Năm trăm Công Huân không phải là con số nhỏ đối với Dương Hạo. Trong điện Công Huân, nhiệm vụ bình thường tối đa cũng chỉ có mấy chục điểm Công Huân, nhiều cũng chỉ là 100 điểm mà thôi.
Trong vòng ba tháng phải thu thập được năm trăm, Dương Hạo lập tức nở một nụ cười khổ. Nhiệm vụ này thực sự không dễ dàng gì.
Bước vào điện Công Huân, Dương Hạo đi thẳng tới chỗ ông Hoắc. Trong bảng danh sách khổng lồ đằng sau ông Hoắc, có hàng tá nhiệm vụ được viết dày đặc, nhìn sơ qua cũng đếm được chừng hơn nghìn nhiệm vụ rồi.
"Haha! Nhóc được phết nhỉ", ông Hoắc nhìn thấy Dương Hạo, trên mặt nở nụ cười, nhìn cậu, sau đó liền thu lại nụ cười.
Dương Hạo chào hỏi ông Hoắc, sau đó nói: "Ông Hoắc, tôi muốn nhận nhiệm vụ, càng nhiều điểm Công Huân càng tốt”.
Ông Hoắc ngẩng đầu nói: "Không phải không có nhiệm vụ, mà là so với trình độ của cậu hiện tại, tốt nhất là nên nhận nhiệm vụ có độ khó thấp”.
Nói xong, ông Hoắc lấy ra một cuốn sách dày từ dưới bàn làm việc. Trải nó ra và đặt trước mặt Dương Hạo cho cậu lựa chọn.
Nhiệm vụ tùy tùng: trong vòng một tháng, bảo vệ thành Thanh Viễn và đảm bảo sự ổn định của thành phố. Thù lao ba mươi điểm Công Huân.
Nhiệm vụ đi săn: Trong vòng nửa tháng, tiêu diệt sư tử đỏ ở vùng núi phía đông, lấy được tim sư tử đỏ. Phần thưởng, bốn mươi điểm Công Huân.
Nhiệm vụ tùy tùng: Bảo vệ thạch mạch thành linh của thành Thanh Viễn trong ba tháng, thưởng 100 điểm Công Huân.
Nhiệm vụ thu thập: Đi vào dãy núi Mãng Sơn phía Đông, thu thập mười lá cỏ mặt trăng, thưởng năm mươi điểm Công Huân...
Thoạt nhìn, hầu hết các nhiệm vụ là giám hộ hoặc săn bắn, cũng như nhiệm vụ thu thập. Mất nhiều thời gian, mà điểm Công Huân thu được cũng ở mức trung bình.
Nếu là trước đây, Dương Hạo sẽ nhận vài nhiệm vụ mà không hề kén chọn. Nhưng hiện tại, những nhiệm vụ này không đủ đáp ứng nhu cầu về số lượng Công Huân của cậu.
Cậu không chỉ cần đổi đan dược, còn phải nộp phạt 500 điểm Công Huân cho Tô Nhã, một đệ tử chấp pháp vô tình, nếu cậu không giao nộp, hậu quả sẽ nghiêm trọng.
“Ông Hoắc, còn có nhiêm vụ nào khó hơn không?”, Dương Hạo cau mày hỏi.
Đối phương nhìn cậu, sau đó gật đầu và nói: "Có cái khó hơn. Ví dụ như giết trăn đá đen, rồng đất bạc, v.v., giết dị thú hoặc những con thú ở cấp độ linh thú, có thể nhận được hàng trăm Công Huân".
“Chà!”, Dương Hạo hít sâu khi nghe thấy những tên này từ miệng ông Hoắc.
Ngay cả phải tái đấu với Du Hồn vài hiệp, cậu cũng không sẵn sàng khiêu khích những con thú cực kỳ nhạy cảm với tự nhiên và sở hữu tài năng mạnh mẽ của tộc Thú.
Cậu cười nhạt thầm nghĩ: Xem ra trước tiên vẫn phải hoàn thành một số nhiệm vụ cấp thấp, tích điểm Công Huân đổi tài nguyên, sau đó đột phá cảnh giới thì mới có thể chiến đấu với đám dị thú kia.
"Haha! Tôi nghĩ có một số nhiệm vụ rất thích hợp với cậu đấy", lúc này, một nụ cười kỳ lạ trên mặt ông Hoắc hiện lên.
Nghe vậy, Dương Hạo đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó nhìn ông Hoắc với vẻ mặt khó hiểu.
“Đi với tôi”, hai mắt ông Hoắc lóe lên, rồi dẫn Dương Hạo tiến vào một cái cổng phía sau.
Là một đệ tử nội môn của học viện Linh Không, đây là lần đầu tiên Dương Hạo bước vào nội đường bên trong này. Điện Công Huân là nơi do ông Hoắc phụ trách, nếu không có sự cho phép của ông ta, ngay cả người của Chấp Pháp đường cũng không được vào.
Đây cũng là một đặc ân của Dương Hạo khi được đưa vào đây.
"Nhìn xem! Dương Hạo được đưa vào nội đường rồi!"
"Tên này ngay mới đấu có một trận đã trở nên nổi tiếng rồi. Có vẻ như ông Hoắc đã để mắt đến tên nhóc này. Có lẽ hắn sẽ được ông Hoắc nhận làm đồ đệ cũng nên”.
"Ông Hoắc mạnh lắm à?"
"Đúng! Ông Hoắc đang ở cảnh giới nào?"
Bàn luận phát ra từ miệng của một số đệ tử trong điện Công Huân, nhưng câu hỏi cuối cùng không ai lên tiếng cả.
Thành thật mà nói, ông Hoắc trông khá bình thường. Không có khí thế cũng chẳng cảm nhận được chút tu vi nào.
Sau khi bước vào sảnh trong, thứ đầu tiên Dương Hạo nhìn thấy là những hàng giá sách khổng lồ. Có rất nhiều thứ được trưng bày trên kệ này. Thuốc men, vũ khí, áo giáp, v.v.
Sau khi ông Hoắc đưa cậu vào, đã đi thẳng tới một bàn làm việc, sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn sách.
Dương Hạo liếc mắt nhìn, thân hình chợt chấn động. Trên bìa sách có bốn chữ lớn, danh sách ám sát.
“Ngạc nhiên phải không?”, ông Hoắc ngẩng đầu cười cười, sau đó nói: “Tôi đường đường làm trong học viện Linh Không mà cũng làm mấy chuyện mờ ám, có phải thất vọng rồi không?”
Dương Hạo sửng sốt một hồi, sau đó lắc đầu nói: "Ông Hoắc, tôi không thất vọng. Thực lực là chính, còn thủ đoạn như nào không quan trọng”.
“Nói hay đấy”, ông Hoắc gật đầu cười cười, sau đó mở sách ra, nói: “Nếu cậu đã nhận nó thì hãy chọn một cái tên đi!”
“Tên?”, Dương Hạo sững sờ, không biết ông Hoắc có ý gì.
"Sát thủ đương nhiên phải có tên. Chẳng lẽ cậu định dùng tên thật của mình?"
Nhìn vẻ mặt tức giận trên mặt của ông Hoắc, Dương Hạo sửng sốt, sau khi nghĩ xong rồi nói: "Thế thì, ông Hoắc, tôi lấy tên là Hàn Tinh thì sao?"
“Hàn Tinh?”, ông Hoắc nhắc lại, sau đó gật đầu: “Cũng được”.
Sau đó trực tiếp lấy ba thứ từ trên kệ bên cạnh ném tới trước mặt Dương Hạo.
Một chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt, một lệnh bài màu xanh và một thanh trường kiếm. Ba thứ đặt ở trước mặt, trong lòng Dương Hạo chợt tràn đầy sát khí.
Chỉ cần nhận ba thứ này, cậu sẽ lập tức trở thành sát thủ. Một sát thủ ẩn mình trong bóng tối để giáng một đòn chí mạng vào mục tiêu của mình.
"Sao? Do dự à?", ông Hoắc nhìn cậu, lãnh đạm nói.
Dương Hạo không nói gì, mà chỉ chậm rãi đưa tay ra. Nắm lấy thanh trường kiếm trước, mép kiếm toát ra một luồng khí lạnh lẽo đáng sợ.
Kiếm là vũ khí giết người. Giết người đoạt mệnh, uống máu thu hồn. Cầm nó, Dương Hạo đột nhiên cảm thấy lòng tràn đầy sát ý, sau đó linh khí trong cơ thể cũng toát ra sát ý.
"Tốt lắm. Về cơ bản, cậu có tiềm năng trở thành một sát thủ. Đáng tiếc, dựa vào dáng vẻ bây giờ thì chỉ có đường chết”, nói xong, thân thể ông Hoắc đột nhiên bùng lên một luồng sát khí kinh người.
Cảm nhận được sát khí gần như thực chất, Dương Hạo phát hiện ngay cả thở cũng khó, linh khí trong cơ thể như đông cứng lại.
“Vù!”, ngay sau đó, sát khí trên người ông Hoắc tiêu tán, quay lại là một ông già đơn giản.
Chương 12: Mục tiêu đầu tiên
“Ông Hoắc, tôi hiểu rồi”, Dương Hạo hai mắt lóe lên tia sáng, sau đó trong lòng động một cái, sát ý cùng sự hung tợn lập tức bị khống chế.
Vẻ mặt của ông Hoắc hơi kinh ngạc, cảm nhận được sát ý nhẹ trên người Dương Hạo, chợt nở nụ cười nói: "Không tệ, không tệ, gần được rồi đấy”.
"Tôi nói cho cậu nghe, cấp độ đánh giá của tổ chức Phán Quyết chúng tôi. Có bốn cấp độ tím, trắng, vàng và xanh. Cậu là sát thủ cấp thấp nhất, thẻ xanh. Để lên cấp vàng, cậu phải hoàn thành mười nhiệm vụ. Tất nhiên, nhiệm vụ cũng có cao thấp. Thẻ xanh cần hoàn thành mười nhiệm vụ, vàng chỉ cần một, đã đủ để thăng cấp rồi”.
"Ừm. Ông Hoắc, tôi hiểu rồi”, Dương Hạo gật đầu.
"Đây là sổ nhiệm vụ, xem qua một chút! Tất cả đều là nhiệm vụ cấp xanh, được xếp theo thứ tự. Càng về sau càng khó, số phần thưởng Công Huân nhận được càng nhiều”, ông Hoắc nói.
Dương Hạo cầm sổ nhiệm vụ lên, hướng sự chú ý của mình vào những cái tên.
Võ Thanh: Chủ quán của nhà hàng Thanh Viễn ở thành Thanh Viễn, mười mạch phàm linh, ai lấy được đầu người này có thể nhận được năm mươi điểm Công Huân.
Lâm Bất Đồng: thành tán tu, thành phố Thanh Viễn, mười mạch phàm linh, 60 điểm Công Huân.
Chu Tú Hoa: Trưởng lão của Quỷ bang ở thành Thanh Viễn, với mười một mạch phàm linh, 80 điểm Công Huân.
Triệu Vĩnh Niên: Một chi nhánh của nhà họ Triệu ở thành Thanh Viễn, với mười một mạch phàm linh, 100 điểm Công Huân.
Nhìn từng cái tên một, vẻ kinh ngạc trên mặt Dương Hạo càng lộ rõ. Trong sổ nhiệm vụ thẻ xanh này, mục tiêu thấp nhất đều là tu giả mười mạch phàm linh, và cao nhất là cảnh giới Ngân Linh.
Về phần thưởng, những tu giả mười đến mười hai mạch phàm linh nói chung là 50 đến 200 điểm Công Huân. Cảnh giới Ngân Linh thì 200 đến 400 điểm Công Huân.
Phần thưởng cho những nhiệm vụ này thực sự đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, Dương Hạo hiểu rằng những nhiệm vụ như vậy cũng vô cùng nguy hiểm, thất bại là chết.
Cho dù cậu không chết, một khi thân phận của cậu bị đối phương phát hiện, thì e rằng cậu cũng không thể ở lại thành Thanh Viễn này được nữa. Ngay cả nhà họ Dương cũng sẽ bị ảnh hưởng.
“Tôi chọn Du Vĩ Hòa, và Du Khánh này”, Dương Hạo chỉ vào hai người trong danh sách và nói.
Du Vĩ Hòa: Đệ tử nhà họ Du ở thành Thanh Viễn, cảnh giới Ngân Linh uẩn khí cấp một, nếu lấy được đầu có thể nhận được 300 điểm Công Huân.
Du Khánh: Một đệ tử thứ chi của nhà họ Du ở thành Thanh Viễn, mười hai mạch phàm linh, ai lấy được đầu có thể nhận được 150 điểm Công Huân.
Ông Hoắc mỉm cười khi thấy cậu chọn hai nhiệm vụ này.
Hai nhiệm vụ này đã được một số sát thủ thẻ xanh đảm nhận trước đó, nhưng cuối cùng họ đều từ bỏ. Gia thế họ Du rất lớn, có rất nhiều cao thủ, thông tin cũng rất nhanh nhạy. Rất khó giết được người nhà họ Du. Những sát thủ thẻ xanh bình thường đều không muốn chọc vào nhà họ Du.
Hai nhiệm vụ này đã được đặt ở đây trong nhiều tháng, nếu không hoàn thành thì uy tín của tổ chức Phán Quyết sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Bây giờ Dương Hạo đã lựa chọn, bớt đi một phiền phức cho ông Hoắc.
“Đây”, ông ta thản nhiên ném một cái bình ngọc cho Dương Hạo, nói: “Đây là một chút thuốc hồi máu, có chút hiệu quả đối với vết thương trên người cậu. Tôi cũng không muốn cậu hẹo từ ngay nhiệm vụ đầu tiên".
“Cám ơn ông Hoắc”, Dương Hạo cầm bình ngọc lên, sau đó mang theo ba thứ, xoay người rời khỏi nội đường.
Khuya, một tòa nhà cao tầng ở phía đông của thành Thanh Viễn. Một thân hình mảnh khảnh mặc đồ đen với chiếc mặt nạ xanh đang đứng lặng lẽ trên mái nhà.
Dưới chân Dương Hạo, là xưởng vũ khí thuộc quyền cai quản của nhà họ Du. Mục tiêu đầu tiên, Du Khánh, là một quản sự trong xưởng vũ khí.
Dương Hạo dành hai ngày để quan sát Du Khánh, ngày thường, anh chàng này trở về biệt thự của gia đình họ Du sinh sống. Và đêm nay, anh chàng này đã chọn ở lại trong xưởng vũ khí.
Nếu quay lại nhà họ Du, Dương Hạo thật sự không có cơ hội ra tay. Nhà họ Du được bảo vệ rất nghiêm ngặt, một người cấp phàm linh như cậu không vào được.
Nhưng bây giờ là ở ngoài, Du Khánh sẽ phải chết.
Chương 13: Thu hoạch
Dưới màn đêm, bóng người trên mái nhà bất động. Trong suốt hai giờ đồng hồ, ngay cả tiếng thở cũng hầu như không nghe thấy.
"Haha! Con tiện nhân, hôm nay tao phải xem xem mày kêu cứu như nào", đột nhiên có giọng nói truyền vào tai, Dương Hạo mở mắt ra, ánh sáng lạnh lẽo vụt đi.
Chính chủ đây rồi, Du Khánh sống trên tầng cao nhất của tòa nhà cao tầng này, chính là dưới chân của Dương Hạo.
Có tin đồn rằng thực lực của Du Khánh rất mạnh, hành động cũng rất cẩn thận. Dương Hạo nhất thời gật gù, thầm nhủ tin tức quả nhiên là thật.
Ở tầng cao nhất bên dưới, Du Khánh không phải là người duy nhất ở đó. Còn bốn tu giả mười một mạch phàm linh và năm tu giả mười mạch phàm linh.
Dương Hạo hơi chột dạ. Có thể thấy, địa vị của Du Khánh trong nhà họ Du không hề thấp. Không có gì lạ khi tên này đã phạm nhiều tội ác ở thành Thanh Viễn, nhưng không ai dám khiêu khích hắn.
"Không, đừng! Xin hãy tha cho tôi, buông tôi ra, tôi nhất định sẽ cảm kích anh”, một tiếng cầu xin thê lương vang lên từ trong tòa nhà.
Bên trong phòng, một người đàn ông khá vạm vỡ đang nhìn người phụ nữ trước mặt với ánh mắt dâm tà. Người phụ nữ này tuy không xinh đẹp nhưng lại có biểu cảm tuyệt vời. Đặc biệt là ánh mắt sợ hãi, khiến cho Du Khánh vô cùng thích thú.
Ở thành Thanh Viễn, không biết có bao nhiêu phụ nữ đã qua tay hắn rồi. Bất cứ khi nào nhìn thấy ánh mắt như này của phụ nữ, hắn lại hứng lên.
"Haha! Tha cho cô à? Nếu tôi để cô đi, không phải đêm nay sẽ bớt vui bao nhiêu không?", giọng điệu tà ác, Du Khánh từng bước đi về phía nữ nhân.
Cùng lúc đó, tại một căn phòng khác trong tòa nhà, chín tu giả tụ tập lại, thản nhiên ngồi ở hai cái bàn trong phòng.
Lỗ tai một tu giả trung niên giật giật sau đó khẽ thở dài.
Một tu giả trẻ tuổi bên cạnh tu giả trung niên cười xấu xa nói: "Đợi sau khi thiếu gia Du Khánh hưởng xong rồi chúng ta cũng có thể hưởng sái tí".
"Haha! Đúng vậy. Những nữ nhân mà thiếu gia Du Khánh thích đều không tầm thường đâu. Lần này, cũng không ngoại lệ".
"Đó là điều đương nhiên. Được lọt vào mắt xanh của thiếu gia Du Khánh là phúc phận của người phụ nữ đó. Biết điều phục thiếu gia cho tốt thì còn con đường sống. Nếu không, không chỉ cô ta, mà cả gia đình cô ả cũng sẽ chết".
“Chư vị”, tu giả trung niên lắc đầu thở dài, rất chán ghét hành vi của những người này.
Nhưng là gia nô của nhà họ Du, ông ta không có lựa chọn nào khác. Phản đối thì không sao, nhưng ngăn cản thì cũng không có gan chứ đừng nói đến sức.
Trong phòng, người phụ nữ co ro như một quả bóng trong góc, toàn thân run rẩy, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi. Cô ấy lặng lẽ nghẹn ngào, vẻ mặt tuyệt vọng.
"Khửa khửa, bảo bối ngoan, ta tới đây", Du Khánh cười dâm hai tiếng, sau đó đưa tay nắm lấy cơ thể của người phụ nữ.
“Bùm!”, ngay sau khi mọi sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào nữ nhân trước mặt, bỗng nhiên một luồng linh khí thuần khiết từ trên trời giáng xuống.
Sau đó, một bóng người đập vỡ gạch, một luồng ánh sáng lạnh lẽo ập đến trước mặt hắn.
“Ai?”, rầm một tiếng, Du Khánh đột nhiên lui về phía sau mấy bước, sau đó vung lòng bàn tay lên, một luồng linh khí cường đại lập tức đánh tới bóng người trước mặt.
Khi chém hụt, sắc mặt của Dương Hạo đột nhiên thay đổi. Sau đó, nhìn thấy lòng bàn tay của Du Khánh đang hướng về phía mình, trên mặt đột nhiên xuất hiện một tia dữ tợn.
"Linh thứ bảy!"
"Bùm! …", một loạt âm thanh chói tai vang lên từ nắm đấm của cậu, rồi đập vào lòng bàn tay Du Khánh.
“Răng rắc! Bang!”, đầu tiên cánh tay của hắn vỡ nát, và sau đó là ngực. Sức mạnh linh thứ bảy của mười linh kình đã quét sạch đòn tấn công của Du Khánh.
“Ngươi là ai?”, nhìn thấy mặt nạ màu xanh trước mặt, Du Khánh cảm giác được sinh khí xẹt qua, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi.
“Xoẹt!” Dương Hạo chém ra một đường kiếm, đầu của Du Khánh lập tức ở trên tay cậu.
"Bùm! Bùm!", ngay khi Dương Hạo vừa thành công, vài bóng người lao vào phòng và tấn công cậu không chút do dự.
“Bang!”, một luồng khí mạnh từ sau lưng đánh tới, sau đó đấm mạnh vào vai cậu.
“Bùm!”, một nắm đấm khác tấn công vào đầu cậu, Dương Hạo cảm thấy khí tức chết chóc do áp lực của linh khí đang hướng về phía mình.
“Xoẹt!”, trường kiếm trong tay liên tục vung lên, tránh được mấy đòn công kích mạnh mẽ. Sau đó bóng cậu lóe lên, cậu nhảy ra khỏi cửa sổ.
Trong bóng tối của màn đêm, một bóng người nhảy từ trên lầu của xưởng vũ khí gia tộc họ Du xuống và nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Trên lầu, một đám thị vệ nhìn theo bóng người biến mất ở phía xa với sắc mặt khó coi. Sau đó tất cả quay lại và nhìn cái xác không đầu nằm trên mặt đất.
"Chết tiệt, đó là sát thủ thẻ xanh của Phán Quyết".
"Nguy rồi, Du Khánh đã chết. Chúng ta nhất định sẽ bị nhà họ Du trừng phạt".
"Chúng ta nên làm gì đây?"
“Chú Chung, chú nghĩ chúng ta nên làm gì đây?”, một thanh niên trẻ tuổi hỏi người đàn ông trung niên.
Lúc này sắc mặt của người đàn ông trung niên cũng xám lại, sau đó lắc đầu nói: "Làm sao tôi biết được? Nếu Du Khánh chết, nhà họ Du nhất định sẽ rất tức giận, đến lúc đó chúng ta cũng không thể trốn thoát".
Khi chín thị vệ của Du Khánh đang sợ hãi, Dương Hạo đã trốn đi xa được hơn mười dặm. Đến một ngôi nhà thấp bé, rốt cuộc cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu: "Ụa!"
“Ụa!”, sau khi nôn ra máu, Dương Hạo cảm giác được khí tức bên trong đã ổn định lại một chút, lúc này mới từ từ thở ra một hơi.
Chậm rãi đưa tay ra, thấy trên tay mình có một chiếc túi bạc căng phồng. Thứ này được lấy từ trong ngực của đối thủ khi cậu giết Du Khánh.
Là một sát thủ, bước trên bờ vực của cái chết trong đêm tối. Ngoài việc thực lực là một thách thức lớn, thì bản thân cậu cũng có thể thu được chiến lợi phẩm từ các mục tiêu của riêng mình.
Cất gói hàng đi, Dương Hạo nhanh chóng chạy về phía trước, di chuyển gần một tiếng đồng hồ mới trở lại phạm vi học viện Linh Không.
Chương 14: Tấn thăng
Khi vừa bước vào học viện Linh Không và chạy về phía viện. Cách học viện Linh Không không xa, xuất hiện một bóng người khuất trong bóng tối.
“Thì ra là người của học viện Linh Không. Ta phải về báo cáo với Giáo chủ!”, bóng đen trầm ngâm một tiếng, sau đó quay đầu chuẩn bị rời đi.
“Xoẹt!”, vừa định rời đi, một tia sáng lạnh lóe lên, sau đó đầu kẻ đó bay lên.
Trong mắt vẫn còn vẻ hoang mang, nhưng sinh khí nhanh chóng bị cắt đứt. Ánh sáng lạnh đó đến quá nhanh, hắn thậm chí không có thời gian để sợ hãi.
“Thằng nhãi này, thế mà lại để ta phải dọn dẹp tàn cuộc giúp nó”, một bóng người bước ra khỏi bóng tối, khuôn mặt già nua với cái lưng gù, chính là lão Hoắc.
Sau khi trở lại biệt viện, Dương Hạo đã bắt chéo chân để chữa trị chấn thương. Sau đó, mở gói hàng lấy từ Du Khánh ra, sau khi mở nó ra, cậu đổ mọi thứ lên bàn.
"Tử Ngọc đan, Vạn Nguyên đan, Huyết Lạc đan …", cậu liên tục kêu lên, bên trong gói bạc này vậy mà có nhiều đan dược thật đấy. Mỗi một viên đan dược đều mạnh hơn Tăng Nguyên đan.
Thêm vào đó, còn có một quyển võ kỹ được gọi là Khai Sơn Thủ.
Nhìn thoáng qua một lượt sau đó cậu đã thẳng tay ném quyển sách vào nến thiêu rụi. Quyển sách võ kỹ này ở cấp độ Phàm Linh trung kỳ, hiển nhiên chẳng là gì đối với Dương Hạo.
"Ba viên Tử Ngọc đan cấp Phàm Linh trung phẩm, một viên Vạn Nguyên đan cấp Phàm Linh thượng phẩm, và một viên Huyết Lạc đan cấp Phàm Linh thượng phẩm. Đủ để cậu thăng mười hai mạch", ánh sáng trong mắt lay động, Dương Hạo trực tiếp mở lọ Tử Ngọc đan ra.
“Ực!”, bỏ viên đan dược vào miệng, lực đan thuần túy cùng linh khí lập tức tuôn ra vào cơ thể cậu.
“Ùng!”, dưới dược lực mạnh mẽ, đan điền của Dương Hạo đột nhiên phồng lên, mạch phàm linh thứ chín biến thành mạch phàm linh thứ mười trong phút chốc.
“Bùm!”, sau khoảng nửa canh giờ, cơ thể cậu chấn động, tu vi cậu đã trở lại mạch phàm linh thứ mười.
“Quả nhiên là đan dược cấp Phàm Linh trung phẩm, vẫn còn dư một nửa dược lực. Tiếp tục!”, Dương Hạo hưng phấn hấp thu dược lực của Tử Ngọc đan một lần nữa.
Sau một giờ, dược tính của Tử Ngọc đan đã phát huy hết tác dụng. Lúc này, Dương Hạo lấy ra viên Tử Ngọc đan thứ hai.
“Ực!” Linh lực thuần túy tiến vào cơ thể, đan điền nhanh chóng nuốt xuống.
“Bùm!”, hai tiếng sau, linh khí cực lớn bộc phát trong phòng, Dương Hạo thành công đạt tới mạch phàm linh thứ mười một.
“Tiếp tục!”, cậu mở mắt ra, ánh sáng lập tức lóe lên. Sau đó thốt ra hai chữ, ném viên Tử Ngọc đan cuối cùng vào miệng.
"Ực!" ...
Sau ba canh giờ, sau khi dược lực của Tử Ngọc đan phát huy hết, bản thân Dương Hạo đã trở về được đỉnh cao của cấp mười một.
“Giờ là Vạn Nguyên đan”, mở bình chứa Vạn Nguyên đan ra, một luồng linh khí uy nghiêm cùng dược lực thuần túy từ trong đó lao ra. So với Tử Ngọc đan, Vạn Nguyên đan nồng đậm gấp mười lần.
“Hừ!”, cậu nhanh chóng nuốt xuống, thân thể Dương Hạo đột nhiên chấn động, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Dược lực của Vạn Nguyên đan rất cuồng bạo, vừa vào trong cơ thể đã gần như xé toạc cơ bắp của cậu ra. Nhưng may mắn thay, gân cốt của cậu đã được tôi luyện và trở nên mạnh mẽ hơn trước.
“Bùm!”, sau khi sử dụng Vạn Nguyên đan bảy hơi thở, Dương Hạo đã trực tiếp trở về cấp mười hai mạch phàm linh, chính là cảnh giới trước khi cậu cải tử hoàn sinh.
“Bây giờ là lúc để xác minh một mạch tương thông rồi. Tàn thiên Ma Vương, mười hai mạch quy về một mạch!”, giọng trầm ấm, Dương Hạo bắt đầu hợp nhất mười hai đường mạch theo tàn thiên Ma Vương.
"Bùm!"
Sự hợp nhất của mười hai mạch là rất khó. Năng lượng bùng nổ trong cơ thể cậu, khoảnh khắc tiếp theo sắc mặt cậu trở nên ngưng trọng.
“Huyết Lạc đan, đến mày rồi”, Dương Hạo mở chai cuối cùng ra, nuốt Huyết Lạc đan vào.
Cũng là một viên đan dược cấp Phàm Linh thượng phẩm, Huyết Lạc không chỉ có linh lực dồi dào, mà còn có dược lực chữa trị cực kỳ cường đại. Nó có thể giúp Dương Hạo sửa chữa những tổn thương do mười hai mạch tương thông tạo ra.
"Bùm!" ... Một tiếng nổ rất lớn phát ra từ trên người Dương Hạo.
Ban đầu, cứ sau bốn nhịp thở là có một lần xung đột. Với sự dung hợp của Dương Hạo, xung đột dần dần suy yếu.
Cho đến năm giờ sau, trong cơ thể Dương Hạo không còn chút xung đột nào nữa. Một linh khí thuần khiết và mạnh mẽ tỏa ra từ cậu.
Chương 15: Tầng hai của Võ Các
Bên trong phòng, linh khí truyền ra rung động kinh người. Dương Hạo đột nhiên đứng lên, sau đó đấm ra, trên không trung xuất hiện một luồng năng lượng cuồng bạo.
"Bùm!”, ... liên tiếp mười tiếng nổ, mười linh kình viên mãn.
“Xoạt!”, bức tường đá của căn phòng sụp đổ cùng một tiếng nổ, và tảng đá xanh cứng rắn đã hoàn toàn biến thành những mảnh vụn. Một luồng kình khí mạnh lao ra và đập vào tường viện tử.
“Bang!”, một âm thanh trầm đục vang lên, sau đó bức tường viện tử bị phá nát bởi linh thứ bảy của Dương Hạo mấy ngày trước cũng sụp đổ.
“Hừ!”, đối mặt với sức mạnh cú đấm của chính mình, Dương Hạo cũng khá kinh ngạc.
Với tu vi mười kinh mạch, có thể có lực đấm 100 cân. Dựa vào sức mạnh hiện tại của cậu, chắc chắn đã vượt quá 300 kg rồi. Ngay cả mười hai kinh mạch còn lâu mới có được sức mạnh như vậy.
"Một mạch tương thông, thật sự đáng sợ. Mười linh khí cường hãn, cho dù gặp lại Du Hồn ta cũng không sợ”, trên mặt nở nụ cười, Dương Hạo hoạt động chút gân cốt.
Rồi cậu cau mày, nhìn ngôi nhà và khoảng sân đổ nát trước mặt mà không khỏi cười khổ.
Trước đó đã phấn khích đến mức hoàn toàn quên mất nội quy của học viện. Phá hủy công trình mà không được phép, phải đền điểm Công Huân. Học viện và những bức tường mà cậu đã phá hủy đáng giá năm mươi điểm Công Huân.
“Năm mươi điểm Công Huân, đầu của Du Khánh chỉ đáng giá một trăm năm mươi điểm. Hình phạt của học viện Linh Không thực sự rất tàn nhẫn”, lúc này, Dương Hạo mới nghĩ đến hình phạt của đệ tử chấp pháp Tô Nhã.
Hiện giờ, cậu vẫn nợ đệ tử chấp pháp 500 điểm Công Huân.
“Đi nộp nhiệm vụ trước, sau đó đi tới Võ Các”, Dương Hạo nói xong đi về phía phòng trong”, nhặt cái đầu quấn khăn đen trên mặt đất, đi về phía điện Công Huân.
Tại điện Công Huân, sự xuất hiện của Dương Hạo ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người. Đa số đều là đệ tử nội môn của học viện Linh Không, có một số linh khí không hề yếu, đều là đệ tử ưu tú trong học viện.
Liếc nhìn những đệ tử ưu tú, ánh mắt Dương Hạo dừng lại trên một người nhà họ Du. Du Cần, dòng chính của nhà họ Du, cảnh giới Ngân Linh uẩn khí cấp một.
Khóe miệng Dương Hạo hiện lên một tia giễu cợt, sau đó trực tiếp đi về phía ông Hoắc. Nếu nhà họ Du dám động thủ, cho dù có bị phạt thêm 500 Công Huân, cũng phải đánh cho hắn không ngẩng đầu lên được.
“Ông Hoắc”, Dương Hạo cung kính gọi ông Hoắc.
“Ừ?”, đôi mắt nhắm nghiền của ông Hoắc chậm rãi mở ra một chút, sau đó nói: “Không cần nói, tôi cũng nhớ rõ cậu đã hoàn thành nhiệm vụ. Vứt đồ trong tay cậu đi!”
Nói rồi, ông Hoắc vẫy tay phát ra một tia sáng trắng, đó là một mảnh ngọc bội có in một trăm năm mươi Công Huân.
"Còn nữa, lần sau đừng để tôi phải chùi đít cho cậu đấy. Nể tình đây là lần đầu cậu đi làm nhiệm vụ. Nếu có lần sau, công trạng nhiệm vụ sẽ bị tịch thu và trục xuất”, khi Dương Hạo chuyển Công Huân của mình, ông Hoắc nói.
Nghe được lời nói của ông Hoắc, Dương Hạo sửng sốt. Ý của ông Hoắc là cậu đang bị theo dõi, hơn nữa còn đưa người vào học viện Linh Không.
“Ông Hoắc tôi hiểu rồi”, sau khi thu thập xong điểm Công Huân, Dương Hạo chào, xoay người bước ra khỏi điện Công Huân.
Sau khi xử lý cái đầu trong tay, cậu đi thẳng đến Võ Các ở trung tâm học viện Linh Không.
Cậu biết rất rõ rằng để hoàn thành nhiệm vụ, cũng cần phải gia tăng sức mạnh cho bản thân. Nếu không, giống như vụ ám sát Du Khánh ngày hôm qua, có lẽ lần sau người thất bại và chết sẽ là cậu.
Mười hai mạch phàm linh, một mạch tương thông, là không đủ. Ngay cả khi cậu có thể ra mười linh kình thứ mười, thì vẫn chưa đủ.
"Nếu muốn kiếm được Công Huân một cách nhanh chóng, ta phải trở nên mạnh mẽ hơn, nhanh hơn và tàn nhẫn hơn".
Võ Các, hai chữ rất lớn được khắc trên xà cổng của cung điện. Giữa các hàng, có một khí thế uy nghiêm mạnh mẽ. Nhìn thoáng qua, người ta có thể cảm thấy áp lực.
Bước vào Võ Các, một luồng uy lực cực kỳ mạnh mẽ thổi về phía cậu.
Trước mặt Dương Hạo là một không gian rộng mở. Và không gian mở này chứa đầy hào quang mạnh mẽ và sắc nét.
Các tập sách tự trôi nổi, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Vào lúc này, bên trong có khá nhiều đệ tử của học viện Linh Không đang lựa chọn võ kỹ. Những đệ tử này đều ở cấp Phàm Linh, tu vi không cao.
Dương Hạo thản nhiên liếc nhìn rồi nhìn sang bên phải cửa.
Có một ông già đang ngồi ở đó, lừng gù, khí tức yếu ớt. Bất cứ ai nhìn thấy đều nghĩ rằng người này sắp chết rồi.
Nhưng một lão già giống như sắp chết lại một mình canh giữ Võ Các của học viện Linh Không. Lão già này chắc chắn không phải hạng xoàng.
“Ông Ninh”, Dương Hạo hơi cúi đầu trước ông già.
Ông Hoắc phụ trách điện Công Huân, ông Ninh phụ trách Võ Các. Còn có ông Thanh phụ trách một nơi tu luyện trong học viện Linh Không, một nơi mà chỉ có người cấp cảnh giới Ngân Linh mới có thể vào – tháp Địa Linh.
Ngoài ra, trong học viện Linh Không còn có một nơi bí ẩn hơn, đó chính là đài Quan Thiên. Dương Hạo chưa bao giờ nhìn thấy hoặc thậm chí nghe nói về người phụ trách đài Quan Thiên. Cậu chỉ biết rằng chỉ có những đệ tử cốt cán của học viện Linh Không mới có thể đi lên đài Quan Thiên.
Ông Ninh ngẩng đầu lên, sau đó thản nhiên liếc nhìn Dương Hạo một cái, sau đó liền không để ý nữa.
Không giống như ông Hoắc, ông Ninh rất lãnh đạm, chưa từng thấy nở nụ cười bao giờ, dù chỉ một lần.
Dương Hạo cũng không quan tâm, sau khi chào hỏi liền đi về phía bên trong Võ Các. Sau khi liếc nhìn không gian tầng một, mắt cậu dừng lại ở cầu thang dẫn lên tầng hai.
Xoay người, cậu đi thẳng lên trên đó.
Sự xuất hiện của Dương Hạo khiến không ít đệ tử phải ngó nhìn. Nhiều người đã nhận ra cậu và bắt đầu bàn tán.
"Thì ra là hắn, Dương Hạo. Hắn đang ở cảnh giới Phàm Linh, có vẻ như đang muốn đi lên tầng thứ hai của Võ Các?"
"Không hẳn. Không phải hắn đã đánh bại Du Kỵ cùng Du Hồn trước đó sao?"
"Vậy thì sao? Hắn chỉ ở cảnh giới Phàm Linh, hoàn toàn không thể lên tầng hai. Trong mười năm tôi vào học viện Linh Không, chỉ nghe nói có ba người từng bước lên tầng hai của Võ Các khi đang ở cảnh giới Phàm Linh thôi".
"Đừng nói nữa. Dương Hạo này rất mạnh, cẩn thận không bị hắn ghét đấy".