Ô Đào gật đầu, nhạy bén nhìn khắp nơi, cũng may không có ai, rồi hai người vòng qua phía sau cục di tích Văn Hoá, bên này không đứa trẻ nào, nhưng lại có tro tàn còn sót lại trên mặt đất.
Huân Tử: “Nhìn đi, cái này có lẽ là mới rơi xuống vào buổi sáng, chúng ta mau chóng nhặt lấy!”
Vì thế hai đứa buông sọt tre ra, cầm cái cào nhỏ kéo bên trong ra, nếu là ngày bình thường, nhất định trước năm ngày sẽ ra sức bào đống tro trước mặt, sau đó bóp từng cái một, nhưng hôm nay không có người, chỉ có bé và Huân Tử, hơn nữa tro cũng không nóng, nên bây giờ cũng không cần sốt ruột.
Tro tàn bị thiêu quá không nhìn ra lõi than đá, phải dùng tay vân vê chậm rãi, làm sạch lớp bột phủ hẳn một tầng bên ngoài, nếu bên trong vẫn còn cứng, đó chính là lõi than chưa thiêu hết.
Người Ô Đào nhỏ, nhưng mà nhanh tay, qua một lúc đã có thể vê được không ít.
Nếu là ngày thường, nhất định bé sẽ cao hứng, nhưng bây giờ bé lại chẳng có tâm trạng.
Bé mơ một giấc mộng, đã hiểu rõ, nhặt lõi than đá thì dù nhặt cả đời cũng không nhặt ra được tiền đồ, chỉ có đọc sách mới được, điều đó mới là quan trọng nhất.
Từ bộ phim phóng sự kia, bé biết rằng qua vài năm nữa hẳn là bé cũng có cơ hội được đọc sách, có điều lúc ấy đã lớn, cứ cho là đọc sách thì cũng chỉ là qua loa, vốn dĩ chẳng thể hiểu sâu được chút nào.
Trong lúc về, Huân Tử lôi ra một tờ giấy đã thiêu được một nửa từ trong lò, mặt trên còn có chút chữ.
Ô Đào liền thò đầu lại gần xem.
Huân Tử vuốt thẳng lại, đặt vào trong túi: “Đợi quay về lúc nào đi nhà xí sẽ dùng, giấy này thật tốt!”
Ô Đào: “Trên giấy hình như có chữ viết, đây là giấy của cục di tích Văn Hoá, lỡ như là tờ giấy gì quan trọng thì sao.”
Huân Tử: “Để ý tới làm gì, anh cũng không biết chữ, ai biết đây là cái gì!”
Ô Đào không hé răng nữa, Huân Tử đã nhắc nhở bé, đúng, bé không biết chữ.
Không biết chữ là như thế nào, chính là có mắt như mù, cả đời chỉ có thể làm việc chân tay, vạn nhất bị đơn vị đuổi đi, cuối cùng sẽ không có nơi làm việc.
Trong giấc mơ kia có rất nhiều sự việc Ô Đào cũng không hiểu, rất nhiều từ căn bản chưa từng nghe qua, cũng không hiểu được, nhưng mà dường như bé cảm giác được, nếu sau này bé không có việc, không có tiền, thì thật sự là không tốt chút nào.
Tất cả đều dựa vào văn hoá thật là mệt!
Ý nghĩ đã bị Ninh Diệu Hương phủ nhận của Ô Đào lại bùng lên, bé muốn học chữ và đọc sách, dù cho trong trường học cãi cọ ồn ào, bé cũng muốn đi.
***************
Buổi tối về đến nhà, bé lại nhắc tới việc này với Ninh Diệu Hương lần nữa.
Cẩn thận với lần bất đồng đầu tiên, lần này bé kiên trì nói: “Dù sao con cũng phải đi học, phải đi học, dựa vào cái gì mà không cho con đi học, con nhất định phải đi học!”
Bé cũng không biết nên nói như thế nào để mẹ có thể hiểu, trên thực tế đây là lần đầu tiên bé thử phản kháng lại, thế cho nên bé chỉ biết không ngừng lặp lại lời nói của bản thân, dường như như vậy có thể giúp tăng mạnh thêm trọng lực, có thể đạt tới mục tiêu.
Ninh Diệu Hương cũng không thèm nhìn bé: “Đi học, đi học, nói thì dễ nhưng thật ra đâu có dễ, con đi học ai đi nhặt lõi than đá? Than đá nhà mình đủ đốt sao?”