• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô Diệc Phàm bỏ chân ra khỏi đầu Nghệ Hưng, hắn ngồi xổm xuống nắm lấy tóc Nghệ Hưng kéo cậu ngồi dậy đối mặt với hắn.
"Có phải ít đàn ông chơi mày quá nên mày không sướng, cho nên mày muốn trốn khỏi đây để tìm nhiều thằng chơi mày hơn phải không?" Mỗi một chữ Ngô Diệc Phàm nói là trên mặt Nghệ Hưng có bấy nhiêu cái tát, máu trên miệng cậu chảy ra rất nhiều cơ hồ trên gương mặt toàn là máu. Nghệ Hưng đau đến choáng váng cậu rất muốn ngất đi để thoát khỏi nổi đau này.
Biện Bạch Hiền thấy Ngô Diệc Phàm hành hạ Nghệ Hưng trước mặt bao nhiêu người trong lòng cậu ta rất vui, ngoài mặt giả vờ tỏ ra thương xót cho Nghệ Hưng.
"Phàm ca, anh đừng đánh cậu ấy nữa, em nghĩ cậu ấy đã biết lỗi của mình rồi?" Biện Bạch Hiền lắc lắc cánh tay Ngô Diệc Phàm cầu xin giúp Nghệ Hưng.
"Thằng đệ tiện này không đáng để em phải cầu xin giúp nó, cái thứ như nó em mở miệng cầu xin giúp nó cũng làm bảo bối của anh bị lây bẩn thôi ." Ngô Diệc Phàm đẩy mạnh Nghệ Hưng xuống sàn nhà, đầu cậu bị đập vào sàn nhà lạnh lẽo máu đỏ một mảng chảy ra. Nhưng cũng không làm Nghệ Hưng ngất đi được, cậu co người nằm dưới sàn thoi thóp như con cá sắp chết. Toàn thân đều không có chỗ nào lành lặn trên gương và cơ thể nhìn vào chỉ thấy máu và vết thương.
Ngô Diệc Phàm đứng lên ôm Biện Bạch Hiền vào lòng yêu chiều hôn lên trán cậu ta.
Ngô Thế Huân không thể thoát được sự kìm chế của hai tên vệ sĩ, nó chỉ có thể hét lớn cầu xin Ngô Diệc Phàm tha cho Nghệ Hưng." Anh hai, Nghệ Hưng đang chảy rất nhiều máu em xin anh hãy tha cho Nghệ Hưng. Chỉ vì Nghệ Hưng chịu không nổi nên mới bỏ trốn thôi, em xin anh đừng đối xử với Nghệ Hưng như vậy nữa?"
Những người trong bữa tiệc cũng rất ngạc nhiên vì Ngô Thế Huân lại cầu xin giúp tình nhân của Ngô Diệc Phàm, cộng thêm thái độ tàn ác của Ngô Diệc Phàm đối với Nghệ Hưng. Làm cho đám bạn Ngô Diệc Phàm cảm thấy quan hệ của bọn họ không đơn giản chút nào, vốn nghĩ Ngô Diệc Phàm chỉ dạy dỗ nhẹ mà thôi không ngờ hắn lại ra tay đánh đập với một thiếu niên độc ác đến vậy? Khiến đám bạn thân của hắn cũng cảm thấy hắn hơi quá đáng.
"Không đối xử với nó như vậy? Vậy phải đối xử với nó như thế nào đây?" Buông Biện Bạch Hiền ra Ngô Diệc Phàm khiêu khích nhìn em trai hắn rồi hắn nhấc chân phải lên đá mạnh vào bụng Nghệ Hưng hai cái, Nghệ Hưng đau đớn ôm chặt lấy bụng miệng ói ra một ngụm máu tươi.
Ngô Thế Huân càng cầu xin giúp Nghệ Hưng hắn sẽ càng hành hạ cậu, bất kể là ai cũng không được để ý hay cầu xin giúp cậu. Nghệ Hưng là của hắn hắn không cho phép người khác có ý gì với cậu? Nếu không có ý đồ xấu với cậu tại sao lại cầu xin giúp cậu chứ.
Ngô Thế Huân chỉ biết đứng đó tuyệt vọng lắc đầu, nó nhắm hai mắt lại một giọt nước mắt bất lực chảy xuống gương mặt đẹp trai.
"Diệc Phàm, dù sao hôm nay cũng là ngày mừng Tiểu Bạch về nước. Không nên vì một tình nhân phạm sai lầm mà làm buổi tiệc mất vui,, hay là cậu tha cho cậu ta đi mình thấy cậu ta còn quá nhỏ nếu đánh nữa cậu ta sẽ chết mất." Vương Gia Nhĩ một trong đám bạn thân của Ngô Diệc Phàm mặc dù hắn rất hay bạo lực, nhưng nhìn thấy Ngô Diệc Phàm đánh Nghệ Hưng thừa chết thiếu sống cũng làm hắn lạnh sống lưng. Nhịn không được phải mở miệng nói giúp Nghệ Hưng vài câu. Nhìn gương mặt và cơ thể đầy máu của Nghệ Hưng trong lòng hắn có chút chua xót khó hiểu.
"Ngay cả cậu cũng nghĩ tôi đánh nó là sai sao? Hay là cậu lại bị thằng đê tiện này mê hoặc rồi nên mới cầu xin giúp nó?" Ngô Diệc Phàm túm lấy tóc Nghệ Hưng kéo lên để Vương Gia Nhĩ nhìn rõ mặt cậu, Nghệ Hưng bị đau ý thức thanh tỉnh hơn. Hai mắt cậu trống rỗng nhìn xung quanh. Có rất nhiều người đang nhìn về phía cậu, cậu nhìn thấy bọn họ cười cợt khinh thường nhìn vào cậu, toàn bộ đều nhìn cậu bằng ánh mắt này bao gồm cả Lộc Hàm.
"Sao có thể chứ, cậu cũng nói nó là thằng đê tiện vậy thì bổn thiếu gia đây sao có thể bị thằng đê tiện mê hoặc chứ. Chỉ là sợ cậu đánh chết nó trong ngày mừng tiểu Bạch về nước doạ sợ Tiểu Bạch thì không hay thôi." Vương Gia Nhĩ nghĩ mình điên rồi nên mới cầu xin giúp Nghệ Hưng, hắn liền mở miệng giải thích với Ngô Diệc Phàm. Nhưng hắn lại không hiểu cái cảm giác khó chịu trong lòng khi nhìn thấy Nghệ Hưng bị đánh đập là gì nữa?
Ngô Diệc Phàm cười như không cười, hắn buông tay khỏi đầu Nghệ Hưng tàn nhẫn đạp vào mặt cậu một cái rồi mới xoay người ôm Biện Bạch Hiền vào lòng.
Nhục nhã, đau đớn, tuyệt vọng bao trùm lấy Nghệ Hưng. Cho dù có lỗi với ba mẹ có xuống 18 tầng địa ngục mãi mãi không siêu sinh, vì chính tay kết thúc sinh mạng của mình Nghệ Hưng cũng chấp nhận...
Định lên tiếng gọi người mang Nghệ Hưng đi chỗ khác để ko làm dơ bẩn buổi tiệc, nhưng chưa kịp gọi đã nhìn thấy Nghệ Hưng cố sức bò lết lại cái bàn đặt đầy trái cây.
Ngô diệc Phàm, Biện Bạch Hiền và đám bạn của hắn nhíu mày nhìn hành động của cậu. Nghệ Hưng ngồi tựa lưng lên chân bàn cậu thở hổn hển như người sắp chết, cố gắng thều thào lên tiếng.
"Tôi...tôi không biết...mình đã làm sai chuyện gì...tại sao lại...bị đối xử như vậy...? Có...người thân mà phải sống...cuộc sống như vậy..tôi không cần,..mặc dù..từ nhỏ tôi rất khao khát...có người thân...nhưng giờ tôi không muốn nửa..." Nghe Hưng ngừng lại ôm ngực thở gấp, hiện giờ nói chuyện thôi cũng làm cho cậu toàn thân đau đớn." Tôi...không cần gì hết,...mơ ước của tôi rất đơn giản...chỉ là sống đúng nghĩ của một....con người...nhưng tại sao lại khó đến vậy..."
Trong biệt thự bỗng chốc trở nên im lặng chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở, Ngô Diệc Phàm cứng ngắc nhìn chằm chằm vào Nghệ Hưng. 'Câu nói tôi không biết mình đã làm sai chuyện gì? Mà lại  bị đối xử như vậy, và câu tôi chỉ ước được sống đúng nghĩa của một con người nhưng tại sao lại khó đến vậy?' làm tim hắn đau nhói hắn cũng không biết cậu đã làm sai chuyện gì nữa? Ngô Diệc Phàm chỉ biết hắn muốn cậu phải nghe lời hắn, hắn muốn cậu phải thuộc về hắn chính vì vậy hắn mới hành hạ cậu sao? Không phải, hắn không biết không biết!
Lộc Hàm nắm chặt hai tay lại, gã thấy tim mình giống như bị ai đó đâm một nhát dao. Còn đám bạn Ngô Diệc Phàm từ ánh mắt khinh thường trở thành ánh mắt đau xót mà nhìn Nghệ Hưng.
Nghệ Hưng run rẩy vươn tay cầm lấy con dao trên bàn, nhân lúc Ngô Diệc Phàm còn ngẩn người Nghệ Hưng ko chút do dự đâm thẳng mũi dao nhọn vào ngực trái chính minh
"Đừng..." Phác Xán Liệt là người phát hiện đầu tiên, hắn sợ hãi chạy lại muốn cản Nghệ Hưng nhưng không kịp...
Ngô Diệc Phàm nhìn mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim Nghệ Hưng, thế giới trước mắt hắn như muốn sụp đổ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK