Vào buổi công diễn thứ hai, tiếng cổ vũ ở hiện trường còn dữ dội hơn nhiều.
Ôn Trì mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, vải rộng càng làm cậu thêm nhỏ nhắn. Dưới thân là một chiếc váy ngắn chỉ chạm đến đầu gối, đôi tất trắng bao lấy đôi chân trắng gầy.
Cậu ngó đầu ra từ hậu trường, thấy mấy tấm đèn ghi tên mình, đôi mắt cậu bỗng rực sáng lên.
Lục Chước đang đứng chỉnh đốn trang phục bên cạnh thấy thiếu niên đang kiễng chân như một chú mèo con đang nhìn lén, cực kì đáng yêu.
Mèo con vui mừng vênh đuôi quay đầu chỉ ra ngoài: “Nhìn nè.”
Lục Chước nhìn theo ngón tay Ôn Trì, anh thấy tên anh và tên Ôn Trì được gắn trên cùng cái đèn, ở giữa còn có mấy hình trái tim.
Tim Lục Chước run lên, nhìn Ôn Trì một cái nhưng nhận ra thiếu niên trước mắt coi như không có chuyện gì, không chỉ thế mà cậu còn vui vẻ nhìn những ánh đèn đó.
Ôn Trì nhìn những ánh đèn đó, trong lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc.Đến thế giới này cũng được một thời gian rồi, cậu cũng đã trải qua những tiếng cổ vũ mà nguyên chủ chưa từng nghe thấy.
Lâm An – người đã tạo nên bi kịch cho cuộc đời nguyên chủ đã lựa chọn ra nước ngoài sau khi lui khỏi show vì không chịu nổi áp lực dư luận. Cậu đã trốn thoát được bi kịch nhưng sau cùng những khó khăn nguyên chủ từng trải qua vẫn không thể bù đắp được.
Nghe thấy lời giới thiệu của MC, Ôn Trì và ba người khác bước lên sân khấu, nhìn qua đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại.
Nếu vết thương của nguyên chủ không thể biết có thể chữa lành hay không, thì tất cả những điều cậu làm được chính là cố gắng để vết thương đó không tồi tệ hơn.
Bỗng, sân khấu tối sầm xuống, một ánh đèn mờ ảo dần sáng lên, chiếu xuống người đang nằm chính giữa sân khấu. Người ấy từ từ ngồi dậy, duỗi thẳng thắt lưng, mái tóc nâu dài được thả xuống, vì đang duỗi lưng lên áo hơi trễ lộ ra một phần eo trắng nõn.
Khán giả trước màn hình nhìn kỹ hơn, màn đạn bắt đầu tràn ngập màn hình.
“Đây không phải là Ôn Trì sao??”
“Wow, đồ nữ quá đáng yêu..”
“Quá cute!! Muốn…”
“Trì Trì bảo vệ bản thân cho tốt nha!! Mấy người kia chỉ thèm muốn thân thể con thôi!!”
Thiếu niên ở giữa nhìn thấy những chữ cái trên màn đạn, cậu bất giác mỉm cười, như là một vị thần thánh khiết nhiễm phải pháo hoa bụi trần.
Tiếng gào thét bùng nổ dưới sân khấu, tiếng này át tiếng kia.
Mọi người biểu diễn trên sân khấu vừa nhảy vừa hát, không khí càng lúc càng nóng lên, ánh đèn ngũ sắc lập lòe, vô số tua rua rực rỡ bay xuống. Cho đến khi âm nhạc dần lắng xuống, Ôn Trì về lại trung tâm sân khấu, “Phịch” theo tiếng nhạc ngã ngồi trên mặt đất. Trái tim mọi người dường như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Sau đó Lục Chước, Tạ Vũ và Tống Kỳ từng người đi đến vị trí không thể hiểu nổi.
Một người cẩn thận nâng tay thiếu niên lên, chầm chậm hôn.
Một người vén một lọn tóc trước mặt, tay khác nắm nhẹ cổ chân nhỏ dài nõn nà lộ rõ khớp xương của cậu.
Còn Lục Chước đừng phía sau ôm eo cậu, tựa đầu vào vai. Trước mắt anh là một vành tai tinh xảo, chỉ thổi nhẹ cũng khiến cậu run rẩy, lỗ tay cũng nhuộm màu hồng phấn.
Trong mắt khán giả, ba người mang phong cách khác biệt vây quanh Ôn Trì, mà cậu chìm sâu trong ngực họ như một bé cừu non mềm nhẹ như bông, ngây ngốc không hiểu gì cả, khi gặp sói cũng không hề biết phải chạy mà còn ngốc nghếch đưa mình vào miệng sói. Cho dù cậu bị ngậm vào miệng cũng chỉ biết ậm ừ làm nũng không hề phòng bị, hồn nhiên đến dễ thương.
Màn đạn bị một làn sóng đầy màu sắc càn quét qua.
“Uiiiiiiii, tôi có thể!!!”
“Buông bé cưng Ôn Trì ra để mama đến!”
“Bé cưng Trì Trì, mama yêu con!!”
“Bỏ Trì Trì ra để tôi tới!! Để tôi gánh hết 5555.”
Cũng có mấy bình luận không hài hòa bay qua.
“Đàn ông mà ăn mặc như đàn bà không thấy ghê tởm à!”
“Một màn bốn người, tôi đúng là phải thán phục.”
Tuy nhiên, nó nhanh chóng bị nhấn chìm bởi những dấu chấm than che phủ màn đạn.
Kết thúc màn trình diễn, các cố vấn và các thực tập sinh khác khen ngợi tích cực, phục từ đáy lòng đưa bốn người đăng quang lên vị trí đầu tiên.
(Nếu bạn đang không đọc truyện này trên acc W.a.t.t.a.d _Annne_ thì bạn đang đọc trên các web re-up, truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad _Annne_ và WordPress Nguyệt Tình Hồ Ảnh, mong mọi người ủng hộ.)
Hậu trường.
Ôn Trì nhẹ nhàng kéo váy, trước mặt mọi người mặc đồ nữ cực kì ngại.
“Đi thay đồ đi.” Lục Chước nhẹ nhàng nói với thiếu niên đang cúi đầu.
“Ừa.” Ôn Trì đáp rồi đến phòng thay đồ. Vừa lấy đồng phục show ra thì đèn đột ngột tắt. Đồng tử Ôn Trì giãn ra, bàn tay cầm quần áo không khỏi siết chặt. Bỗng nhiên một bóng người vụt tới chõ cậu và đẩy cậu lên tủ. Ôn Trì cố gắng mở to mắt nhưng chỉ thấy được hình dáng mờ mờ.
“Ôn Trì, tôi…”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ôn Trì trợn to mắt:
“Tống…Cố vấn Tống…”
“Ừ.” Tống Kỳ cúi xuống vùi đầu vào cổ Ôn Trì, hơi thở ấm áp phả lên làn da tinh tế.
Theo bản năng, Ôn Trì muốn đẩy ra nhưng của thiếu niên không bằng sức của người đàn ông tập thể hình quanh năm.
“Ôn Trì, tôi… Tôi thích cậu, có thể cho tôi cơ hội không?” Ánh đèn từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Ôn Trì nghiêng đầu nhìn người trước mặt đỏ bừng cả cổ. Nghe đến đây, Ôn Trì chỉ cảm thấy trong đầu mình như có pháo hoa nổ tung, run giọng nói: “Thật xin lỗi… Tôi….”
Tống Kỳ ấn ngón tay lên môi thiếu niên, cảm giác tinh tế khi chạm vào làm người ta có chút tê dại: “Ra là vậy.”
“Ôn Trì?” Ngoài cửa, Lục Chước thấy Ôn Trì mãi chưa ra nên gõ gọi.
Tống Kỳ đưa mắt nhìn ra phía cửa, sau đó bật đèn đi ra mở cửa.
Lục Chước thấy Tống Kỳ đi ra, anh còn thấy cậu chưa đổi quần áo thì ánh mắt trầm xuống.
Tống Kỳ nâng mắt chạm đến cái nhìn của Lục Chước, liền rũ mắt bước ra ngoài.
Đôi giày đế cứng giẫm lên đất phát ra âm thanh đều đặn có quy luật, bóng hình Tống Kỳ ngày càng xa.
Trông thật cô đơn lại lẻ loi.
Hắn vốn đã biết.
Nhưng trong lòng vẫn còn muốn đánh cược với cơ hội nhỏ nhoi kia.
Làm cho bản thân thảm hại đến vậy.
Hắn vốn biết, ngay từ bước đi đầu tiên, hắn đã đi sai cả ván cờ.