Chỉ có điều tại sao lại là Bách Thảo.
Võ quan Tùng Bách ban đêm chìm trong trầm lặng đến kỳ lạ. Trongphòng tập, Nhược Bạch đang tăng cường bồi dưỡng cho Bách Thảo, các đệ tử đứngbên ngoài, ai nấy nhìn nhau, muốn nói lại thôi.
Không phải họ xem thường thực lực của Bách Thảo.
Trên thực tế, khi võ quán tổ chức thi đấu lựa chọn người đại diệntham gia thi đấu, Bách Thảo đã hiến thắng Tú Cầm, trở thành người đứng đầu nhómnữ, về sau Nhược Bạch xét tình huống tổng thể mới lựa chọn Tú Cầm. khi Tú Cầmbị thương, Bách Thảo bổ sung thay thế, về lý là chuyện đương nhiên.
Chỉ có điều…
Sau chuyện đó, có lẽ do bị sốc biểu hiện của Bách Thảo bắt đầu trởnên thất thường. Khi tập đôi, thường nhìn đối thủ chằm chằm phản ứng rấtchậm,cơ hồ ngay những người mới nhập môn cũng có thẻ đánh gục.
Một Bách Thảo như vậy sao có thể đại diện cho Tùng Bách tham giacuộc thi đấu quan trọng này?
"Sư huynh Diệc Phong!"
Các đệ tử bbeen ngoài sốt ruột không đợi được nữa, lại không dámquấy rầy Nhược Bạch đang luyện tập với Bách Thảo, bàn nhau rồi quyế định gọiDiệc Phong rra ngoài hỏi cho ra nhẽ.
"Sao thế? Có chuyện gì mà lén lút như vậy?"
Diệc Phong người đẫm mồ hôi, vừa ngáp vừa thong thả đi ra.
"Sư huynh Diệc Phong, vì sao sư huynh Nhược Bạch quyết địnhđể Bách Thảo thi đấu? Dạo này tinh thần của Bách Thảo hình như không được tốt,liệu có thua không?" Các đệ tử cố hạ giọng, sợ Bách Thảo nghe thấy.
"Vậy theo các em, nên để ai thay thế Tú Cầm?" Diệc Phonglại ngáp, hất hàm hỏi: "Hiểu Huỳnh? A Nhân? Bình Bình hay người nàokhác?".
Các đệ tử buồn bã lặng thinh.
Đúng vậy, Hiểu Huỳnh và mấy người nhìn nhau, đúng là bọn họ đềukhông bằng Bách Thảo, thực lực của các nữ đệ tử Tùng Bách trước nay vẫn tươngđối yếu.
"Có nên liên hệ với sư tỷ Sơ Vy?"
Ngô Hải đột nhiên nảy ra ý nghĩ, các đệ tử khác cũng đua nhau phụhọa. Mặc dù trước cuộc thi đấu lựa chọn đại điện trong võ quán, sư tỷ Sơ Vy đãtuyên bố từ bỏ Taekwondo, hơn nữa cũng đã chuyển vào trường nội trú, nhưngtrong thời điểm khó khăn của võ quán, sư tỷ Sơ Vy cũng nên đứng ra gánh vác mớiphải!
"Các em cảm thấy sư huynh Nhược Đạch sẽ đồng ý để một ngườidễ dàng từ bỏ Taekwondo như vậy đại diện cho võ quán xuất chiến hay sao?"Đứng tựa vào cửa kính phòng tập, Diệc Phong lướt nhìn mọi ngươi với ánh mắt lờđờ buồn ngủ.
“…”
Các đệ tử cúi đầu ủ rũ. Đúng, dẫu sư tỷ Sơ Vy đồng ý thay thế TúCầm xuất chiến, sư huynh Nhược Bạch cũng chưa chắc đổng ý.
"Đá hậu!"
Cùng với khẩu lệnh dứt khoát của Nhược Bạch, Bách Thảo xoay ngườiđá hậu, đá mạnh vào tấm bia giơ cao trong tay anh! Sau khi định thần, ánh mắtcô bất chợt nhìn ta ngoài cửa phòng tập, chỗ các đệ tử đang vây quanh DiệcPhong. Từ biểu hiện của bọn họ, cũng có thể đoán biết họ đang phản đối cô xuấtchiến, thậm chí còn nghe thấy họ nhắc đến tên Sơ Vy.
Cuối cùng cũng có thể tham gia cuộc thi đấu giữa các võ quán màmình mơ ước từ lâu!
Nhưng lại trong hoàn cảnh thế này.
Nỗi xúc động không thể kim chế trào lên, lại có gì dồn nén tronglồng ngực khiến cô tức thở, Có thể thông cảm tâm trạng bất an của các đệ tửngoài kia, Tùng Bách đã thắng liền bốn trận, khả năng vượt lên đứng đầu nhóm làhoàn toàn có thể, bây giở lại đột nhiên phải thay người, mà lại là cô!
Rốt cuộc khoảng cách thực lực giữa cô và Tú Cầm là bao nhiêu?
Trận tỷ thí lựa chọn đại diện trong võ quán, nếu không do Tú Cầmphân tâm, cô không thể chuyển bại thành thắng. Còn trận giao chiến với ĐìnhNghi hôm đó, cô lại càng thảm hại.
"Đá ngang!"
Nhược Bạch hô dõng dạc, Bách Thảo thoáng ngây người, lập tức tậptrung chú ý, hét một tiếng:
"Hây!"
Một cú đá ngang xé gió trúng tấm bia trong tay Nhược Bạch!
"Song phi!"
"Đá chéo!"
"Xuống tấn!"
Nhược Bạch ho tô khẩu lệnh, Bách Thảo hoàn thành từng động tác,lại mười mấy phút trôi qua, mồ hôi ướt đẫm. Ném cho cô chiếc khăn mặt, anh nóigiọng lãnh đạm:
"Hôm nay tập đến đây thôi, em về nghỉ đi."
"Em vẫn muốn tập thêm lát nữa", cô vội nói.
"Dù có tập suốt đêm, ngoài mệt mỏi thể xác chẳng giúp gì chotrận đấu ngày mai"
Nói xong anh quay ngươi bỏ đi hướng về phía cửa, bóng lưng sao màdửng dưng, hình như anh không hề quan tâm đến trận đấu ngày mai, thậm chí cảnhững trận đấu sau này của cô, không kìm chế được, cô nói với bóng lưngđó:
"Anh cảm thấy ngày mai em sẽ thua phải không?"
Nhược Bạch dừng chân, từ từ quay người.
"Em cho là ngày mai mình sẽ thua?"
Bị ảnh mắt lạnh lùng của anh nhìn chăm chú, cô lâng lâng xúc động,thoáng run người, bất chợt như có sức mạnh mới dâng trào., cô nói cứng cỏi:
"Em sẽ không thua!"
Nhược Bạch không hề có bất kỳ phản ứng nào đối với câu nói đócủa Bách Thảo, chỉ lặng lẽ nhìn cô một lát. Các đệ tử bên ngoài thấy anh đi rachợt im bặt, cung kính chào "sư huynh Nhược Bạch", anh vỗ vai họ,không nói gì.
Nhìn bóng Nhược Bạch khuất trong màn đêm, các đệ tử bên ngoài cũnggiải tán, Bách Thảo một mình ngơ ngẩn đứng giữa phòng tập sáng trưng, trốngrỗng. Lát sau, hít một hơi thật sâu, cô bắt đầu cầm lấy giẻ lau sàn tập nhưthường lệ, cố gắng xua đuôi những ý nghĩ vẫn vơ trong đầu, tự nói với mình, lặpđi lặp lại:
Mình sẽ không thua!
Ngày mai nhất định mình sẽ chiến thắng đối thủ!
Mặc dù mình chỉ là người giữa chừng thay thế Tú Cầm bất ngờ bịthương, nhưng ngày mai khi phải lên sàn đấu, mình tuyệt đối không để ảnh hưởngđến cả đội!
"Mau về ăn cơm! Ở đây để mình thu dọn!"
Nhìn thấy Bách Thảo ngày mai thi đấu, giờ vẫn quỳ trên nền ra sứclau chùi, Hiểu Huỳnh xông vào phòng tập, giằng giẻ lau trong tay Bách Thảo, nóiliền một hơi.
"Chờ mỏi cả mắt không thấy cậu đâu, cứ tưởng từ bệnh viện trởvề, sư huynh Nhược Bạch tập luyện cho cậu đến tận bây giờ, không cho cậu về ăncơm, hóa ra đến giờ vẫn dọn vệ sinh! Đừng có tranh với mình, những việc này cứgiao cho mình. Cậu yên tâm mình nhất định sẽ lau sạch sẽ!"
"Không sao, Mình vẫn làm được."
Bách Thảo cười, hai tay nắm chặt giẻ, tiếp tục lau, đằng nào cũngchẳng có việc gì làm, Nhược Bạch không cho cô tập thêm, trở về phòng chỉ suynghĩ lung tung, càng căng thẳng hơn chẳng ích gì cho việc thi đấu ngày mai.
"Bách Thảo về đi", Hiểu Huỳnh cầu khẩn. "Mẹ mình đãlàm riêng mấy món ngon cho cậu, đã hâm lại mấy lần rồi, nếu mình không gọi đượccậu về, sẽ bị mẹ mắng, xin cậu đấy!"
Xoach!"
Cánh cửa giấy phòng tập bị kéo mạnh.
Các đệ tử lúc trước đã giải tán, giờ lại kéo đến, đứngmột hàng,ngay ngắn trước mặt Bách Thảo và Hiểu Huỳnh, trong tay họ, nào là giẻ lau, xôthùng, chổi, hót rác, có vẻ như định mở chiến dịch tổng vệ sinh, nét mặt phấnkhởi họ đồng thanh nói:
"Hãy giao cho chúng mình!"
Phong Thạch bước tên một bưóc, thay mặt các đồng đội nói:"Hiểu Huỳnh, câu đưa Bách Thảo về ăn cơm đi, hãy chăm sóc cậu ấy, để cậuấy nghỉ ngơi, các công việc khác cứ giao cho bọn mình!".
"Nhưng..."
Nhưng vừa rồi chẳng phải bọn họ không yên tâm để cô thi đấu haysao? Bách Thảo ngây người nhìn lướt mọi ngươi, mặc đù họ nói nhỏ với Diệc Phongbên ngoài nhưng cô vẫn nghe được ít nhiều.
"Ôi, tốt quá!" Hiểu Huỳnh vui vẻ, thở phào, nói với họ:"Mình còn tưởng các cậu phản đối Bách Thảo thay sư tỷ Tú Cầm xuấtchiến!".
"Thực ra chúng mình cũng có chút không yên tâm, nhưng khôngphản đối Bách Thảo, hơn nữa chúng mình quả căng thẳng." Phong Thạch lúngtúng đỏ mặt: "... Có điều, chúng mình tin tưởng sư huynh Nhược Bạch, cũngtin tưởng Bách Thảo sẽ dốc hết sức thi đấu! Bách Thảo, cậu hãy cố lên!".
Các đệ tử khác cũng tranh nhau động viên:
"Cố lên, Bách Thảo! Cậu phải tin tưởng!"
"Cố lên! Cậu nhất định sẽ thắng!"
"Khi thi đấu không nên ngớ ngẩn như lúc tập luyện mấy hôm vừarồi, phải chú ý phòng thủ!"
"Đừng căng thẳng! Căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến tinh thần thiđấu!"
"Hãy phát huy khí thế hôm đánh bại Kim Mẫn Châu, chúng mìnhtin tưởng cậu, ngày mai nhất định cậu sẽ giành chiến thắng! Cố lên, BáchThảo!"
Đêm đã muộn.
Vầng trăng trong trẻo lơ lửng trên bầu trời.
Bị các đệ tử "đuổi" khỏi phòng tập, bị Hiểu Huỳnh kéođi, Bách Thảo chỉ có thể vừa đi vừa ngoái lại.
Đèn phòng tập sáng trưng.
Các đệ tử của Tùng Bách vừa thay cô lau sàn vừa bàn luận sôi nổivề trận đấu ngày mai. Nhìn bầu không khí sôi nổi, ấm áp như vậy, cô cảm thấydường như mình đang gánh trên vai tất cả hy vọng của họ, chuẩn bị chiến đấu vìdanh dự của họ.
Trong ngực đột nhiên dâng trào nhiệt huyết
Cô vội vã quay đầu lại miễn cưỡng đè nén một tình cảm xa lạ vừanhen len khiến hai mắt cay cay.
Hiểu Huỳnh bên cạnh vần thao thao nói.
"A Nhân và Bình Bình từ bệnh viện gọi điện về bảo là cậu đừnglo cho sư tỷ Tú Cầm, hãy chuẩn bị thật tốt để thi đấu, bảo là sư tỷ Tú Cầmngoài đi lại và trở mình hơi khó khăn thì các mặt khác đều rất tốt. Họ nói, sưtỷ Tú Cầm bảohọ nhắn lại với cậu, dù cậu bị thua thì vẫn có Nhược Bạch và DiệcPhong đỡ cho, không nên quá căng thẳng, không nên tự gây áp lực quá lớn chomình."
Sư tỷ Tú Cầm...
"Còn nữa, vừa rồi sư huynh Sơ Nguyên đã đến, để lại cho cậumột chai thuốc, nói là ăn cơm xong hâm nóng lại uống, nó sẽ làm cho cổ họng cậukhông đau nữa..." Hiểu Huỳnh lắc lắc đầu; "Cũng lạ, sao sư huynh SơNguyên lại biết cậu đau họng? Cậu nói vói huynh ấy hay sao?".
"Không!"
Buổi chiều lúc ở phòng bệnh, do đông người, thậm chí có còn khôngnói được với sư huynh Sơ Nguyên. Nhưng, lúc này khi Hiểu Huỳnh nhắc nhở, cô mớiphát hiện cổ họng đau rát hơn cả lúc chiều.
"Ai dà, đúng rồi, ngày mai cậu phải thi đấu, vậy thì khôngthể làm đội trưởng đội cổ động." Hiểu Huỳnh sực nhớ ra.
Đúng.
Bách Thảo cũng ngây người.
"Nhưng cậu khỏi lo chuyện đó, đội cổ động sẽ do mình phụtrách." Hiểu Huỳnh suy nghĩ rồi nói tiếp: "Cho dù có hét đến khản cổ,cho dù sau này không nói được nữa, mình cũng sẽ kiên trì trận nào cũng hô to,nhất cổ vũ cho võ quán chúng ta, vậy nên...".
Hiểu Huỳnh đứng dậy, hai mắt sáng rực lên nhìn cô, nói:
"Bách Thảo, xin cậu hãy cố gắng!"
Đêm yên tĩnh.
Từ xa, ánh đèn phòng tập như một vầng sao ấm áp.
"Đúng, mình phải cố gắng!"
Cô biết điều mình phải làm vẻn vẹn chỉ là cố gắng, cô phải đánhthắng, cô phải làm cho Tùng Bách chiến thắng như trước khi Tú Cầm bị thương!
***
Ngày hôm sau, các trận đấu trong nhà thi đấu thành phố diễn ra vôcùng quyết liệt. Do thi đấu vòng loại giữa các nhóm đã đi được nửa chặng đường,sự thắng bại của mỗi trận đều hết sức quan trọng, thậm chí phương thức và tỷ sốmỗi trận thắng đều sẽ ảnh hưởng đến thứ tự cuối cùng trong nhóm, cho nên các võquán đều gắng hết sức, không một phút buông lỏng.
Võ quán Tùng Bách hôm nay phải giao chiến với võ quán Giang Bắc.
Trong nhóm thứ sáu hiện nay, xét theo tỷ số lớn, thành tích củaTùng Bách và Nhật Thăng bằng nhau, đều bốn trận thắng, cùng xếp thứ hai trongnhóm. Nhưng xét theo tỷ số nhỏ, mỗi vòng của Nhật Thăng đề thắng cả ba trận,còn Tùng Bách chỉ có hai trận thắng, ở vào cục diện kém hơn.
Mà trong ngày thi đấu thứ hai võ quán Giang Bắc đã thua võ quánNhật Thăng nên trận thi đấu ngày hôm nay, đối với Giang Bắc là vô cùng quantrọng, nếu lại thua Tùng Bách, hy vọng vượt lên trong nhóm sẽ hết sức khó khăn.
Tinh hình võ quán Tùng Bách cũng tương tự, do thực lực võ quánNhật Thăng rất mạnh, vì vậy thi đấu với các đội khác trong nhóm phải hết sứcthận trọng, chỉ cần hơi sơ suất là có nguy cơ bị loại.
Người đầu tiên đại diện cho võ quán Tùng Bách thi đấu vẫn là DiệcPhong.
Cũng với lời trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, cổ động viên củahai võ quán đua nhau hô vang khẩu hiệu cổ vũ, tiếng hô dồn dập như sóng biển!Sau mấy pha giao chiến, đệ tử của Giang Bắc thi đấu với Diệc Phong thực lựckhông tồi, tỷ số thay nhau nâng lên. Khi Diệc Phong hăng hái tấn công, đệtwrcủa Giang Bắc cẩn trọng phòng thủ, trận đấu mỗi lúc cang thêm quyết liệt, gaycấn.
"Tùng Bách cố lên! Tùng Bách cố lên!"
"Giang Bắc tất thắng! Giang Bắc tất thắng!"
Tiếng cổ vũ của hai võ quán chân động cả nhà thi đấu, ngồi ở bênrìa sàn đấu, ngây người thảng thốt, có một cảm giác xa cách kỳ lạ. Hôm qua, côcòn là thành viên đội cổ động, dùng tiếng hô to nhất của mình cổ vũ cho DiệcPhong, mặc dù hò hét đến mức cổ họng đau rát, nhưng lúc đó, chỉ việc là khôngthể đem hết sức mạnh của mình truyền cho Nhược Bạch và các đồng đội tham chiến!
Nhưng, hôm nay...
Ngồi ở vị trí dành cho các tuyển thủ thi đấu. Khi trận đấu củaDíệc Phong kết thúc...
Là đến lượt cô.
Diệc Phong kết thúc hiệp một khi bị dẫn trước một điểm, mình đầmđìa mồ hôi đi về phía Bách Thảo, thở hổn hển ngồi xuống cạnh cô và Nhược Bạch-Nhược Bạch đưa khăn mặt và chai nước cho anh, sau đó hạ giọng phân tích đặcđiểm chiến thuật của tuyển thủ Giang Bắc, gợi ý hiệp sau có thể sử dụng sáchlược thế nào.
"Ờ, được!"
Hai phút giải lao ngắn ngủi đã qua, Diệc Phong gật đầu đổng ý,đứng dậy tiếp tục vào hiệp hai. Mùi mồ hôi vẫn tràn ngập bên cạnh, đột nhiên,cảm giác hoảng hốt dần tan đi, một cảm giác chân thực mãnh liệt khiến cô nắmchặt chai nước trong tay.
Hiệp một đã kết thúc.
Chi còn hai hiệp nữa...
Cô sắp phải lên sàn đấu!
Hai tay nắm chai nước cứng đờ, mồ hôi từ lòng bàn tay túa ra.Không nén nổi, cô nhìn sang Nhược Bạch bên cạnh, hy vọng anh tiếp cho chút sứcmạnh, nhưng Nhược Bạch mím chặt môi, tập trung tinh thần theo dõi trận đấu, cơhồ hoàn toàn không biết cô đã căng thẳng đế mức thở không ra hơi.
Hiệp hai Diệc Phong vượt đối thủ hai điểm.
"Tùng Bách vô địch! Thiên hạ vô địch!"
Trong hoàn cảnh không có A Nhân và Bình Bình, dưới sự chỉ huy củaHiểu Huỳnh, đội cổ vũ vẫn hét vang như sấm, hầu như không chịu thua kém cổ độngviên của Giang Bắc người đông thế mạnh.
"Hiệp ba cậu thử điều chỉnh chiến thuật…"
Nhược Bạch vừa nói vừa chăm chú nhìn Diệc Phong, Diệc Phong vừa tunước ừng ực, vừa gật đầu nghe. Trước khi vào hiệp ba, Diệc Phong gọi Bách Thảo:"Này, Bách Thảo khởi động đi, sắp đến lượt cô rồi".
Khởi động?
Đứng bật dậy như lò xo, tai Bách Thảo ù lên, sắp rồi, cô sắp phảira sàn đấu đến nơi rồi!
Hiệp đấu thứ ba của Diệc Phong bắt đầu.
Thấy Diệc Phong càng đánh càng thuận, khoảnh cách tỷ số càng giãnrộng, Nhược Bạch cũng yên tâm, nghe bên cạnh có tiếng động. Anh ngoái đầu, thấyBách Thảo đang ép chân, mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt hơi ngơ ngác, lưng cứng nhắc.
Nhược Bạch cau mày.
Không nói gì, quay đầu, tiếp tục theo dõi Diệc Phong thi đấu, quảnhiên, Diệc Phong cuối cùng giành được thắng lợi đầu tiên trong trận gặp võquán Giang Bắc với tỷ số dẫn trước năm điểm.
"A! Hoan hô sư huynh Diệc Phong!"
Các đệ tử của Tùng Bách xông ra vây lấy Diệc Phong, ôm chặt anh,xúc động hoan hô vang dội!
Tốt quá, như thế là đỡ lo rồi!
Sư huynh Diệc Phong thắng rồi, vậy cho dù Bách Thảo có thua, vâncòn Nhược Bạch ở trận sau, hy vọng vượt lên trước võ quán Giang Bắc hôm nay vẫnrất lớn!
"Võ quán Tùng Bách..." Xác nhận lại danh sách tuyển thủbổ sung do võ quán Tùng Bách đăng ký trên bảng, trọng tài bắt đầu điểm danh."Thích Bách Thảo đã đến chưa?"
"Có!"
Bách Thảo trả lpif như một cái máy, lập tức bật dậy, đứng thẳngtrang nghiêm, những tiếng ù ù vẫn không dứt trong tai.
"Võ quán Giang Bắc, Trần Nhị Anh!"
"Có!"
Một âm thanh vang hơn trả lời, đó là nữ tuyển thủ có thân hìnhchắc nịch, da rám nắng hồng hào, đai lưng màu đỏ.
"Hai tuyển thủ chuẩn bị, mười phút nữa trận đấu bắtđầu."
"Rõ!"
"Rõ!"
Hai cô gái đồng thanh đáp, cùng nhìn nhau, Bách Thảo nhìn thấy vẻkẻ cả đàn chi coi cô là chú bé con trong mắt Trần Nhị Anh.
Khi trở về vị trí dành cho các tuyển thủ, Bách Thảo nghe thấytiếng cười và lời bàm tán khe khẽ của các đệ tử Giang Bắc sau lưng: "Vẫnthắt đai trắng. Chị Nhị Anh, chắc chắn chi cần hai, ba cú là chị hạ gục côta!".
"Bách Thảo, sắp đến lượt cậu rồi!"
Hiểu Huỳnh và các cô gái trong đội cố vũ chạy lại, tranh nhau đưakhăn mặt, nước uống cho cô. Hiểu Huỳnhcăng thẳng vừa xoa bóp vai cho Bách Thảovừa hỏi:
"Câu vẫn ổn chứ? Không căng thẳng chứ? Không nên căng thăng,sư huynh Diệc Phong đã thắng một trận nên cậucứ thoải mái đi, nhất định khôngđược căng thẳng!"
"... Ừ, mình sẽ không cảng thằng."
Cơ vai bị Hiểu Huỳnh ấn đau điếng, Bách Thảo hít thở sâu. Đúngvậy, cô không được căng thẳng, căng thẳng chẳng giúp gì cho thi đấu, cỏn ảnhhưởng đến tinh thần. Trong trận đấu lựa chọn đại diện tham gia thi đấu, cô căngthẳng đến mức toàn thân cứng đờ, phản ứng vì thế trở nên chậm chạp, lần nàytuyệt đối không thể dẫm lại vết xe đổ nửa.
"Hiểu Huỳnh, cô chỉ biết nói Bách Thảo, bản thân cô còn căngthẳng hơn cả Bách Thảo kia kìa." Thi đấu xong, Diệc Phong thoải mái ngápmây cái rõ to, cười nói: "Nếu còn tiếp tục bóp nữa, vai Bách Thảo sẽ bị emlàm sưng tấy lên cho xem".
"Ôi!"
Hiểu Huỳnh sợ hải buông tay.
Đúng lúc đó, các đệ tử của Tùng Bách ngồi phía trước, đột nhiên àolên ngạc nhiên, thấy Tú Đạt đẩy Tú Cầm ngồi trên xe lăn đi đến! Cổ Tú Cầm đangphải đeo đai cố định, cánh tay phải bó thạch cao to ụ, ngồi trên xe lăn, ngườivà đầu cứng đờ không thể cử động.
"Cố lên!"
Được Tú Đạt đẩy đến trước mặt Bách Thảo, Tú Cầm nhìn cô hồi lâu,chỉ nói hai chữ, sau đó để cho Tú Đạt đấy đến chỗ ngồi của đồng đội.
"Bách Thảo, cố lên nhé!"
Cùng với Tú Cầm, Tú Đạt ra khỏi bệnh viện, A Nhân, Bình Bình vừathay xong trang phục cổ động viên cũng chạy thẳng đến, tay cầm quả cầu hoa, cảhai ôm chặt Bách Thảo, xúc động nói:
"Chúng mình tin cậu nhất định thắng!"
"Các tuyển thủ chuẩn bị lên sàn đấu!"
Nghe thấy mệnh lệnh của trọng tài, Bách Thảo đứng dậy nhìn các bạntrong đội cổ vũ một lượt thấy ai nấy mặc dù nét mặt căng thẳng nhưng đều giơngón tay ra hiệu cố lên. Ánh mắt cuối cùng dừng lại ở Nhược Bạch, anh đang cúiđầu tổng kết tình hình thi đấu vừa rồi với Diệc Phong, cơ hò hoàn toàn không hềđể ý đến cô.
Anh không định nói gì với cô sao?
Mấy hôm trước, cô ngồi xem đấu với tư cách là cổ động viên, cònnhớ trước khi Tú Cầm vào sân, Nhược Bạch đều dặn dò Tú Cầm mấy câu. Bây giờ côsắp bước đấu, vì sao anh vẫn không nói gì?
Có lẽ ánh mắt nhìn quá mạnh, cuối cùng Nhược Bạch quay đầu lại..
Nhìn cô.
Trán anh hơi nhăn.
Cô nín thở, muốn nghe rõ từng lời của anh.
"Thua cũng không sao."
Nhược Bạch nói với nét mặt không biểu cảm.
"Võ quán Tùng Bách, Thích Bách Thảo! Võ quán Giang Bắc, TrầnNhị Anh! Bắt đầu!" Tiếng trọng tài dõng dạc, vậy là trận thi đấu chínhthức đầu tiên trong cuộc đời Bách Thảo đã đến!
Trên đêm đấu màu xanh lam.
Hai cô gái đứng thẳng đối diện nhau, hai bên cúi chào xong, lậptức vào trận. Trần Nhị Anh võ phục mới tinh, mái tóc cắt ngắn như con trai, nắmchặt tay, chân đảo theo tiết tấu miệng hô không ngớt.
Bách Thảo vẫn bộ võ phục cũ, cũng tóc ngắn, mái tốc mềm như chỏmlông trên đầu hươu. Đôi mắt trong veo, như mắt nai, hai tay nắm chặt, đảo bướctheo tiết tấu của mình nhưng không hô gì hết chỉ nhìn chằm chằm vào Trần NhịAnh trước mặt đang thỉnh thoáng thử ra đòn thăm dò.
"Hây!"
Trần Nhị Anh tấn công trước, một cú tạt chéo nhanh như chớp vềBách Thảo.
"Hây!"
Bách Thảo đồng thời hét lên một tiếng, tung người vọt lên.
Bóng hai người giao nhau trên không.
Ở khu vực dành cho tuyển thủ thi đấu ngay sát võ đài, thấyNhược Bạch chăm chú theo dõi từng động tác của Bách Thảo trên sàn đấu, DiệcPhong ngáp dài hỏi:
"Vì sao phải cố ý tỏ ra lạnh lùng như vậy? Rõ ràng cậu rấtquan tâm đến việc luyện tập của Bách Thảo, dù bận chuẩn bị thi đấu, cậu vânkhông quên theo sát, ngày nào cũng thay người phối hợp với cô ấy như đến cùng.Vì sao hôm qua lúc tập cho cô ây, thái độ của cậu lại lạnh như băng vậy, vừarồi Bách Thảo sắp ra sàn, ngay một câu động viên cũng không chịu nói."
Nhược Bạch mím môi.
Hình như hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì.
"Cậu không sợ thái độ của mình như vậy sẽ khiến cô ấy khôngcòn chút tự tin nào, làm sao đánh được?" Diệc Phong hứng thú theo dõi biểuhiện của Nhược Bạch, chính vào lúc đã tưởng Nhược Bạch không trả lời, thì anhlại lên tiếng, mắt không rời Bách Thảo trên sàn đấu vừa hét to, vọt lên không.
"Nếu vì thế mà thua, cũng chẳng có gì đáng tiếc."
"Phập!"
Chính trong khoảnh khắc Trần Nhị Anh vừa ra cú tạt chéo, Bách Thảohấu như đồng thời xoáy người bay lên đá hậu, tránh chân đối phương, liền sau đólà cú phản đòn mạnh mẽ trúng vai Trần Nhi Anh!
""Phầng phầng phầng!"
Trần Nhị Anh loạng choạng lùi về sau mấy bước mới đứng vững đượcmắt trợn tròn kinh ngạc như không dám tin, như không hiểu đã xảy ra chuyện gì,tại sao mình lại khinh suất bị đá trúng!
Trọng tài vẫy tay ra hiệu.
Các nhân viên lật bia ghi điểm.
1:0
Khán giả im phăng phắc.
Đệ tử cả hai võ quán đều ngẩn người.
Trận đâu vừa bắt đầu chưa đầy một phút, sao đã ghi điểm nhanh nhưvậy? Nhìn chung, một, hai phút đầu của hiệp một lạ giai đoạn thăm dò lẫn nhau,hai bên cùng tìm hiểu đối phương, không khinh suất tấn cống, cùng khôngdễ ghi điểm, trừ phi thực lực hai bên có khoản cách rất lớn hoặc làmột bên rất hiểu bên kia.
Nhưng Thích Bách Thảo và Trần Nhị Anh trước đó chưa hề gặp nhau,Trần Nhị Anh cũng không phải là tuyển thủ tầm thường, vốn nổi tiếng dũng mãnh,mấy lần trước chỉ thua trận khi gặp võ quán Nhật Thăng mà thôi.
Sao có thể nhanh chóng bị Bách Thảo dẫn điểm như vậy?
"Òa!!"
"Bách Thảo!"
Sau phút ngưng trệ ngắn ngủi võ quán Tùng Bách ào lên, những tiếnghò reo kinh thiên động địa, các sàn đâu xung quanh đều ngoái nhìn.
Bách Thảo đã ghi điểm!
Trời ơi! Bách Thảo đã ghi điểm!
Vỗ tay, hò hét bao nhiêu cũng không thể biểu đạt tâm trạng xúcđộng của các đệ tử võ quán Tùng Bách! Mặc dù, hom hy vọng Bách Thảo có thểchiến thắng, mặc dù họ tự nhủ, bất luận Bách Thảo thua thảm hại thế nào, chicần Bách Thảo dốc hết sức thi đấu, họ cũng quyết không trách móc cô.
Nhưng Bách Thảo lại có thể nhanh chổng ghi điểm như vậy.
Cứ coi sư tỷ Tú Cầm không bị thương, cũng khó giành được một điểmtừ đối thủ nhanh chóng như thế! Rõ ràng thực lực Bách Thảo kém xa sư tỷ Tú Cầm,lại thua Đình Nghi một cách thê thảm, lại còn sau chuyện buồn xung quanh việclựa chọn người đại diện võ quán tham gia thi đấu, Bách Thảo bị sốc nặng, ngayđến đệ tử yếu nhất đội cơ không thắng nổi.
Nhưng, bây giờ…
Lại ghi được một điểm!
"Bách Thảo cố lên!"
"Bách Thảo tất thắng!"
Dưới sự chỉ đạo của Hiểu Huỳnh, các cô gái đội cổ động hô vang, Cólẽ… có lẽ sẽ xuất hiện kỳ tích, có lẽ Thích Bách Thảo sẽ thắng trận này!
Nhìn hai con sổ 1: 0 đõ tươi trên tâm bảng ghi điểm.
Bách Thảo bàng hoàng như đang mơ, mình lại có thể ghi điểm, khôngkhó khăn như tưởng tượng, đơn giản như phản xạ tự nhiên, sau đó ghi được điểm.Ngây ngất nhìn tấm bảng, cô không nén nổi muốn bật cười, nếu sư phụ ở đây, nhấtđịnh sẽ rất vui.
Một bóng đen xộc tới, là bóng chân đối phương, mặc dù cô phản ứngcũng khá nhanh nhưng cú song phi của Trần Nhị Anh vẫn đá trúng mặt"Ẩm" như có muôn ánh sao vàng nhảy nhót!
1:2
"Giang Bắc, Giang Bắc uy chấn hải nội!"
Nhìn thấy tỷ số lập tức đảo ngược, cổ động viên của Giang Bắc hưngphấn tột độ, hô như sấm cổ vũ cho Trần Nhị Anh! Chuyện ghi điểm ngay phút vàotrận của đổi phương xem ra chỉ là may mắn mà thôi, người của Tùng Bách ngâyngây ngô ngô, vừa rồi lại ngơ ngẩn chỉ nhìn tấm bảng ghi điểm, ngay khẩu lệnhtiêp tục thi đấu của trọng tài hình như cũng không nghe thấy.
Các cổ động viên của Tùng Bách vừa rồi còn phấn khởi hoan hô vangdội, bổng ai nấy tái mặt.
Tú Cầm ngồi trên xe lăn không kìm nổi, cau mày.
Nhược Bạch vẫn không biểu hiện, chì lạnh lùng "hừ" mộttiếng.
"Bắt đầu!", trọng tài lại hạ lệnh.
Trần Nhị Anh phát động loạt lấn công về Bách Thảo như mãnh hổxuồng núi khiến cô không dám phân tâm, tập trung chú ý vào trận đâu. Mấy phagiao chiến vừa rồi, cô phát hiện thực ra cách đánh của Trần Nhị Anh với cáchđánh trước đây của cô như đúc một khuôn, đều là lối tân công thục mạng, hoàntoàn không để ý đôi thủ làm gì, chỉ biết một mực tấn công!
"Phù"
Cú đá ngang của Trần Nhị Anh mang theo tiếng gió phù phù, cô cóthể cảm thấy sức mạnh của nó. Nhưng tấn công như vậy là hoàn toàn công thức,máy móc, chỉ cần xoay người là tránh được, khi Trần Nhị Anh lại dùng chiêu cũ,một củ phán kích đá hậu hoặc xuống tấn là có thể..,
"Phập!"
Giống hệt tình huống ghi điểm phút đầu trận đầu, cú phàn kích đáhậu của cô trúng vai Trần nhị Anh, cú đá đó lực khí sung mãn, Trần Nhị Anh đổthẳng xuống đệm!
2:2
Thời gian sau đó, đệ tử của cả hai võ quán ai nấy ngồi ngây nhưtượng, cục diện trên sàn hoàn toàn nghiêng về một phía. Anh mắt Bách Thảo nhưtia diện, phán đoán chuẩn xác, hầu như phá vỡ mọi ý đồ tân công của Trần NhịAnh, luôn luôn là mỗi lần Trần Nhị Anh vừa tung chân, hoặc trong khoảnh khắc rachiêu thức cũ không thể thu chân, mà cho đối thủ một đòn chí mạng!
Trần Nhị Anh càng đánh càng cuống, càng cuống càng không có phươngpháp, giống như bị trúng bùa phép, bất chấp tất cả chỉ lao đầu tấn công!
"Phầng!"
"Phầng!"
"Phầng!"
"Phầng!"
“…”
Mỗi lần tân công đều bị Bách Thảo phản kích ghi điểm, đến khi mâyphút trước hiệp ba, tỷ số chênh lệch là l1: 2.
Giống như mèo vờn chuột
Các đệ tử của võ quán Tùng Bách ngồi xem không ai bảo ai đều nghĩđến trận tỷ thí giữa Tú Cầm và Bách Thảo trong võ quán lần trước, chỉ khác là,lúc đó Tú Cầm là mèo, Bách Thảo là chuột còn bây giờ, Bách Thảo biến thành mèo.
Chỉ hai tuân lễ ngắn ngủi mà lối tấn công của BáchThảo lại có thayđổi lớn như vậy? Các đệ tử kinh ngạc: sửng sốt, nổi kinh ngạc này thậm chí cònhơn cả nỗi xúc động khi thấy Bách Thảo sắp giành thắng lợi.
Tiến bộ nhanh đến thế.
Nhìn Bách Thảo tấn công dồn đập trên võ đài khiến Trần Nhị Anhhoàn toàn không thể đánh trả, nhìn thấy khí thế đang dần bộc lộ từ người BáchThảo, mặc dù còn manh nha chưa rõ ràng nhưng đã thấp thoáng phong độ cao thủ,một cảm giác mông lung, khó chịu vừa nảy sinh trong lòng Tú Cầm. Cô đột nhiênhiểu ra tại sao ngay lần gặp đầu tiên cô đã không thích Bách Thảo, có lẽ là vừanhìn thấy Bách Thảo, tiềm thức cô đã phát tín hiệu cảnh báo nguy cơ.
"Cho nên, cậu lựa chọn để Bách Thảo xuất chiến, khôngphải vì không có những nữ đệ tử khác mạnh hơn cô ấy, đúng không?" NhìnBách Thảo như đang thoát thai hoán cốt, Diệc Phong hứng thú hỏi NhượcBạch.
"Hừ!"
Nhược Bạch đăm đăm nhìn mỗi động tác phản kích của Bách Thảo. Lựachọn Tú Cầm xuất chiến, nếu cô ấy nản chí, không kiên tri tiếp tục tập luyện, nếuluyện Taekwondo mà vừa gặp thất bại đã nản chí từ bỏ, nêu không được sự cổ vũcủa anh đã mất tinh thần, mất tự tin, như vậy cô ấy càng không đáng để anh nhìnbằng con mắt khác.
Đến những phút cuối cùng kết thúc hiệp ba, dưới sự đạo của huấnluyện viên, Trần Nhị Anh vẫn thục mạng tấn công! Chỉ còn hy vọng cuối cùng,dùng sức mạnh thể lực sung mãn của mình tiêu hao thể lực Bách Thảo, có lẽ khiBách Thảo đã kiệt sức không còn khả năng phản kích nữa, lẽ cô sẽ có cơ hội K.O,chuyển bại thành thắng!
Nhưng khi trọng tài tuyên bố trận đấu kết thúc
Tỷ số chốt ở các con số 14:4.
Trần Nhị Anh mệt rũ, mồ hôi vã ra như tắm, ngôi trên đệm thở dốcthì Bách Thảo vẫn có thể đứng thẳng, có vẻ như đánh thêm hiệp nửa cũng khôngthành vấn đề.
"Thích Bách Thảo của võ quán Tùng Bách chiến thắng!"
Trọng tài vẫy tay với Bách Thảo tuyên bố thắng lợi. Các đệ tử củaTùng Bách bỗng dưng như quên tất cả. Họ đứng ngây nhìn Bách Thảo, nhìn cô trongbộ võ phục đã ngả màu vàng đứng giữa võ đài, mồ hôi dính ướt mái tóc ngắn, đennhánh, lúc này họ vẫn tưởng đang mơ, chưa tin là thật.
Bách Thảo đó.
Bách Thảo ít nói đến kỳ quặc.
Bách Thảo trong con mắt họ thực lực kém rất xa Tú Cầm.
Nhìn cô đứng thẳng, trang nghiêm, một mình trên sàn đấu, toàn thânnhư phát ra ánh sáng, cô đơn, ngạo nghễ, hoàn toàn không phải là Bách Thảo màhọ quen biết.
"Bách Thảo!"
"Bách Thảo!!!"
Không biết ai đã phá vỡ bầu không khí yên lặng không nghe thấy hơithở đó, các cô gái đội cổ động hét lên lanh lảnh, hò nhau xông lên, từng cánhtay ôm choàng Bách Thảo, vui đến phát khóc, không nói được gì, chỉ lặp lại từngtiếng, từng tiếng:
"Bách Thảo!!"
"Bách Thảo!!!"