Toạ đàm hôm nay không thể không nói là vô cùng thành công, sau khi hai người rời đi, Tiếu Hoài nhận được tin nhắn của Tiếu Cảnh, nói là đã tự mình đã về nhà ăn toàn, còn hỏi Tiếu Hoài khi nào mới về nhà ăn cơm với cậu, tiện thể rửa ảnh giúp nhà bác Trương.
Tiếu Hoài chọn đại thời gian cho có lệ, rồi quăng điện thoại vào túi, định cùng Diêm Vũ đi mua vài đồ lặt vặt, đi được vài bước, thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh, một bóng người cũng không thấy.
“Làm sao vậy?” Diêm Vũ nhìn thấy hành động của Tiếu Hoài, tò mò hỏi.
Tiếu Hoài lắc lắc đầu, có thể là do anh quá nhạy cảm, đột nhiên có cảm giác bị người khác theo dõi.
Nhưng ngay khi Tiếu Hoài vừa quay đi, từ trong góc xuất hiện một bóng người, tay gắt gao siết chặt điện thoại.
Từ hôm đó trở đi mỗi ngày đúng 12h trưa Tiếu Hoài đều nhận được tin nhắn của Tiếu Cảnh, không xê dịch một giây, đúng giờ đến không khó tin.
“Em của anh nhắn gì vậy?” 12h trưa thứ bảy, Diêm Vũ lại thấy Tiếu Hoài đang cúi đầu đọc tin nhắn, vẫn là nhịn không được hỏi anh.
“Nó hỏi tôi khi nào thì về nhà ăn cơm.” Tiếu Hoài nói, “Trưa mai chắc tôi sẽ về nhà một chuyến đi, vừa hay mai là cuối tuần.”
Hai người cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, ngày hôm sau vừa đúng 12h, Tiếu Hoài giữ lời hứa trở về thăm nhà, thấy trong nhà chỉ có một mình Tiếu Cảnh, cảm thấy kỳ quái, hỏi “Bác Lưu đâu rồi?”
“Hồi nãy bác nghe điện thoại rồi đi ra ngoài luôn.” Tiếu Cảnh vừa nói vừa đi tới trước mặt Tiếu Hoài, vui vẻ nói với anh, “Anh Hoài, bữa trưa hôm nay là tự em làm đó.”
“Giỏi như vậy? Em biết nấu ăn từ khi nào?” Tiếu Hoài có chút giật mình.
“Anh mỗi tháng còn không về thăm nhà lấy một lần, thì làm sao mà biết được.” Tiếu Cảnh bĩu môi nói, “Em đi lấy chén đũa đây.”
Nói xong, Tiếu Cảnh đi vào phòng bếp cầm lấy hai phần chén đũa, do dự một chút mới bước ra, mới vừa đi đến cửa phòng bếp thì nghe thấy Tiếu Hoài đang nói chuyện điện thoại, hình như là bạn trai gọi tới.
Tiếu Cảnh nghe thấy thế thì ánh mắt lập tức tối sầm lại, cắn cắn môi, trong ánh mắt mang theo một tia kiên quyết, xoay người trở lại phòng bếp. . Truyện Điền Văn
Chờ Tiếu Hoài gọi điện xong, quay lại thì thấy Tiếu Cảnh đã múc sẵn cơm, quy quy củ củ ngồi tại chỗ, Tiếu Cảnh sắc mặt vốn không quá tốt ngồi một chỗ, thấy anh vừa nói xong, thì vội vàng ngẩng đầu, tươi cười gọi anh, “Anh Hoài, tới ăn cơm đi.”
Tiếu Hoài mí mắt hơi giựt, nhưng cũng không nghĩ nhiều, ngồi đối diện Tiếu Cảnh, yên lặng bắt đầu ăn cơm.
“Em nhớ rõ anh rất thích ăn món này, mau ăn nhiều một chút đi anh.” Tiếu Cảnh vui vẻ gắp đồ ăn cho Tiếu Hoài.
Tiếu Hoài nhìn Tiếu Cảnh, cảm thấy em trai mình hôm nay có chút kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái chỗ nào.
Tiếu Cảnh thấy Tiếu Hoài ăn một ngụm liền ngồi im, nhìn chằm chằm cậu, thì sắc mặt hơi đổi, giống như sắp khóc đến nơi, “Anh Hoài, đồ ăn em làm…… khó ăn lắm sao?”
“Không có, rất ngon.” Tiếu Hoài nghe vậy thì hồi thần, nói, rồi yên lặng tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
“Anh Hoài, anh cùng cái tên Diêm Vũ kia quen nhau như thế nào?” Tiếu Cảnh đột nhiên hỏi.
“Thì gặp nhau rồi quen.” Tiếu Hoài nhướng mày, không muốn nói nhiều.
“Anh yêu hắn sao?” Tiếu Cảnh bấu chặt lấy cạnh bàn, bởi vì dùng sức quá mức mà đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
“Chuyện của người lớn con nít đừng xen vào.” Tiếu Hoài nói, anh vốn đã quen vô tâm vô phế* từ lâu, đã sớm quên cách yêu một người là như thế nào, nhưng anh thừa nhận, Diêm Vũ rất tốt, cảm giác khi ở cạnh Diêm Vũ cũng không tệ, nhưng cũng không có nghĩa là anh yêu Diêm Vũ, đại khái thì chỉ thích hắn một chút thôi.
*Vô tâm vô phế: không tim, không phổi nói ngắn gọn là vô tình
“Anh hai, anh nhất định chỉ yêu một mình hắn sao?” Tiếu Cảnh nhếch nhếch môi, khuôn mặt dữ tợn nhìn chằm chằm Tiếu Hoài, vươn tay bắt lấy tay anh, “Làm sao có thể chứ? Anh hai, người anh thích là em phải không? Hắn là cái thá gì chứ?”
Tiếu Hoài nheo mắt, ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Tiếu Cảnh, nói, “Tiếu Cảnh, em đừng nổi điên nữa coi.”
“Em nổi điên? Em nổi điên chỗ nào? Anh hai, rõ ràng anh là của em, hắn dựa vào cái gì lại dám độc chiếm anh?” Tiếu Cảnh khóe miệng cười tươi, điên cuồng nói, “Tiếu Hoài, anh là của em, anh rõ ràng là vật sở hữu của em, em yêu anh nhiều đến vậy.”
Tiếu Hoài chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, dạ dày bắt đầu quay cuồng, anh vẫn luôn biết tinh thần của Tiếu Cảnh có chút vấn đề, trên thực tế là do di truyền, gia đình bọn anh đều không được bình thường, kể cả anh, nhưng anh cũng chỉ là thích làm tình một cách mạnh bạo mà thôi, mà Tiếu Cảnh thì chân chính mắc bệnh tâm thần, nhưng vừa nãy anh mới nghe thấy cái gì? Đứa em trai ruột cùng cha cùng mẹ với anh thế mà lại nói yêu anh?
Không có thời gian cho anh tự hỏi, bởi vì giây tiếp theo, anh đã hôn mê bất tỉnh, khi sắp ngất đi thì nghe thấy thanh âm của ác quỷ vang bên tai.
“Anh hai, cuối cùng anh cũng thuộc về em.”