làn da màu đồng lõa thể, hơi thở tản ra tà mị nhè nhẹ.
Trên mặt cô vẫn còn ửng hồng sau cơn mê, hơi thở tăng thêm vài phần yêu mỵ.
Nghe đưuojc trong lời nói của An Mộc, anh cong khóe môi: "Vậy thì như thế nào?".
An Mộc nhìn thấy bộ dạng xấu xa của người đàn ông, nổi giận.
Ưỡn ngực, ngẩng đầu, hơi thở cả người trở nên hung hăng: "Tôi chính là đại tiểu thư, anh cũng thấy đấy, quá xấu xí, Phong Tử Khiêm còn đang tìm tôi đính hôn, anh nên biết tôi đối với Phong gia rất quan trọng! Nói cho anh, nếu như tôi muốn đuổi anh ra, chỉ cần một câu!".
Khí thế người đàn ông này, tuyệt đối không phải là người tài xế.
Nhưng..
Bây giờ từng người đến Ngọc Liễu viên, đều là đại nhân vật có tiền có quyền trong C thị, có ai là tự mình lái xe tới chứ?
Người này ngay cả tài xế cũng không có, khẳng định là một nhân vật nhỏ.
Chẳng sợ bị người nói chính mình vô dụng, nhưng lời nói của An Mộc có chút đảo lộn như thế này, lại bộ dạng bên ngoài ương ngạnh, những người không biết chắc chắn có thể bị hù dọa.
Cái này, người đàn ông này nên sợ không?
An Mộc dương cằm, nhìn về phía người đàn ông, nhưng tại thời điểm này, đột nhiên bên ngoài truyền đến những tiếng đập liên hồi.
"Nơi này, ngay tại đây". Là thanh âm của Bạch Ngọc Khiết.
Hỏng bét!
Người đến rồi!
An Mộc lập tức luống cuống.
Cô bước hai bước tới cửa, mở mắt mèo ra, liền nhìn thấy Bạch Ngọc Khiết dẫn một đám người đến gian phòng sát vách, nhưng rất nhanh liền đi ra.
"Bạch Ngọc Khiết, cô rốt cuộc muốn dẫn chúng tôi đi nhìn cái gì?". Một giọng nam không kiên nhẫn, đột nhiên vang lên.
Phong Tử Khiêm đứng ở cửa, tây trang ở trên người một thân màu đen, che đậy tính trẻ con và non nớt, hắn có lông mày rậm và đôi mắt to, thân hình cao lớn, anh tuấn phi phàm.
Bề ngoài này tốt, đó là vốn liếng của hắn để đi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Lúc này, ánh mắt hắn lộ ra tia bực bội, trên người mang theo thói kiêu ngạo, nhìn về phía Bạch Ngọc Khiết: "Cô náo loạn đủ chưa?".
Bạch Ngọc Khiết đang lo lắng, rõ ràng đem người vào trong, như thế nào lại không có?
Cô cắn răng, gãi đầu, thấy được gian phòng An Mộc: "Anh Tử Khiêm, An Mộc đã dấu một người đàn ông khác bên trong phòng của mình, em đến xem cô ấy cùng người đàn ông khác..".
Phong Tử Khiêm nghe nói như thế, đến trước cửa phòng An Mộc trong hai bước, phiền chán gõ cửa phòng: "An Mộc, mở cửa".
Trong thanh âm tràn đầy chán ghét, dường như tên này, liền cảm thấy ghê tởm.
Trong lòng An Mộc nhắc đến, xong rồi!
Cô xoay người, không nói hai lời liền nhảy lên giường, cầm lấy tây trang của người đàn ông, liền làm bậy trên người anh!
"Đi mau, nhanh lên".
"Bị phát hiện, là tiêu đời!".
Phong Kiêu vẫn không nhúc nhích, tùy ý An Mộc càn quấy.
Chế giễu!
Phá hủy áo sơ mi!
Động tác trong tay An mộc cứng đờ.
Thực sự nghe thấy chỗ thanh âm của Bạch Ngọc Khiết: "Anh Tử Khiêm, em nghe thấy tiếng động, An Mộc ngay bên trong, không phải có chìa khóa dự phòng sao? Nhanh lên mau mang đến!".
Tiếp theo chợt nghe thấy tiếng bước chân rời đi.
Động tác trong tay An Mộc nhanh hơn, trực tiếp cầm lấy quần tây nam, mặc vào cho người đàn ông.
Người đàn ông cứ thế mà nằm im, không hợp tác, cũng không từ chối.
Nhưng khi mặc quần vào, liền nhìn thấy quần trong của người đàn ông, vẫn còn đang nằm trên mặt đất!
An Mộc nhảy xuống giường, một phát cầm lấy quần trong, thời điểm sẽ mặc cho người đàn ông, cửa răng rắc một tiếng!
Cánh cửa, mở ra!
Toàn thân An Mộc cứng đờ, lúc này, cô còn đang trên giường, đưa lưng về phía cửa, ngồi ở trên người đàn ông.
Mọi người ngoài cửa, ánh mắt đều dừng lại ở trên người bọn họ.