Mục lục
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11 Tôi còn không có nhìn qua cho bú, tôi xem một chút

Chương 11: Tôi còn không có nhìn qua cho bú, tôi xem một chút

Dưới sự chăm sóc của Tần Lãng ngày ba bữa cơm đều đặn, cũng như bọn trẻ hằng ngày giúp đỡ, Tô Thi Hàm cuối cùng cũng có sữa vào tối thứ sáu.

Lúc này cô đang ở trong nhà vệ sinh, khi phát hiện mình có sữa cô lập tức la lên kích động.

Sau đó sửa soạn lại quần áo ngay ngắn đi ra, lúc này Tần Lãng đang ngẩn đầu nhìn cô, cô vui vẻ nói: “Tần Lãng, bọn nhỏ có sữa mẹ để uống rồi!”

Tần Lãng vừa nghe lời này, lập tức nhìn về phía ngực Tô Thi Hàm.

Tô Thi Hàm vội vàng cầm đại một vật che lại phía trước, ngượng ngùng nhìn Tần Lãng: “Anh đang nhìn ở đâu vậy.”

“Cô vừa nói mình có sữa, cô nói xem tôi nên nhìn ở đâu?” Tần Lãng nở nụ cười trêu chọc hỏi lại.

Vừa lúc đó, tiếng khóc của bọn trẻ vang lên.

Hai người lập tức trở lại phòng bệnh.

Hóa ra là nhị bảo tỉnh lại.

Tần Lãng đem nhị bảo ôm vào lòng, đặt ở trong tay Tô Thi Hàm cười nói: “Nhị bảo quả nhiên là có khiếu ăn vặt, mỗi lần uống sữa bột đều rất hăng hái, bây giờ biết mẹ có sữa, lập tức nhanh chóng thức dậy.”

Có thể cho các tiểu bảo bối bú sữa mẹ, Tô Thi Hàm cũng vui vẻ, cô ôm nhị bảo trong ngực, đang muốn cho bé bú, nhưng lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lãng.

Tần Lãng dịu dàng nhìn hai mẹ con vui vẻ, chần chờ một lúc Tô Thi Hàm mới ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tần Lãng.

“Sao thế Thi Hàm? Mau cho bé Hai bú đi.”

Tô Thi Hàm đỏ mặt, có chút ngượng ngùng nhìn hắn: "Anh, Anh xoay người đi."

Tần Lãng: "Tại sao? tôi còn chưa xem con nít bú mẹ bao giờ."

Hắn thật sự muốn nhìn cảnh Thi Hàm cho các tiểu bảo bú.

Mặt Tô Thi Hàm lúc này càng đỏ hơn.

Tần Lãng quay đầu nói: "Tôi sớm muộn gì cũng sẽ thấy."

Không chỉ muốn nhìn, hơn nữa con muốn... blabla...

Tô Thi Hàm xấu hổ đỏ mặt vén áo cho nhị bảo bú.

"Đing, phát hiện trẻ lần đầu tiên bú sữa mẹ, ký chủ sẽ được thưởng một phòng VIP trong trung tâm chăm sóc mẹ và bé tốt nhất Thượng Hải, thời gian là năm mươi sáu ngày.”

Năm mươi sáu ngày trong trung tâm chăm sóc mẹ và bé sao?

Điều này thật sự quá tuyệt vời!

Những ngày này, cũng chỉ có một mình hắn tại bệnh viện chiếu cố cho mẹ con Tô Thi Hàm, thỉnh thoảng có y tá đến trợ giúp nên mới ứng phó được. Nhưng đến khi Tô Thi Hàm xuất viện về nhà, lúc đó chỉ còn lại bọn họ và dì bảo mẫu, cũng chẳng phải là bảo mẫu chuyên nghiệp. Các tiểu bảo bối ngày càng lớn, thời điểm bọn nhóc tỉnh dậy càng lúc càng nhiều, nếu cả ba tên nhóc đều cùng tỉnh dậy một lượt, một mình hắn thật sự không thể giải quyết được.

Những việc chuyên nghiệp phải do những người chuyên nghiệp làm! Trung tâm chăm sóc mẹ và bé là sự lựa chọn tốt nhất.

Sau khi nhị bảo đã ăn no rồi ngủ, Tần Lãng sắp xếp tốt cho các tiểu bảo bối, sau đó cùng Tô Thi Hàm nói chuyện về trung tâm chăm sóc mẹ và bé.

Khi nghe Tần Lãng nói muốn đến trung tâm chăm sóc mẹ và bé, Tô Thi Hàm lập tức cúi đầu.

“Tần Lãng, nếu không thì, tôi trở về phòng đã thuê để ở cữ trong tháng cũng được.”

Cô biết để vào trung tâm chăm sóc mẹ và bé sẽ rất tốn tiền, ở một tháng có thể mất đến mấy chục ngàn, mà đó chỉ là đơn giá của một trung tâm bình thường nhất. Tần Lãng vẫn luôn chịu mọi chi phí ở bệnh viện, hắn hiện tại cũng chỉ là một sinh viên năm hai, Tô Thi Hàm không muốn để cho hắn chịu quá nhiều áp lực.

Tô Thi Hàm ngẩng đầu, vẻ mặt tự tin nói: “Mấy ngày nay tôi cảm thấy đã tốt hơn, chờ khi về nhà còn có dì bảo mẫu giúp đỡ, chúng tôi sẽ cùng chiếu cố bọn nhỏ, sẽ không thành vấn đề gì.”

Tần Lãng lại lắc đầu: “Không được, ở cữ đối với người mẹ mà nói rất quan trọng, trong khoảng thời gian này không chỉ có mấy đứa nhỏ, mà cô cũng thế. Cho nên tốt nhất vấn là đến trung tâm chăm sóc mẹ và bé là tốt nhất.”

"Thế nhưng……"

Tần Lãng nói: “Không cần phải lo, tôi đã đặt xong phòng ở trung tâm chăm sóc mẹ và bé, ngày mai tôi sẽ đi hỏi bác sĩ, chờ đến khi cô có thể xuất viện thì sẽ chuyển qua đó.”

Tô Thi Hàm có chút kinh ngạc, cô không nghĩ tới Tần Lãng đã đăng ký một phòng ở trung tâm chăm sóc mẹ và bé

Cô vốn cho rằng, Tần Lãng mấy ngày nay ở đây chỉ để chiếu cố cho ba đứa bé, nhưng không ngờ rằng Tần Lãng đối với mình suy nghĩ cũng rất chu đáo.

Tô Thi Hàm cảm thấy hốc mắt có chút ươn ướt, cô nhanh chóng cúi đầu che dấu, thấp giọng nói: “Tần Lãng, cám ơn anh.”

Tần Lãng nghe xong cái từ này lập tức thấy nhức đầu.

“Thi Hàm, tôi không phải đã nói với cô rồi sao, giữa chúng ta không cần nói lời cảm ơn, về sau không cho nói nữa, cô mà lại nói như vậy, tôi sẽ giận đấy.”

Tô Thi Hàm bị vẻ nghiêm túc trên mặt hắn làm cho tức cười, khịt mũi nói: “Được, tôi không nói nữa.”

Tần Lãng nhìn thấy cô ngoan ngoãn như một chú thỏ nhỏ, cưng chiều xoa cái đầu nhỏ của cô, cảm giác tóc cô rất mềm mại, làm cho hắn không nhịn được phải xo thêm vài lần mới chịu buông ra.

Không sớm thị muộn, mẹ của bọn nhóc tì cũng là của hắn, hahaha...

(.........)

Ngày thứ tám sau khi sinh, Tô Thi Hàm xuất viện vào lúc sáng sớm, y tá chuyên nghiệp cùng bảo mẫu từ trung tâm chăm sóc mẹ và bé đã đến bệnh viện, Tần Lãng hoàn tất thủ tục xuất viện, sau đó không biết từ nơi nào lấy được một chiếc xe lăn, Tô Thi Hàm sau khi được trang bị đẩy đủ và cẩn thận thì ngồi lên xe.

Các bảo bối có y tá chuyên nghiệp ôm trong người, Tần Lãng phụ trách giúp đỡ Tô Thi Hàm.

Trong thang máy, Tô Thi Hàm được đãi ngộ quá cao khiến cô có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi: “Tần Lãng, việc này có phải quá khoa trương rồi không? Tôi có thể tự mình đi mà.”

“Không có khoa trương đâu, cô bây giờ không thể ra gió, chúng ta không cần đi ra ngoài, xe hiện tại đang chờ ở dưới bãi xe tầng hầm, mặc dù vết mổ của cô phục hồi khá tốt, nhưng cũng phải cần chú ý một chút, vì thế ngồi xe lăn sẽ thuận tiện hơn.

Sự chu đáo của hắn khiến khóe miệng Tô Thi Hàm nhịn không được mà cong lên.

Khi đến trung tâm chăm sóc mẹ và bé, Tô Thi Hàm nhìn phong cách xa hoa trước mắt trong lòng lập tức cảm thấy kinh ngạc.

Cô nhẹ nhàng kéo tay áo Tần Lãng, thấp giọng nói: “Tần Lãng, cái trung tâm này thật sự là quá tốt, có phải đắt lắm hay không? Tần Lãng, thật ra...”

Tần Lãng khẽ vỗ vào mu bàn tay của cô, đỡ cô lên và nói: “Cô đừng lo lắng vấn đề tiền bạc, tôi đã nói là sẽ cùng cô nuôi nấng bọn nhỏ. Cô và bọn nhỏ tôi sẽ phụ trách!”

Vẻ mặt hắn như chém đinh chặt sắt, có hệ thống hỗ trợ đương nhiên hắn không hề lo lắng về vấn đề tiền bạc.

Phòng ở cữ tại trung tâm chăm sóc mẹ và bé là do hệ thống ban thưởng. Lần này, Tô Thi Hàm nằm viện tiêu tốn hơn 15 ngàn, thêm vào những ngày qua tiền ăn uống các thứ cũng đã tiêu hết 20 ngàn, nhưng trong thời gian này hắn đã làm ra mấy món đồ chơi thủ công cho bọn nhỏ, nên thẻ ngân hàng của Tần Lãng lại có thêm 50 ngàn

Mặc dù ba đứa nhỏ sau này sẽ tiêu nhiều hơn, nhưng có hệ thống trợ giúp, Tần Lãng cũng không có lo lắng chút nào, hắn tin tưởng về sau sẽ càng kiếm được nhiều tiền, cho tụi nhỏ và Thi Hàm một cuộc sống tốt hơn!

Trung tâm chăm sóc mẹ và bé đã chuẩn bị phòng VIP cho họ, đây là một gian phòng được trang trí sang trọng, gồm bốn phòng ngủ và hai phòng khách, còn có một phòng bếp nhỏ. Ngoài phòng chính của Thi Hàm, Tần Lãng cũng có phòng ngủ riêng biệt, một phòng làm việc, còn có một phòng ngủ dành riêng cho nhóm bảo mẫu trực đêm.

Bởi vì là khách hàng VIP lại có ba đứa nhỏ, nên họ được an bài ba vị bảo mẫu cùng năm y tá luân phiên hỗ trợ, mọi thứ đều được an bài thỏa đáng.

Sau khi đến gian phòng, đích thân chủ nhiệm điều dưỡng tự mình đến chào hỏi và an bài các hạng mục, bao quát cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của các bé, đối với người mẹ thì sẽ có một số khóa học hướng dẫn nuôi dạy trẻ, cùng với các chuyên gia dinh dưỡng làm thực đơn sáu bữa một ngày.

Tần Lãng nghe vậy lập tức nói: "tất cả đều rất tốt, nhưng việc nấu cơm thì không cần, nơi đây cũng có nhà bếp, tôi sẽ tự mình làm cơm.”
Chương 12 Cơm của Tần Lãng làm là tuyệt nhất!

Chương 12: Cơm của Tần Lãng làm là tuyệt nhất!

Vị chủ nhiệm khoa nói: “Anh Tần, có phải anh lo lắng bữa ăn trong trung tâm chúng tôi nấu không tốt? Việc này Anh Tần có thể yên tâm, tất cả bữa ăn trong trung tâm chúng tôi đều do một đội ngũ chuyên gia dinh dưỡng phụ trách, không chỉ có ngon miệng mà còn rất tốt cho cơ thể, rất thích hợp cho người mẹ phục hồi cơ thể và bổ sung dinh dưỡng.”

Tần Lãng nói: “Tôi không có ý kiến gì về bữa ăn, chỉ là tôi muốn nấu cơm cho mẹ tụi nhóc thôi, không cần mọi người bận tâm đâu.”

Chủ nhiệm khoa vẫn còn có chút do dự, cười nói: “Anh Tần, chuyện này thật sự làm khó tôi, nếu không anh đợi một tý để tôi gọi giám đốc qua...”

Dù sao thì bữa ăn của trung tâm chăm sóc rất quan trọng, nếu để cho khách hàng tự nấu thì họ cũng rất lo lắng, món ăn của khách hàng nấu ra nếu không đủ chất dinh dưỡng, bị truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của trung tâm.

“Nhanh gọi đi, tôi sẽ làm một bữa ăn cho các người xem.” Tần Lãng có thể hiểu được sự lo lắng của cô, nói xong hắn lập danh sách nguyên liệu giao cho chủ nhiệm khoa, bản thân thì đi vào phòng bếp để chuẩn bị.

Chủ nhiệm khoa điều dưỡng lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, họ lại là khách VIP, cô không dám nói thêm nữa, ra lệnh cho cô y tá đi đến nhà bếp lấy nguyên liệu mà Tần Lãng cần, bản thân mình thì nhanh đi gọi giám đốc.

Nữ giám đốc vừa bước vào cửa lập tức nhìn thấy Tần Lãng cầm dao một cách điêu luyện đang chế biến món ăn, hắn cúi đầu bộ dạng chuyên chú thao tác, không thua gì vị đầu bếp chuyên nghiệp Michelin. Dù là món mặn hay món chay, đều được hắn xử lý một cách gọn gàng ngay ngắn.

Nữ giám đốc ngạc nhiên, nói nhỏ vói chủ nhiệm khoa điều dưỡng: “Kỹ thuật của anh Tần không phải tầm thường, không chừng là đầu bếp chuyên nghiệp, cũng không biết bữa ăn này sẽ như thế nào, cô mời một chuyên gia dinh dưỡng qua đây nhìn xem một chút đi.”

Không tới bốn mươi phút, bữa ăn của Tần Lãng đã chuẩn bị xong.

Một chén canh cá chép.

Hai ngày nai Tô Thi Hàm đều cho con bú sữa mẹ, nhưng ba nhóc tì sức ăn nhiều hơn, cho nên bữa ăn nhất định phải bổ sung các nguyên liệu giúp tiết sữa.

Món chính là cơm gạo lức tốt cho sức khỏe, món phụ gồm có đậu phụ hầm tôm, thịt bò shacha, hạt thông xào bắp còn có một ít cải ngọt.

Các món thịt và rau phối hợp, dinh dưỡng đều cân đối.

Còn chưa nếm thử mà mùi thơm của thức ăn đã tràn ra khắp phòng khách.

Nữ giám đốc trong lòng đã đoán được kết quả, nhưng vẫn tươi cười nói: “Bữa cơm của anh Tần nhìn rất chuyên nghiệp, nhưng mong anh thông cảm một chút, để cho chuyên gia dinh dưỡng của chúng tôi kiểm nghiệm hương vị món ăn, điều này anh không ngại chứ?”

Tần Lãng gật đầu, đưa tay ra làm tư thế cứ tùy ý.

Chuyên gia dinh dưỡng của trung tâm bước tới, cẩn thẩn dùng đũa gắp một ít thức ăn nếm thử.

Sau khi nếm thử, trong mắt cô tràn đầy kinh ngạc, liên tục gật đầu nói: “Mùi vị ngon tuyệt! Đặc biệt là món thịt bò shacha này, trong thời gian ngắn mà có thể ninh nhừ, vào miệng lập tức tan ra, thật không thể tin được.”

"Anh Tần, anh đúng là chuyên gia!"

Nữ giám đốc nghe bình luận này, lập tức nói xin lỗi: “Anh Tần, thật xin lỗi, chúng tôi đúng là có mắt mà không thấy Thái Sơn, bữa cơm của anh chuẩn bị quả thật so với chúng tôi càng ngon miệng hơn, về sau bữa cơm anh có thể tự do an bài, chúng tôi hằng ngày sẽ cung cấp cho anh một mẻ nguyên liệu để nấu ăn mà anh cần.”

Tần Lãng hài lòng gật đầu, mang theo bữa cơm cho Tô Thi Hàm.

Tô Thi Hàm vẻ mặt lúc này đầy tự hào, mấy ngày nay khẩu vị của cô đều bị Tần Lãng làm cho kén ăn, để cho cô ăn bữa ăn do người khác nấu tất nhiên sẽ không bằng Tần Lãng.

Vị Chuyên gia dinh dưỡng vẫn chưa hết cao hứng, hai mắt sáng ngời nhìn Tần Lãng nói: "Tay nghề của anh Tần thật sự rất tuyệt. Không biết anh Tần có nguyện ý gia nhập đội của chúng tôi không? Có anh hướng dẫn và chỉ đạo, tôi tin tưởng bữa ăn của trung tâm chúng tôi chắc chắn có thể làm tốt hơn!”

Tần Lãng đang nhìn Tô Thi Hàm ăn, nghe vậy lập tức quay đầu lại nói: “Không được, tôi chỉ làm cơm cho mẹ tụi nhóc thôi.”

Hắn hoàn toàn cự tuyệt.

Nữ giám đốc nhanh chóng khiển trách vị chuyên gia dinh dưỡng, lập tức nói: “Cô hồ đồ rồi phải không? Anh Tần là khách hàng VIP, anh ấy yêu thương vợ con nên mới làm bữa ăn, sao có thể làm cơm cho người khác được chứ!”

Vị chuyên gia dinh dưỡng gật đầu lia lịa, nói: “Thực xin lỗi anh Tần, là tôi quá đường đột.”

Nhóm người nhanh chóng rời khỏi gian phòng, không làm gián đoạn bữa ăn của Tô Thi Hàm nữa. Vị nữ giám đốc cho người tặng một bộ chương trình học yoga cho Tô Thi Hàm, xem như là đền bù vì đã làm phiền cả buổi sáng.

Sau bữa ăn trưa, Tô Thi Hàm nhanh chóng chợp mắt, kể từ sau khi nuôi con bằng sữa mẹ, ban đêm cô thường xuyên phải thức dậy nhiều lần, ban ngày rất dễ mệt mỏi.

Hiện tại mấy nhóc con đều được nhân viên điều dưỡng chuyên nghiệp chăm sóc, Tần Lãng có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.

Lúc này hắn ngồi trong phòng làm việc, cố gắng hoàn thành công đoạn cuối cùng điêu khắc hạch đào. Mấy ngày nay ở bệnh viện thời điểm nhàn rỗi lập tức lấy ra điêu khắc một chút, trải qua mấy ngày cố gắng, hiện tại hai món đồ chơi văn hóa hạch đào cơ bản đã hoàn thành.

Hôm nay, hắn mất nửa giờ để ngồi nghiên cứu và kiểm tra, cuối cùng cũng hoàn tất. Tần Lãng đem hai món này đặt trong một chiếc hộp nhỏ, đợi Tô Thi Hàm tỉnh lại sẽ lấy ra cho cô xem.

Trung tâm chăm sóc mẹ và bé đều chuẩn bị đầy đủ, tuy nhiên cha mẹ vẫn cần chuẩn bị những thứ cần thiết hàng ngày như tã lót mà em bé thường dùng, Tần Lãng tranh thủ lúc này đi đến một khu mua sắm gần đó.

Hiếm khi một chàng trai trẻ tuổi đến cửa hàng mẹ và bé một mình, đặc biệt lại còn là một chàng đẹp trai soái ca.

Tần Lãng vừa vào cửa, nữ nhân viên trẻ tuổi lập tức thấp giọng thảo luận.

"Wow... anh chàng đẹp trai này ở đâu ra vậy!"

"Anh chàng đẹp trai đến cửa hàng mẹ và bé chắc là mua thứ gì đó cho em bé của anh ta. Chậc chậc chậc, thật tiếc khi anh chàng đẹp trai như vậy mà đã có em bé rồi."

“Khách hàng đến không chào hỏi khách, các người không muốn làm nữa, đúng không?” Quản lý cửa hàng khiển trách, sau đó mỉm cười đi về phía Tần Lãng.

Cô nhân viên trẻ tuổi phía sau nghịch ngợm nói: "Quản lý, anh chàng này đẹp trai như vậy, dù có sinh con cũng chỉ có một đứa bé... tiềm năng khách hàng này không lớn.”

Quản lý cửa hàng mặc kệ bọn họ, cười nói với Tần Lãng: "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh?"

Đứng ở trước kệ tã, Tần Lãng nhìn dãy nhãn hiệu rực rỡ chói mắt, trong lòng lập tức không biết nên chọn cái nào cho tốt.

"Tôi muốn mua tã cho bé, trẻ sơ sinh mới được tám ngày tuổi thôi. Chúng cần có độ thoáng khí tốt, chất liệu thân thiện với da và thấm hút nước tốt. Cô có thể giới thiệu vài loại tã cho tôi không".

"Tã trong cửa hàng của chúng tôi đều là thương hiệu lớn, chất lượng rất tốt. Về độ thoáng khí và chất liệu thân thiện với da, dĩ nhiên Hoa Vương là tốt nhất, Mama Bảo Bối cũng không tệ, đây đều là hai loại các bà mẹ lựa chọn nhiều nhất.”

Tần Lãng chọn mấy nhãn hiệu cô giới thiệu và xem kỹ so sánh các thành phần.

Quản lý cửa hàng nhìn anh do dự, cho rằng giá của mấy nhãn hàng đề xuất hơi cao, hơn nữa giá bỉm tốt cũng không rẻ nên cô nói tiếp: "Thưa anh, trong cửa hàng còn có các sản phẩm khác giá rẻ hơn một chút... "

“Lấy cái này đi, tôi thấy loại này vừa mỏng lại hút nước tốt.” Tần Lãng chọn lấy loại tả đắt tiền nhất cho các tiểu bảo.

Quản lý cửa hàng ngây ra một lúc, lập tức nở nụ cười: "Được rồi, anh lấy một bao phải không?"

"Không, tôi muốn lấy hai mươi túi."
Chương 13 Món ăn của tôi mấy người mua không nổi!

Chương 13: Món ăn của tôi mấy người mua không nổi!

“Hả?”

Quản lý cửa hàng ngây ra một lúc nói: “Hai mươi túi có nhiều quá hay không? Trẻ con mới sinh sẽ lớn rất nhanh, cho nên tả giấy sẽ có rất nhiều kích thước. Nếu mua một lúc quá nhiều, sau khi em bé lớn thì không dùng được nữa thì rất lãng phí.”

Tần Lãng cười nói: “Không sao đâu, nhà tôi có tới ba nhóc lận, có khi một ngày dùng đến hai ba mươi miếng, hai mươi túi cũng không dùng được bao lâu, trước tiên cô cứ lấy đi, nếu dùng hết tôi lại tới.”

Cửa hàng trưởng kinh ngạc nói:” Anh...trong nhà là tam bào thai ư? Chúc mừng anh, anh và vợ thật may mắn.”

Cô dẫn Tần Lãng đến quầy thu ngân, sau lưng là mấy cô nhân viên đang càm theo 20 túi tả giấy. Nghe được Tần Lãng mua hai mươi túi tả, trong nhà còn có tam bào thai, các cô vừa tức vừa hối hận, lúc nãy chỉ lo nhìn soái ca mà bỏ lỡ đơn hàng lớn.

“Thưa anh, hôm nay anh đã tiêu phí 2,500 tệ tại cửa hàng, chúng tôi xin tặng anh một thẻ khách hàng VIP, lần sau anh quay lại cửa hàng chỉ cần đưa ra thẻ VIP số tiền tiêu phí sẽ được chuyển đổi thành điểm và tích hợp vào hệ thống, lần này chúng tôi không thể tích điểm cho anh nhưng có vài món quà tặng cho bé anh nhận nhé.”

Tần Lãng gật đầu, xách theo hai mươi túi tả giấy và một bao quà tặng cho bé rời khỏi cửa hàng.

Một nhân viên trẻ tuổi trong cửa hàng lập tức đến gần vị quản lý cửa hàng nói: “Quản lý, không phải thẻ VIP bắt buộc tiêu phí hơn 5,000 mới được nhận sao? Với lại, quà tặng lúc nãy hình như có hơi nhiều, cũng có chút giá trị nha!”

Quản lý cửa hàng liếc mắc nhìn cô, nói: “Cô đúng là ngốc, vị khách này trong nhà sinh ba, hơn nữa mua tả còn là loại tốt nhất, đây chính là khách hàng tiềm năng nha! Một cái thẻ VIP cùng một chút tặng phẩm đổi lại một khách hàng lớn tiềm năng, đây là việc tốt nha!”

“........................”

Tô Thi Hàm thức dậy cho mấy nhóc bú sữa, lúc này cũng đã ba giờ chiều.

Cô cho bọn trẻ ăn xong thì chính mình cũng cảm thấy đói bụng.

Một cô y tá cười hì hì nói: “ Chị Tần, chị thật hạnh phúc nha, anh Tần ra ngoài mua đồ cho các bé, nhưng trước khi đi còn làm xong cơm chiều để sẵn trong bình giữ nhiệt, anh ấy đối với chị rất là cưng chiều nha!”

Tô Thi Hàm nghe nói như thế, gương mặt lập tức ửng hồng, khuông mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô không nhịn được lập tức lộ ra mấy phần vui vẻ.

“Chị Tần, ở dưới lầu chúng tôi có một khu vực chuyên để ăn uống và thư giãn, cảnh quang rất tốt, vừa có thể phơi nắng lại có thể cùng các người mẹ khác xem video chia sẻ kinh nghiệm nuôi dạy trẻ.”

Tô Thi Hàm có chút muốn đi, mấy ngày nay cô phát hiện Tần Lãng chăm sóc ba đứa nhóc rất tốt, Tần Lãng cũng chia sẻ cho cô nhiều kiến thức về trẻ sơ sinh.

So với một người mới làm mẹ như cô, dường như bản thân biết quá ít.

Nếu đã đến trung tâm chăm sóc mẹ và bé, Tô Thi Hàm muốn học tập nhiều một chút, thế là cô đồng ý, cùng y tá cầm hộp cơm chiều của Tần Lãng đi xuống lầu.

Phòng trà ở dưới lầu được trang trí rất đẹp, chỗ ngồi là ghế da ngồi rất thoải mái, ở giữa có màn hình điện tử lớn để chiếu video nuôi dạy trẻ, rất nhiều bà mẹ và người nhà đang ngồi cùng nhau vừa nói chuyện vừa xem video.

Tô Thi Hàm đến lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Cũng là một bà mẹ mới sinh con xong, nhưng làn da và vóc dáng của Tô Thi Hàm đẹp đến mức khiến bao chị em phải ghen tị.

Tô Thi Hàm vốn dĩ còn trẻ, hơn nữa còn rất xinh đẹp, ngoài ra trong bữa ăn Tần Lãng nấu có nhiều nguyên liệu giúp thải độc lại dưỡng nhan, trong nhóm các bà mẹ đang ở đây Tô Thi Hàm quả thật như ngôi sao sáng.

Đối với những ánh nhìn hâm mộ này Tô Thi Hàm đã quá quen thuộc, cho nên cô không cần để ý làm gì, tự tìm cho mình một vị trí ngồi xuống, tiếp đó mở hộp cơm bất đầu thưởng thức.

Mấy người bên cạnh bỗng thấy ngạc nhiên.

"Wow, thơm quá!"

"Bữa cơm chiều của cô ấy có vẻ khác với của chúng ta!"

"Thật đấy! Của chúng ta là canh nấm tuyết và các món tráng miệng nhỏ. Tại sao cô ấy lại phong phú như vậy? Ồ, còn có khoai lang, việt quất và ngô nướng. Đó có phải là đậu phộng và quả óc chó không nhỉ?"

Nhóm người vây quanh nhìn mà thấy thèm lập tức hỏi: "Trông thơm quá! Y tá, sao bữa cơm chiều của cô gái này lại phong phú quá vậy!”

Cô y tá nhỏ bên cạnh Tô Thi Hàm cười nói: "Các mẹ ơi, cơm chiều ở trung tâm đều được phục vụ giống nhau không có gì khác biệt cả, nhưng bữa cơm của vị này là do chồng cô ấy đích thân chuẩn bị.”

"Chồng cô ấy chuẩn bị sao? Điều này thật quá ghen tị nha!"

“Đúng là bữa cơm tình yêu có khác nha, trông ngon hơn cơm của chúng ta rất nhiều.”

“......................”

Tần Lãng trở về phòng, phát hiện Tô Thi Hàm không có ở trong phòng ngủ, hắn đến bên giường ba tên tiểu bảo bối, thấy chúng đang ngủ say sưa, sau đó mới hỏi y tá xem Tô Thi Hàm đi đâu.

Nghe nói Tô Thi Hàm đang ở phòng trà dưới lầu ăn trưa, Tần Lãng cầm theo hạnh đào mà mình đã làm xong đi xuống lầu tìm cô.

Vừa xuống lầu, Tần Lãng đã nhìn thấy Tô Thi Hàm từ xa, cô đang ngồi ăn.

Các bà mẹ trong trung tâm đều mặc quần áo giống như ở nhà, đều màu hồng giống nhau, nhưng Tô Thi Hàm ăn mặc không giống với họ.

Woa, thật xinh đẹp!

Xứng đáng là mẹ của con mình, hahaha!

Tần Lãng đi tới, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng vừa đi được hai bước lập tức nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đi tới gần Tô Thi Hàm.

"Chào cô, con dâu của tôi vừa nãy nhìn thấy bữa cơm của cô, nên có chút thèm ăn, cô có thể hay không chia cho nó một ít? Chỗ này cũng còn rất nhiều, cô một mình chắc ăn cũng không hết, chia cho con dâu tôi phân nữa được chứ?”

Tô Thi Hàm ngẩng đầu, giọng nói lãnh đạm trả lời: “Thật xin lỗi, phần cơm này tôi đã ăn qua rồi, nếu chia cho người khác thì không tốt lắm.”

Hơn nữa, cô không muốn đem cơm Tần Lãng làm cho mình ăn lại đem chia cho người khác.

“Không sao, chúng tôi không để ý.” Người phụ nữ kia cười nói.

Tô Thi Hàm liếc mắt, nhàn nhạt nói: “Tôi để ý!”

“Này, cô bé! Sao cô không hiểu chuyện như vậy hả? Yêu cầu của tôi cũng đâu có quá đáng! Con dâu của tôi cảm thấy bữa cơm ở đây quá bình thường, nó rất là kén ăn. Hôm nay thấy bữa ăn của cô lập tức có một chút cảm giác thèm ăn, cô chia cho chúng tôi một ít cũng được mà. Nếu không, tôi bỏ tiền ra mua là được chứ gì, cô phân ra cho chúng tôi một nửa đi!”

Tô Thi Hàm khuôn mặt có mấy tái đi vì tức giận, khi cô định lên tiếng thì một bóng người cao lớn đột nhiên chắn trước mặt cô, cánh tay vững chắc đem cô giữ lại ở phía sau lưng hắn.

Tần Lãng nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, giọng lạnh nhạt nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi không bán.”

Người phụ nữ trung niên đánh giá Tần Lãng, lập tức hiểu ra nói: “Cậu chính là chồng cô ta à? Bữa cơm này chính là cậu làm sao? Tay nghề cũng xem như không tệ đi, con dâu nhà tôi rất thích bữa ăn của cậu, yên tâm chúng tôi sẽ không ăn miễn phí, chúng tôi sẽ trả tiền sòng phẳng.”

"Hai vợ chồng cô cậu có vẻ còn khá trẻ. Việc nuôi dạy một đứa bé ở độ tuổi nhỏ như vậy chắc chắn không dễ dàng gì. Trung tâm thì đắt đỏ như vậy, vào đây chính là đốt tiền. Có thể kiếm thêm không phải là tốt hơn sao?"

Tần Lãng nhìn bà cô này có vẻ ngạo mạn, khó chịu nói: “Thủ nghệ của tôi mấy người mua không nổi!”
Chương 14 Choáng! Hạch đào kia rất đắt nha!

Chương 14: Choáng! Hạch đào kia rất đắt nha!

Bà lão nghe vậy lập tức cảm thấy không vui, hai tay chống nạnh nói: “Tôi mà mua không nổi ư? Cho cậu biết, con trai tôi làm ở một công ty lớn lương rất cao, cậu cứ ra giá đi, bữa cơm hằng ngày tôi đều sẽ mua một phần.”

“Ngàn vàng cũng không đổi! Bữa cơm của tôi chỉ có mẹ của các con tôi mới được thưởng thức.”

“Này, chàng trai trẻ! Cậu có bị cái gì không? Có tiền mà không muốn kiếm ư?”

Tần Lãng không thèm để ý tới bà lão, quay đầu bảo về Tô Thi Hàm, lấy ra hai viên hạch đào đặt trước mặt của cô, cười nói: “Nhìn nè, hạch đào của bạn thân cô tôi đã hoàn thành, trước tiên xin thỉnh giáo Thi Hàm cô nương xem qua.”

Tô Thi Hàm bị hắn chọc cho buồn cười, cúi đầu xem xét hai cái hạch đào, cẩn thận nghiên cứu tỉ mỉ.

“Thật tinh xảo, Tần Lãng anh thật là giỏi nha! Hạch đào nhỏ như vậy thế mà lại có nhiều đường nét điêu khắc như thế, anh làm thế nào có thể khắc ra hoa văn tinh xảo và đẹp như vậy?”

Trong mắt Tô Thi Hàm hiện lên vẻ kinh ngạc, cô không hiểu giá trị của đồ chơi văn hóa hạch đào này, nhưng cũng nhìn ra được hai cái hạch đào được điêu khắc rất tinh xảo, có thể nói đây là một tác phẩm nghệ thuật.

Tần Lãng cười đắc ý, thấp giọng nói: "Ngón tay của tôi rất linh hoạt, hơn xa những gì cô thấy đấy.”

Tô Thi Hàm nghe vậy nhìn bàn tay của Tần Lãng, bàn tay hắn thon dài có lực, khớp xương rõ ràng, quả thực ngón tay rất linh hoạt.

Nhưng mà câu nói này, nghe như thế nào lại thấy có chút ám muội nhỉ?

Ngón tay dù có linh hoạt, cũng không chỉ dùng mỗi một việc là điêu khắc.

Tô Thi Hàm lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu, trên má ửng hồng lộ rõ.

“Hai cô cậu không nghe lời tôi nói sao? Tôi nói cho hai người biết, con trai của tôi rất lợi hại, hôm nay nếu các người không đem bữa cơm bán cho chúng tôi, bảo đảm con trai tôi có trăm loại biện pháp khiến các người không ở lại cái trung tâm này được nữa!”

Nhìn thấy Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm tán gẫu không có coi ai ra gì, bà lão càng thêm tức giận, giọng nói càng lớn.

Đúng lúc này, con trai của bà lão đi tới, hắn nghe nói mẹ và vợ ở dưới lầu phát sinh mâu thuẫn nên lập tức tới để hỗ trợ.

Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Hắn không tin dùng nhiều tiền mua mà đối phương cũng không đồng ý!

“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Người đàn ông mặc âu phục và giày da nhìn Tần Lãng và Tô Thi Hàm lộ vẻ khó chịu.

“Con trai, con đến thật đúng lúc, chính hai cái người này. Ta có lòng tốt cùng bọn hắn thương lượng, bỏ tiền mua bữa cơm của họ, nhưng chúng lại không đồng ý, còn nói chúng ta có tiền cũng không mua nổi!”

“Là thế này! Vợ tôi gần đây khẩu vị không được tốt, bữa cơm của trung tâm cô ấy ăn không quen, nếu cô ấy đã thích món ăn do cậu làm, vậy thì chúng ta thương lượng một chút giá cả đi, cậu cứ yên tâm tôi sẽ không để các người thua thiệt, chúng tôi...”

Người đàn ông còn nói chưa hết lời, liếc mắc thấy trong tay Tô Thi Hàm là hai cái đồ chơi văn hóa hạch đào, nhất thời lập tức ngây người sững sờ.

Ông chủ của hắn ngày thường cũng thích sưu tầm đồ chơi văn hóa hạch đào này, để nịnh nọt sếp hắn cũng chịu khó tìm hiểu thứ này, trong nhà ông chủ cũng có một cặp hạch đào xem như bảo bối, nghe đâu lúc mua giá tới 50 ngàn một cái, một đôi lập tức mất 100 ngàn. Mỗi lần đón khách hàng trọng yếu ông chủ thường đem ra khoe, hạch đào được cất trong một cái hộp gỗ lim, khi cầm đều bắt buộc phải rửa tay trước, thực sự trân quý như báo vật hiếm thấy.

Nhìn cặp hạch đào của Tần Lãng, hoa văn trạm chỗ càng chi tiết và tinh xảo, so với cặp hạnh đào của ông chủ kia xem ra còn đẹp hơn, mà dường như hai vợ chồng trước mắt cũng không để tâm, tùy ý cầm xem như một món đồ bình thường.

Thứ này chỉ có người có tiền mới có thể lấy ra giải trí như một trò tiêu khiển, thể hiện thân phận và địa vị. Hai người trước mặt rõ ràng thực lực và kinh tế vượt trội so với hắn.

Người đàn ông mặc vest đánh giá tình hình, lập tức quay đầu lại cười nói: "À, chuyện này xem ra tùy thuộc vào anh, dù sao chúng tôi cũng là bên muốn nhờ vả, tay nghề của anh cao như vậy, vợ lại thích ăn món ăn của anh làm. Nếu anh có thể bán cho chúng tôi, chắc chắn chúng tôi sẽ trả tiền sòng phẳng. Nhưng nếu anh không muốn, vậy cũng xem như chúng tôi đã quấy rầy hai người.”

Bà lão nhìn con trai mình với vẻ nghi hoặc: “Con trai, có chuyện gì vậy? Không phải chỉ là một bữa ăn sao? Chúng ta sẵn sàng trả tiền cho họ, dựa vào cái gì...”

"Mẹ, mẹ đừng nói nữa!" Thấy sắc mặt Tần Lãng không tốt lắm, người mặc vest lập tức quát lớn mẹ của mình.

“Người ta làm bữa cơm cho vợ, bán hay không do người ta quyết định. Nếu người ta đã không muốn đương nhiên chúng ta cũng không thể cưỡng cầu, Mẹ! thái độ của người như vậy là không tốt, chúng ta mau xin lỗi người ta đi!”

Bà lão làm sao có thể hạ giọng xin lỗi Tần Lãng và Tô Thi Hàm chứ? Lúc nãy bà còn làm mình làm mẩy như vậy.

"Không xin lỗi, tôi có lỗi gì, cũng không làm sai cái gì! Cho tiền bọn họ còn không vừa lòng sao!”

Người mặc âu phục nhìn Tần Lãng, cười nói: "Chào cậu, thực xin lỗi! mẹ ta quá cố chấp, tôi thay mặt mẹ xin lỗi hai vị, quấy rầy bữa ăn của hai vị, thực lòng tôi xin lỗi.”

Bà lão thấy con trai mình uất ức như vậy, thật sự sắp nổi cơn lôi đình chuẩn bị phát tác, thì người nữ Giám đốc trung tâm sau khi nghe tin đã chạy đến.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Giọng nói của cô ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Nữ giám đốc nhìn thoáng qua hai khách hàng ở giữa, trên nét mặt của họ cũng đại khái đoán ra được chuyện gì. Cô bước đến chỗ Tần Lãng, cung kính cúi người nói.

“Thực lòng xin lỗi anh Tần, là lỗi của trung tâm chúng tôi. Đã để cho anh và vợ có những trải nghiệm không tốt. Thế này đi, sau này chúng tôi sẽ bố trí cho vợ anh một phòng VIP riêng, sẽ có nhân viên chuyên môn nuôi dạy trẻ tự mình giảng dạy, vợ anh không cần phải tới đại sảnh như thế này để xem video nữa.”

“Chuyện chiều nay chúng tôi xin lỗi, nhân viên của chúng tôi sẽ trực tiếp lên phòng xin lỗi và sẽ cố gắng an bài phục vụ VIP tốt nhất cho hai vị.”

Người đàn ông mặc vest nghe xong lập tức hiểu rõ Tần Lãng là VIP ở đây, phải biết nơi này là trung tâm chăm sóc tốt nhất trong thành phố, phòng bình thường có giá đã cao kinh người, VIP càng gấp ba lần phòng thường. Xem ra hai người trước mặt này rõ ràng so với suy nghĩ của hắn còn cường đại hơn.

Hắn vội vàng kéo mẹ lại nói: "Mẹ, mau xin lỗi người ta đi, mẹ có muốn tiếp tục ở đây nữa không!"

Bà lão nhìn thấy bộ dạng này của con trai, thật sự sợ mình sẽ bị người ta đuổi ra ngoài, vội vàng hướng Tần Lãng và Tô Thi Hàm nói: “Thật xin lỗi... tôi... tôi là người quê mùa, nói chuyện không biết giữ ý tứ, hai cô cậu đừng để ý nhé.”

Tần Lãng cũng lười quản đám người này muốn xử lý thế nào, ảnh hưởng cảm xúc và tâm trạng của mình với Tô Thi Hàm.

Hiện tại Tô Thi Hàm đang trong thời gian ở cữ, cảm xúc của cô ấy rất quan trọng đối với sự hồi phục cơ thể.

Cho nên, hắn cũng mặc kệ bà lão và người đàn ông kia, chỉ gật đầu với vị nữ giám đốc của trung tâm rồi đưa Thi Hàm đi lên lầu.

Vị Giám đốc ngay lập tức yêu cầu một vài y tá đi theo và hộ tống họ lên lầu.

Ngay sau khi họ rời đi, người quản lý không truy cứu sự tình khi nãy, chỉ là nhắc nhỡ người đàn ông mặc vest một câu: “Quý khách, anh và vị khách khi nãy đều là khách hàng của chúng tôi, bình thường gặp nhau xin hòa thuận một chút, hôm nay sự tình cũng có có gì lớn. Sau này chúng tôi sẽ chú ý an bài tốt cho vị khách VIP kia, sẽ không để những chuyện như thế này xảy ra làm ảnh hưởng đến mọi người.”

Người đàn ông mặc vest nhẹ nhàng gật đầu với cô, lôi kéo mẹ của mình lúc này vẫn đang ù ù cạc cạc đi về phòng.
Chương 15 Tô Thi Hàm khiếp sợ, Một cặp hạch đào kiếm được 200 ngàn

Chương 15: Tô Thi Hàm khiếp sợ, Một cặp hạch đào kiếm được 200 ngàn

“Mẹ, mẹ đừng có gây chuyện được không!” Về đến phòng, người đàn ông mặc vest tức giận nói.

Bà lão trừng mắt nhìn hắn: "Tôi làm gì gây chuyện? không phải vì mua cơm cho vợ anh sao? Rõ ràng hai người kia không biết tốt xấu. Anh hôm nay tại sao hiền quá vậy? bản thân là giám đốc điều hành công ty kiếm được nhiều tiền, sao lại sợ hai cái người kia.

" Được rồi! Mẹ không nghe thấy sao? Ở đây họ là khách VIP! "

Bà lão cố chấp nói: “VIP thì sao? Chúng ta cũng bỏ tiền ra mà. Nhưng mà ở đây đắt quá, nghĩ lại cũng có chút xót.”

Người đàn ông thở dài và kiên nhẫn giải thích: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, tại con không có bản lãnh. Cái người thanh niên vừa rồi còn tài giỏi hơn con nhiều! Mẹ nghĩ chúng ta ở trung tâm này đã là rất đắt phải không? Nhưng người ta thì ở phòng VIP, giá tiền đắt hơn chúng ta gấp ba lần đấy.”

Bà lão khiếp sợ nói. “Cái gì? Gấp ba lần sao? Như vậy không phải là hơn 200 ngàn ư? Họ có điên không sao lại tốn tiền nhiều như vậy cho trung tâm?”

Người đàn ông cười khổ: “Cái đó đâu là gì? Mẹ có nhìn thấy hạch đào trên tay cô gái không? Cái đó giá trị cũng không nhỏ đâu, chỉ có người có tiền mới lấy ra xem như đồ chơi như vậy, con chỉ là người đi làm thuê cho người ta, nghĩ thôi cũng không dám động tới. Được rồi! Về sau ở đây có gặp bọn họ, mẹ đi vòng qua là được tuyệt đối không nên đắc tội với người ta, nếu không chúng ta chết lúc nào cũng không biết.”

“.................”

Trở lại phòng VIP trên lầu, Tô Thi Hàm nằm cạnh nôi nhìn Tần Lãng hỏi: "Tần Lãng, người đàn ông lúc nãy đi đến rõ ràng rất hung hăng, lúc đầu còn nói muốn mua bữa cơm. Nhưng nói một nửa, sao tự nhiên thái độ của anh ta thay đổi 180 độ vậy? Anh đã làm gì à?”

Cô có chút tò mò, điều gì đã khiến đối phương đột nhiên thay đổi thái độ như vậy?

Tần Lãng đang kiểm tra tình trạng vàng da của bé út, bệnh vàng da của bé đã dần thuyên giảm, lúc này đang ngủ rất say.

Nghe thấy lời nói của Tô Thi Hàm, hắn nháy mắt mấy cái với cô, vừa cười vừa nói: “Có lẽ hắn thấy tôi mười phần cao quý, lại còn anh tuấn đẹp trai, biết bản thân không phải đối thủ, cho nên lập tức sợ hãi.”

Lý do thực sự, Tần Lãng biết rõ, người đàn ông kia chính là bị sốc khi nhìn thấy hai cái hạch đào trên tay của Thi Hàm.

Kỹ năng điêu khắc thủ công được hệ thống khen thưởng thật là phi thường.

Người đàn ông kia hoảng sợ có lẽ vì nghĩ Tần Lãng là một người giàu có, có quyền, có thế nên không dám xúc phạm hắn.

Cho nên, hắn không muốn nói điều này với Tô Thi Hàm, bởi vì điều này thật nhàm chán và buồn tẻ.

Không bằng trêu chọc cô một chút còn thú vị hơn.

Nhất là khi thấy Tô Thi Hàm đỏ mặt, hắn lập tức hiểu được cái từ ngữ ‘Tú sắc khả san’

(Tú sắc khả san: ý nói sắc đẹp nhìn hoài ko chán)

Tô Thi Hàm đang nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của hắn, không ngờ hắn lại nói như vậy, đột nhiên bật cười: “Tần Lãng, anh nên khiêm tốn một chút!”

“Ta đẹp trai như vậy, cần gì phải khiêm tốn?” Tần Lãng đi tới ghé sát khuôn mặt anh tuấn đến gần Thi Hàm.

Tô Thi Hàm nghiêng đầu né tránh, hai gò má phúng phính đỏ hồng.

Nhưng Tần Lãng không chịu lui bước, ánh mắt ngang ngược nhìn chằm chằm vào cô, giống như báo đốm đang nhìn con mồi, nhất định phải vây đối thủ vào lãnh địa của mình.

Tô Thi Hàm không nhịn được nữa, cô đẩy nhẹ Tần Lãng một cái, ngượng ngùng chuyển chủ đề: "Hạch đào đã làm xong, tôi muốn gửi cho Tiêu Tiêu nhìn một chút."

Nói xong, cô cẩn thận chụp lại hai bức ảnh và gửi cho Lâm Tiêu qua WeChat.

Nửa phút sau, Lâm Tiêu gọi đến.

"Này, Thi Hàm, tay nghề của Tần Lãng quả thực đáng kinh ngạc!"

"Hạch đào này chạm khắc tinh xảo quá! mình dám cá cha của mình sẽ rất vui khi nhận cặp hạch đào này, chúng tinh xảo hơn nhiều so với mấy bộ trong nhà của ông ấy!"

Tô Thi Hàm cười nói: "Ảnh tớ chụp không đẹp lắm, nhìn trực tiếp sẽ càng ngạc nhiên hơn."

"Thật không? Vậy thì tuyệt quá rồi! Nhân tiện, ngày mai tớ sẽ trở về, đến lúc đó tớ sẽ có thể nhìn thấy hiện vật! Hiện tại cậu đã xuất viện rồi sao? Ngày mai tớ gặp cậu ở đâu? Có phải là về phòng trọ không?"

“Chúng tớ không có về phòng trọ. Tần Lãng đưa tớ đến trung tâm chăm sóc mẹ và bé.” Tô Thi Hàm nói xong lời này, khẽ liếc nhìn Tần Lãng, trong mắt hiện lên vẻ ngọt ngào.

Lâm Tiêu sững sờ, cười nói: "Tần Lãng xem như có tâm nha, ở cữ trong trung tâm chuyện này rất tốt, cậu sinh ba nếu chỉ dựa vào hai người và dì giúp việc thì sẽ không chăm sóc tốt được, gửi cho mình địa chỉ đi, ngày mai trở về mình sẽ qua chỗ cậu.”

“Không cần gấp vậy đâu, mình còn ở đây nhiều ngày mà.”

“Gấp nha, tớ muốn nhanh chóng trở về nhìn con trai và con gái nuôi, vài ngày không gặp mình rất nhớ bọn nhóc.”

Hai người vui vẻ trò chuyện, nhắc đến ba tên bảo bối Lâm Tiêu muốn gọi video, nói một lúc lâu mới miễn cưỡng cúp máy.

Vừa cúp điện thoại, Lâm Tiêu lập tức nghiêng đầu suy nghĩ, tìm lý do với lão cha bào lão một chút tiền.

Cô hiện tại là một nhân viên văn phòng bình thường, thu nhập cũng khá nhưng cô tiêu xài cũng nhiều, lần trước tiền mặt sẵn có đều gom hết vào bao lì xì tặng cho nhóm con trai con gái nuôi, hiện giờ tài chính có chút eo hẹp.

Cái đồ chơi văn hóa hạch đào này không rẻ, Lâm Tiêu cũng biết một chút về giá của nó, Tần Lãng làm ra tốt như thế, cô thấy có thể bán ra một đôi này giá 200 ngàn.

Lâm Tiêu suy nghĩ một lúc rồi gọi điện cho bố.

Điện thoại vừa kết nối, Lâm Tiêu lập tức nhõng nhẽo: “Cha, con gái cha bị người ta bất nạt nè!”

"Sao vậy? Ai lại bắt nạt con gái yêu của chúng ta vậy?" Bố Lâm Tiêu ở đầu dây bên kia lo lắng hỏi.

“Lần này con cùng mấy đồng nghiệp đi công tác, kết quả là các cô ấy đều mang theo túi hàng hiệu, còn mỉa mai nói con dùng túi kiểu dáng cũ đã lỗi thời, con cảm thấy rất là mất mặt.”

“Cho nên... cha, người cho con một ít tiền mua túi mới đi, chắc cha cũng không hi vọng con gái mình bị người ta xem thường phải không?”

Bố Lâm cáu kỉnh cười nói: “Nha đầu thúi, đừng có diễn nữa, không phải là muốn mua túi mới sao? Mua đi, cha có chút tiền đều cho cô hết, 60 ngàn đủ rồi chứ!”

“Không đủ, cha, con muốn 200 ngàn.” Lâm Tiếu nói.

“Cái gì? 200 ngàn! Không được, cái này đắt quá Tiêu Tiêu. Làm người không nên ganh đua quá như vậy, một cái túi 200 ngàn chỉ để thể hiện bản thân, cha không biết người đồng nghiệp của con là ai? Một tháng chỉ kiếm được chút tiền lương, lấy đâu ra 200 ngàn để mua túi, con không được mua.”

Lâm Tiếu vẻ mặt chua xót nói: "Nhưng con đã trả tiền cọc 20 ngàn tệ rồi, nếu không mua, con sẽ không lấy lại được tiền đâu."

Bố Lâm bất lực thở dài: "Thôi, chờ một chút, 200 ngàn tệ nhiều như vậy, cha phải hỏi ý kiến của mẹ con.”

“Cảm ơn cha, cha là tốt nhất, con yêu người nhất.” Lâm Tiêu hôn vào điện thoại vui vẻ chờ tin tức tốt.

Lâm Tiêu cùng bố Lâm hai người đúng là một giuộc, chiêu thức cũng cực kỳ giống nhau. Lúc này bố Lâm đang cùng vợ mình nói chuyện, bố Lâm muốn mua một đôi hạch đào giá 400 ngàn.

Mẹ Lâm đương nhiên không đồng ý, kết quả hắn bắt chước con gái, nói rằng mình đã giao 60 ngàn tiền cọc, không mua không được. Lâm gia là một gia đình tiết kiệm, cho nên sẽ không muốn mất đi tiền đặt cọc một cách vô lý như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK