Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11: Cuộc điện thoại chữa bệnh

Đến chợ đêm ăn xiên nướng, gọi bia xong, vừa mới uống thì điện thoại của Dương Bách Xuyên lại đổ chuông, cầm lên vừa nhìn lại là Liễu Linh Linh gọi tới.

Vừa bấm nghe điện thoại, Dương Bách Xuyên còn chưa mở miệng, Liễu Linh Linh đã nói ra một câu làm cho Dương Bách Xuyên mới uống vào miệng một ngụm bia đã phun ra hết.

“Dương Bách Xuyên ở đâu? Bà dì của bà đây mới đến, mau đến đây chữa bệnh cho tôi!” Trong điện thoại Liễu Linh Linh vừa há mồm đã hủy diệt hình tượng nữ thần trong lòng Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên phát hiện mình quen biết Liễu Linh Linh chính là sai lầm, phiền phức cứ liên tục tìm đến anh. Đêm nay nếu không phải anh có bản lĩnh khác người thường, đoán chừng phải giải thích ở quán bar, tất cả ngọn nguồn của việc này đều là vì anh hùng cứu mỹ nhân, cứu Liễu Linh Linh cô chọc đến Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ, thậm chí trêu chọc đến cậu hai Nguyễn Văn Hạo này…

Tóm lại hoa khôi trường này chính là hồng nhan họa thủy*.

(*) Có nghĩa là phụ nữ đẹp chính là gốc rễ của những thảm họa.

Nghe được giọng điệu của cô trong điện thoại giống như gọi người giúp việc, Dương Bách Xuyên tức giận nở nụ cười, không chút khách sáo trả lời: “Người thân của cậu đến thì liên quan mẹ gì đến tôi chứ, cũng không cần tôi phải đến, anh đây đang ăn khuya không có thời gian để ý tới cậu.”

“Dương Bách Xuyên, cậu không chịu trách nhiệm, tôi… tôi phải đi nói với cô u Dương là cậu vô lễ với tôi.” Trong điện thoại, Liễu Linh Linh đột nhiên điềm đạm đáng thương kèm theo tiếng khóc nức nở nói.

Dương Bách Xuyên lập tức thấy đau đầu, cũng không phải đau đầu vì bị Liễu Linh Linh uy hiếp, mà là vì cô giáo u Dương trong miệng cô.

Cô giáo u Dương trong miệng Liễu Linh Linh có tên đầy đủ là u Dương Ngọc Thanh, là giáo viên mà Dương Bách Xuyên tôn trọng nhất. Bởi vì gia cảnh nghèo khó, lúc Dương Bách Xuyên vừa mới lên đại học, u Dương Ngọc Thanh đều đã giúp đỡ anh, ở trước mặt u Dương Ngọc Thanh, Dương Bách Xuyên cảm nhận được sự ấm áp chưa từng có, sau này anh mới biết được có chút giống sự ấm áp của mẹ. Mặc dù u Dương Ngọc Thanh chỉ mới hai mươi tám tuổi, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có loại cảm giác này.

Anh cũng hay trốn học giống như các bạn học khác, nhưng có lớp học của u Dương Ngọc Thanh, anh lại chưa từng trốn tiết.

Diện mạo của u Dương Ngọc Thanh vô cùng xuất chúng, là cô giáo được công nhận trong toàn trường.

Tiết học của cô ấy thường xuyên hấp dẫn học sinh các khoa khác tới học. Có một lần có hai học sinh khoa khác, lén lút có ý định dở trò đồi bại với u Dương Ngọc Thanh, sau khi bị Dương Bách Xuyên nghe được, Dương Bách Xuyên từ trước đến nay ở trong lớp rất khiêm tốn, kiệm lời, ít đánh nhau lại đánh hai học sinh dám nói những lời dơ bẩn về u Dương Ngọc Thanh. Từ đó về sau cả lớp đều biết Dương Bách Xuyên rất tôn trọng và bảo vệ u Dương Ngọc Thanh.

Liễu Linh Linh nói những lời này chẳng khác nào bóp cổ Dương Bách Xuyên.

Sau khi phản ứng lại, Dương Bách Xuyên nổi trận lôi đình: “Liễu Linh Linh, cậu bị bệnh thần kinh à… Ông đây vô lễ với cậu lúc nào? Đừng nói lung tung thế!”

Trong điện thoại, Liễu Linh Linh cười khanh khách không ngừng, nói: “Mẹ nó. Sáng sớm hôm qua cậu nhìn thấy hết cơ thể của bà đây rồi, đây là vô trách nhiệm, cậu nói xem… Nếu bà đây nói cho cô giáo u Dương biết tôi đã ngủ trên giường cậu, cậu đã thấy hết thân thể của tôi, vậy cô giáo u Dương còn tin tưởng cậu sao? Hay tin tôi nhỉ? Ha ha ~”

Lần này, Dương Bách Xuyên không còn gì để nói, tức giận cắn răng, quả thật Liễu Linh Linh đã ngủ trên giường của anh, cũng thật sự anh đã xem qua cơ thể của Liễu Linh Linh, nhưng mẹ nó, đó đều là chuyện ngoài ý muốn, không phải cố ý mà!

Nhưng Dương Bách Xuyên tin tưởng, Liễu Linh Linh thật sự đi nói những lời này với cô giáo u Dương, cô giáo u Dương sẽ tin tưởng Liễu Linh Linh.

Hơn nữa Dương Bách Xuyên vô cùng để ý u Dương Ngọc Thanh sẽ nghĩ gì về mình.

Suy nghĩ một hồi, Dương Bách Xuyên… hoảng sợ.

Cắn răng nói: “Có người nào ở bên cạnh cậu không?”

“Hì hì, Lâm Hoan và Tiểu Bối đều ở đây.” Liễu Linh Linh nghe ra Dương Bách Xuyên chịu thua nên đắc ý không thôi.

“Bảo Lâm Hoan nghe điện thoại để ông đây bảo cô ấy mát xa bấm huyệt cho cậu, có thể giảm bớt đau đớn, đợi ngày mai có thời gian tôi sẽ châm cứu cho cậu, ông đây nợ cậu.” Dương Bách Xuyên không có cách nào chống lại Liễu Linh Linh.

Tức thì, Lâm Hoan nhận điện thoại, Dương Bách Xuyên ở trong điện thoại dạy cô ấy cách xoa bóp cho Liễu Linh Linh, đương nhiên là tìm huyệt vị, mặc dù hiệu quả không tốt bằng Dương Bách Xuyên tự mình đến, nhưng tìm huyệt vị trên người đối với Lâm Hoan không thành vấn đề, có Dương Bách Xuyên chỉ đạo rất nhanh đã nằm được cách giải quyết tốt.

Điện thoại của Liễu Linh Linh đang được mở loa ngoài, cô, Lâm Hoan cộng thêm một Tiền Tiểu Bối còn có một người bạn cùng phòng trong ký túc xá của các cô, bốn người nói chuyện phiếm trong điện thoại.

Chủ yếu là bốn người các cô đang nói chuyện, Dương Bách Xuyên ở trong điện thoại hướng dẫn Lâm Hoan mát xa bấm huyệt giúp Liễu Linh Linh giảm đau, mấy người các cô ở trong điện thoại nói chuyện ồn ào.

Dương Bách Xuyên nghe được Tiền Tiểu Bối ở đầu dây bên kia khoe khoang với một người bạn cùng phòng khác, nói Dương Bách Xuyên quả thực là thần y. Ngày hôm qua xoa bóp cho cô ấy vài cái mà đau đớn do bà dì mang đến hoàn toàn biến mất, cô ấy còn thoải mái ngủ thiếp đi.

Lúc này, Dương Bách Xuyên nghe được một giọng nói khác nói: “Tiểu Bối, cậu sẽ không thích cậu ta đấy chứ, ha ha~”

“Tôi mới không thích, đồ đáng chết nhà cậu~” Tiền Tiểu Bối ở trong điện thoại nguyền rủa, truyền đến một trận tiếng cười như chuông bạc, cả ký túc xá đều đang cười vui vẻ.

Dương Bách Xuyên nghe bọn họ trò chuyện qua điện thoại. Trong lúc nói chuyện phiếm, trên trán anh nổi đầy hắc tuyến và mồ hôi, trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên, nữ sinh đùa giỡn có thể quăng nam sinh vào cả trăm con đường mà.”

Bất tri bất giác Dương Bách Xuyên thất thần, lúc này Lâm Hoan ở điện thoại nói: “Dương Bách Xuyên, cậu cứ nói tiếp đi chứ, ấn xong huyệt Bách Hội rồi làm gì tiếp?”

Dương Bách Xuyên phản ánh lại, thầm mắng Tiền Tiểu Bối và cái người tên là Thục Tuệ gì đó một tiếng, vội vàng nói tiếp cho Lâm Hoan.

Khoảng năm phút sau, điện thoại truyền đến tiếng kêu của Liễu Linh Linh, là tiếng rên kiểu thoải mái sau khi xoa bóp.

Dương Bách Xuyên sắp điên rồi, em gái nhà cậu, chỉ là bấm huyệt vị mà thôi có cần phát ra tiếng rên như vậy không?

Tiếng kêu của cô ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc Dương Bách Xuyên chỉ đạo Lâm Hoan, cuối cùng anh nhịn xuống hét lên vào điện thoại: “Liễu Linh Linh, cậu có thể đừng kêu rên như thế nữa được không? Ông đây đang trị bệnh, nghiêm túc một chút được không?”

“Ha ha ha…”

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười điên cuồng của đám người Tiền Tiểu Bối.

“Em gái nhà cậu, mặc kệ ~”

Lại một lần nữa nghe được giọng nói cố ý trêu chọc như búp bê sứ của Tiền Tiểu Bối, Dương Bách Xuyên rốt cục chịu không nổi trực tiếp cúp điện thoại, dù sao cơn đau của Liễu Linh Linh cũng đã giảm bớt, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành.

Nếu nghe tiếp, anh sợ thật sự sẽ nhịn không được phát điên mất.

Trên trán Dương Bách Xuyên đổ đầy mồ hôi, không phải mệt mà là bị mấy yêu tinh dọa sợ, cho dù là anh có thèm muốn nữ sinh, nhưng vẫn có một nhận thức rõ ràng, nhất là đám người Liễu Linh Linh này, trong lòng thầm hạ quyết tâm sau này phải tránh xa bọn họ, mẹ nó, quá đáng sợ.

Trong đầu cứ quanh quẩn tiếng rên rỉ của Liễu Linh Linh, cả người Dương Bách Xuyên đều đang nóng lên giống như chạy ba cây số rồi vậy.

Anh hít sâu một hơi để cho mình tĩnh tâm lại, vừa quay đầu lại thì phát hiện mặt cà lăm đỏ đến mang tai đang nhìn anh.

Giờ phút này vẻ mặt ửng hồng của cà lăm đang sững sờ nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Xuyên… Xuyên Xuyên… anh Xuyên, không ngờ… anh… anh anh còn có có… sở thích như vậy, wow, anh đã nghe nói từ lâu, bây giờ trên WeChat có rất nhiều… Có loại dịch vụ này, ca cao… Có thể trò chuyện qua điện thoại, cho… mau cho em một cái Wechat đi, em… em em em… cũng nói chuyện!” Giờ phút này vẻ mặt cà lăm đang rất chờ mong.

Dương Bách Xuyên hồi lâu cũng không phục hồi tinh thần lại, chờ anh phản ứng lại, mới hiểu được cà lăm nghe được tiếng rên của Liễu Linh Linh trong điện thoại vừa rồi, lại tưởng thành một số người làm ăn trên WeChat.

Vẻ mặt anh lập tức nổi đầy hắc tuyến nhìn cà lăm, giơ tay lên đánh vào đầu cậu ta, giận dữ gào thét: “Cho em gái nhà cậu á, anh trai đây đang chữa bệnh cho người ta đấy!”

“Ha ha, Xuyên Xuyên… anh Xuyên, em em… em hiểu, thôi bỏ, anh giữ lại một mình đi, nhưng… Nhưng nhớ chú ý đến cơ thể nha.” Cà lăm bày ra bộ dáng cậu ta cái gì cũng biết.

Dương Bách Xuyên: “…”

Dứt khoát không giải thích, càng giải thích càng sai, đứa nhỏ này không cứu được nữa.

Sau đó hai người bắt đầu ăn thịt xiên và uống hết một thùng bia, chủ yếu là Dương Bách Xuyên uống nhiều, anh phát hiện từ khi cơ thể bị sư phụ tẩy tủy tẩy lông, tửu lượng cũng tăng lên, trước kia uống bia nhiều nhất là ba chai, đêm nay cả két bia mà một mình anh đã uống hết tám chai, nhưng lại không cảm thấy say chút nào.

Ăn uống xong hai người lại tự mình đi về, Dương Bách Xuyên nói với cà lăm, sắp tốt nghiệp rồi, đến thời kỳ thực tập rồi, trong khoảng thời gian này không nên đi làm thêm nữa, viết luận văn tốt nghiệp thật tốt, tiền trong tay cứ giữ lại, tìm một đơn vị thực tập tốt hơn rồi nói sau.

Mà bản thân anh cũng nghĩ như vậy, trong nhà có bà nội sức khỏe không tốt, em gái còn đang học trung học, bọn họ vẫn luôn hy vọng sau khi tốt nghiệp đại học mình tìm được một công việc đàng hoàng.

Cho nên Dương Bách Xuyên đặt cho mình một mục tiêu, trong khoảng thời gian này phải nghiên cứu chuyện tu luyện thật tốt, hơn nữa còn phải tìm đơn vị thực tập thích hợp.

Sau khi trở lại phòng trọ, Dương Bách Xuyên cũng không buồn ngủ, anh ngồi khoanh chân trên giường, dựa theo những gì sự phụ truyền thụ trong đầu và bắt đầu tu luyện “Càn Khôn Tạo Hóa Quyết”.

Bước đầu tiên tu chân, cảnh giới đầu tiên chính là Luyện Khí kỳ, tổng cộng có chín tầng.

Đầu tiên phải cảm nhận được linh khí tồn tại trong trời đất, dẫn dắt linh khí vào trong cơ thể, rèn luyện kinh mạch huyết cốt. Luyện Khí kỳ chính là một quá trình rèn luyện kinh mạch trong co thể, mỗi khi tăng lên một tầng, năng lượng của cơ thể cũng sẽ tăng lên rất nhiều, đạt tới Luyện Khí kỳ tầng chín là có thể có được vạn cân sức mạnh, cũng có thể thi triển ra một số pháp thuật nhỏ.

Tâm trí khống chế linh đài, sau khi tĩnh tâm lại, Dương Bách Xuyên cẩn thận đi cảm nhận không gian xung quanh.

Mới đầu không có bất kỳ cảm giác nào, anh cũng không vội vàng nóng nảy mà cẩn thận hồi tưởng lại một lượt sau khi tu luyện công pháp, thử đến lần thứ hai, hết lần này đến lần khác, kiên trì không ngừng…

Bất tri bất giác, lúc tia nắng đầu tiên ở Phương Đông dâng lên, sắp có điềm lành.

Dương Bách Xuyên đột nhiên cảm thấy cả người chấn động, sau một khắc trên mặt anh xuất hiện ý cười, cảm khí thành công rồi.
Chương 12: Theo dõi Âu Dương Ngọc Thanh

Bất tri bất giác, lúc tia nắng đầu tiên ở Phương Đông dâng lên, sắp có điềm lành.

Dương Bách Xuyên đột nhiên cảm thấy cả người chấn động, sau một khắc trên mặt anh xuất hiện ý cười, cảm khí thành công rồi.

Linh khí của trời đất xung quanh vô cùng mỏng manh, nếu không phải cơ thể của Dương Bách Xuyên đã được sư phụ cải tạo thì rất khó cảm nhận được.

Trong trái đất, linh khí trời đất mỏng manh như có như không, dựa theo công pháp đã ghi chép lại mà sư phụ truyền, lúc cảm nhận được linh khí trời đất giống như là tiến vào trong nước biển, bao bọc xung quanh.

Nhưng hiện giờ Dương Bách Xuyên cảm nhận được linh khí trời đất, một chút trạng thái ở phía đông một chút ở phía tây, mức độ linh khí thưa thớt đến nỗi có thể dùng lông phượng và sừng lân để hình dung.

Tất nhiên anh cũng biết cái này có liên quan đến môi trường của trái đất, những sự phát triển mạnh mẽ đã làm ô nhiễm môi trường gây ra sự thưa thớt của linh khí.

Nhưng vạn sự khởi đầu nan, mặc dù ít nhưng cảm nhận được linh khí thiên địa cũng là một khởi đầu tốt.

Tiếp theo chỉ cần dựa theo công phu tu luyện, hút linh khí nạp vào trong cơ thể, hoàn thành một lượt chu thiên vận hành là có thể thành công.

Sau khi lẩm nhẩm khẩu quyết công pháp trong đầu, từng tia linh khí trời đất tiến vào trong cơ thể anh.

Tức khắc dẫn đường mở kinh mạch, dựa theo “Càn Khôn Tạo Hóa Quyết” công pháp vận hành tuyến đường vận chuyển.

Hai giờ sau, rốt cục cũng hoàn thành bố cục công pháp.

“Ầm~”

Cả người Dương Bách Xuyên chấn động, mang theo ý cười mở hai mắt ra, hai luồng tinh quang ở trong tròng mắt chợt lóe rồi biến mất.

Cảm nhận được một luồng chân khí tồn tại đan điền trong cơ thể, anh kích động lên.

Luyện Khí kỳ tầng một, rốt cục cũng thành công.

Lúc này anh lại ngửi thấy mùi hôi thối kỳ quái.

Sau một khắc, Dương Bách Xuyên kêu lên quái dị rồi chạy vào toilet.

Tu luyện cảnh giới đầu tiên của Luyện Khí kỳ chính là một quá trình rèn luyện thân thể, tu luyện một đêm anh đã thành công đạt tới Luyện Khí kỳ tầng một, hoàn thành một lần dập thể. Giờ phút này toàn thân anh đều là một lớp bụi nhờn dơ bẩn, phát ra mùi hôi thối làm cho chính anh suýt chút nữa nôn ra.

Đây là tạp chất và độc tố trong cơ thể được rèn luyện ra, giúp kỹ năng của thân thể rèn luyện tăng lên một lần.

Vào toilet rửa sạch bụi bẩn trên người, Dương Bách Xuyên đứng ở trước gương, nhìn thân thể mình có chút mê say.

Anh không ngờ chỉ là tu luyện nhập môn, sau một lần rèn luyện thân thể, hiện tượng đầu tiên chính là làn da có thay đổi lớn.

Giờ phút này làn da của hắn quả thực có thể so sánh với thiếu nữ, trắng nõn nhẵn nhụi, có kiểu mịn màng vô cùng ảo giác.

“Đkm, đây là làn da khiến các cô gái không thể rời mắt nha~” Anh nhìn mình trong gương tự nói.

Thế nhưng không thể nghi ngờ, ở trong cơ bắp có vẻ tinh tế của anh lúc này lại vô cùng cuồn cuộn, tu luyện Luyện Khí kỳ tầng một, làm cho sức mạng của hắn lại lần nữa tăng lên gấp bội rồi.

Lúc trước có thể ôm lấy tảng đá lớn ba bốn trăm cân, hiện giờ anh cảm giác năm trăm cân cũng không thành vấn đề.

Đi ra khỏi toilet, tính toán thời gian, cũng đến giờ đi học rồi, anh lập tức đi xuống lầu và đi đến trường học.

Từ phòng trọ đi một mạch tới trường học, Dương Bách Xuyên phát hiện hôm nay tỷ lệ thu hút của anh rất cao, có rất nhiều nữ sinh nhìn về phía anh, điều này làm cho anh rất đắc ý.

Nhưng lúc đến lớp học, anh lại không thể cười.

Bởi vì ánh mắt của một bạn học trong lớp nhìn về phía anh tràn ngập tinh quang.

Không có gì kỳ lạ, nhưng… Bạn học này bê đê sao!

Tên là Tề Đại Băng nhưng tính cách không hề phù hợp với cái tên chút nào, cách nói chuyện, làm việc thậm chí là cách ăn mặc, Tề Đại Băng đều dựa theo tiêu chuẩn nữ sinh mà làm, cho nên tất cả mọi người đều gọi anh ta là bê đê.

Dương Bách Xuyên vừa mới ngồi xuống, bê đê lập tức đi tới, nâng bàn tay xinh đẹp lên chỉ nói: “Dương Bách Xuyên, hôm nay trông làn da của cậu có vẻ rất mềm mại nha, cậu dùng mặt nạ dưỡng da gì thế, có thể nói cho người ta biết được không?”

Trong lúc nói chuyện, một tay của bê đê lại sờ lên mặt Dương Bách Xuyên.

Tóc Dương Bách Xuyên đều dựng thẳng hết lên, vội vàng né tránh nói: “Thằng bê đê chết bầm nhà cậu, chết đi, dám sờ mặt ông đây à, tôi giết chết cậu bây giờ! Làn da của ông đây là hoàn toàn tự nhiên, không sử dụng mặt nạ dưỡng nhé, đi đi, đi tìm người khác hỏi đi.”

Bê đê ghét bỏ mắng chửi Dương Bách Xuyên không biết quan tâm chút nào, nhưng vẫn sáp lại nói: “Nói một chút đi, nói cho người ta cách cậu chăm sóc da đi, làn da của cậu thật sự rất trắng mịn nha~”

“Tôi đi đây ~ mẹ nó, cậu đi chết luôn đi, ông đây sợ cậu rồi đấy~” Cả người Dương Bách Xuyên nổi hết cả da gà, đối diện với một người đàn ông nũng nịu nói chuyện với mình, là đàn ông bình thường đều sợ hãi.

“Được rồi, cậu mau nói cho người ta biết đi, hôm nào người ta mời cậu ăn cơm!” Vẻ mặt bê đê chờ mong.

Dương Bách Xuyên đột nhiên đảo tròng mắt qua, nghiêm túc nhỏ giọng nói: “Thật ra ông đây dùng nước tiểu của con trai để rửa mặt đấy.”

“Chết tiệt, chán ghét, không nói thì thôi~” Bàn tay xinh đẹp của bê đê phất lên mắng chửi một câu, cuối cùng bỏ đi, anh ta nghĩ thầm làm sao có thể dùng nước tiểu rửa mặt chứ?

Có điều mắng thì mắng, nhưng trong đầu bê đê lại bắt đầu bán tín bán nghi, từ nhỏ đã từng nghe nói nước tiểu của con trai là thuốc Đông y, có lẽ Dương Bách Xuyên không gạt người, nếu không buổi tối mình thử xem nhỉ?

Nhìn thấy biểu cảm trên mặt bê đê, Dương Bách Xuyên muốn mở miệng cười to, không lẽ thằng bê đê thật sự tin chuyện này, cái tên âm dương này ở trong lớp nổi tiếng là cuồng chăm sóc mặt của mình.

Chỉ chớp mắt đã nhìn thấy mấy nữ sinh vây quanh bên người bê đê nhỏ giọng nói thầm, nhưng thính giác của Dương Bách Xuyên lại vượt qua người thường, nghe rất rõ những gì bọn họ nói.

“Này, bê đê, Dương Bách Xuyên nói cho cậu biết cách dưỡng da thế nào, nói cho chúng tôi biết đi?”

“Đúng vậy, mau chia sẻ đi, tan học chúng tôi mời cậu ăn cơm…”

Chờ mấy nữ sinh hỏi xong, Dương Bách Xuyên nghe được bê đê nũng nịu nói: “Ôi chao, đều là chị em tốt cả, đương nhiên có thể chia sẻ rồi, tan học cùng nhau ăn cơm tôi nói cho các cậu biết!”

Nghe đến đây Dương Bách Xuyên muốn bật cười, không biết bọn họ có thể tin thật hay không, làm không cẩn thận ngày mai giáo viên sẽ ngửi thêm nhiều mùi nước tiểu hơn rồi.

Dương Bách Xuyên này cảm thấy chuyện này nói không chừng đúng là có khả năng, tình yêu của các cô gái đối với sắc đẹp quả thực ngoài sức tưởng tượng.

Nghĩ đến nữ sinh rất coi trọng làn da, Dương Bách Xuyên đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, anh chợt nhớ tới trong điển tịch luyện đan sư phụ truyền thụ có phương thuốc chuyên môn nhắm vào việc luyện đan dung mạo.

Tức thì, anh lục lọi trong đầu, Dương Bách Xuyên lập tức mừng rỡ.

Không chỉ có, hơn nữa không dưới mấy trăm phương thuốc có liên quan đến phương diện dung mạo, nhưng hầu hết đều yêu cầu tu vi quá cao, hiện tại anh vẫn không làm được, hơn nữa một phần dược liệu đều không có trên trái đất.

Sàng lọc một hồi, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng tìm được một phương thuốc thích hợp , thật ra nói đến cũng không tính là phương thuốc, chỉ có thể xem như một toa thuốc.

Thế nhưng phương thuốc có thể bị sư phụ Vân Thiên Tà thu thập chắc chắn sẽ không quá tệ.

Nhìn sơ qua thành phần nguyên liệu của công thức, đều là dược liệu hiện nay có thể tìm được trên trái đất.

Lần này, Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng có một kế hoạch kiếm tiền, nếu lấy phương thuốc này ra thì anh suy nghĩ thử về tình yêu sắc đẹp của các cô gái…

Trong đầu Dương Bách Xuyên đã xuất hiện hình ảnh đếm tiền đến nỗi tay bị chuột rút.

Ngay lúc anh đang ảo tưởng thì cửa phòng học mở ra, giáo viên vừa bước vào, trận ồn ào lập tức yên tĩnh lại, mỗi người đều đàng hoàng làm việc nghiêm túc, bộ dáng học sinh ba tốt.

Kể cả Dương Bách Xuyên cũng thu hồi ý nghĩ đen tối và nhìn về phía bục giảng.

Người giáo viên này chính là giáo viên được Dương Bách Xuyên tôn kính nhất - u Dương Ngọc Thanh.

Cả lớp đều coi cô ấy là nữ thần, không chỉ là người xinh đẹp, tri thức uyên bác, khí chất xuất chúng, mà bài học của Âu Dương Ngọc Thanh còn không hề bị khô khan chút nào, mỗi học sinh đều có thể trả lời được các câu hỏi của bài học, thậm chí là giảng dạy một chọi một.

Vì vậy, không ai không tôn trọng cô ấy.

Chỉ cần là giờ học của u Dương Ngọc Thanh, cả lớp sẽ không có ai vắng mặt, trừ phi có tình huống đặc biệt.

Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua phòng học, thật sự phát hiện một người gặp tình huống đặc biệt nên không tới.

Hôm nay, Liễu Linh Linh không đến lớp, trong lòng anh thầm nghĩ: “Không đúng nha, theo lý mà nói thì tối hôm qua sau khi bảo Lâm Hoan đấm bóp cho cô ấy, cơn đau do bà dì của cô ấy đến hẳn là khỏi rồi chứ?”

Nghĩ đi nghĩ lại, Liễu Linh Linh chắc là có chuyện khác, chờ tan học gọi điện thoại hỏi thử xem sao!

Trong vô thức, Dương Bách Xuyên lại có cảm giác coi Liễu Linh Linh như bạn tốt, cũng là do hai người có thể nói chuyện ăn ý với nhau, cũng là vì trước kia Dương Bách Xuyên tương đối quái gở nên ở trường học rất ít có bạn bè.

Trên bục giảng, Âu Dương Ngọc Thanh sắp xếp lại tài liệu, lúc chuẩn bị giảng bài, đột nhiên điện thoại di động của cô ấy đổ chuông, cô ấy lên tiếng xin lỗi rồi đi ra khỏi cửa phòng học.

Trong nháy mắt Dương Bách Xuyên nhìn thấy sắc mặt của Âu Dương Ngọc Thanh vô cùng khó coi, nguyên nhân là vì sau khi nhìn thoáng qua điện thoại.

Sau khi Âu Dương Ngọc Thanh đi ra ngoài, Dương Bách Xuyên tập trung tinh lực, nhắm mắt bắt đầu nghe âm thanh xung quanh, anh có thể nghe được bất kỳ âm thanh nào trong vòng mấy trăm mét.

Sắc mặt Âu Dương Ngọc Thanh khó coi, làm cho Dương Bách Xuyên không tự chủ được muốn biết cô ấy đã xảy ra chuyện gì.

Sau một khắc, sắc mặt Dương Bách Xuyên trầm xuống, bởi vì anh nghe được nội dung của cuộc trò chuyện qua điện thoại của u Dương Ngọc Thanh.

Sau đó Âu Dương Ngọc Thanh lại quay lại phòng học và nói với mọi người: “Xin lỗi các bạn học, tôi có chút việc gấp phải xử lý, tiết học này sẽ do thầy Lý dạy thay.”

Đối với Âu Dương Ngọc Thanh, tất cả học sinh trong lớp đều có thể hiểu và khoan dung cho cô ấy.

Âu Dương Ngọc Thanh vội vàng rời đi, nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên lại tràn ngập tức giận, vì cô ấy không đáng phải như vậy.

Suy nghĩ một hồi, Dương Bách Xuyên đứng dậy rời khỏi bàn học, anh muốn trốn học, muốn đi theo u Dương Ngọc Thanh xem thử thế nào.

Bởi vì Dương Bách Xuyên nghe được trong điện thoại của Âu Dương Ngọc Thanh có một tên cặn bã uy hiếp cô ấy.
Chương 13: Tên cặn bã

u Dương Ngọc Thanh vội vàng rời đi, nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên lại tràn ngập tức giận, vì cô ấy không đáng phải như vậy.

Suy nghĩ một hồi, Dương Bách Xuyên đứng dậy rời khỏi bàn học, anh muốn trốn học, muốn đi theo u Dương Ngọc Thanh xem thử thế nào.

Bởi vì Dương Bách Xuyên nghe được trong điện thoại của u Dương Ngọc Thanh, có một tên cặn bã uy hiếp cô ấy.

Dương Bách Xuyên đã nghe thấy u Dương Ngọc Thanh cãi vã với một người đàn ông qua điện thoại, bên kia đe dọa nếu cô ấy không mang tiền đến thì sẽ ra tòa đòi quyền nuôi con. Hơn nữa hắn ta đã đón đứa trẻ, nếu không đưa tiền thì cũng đừng mong sẽ gặp lại con mình.

Dương Bách Xuyên không biết về cuộc sống riêng tư của u Dương Ngọc Thanh, nhưng từ cuộc điện thoại này anh có thể lờ mờ đoán được rằng đó hình như là một cuộc nói chuyện giữa vợ và chồng.

Trong điện thoại u Dương Ngọc Thanh khóc lóc, giọng nói tràn đầy bất lực và cầu xin, nhưng người đàn ông kia vô cùng hung hăng càn quấy.

Vừa bước ra khỏi phòng học liền nhìn thấy u Dương Ngọc Thanh hai mắt sưng đỏ trực tiếp đi ra ngoài trường học.

Dương Bách Xuyên rất muốn đi tới hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng u Dương Ngọc Thanh bước đi rất vội. Sau khi ra khỏi cổng trường thì vẫy một chiếc taxi và rời đi.

Dương Bách Xuyên vẫn nhớ khi mình vừa mới vào năm nhất đại học u Dương Ngọc Thanh đã giúp đỡ anh cả về vật chất lẫn tinh thần, cô ấy cũng không cần một đồng nào từ anh, cô ấy còn nói nhiều lời động viên anh chăm chỉ học tập, điều này Dương Bách Xuyên ghi lòng tạc dạ.

Anh rất muốn báo đáp u Dương Ngọc thanh nhưng chưa có cơ hội.

Bây giờ nghe được cuộc gọi này, thấy được sự bất lực của u Dương Ngọc Thanh, Dương Bách Xuyên nghĩ chắc chắn cô ấy đã gặp chuyện gì đó. Có thể là bị đe dọa, đây là chuyện Dương Bách Xuyên không muốn nhìn thấy.

Vừa vặn trong tay anh vẫn còn mười nghìn tệ, nếu u Dương Ngọc Thanh cần thì anh hy vọng có thể giúp đỡ một chút.

Anh nhanh chóng rời khỏi trường học, chặn một chiếc taxi và đi theo sau u Dương Ngọc Thanh.

Khoảng bốn mươi phút sau, u Dương Ngọc Thanh ra khỏi xe và đi vào một khách sạn.

Dương Bách Xuyên cũng xuống xe đuổi theo chị ấy, sau khi anh vào thì u Dương Ngọc Thanh đã vào thang máy rồi.

Nhìn trên màn hình hiển thị là thang máy lên tầng mười ba, Dương Bách Xuyên chỉ có thể đợi thang máy xuống mới có thể đi lên.

Anh luôn linh cảm rằng hôm nay u Dương Ngọc Thanh sẽ gặp rắc rối, trong lòng thầm nhủ: Không thể để cô u Dương bị bắt nạt.

Mấy phút sau thang máy xuống, Dương Bách Xuyên đi vào và nhấn nút tầng mười ba.

Đi tới tầng mười ba, nhìn xung quanh là một hành lang dài trống rỗng, không thấy bóng u Dương Ngọc Thanh đâu.

Một lúc sau anh nghe thấy tiếng của u Dương Ngọc Thanh, hình như đang cãi nhau với ai đó.

"Anh đừng hòng, chúng ta đã ly dị, căn nhà tôi cũng đã cho anh, ban đầu đã nói là con sẽ do tôi nuôi còn nhà là của anh, anh đòi tiền tôi cũng cho anh, hơn một trăm nghìn tệ tôi tích góp được cũng bị anh lấy sạch, bây giờ anh lại đòi tôi một trăm nghìn nữa sao? Vương Minh anh có biết xấu hổ không hả?" Giọng nói của u Dương Ngọc Thanh rất kích động.

"Hắc hắc, dù sao thì tôi cũng hỏi qua ý kiến của luật sư, nếu kiện tôi cũng có bảy phần thắng, cô có đưa một trăm nghìn tệ cho tôi hay không? Tôi đảm bảo đây là lần cuối cùng, sau này tôi sẽ không đòi một đồng tiền nào từ cô nữa, con gái tôi cũng không để ý nữa." Giọng nói của một người đàn ông truyền đến tai của Dương Bách Xuyên.

Giờ thì Dương Bách Xuyên mới hiểu, hóa ra là chồng cũ của u Dương Ngọc Thanh, hình như hai người đã ly hôn hơn hai năm, nhưng u Dương Ngọc Thanh đã chọn con còn đối phương chọn căn nhà.

Chồng trước của cô ấy là một tên cặn bã. Sau khi ly hôn, anh ta luôn dùng con để ép u Dương Ngọc Thanh giao tiền ra. Trên đời sao lại có người đàn ông cặn bã như vậy.

Sau khi Dương Bách Xuyên tìm đến cửa cũng không đi vào mà chỉ nghe ngóng ở cửa, anh muốn nghe xem u Dương Ngọc Thanh có gặp nguy hiểm không, nếu u Dương Ngọc Thanh có chuyện gì thì anh sẽ xông vào.

"Vương Minh, những lời như này tôi nghe bao nhiêu lần rồi? Hai năm qua anh đã lấy của tôi hơn một trăm nghìn tệ. Lần đó không phải anh chơi bạc thua sạch sau đó lại tới đòi tôi hay sao? Lần này tôi sẽ không đưa tiền cho anh nữa, con tôi cũng không giao cho anh, kiện thì kiện đi, tôi cũng không tin tòa án lại bị mù, giao đứa trẻ cho một tên nghiện cờ bạc." Giọng u Dương Ngọc Thanh đầy tức giận.

"Con điếm này, tôi cho cô mặt mũi nhưng cô còn không biết điều đúng không? Nói cho cô biết hôm nay cô không đưa tiền cho tôi thì đừng mong gặp lại con nữa, đừng quên hiện tại con đang ở trong tay tôi, cô không đưa tiền thì tôi sẽ bán nó đi cô có tin không?"

Nghe thấy giọng nói của người đàn ông tên Vương Minh, Dương Bách Xuyên nắm chặt tay lại. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời lại có một tên cặn bã vô liêm sỉ như vậy. Vì tiền, hắn ta còn có thể bán con của mình. Hắn ta không phải là một con người mà là một con súc vật.

Dương Bách Xuyên nắm chặt tay và tiếp tục lắng nghe.

Một lúc sau u Dương Ngọc Thanh khóc lóc nói: "Vương Minh, anh đúng là một tên cầm thú, anh đã giấu Nhạc Nhạc ở đâu, mau trả con lại cho tôi! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."

"Hắc hắc, trên phương diện pháp luật thì tôi là ba của Nhạc Nhạc, tôi có quyền đến thăm con hàng tháng, cô báo cảnh sát thì thế nào? Được rồi, cô báo cảnh sát đi, báo cảnh sát thì cũng chỉ tìm cho ông đây một chỗ ăn cơm thôi, nhưng cô cũng đừng mong sẽ nhìn thấy Nhạc Nhạc nữa!” Vương Minh điên cuồng cười nói.

Dương Bách Xuyên cảm thấy xót xa cho u Dương Ngọc Thanh, gặp phải một tên cặn bã như vậy, chắc cô ấy khó bất lực và khó xử lắm.

Hơn nữa con gái lại là điểm yếu của u Dương Ngọc Thanh, Vương Minh đã lợi dụng điểm này để bòn rút tiền của u Dương Ngọc Thanh.

Quả nhiên, chỉ nghe thấy u Dương Ngọc Thanh khóc và run rẩy nói: "Tôi có thể cho anh mười nghìn, cũng là toàn bộ tài sản của tôi, Nhạc Nhạc đang ở đâu, anh mau trả con cho tôi!"

"Mười nghìn? Ít nhất là năm mươi nghìn." Vương Minh uy hiếp.

"Tôi chỉ có mười nghìn, tôi thực sự không có nhiều." Giọng u Dương Ngọc Thanh đầy bất lực.

"Hắc hắc, được, tôi cầm tạm mười nghìn trước, sau đó sẽ lấy nốt bốn mươi nghìn!" Vương minh âm hiểm cười nói.

"Đây là thẻ của tôi, mật mã là tám số không, nói cho tôi biết Nhạc Nhạc đang ở đâu?" Trong giọng nói của u Dương Ngọc Thanh tràn đầy lo âu.

"Vội gì chứ, tôi ở sòng bạc cũng đã nín nhịn mấy ngày, tới đây phục vụ tôi một chút sau đó tôi sẽ nói cho cô biết Nhạc Nhạc đang ở đâu, hắc hắc." Vương Minh cười thô bỉ.

"Anh... Đồ súc vật, đừng hòng!" u Dương Ngọc Thanh giận dữ.

"Có muốn hay không cũng không do cô quyết định, hắc hắc." Vương Minh vô liêm sỉ cười nói.

"Anh đừng tới đây, a..."

u Dương Ngọc Thanh sợ hãi lên.

Dương Bách Xuyên lúc này không nhịn được nữa liền đạp của phòng.

"Ầm!" Một cú đã của anh khiến của phòng bật tung ra.

Trong tầm mắt liền thấy một tên đàn ông gầy yếu như que củi, khoảng ba mươi tuổi đang xé rách quần áo của u Dương Ngọc Thanh và đè cô ấy trên sô pha.

Người này chắc chắn là chồng trước của u Dương Ngọc Thanh - Vương Minh, một tên cặn bã.

Tiếng động do Dương Bách Xuyên tạo ra khiến Vương Minh hoảng hốt.

"Cậu... Cậu là ai..."

Vương Minh nhìn Dương Bách Xuyên, mà anh lại nhìn u Dương Ngọc Thanh mặt đầy nước mắt đang bị Vương Minh đè trên ghế sô pha, không để cho Vương Minh nói tiếp thì anh đã tiến lên, hung hăng đá hắn ta một cú.

"A~ Ầm"

Với cú đá mạnh mẽ này, Vương Minh đã bị Dương Bách Xuyên đá bay vào góc tường, hôn mê bất tỉnh, đầu cũng bị trầy xước, máu tươi chảy ròng ròng.

"Cô u Dương, cô không sao chứ?" Dương Bách Xuyên đỡ u Dương Ngọc Thanh dậy.

Nhìn thấy người lao vào chính là học trò của mình, còn nghe được những lời quan tâm của Dương Bách Xuyên nên nỗi đau đang kìm nén của u Dương Ngọc Thanh cuối cùng cũng vỡ òa ra, không cần suy nghĩ nhiều cô ấy liền ôm lấy Dương Bách Xuyên và khóc thật to, trong tiếng khóc mang đầy sự bất lực...

Hai năm qua cô ấy cũng sắp bị Vương Minh hủy hoại rồi, nhưng cô ấy vẫn kiên trì vì con. Gặp một kẻ vô lại như Vương Minh cô không biết xử lý như thế nào, cô ấy đã kìm nén nó quá lâu rồi, giờ phút này được Dương Bách Xuyên quan tâm khiến cô không thể kìm nén được nữa mà khóc lớn.

Vài phút sau, u Dương Ngọc Thanh đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều, suy nghĩ của cô cũng dần bình tĩnh trở lại, khi cô ấy nhận ra rằng mình đang ôm học trò của mình thì vội vàng buông ra.

Nhưng lúc này Dương Bách Xuyên miệng đắng lưỡi khô, anh nhìn thấy quần áo của u Dương Ngọc Thanh bị Vương Minh xé rách thì mặt đỏ tới tận mang tai.

Anh không thể kìm được nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, cởi áo khoác ngoài khoác lên người u Dương Ngọc Thanh.

Lúc này u Dương Ngọc Thanh cũng phát hiện quần áo của mình bị xé rách đã bị Dương Bách Xuyên nhìn thấy thì nhất thời mặt cô ấy đỏ bừng, sau khi khoác áo của Dương Bách Xuyên cô ấy thì thầm nói: "Cảm ơn ~"

Chỉ trong nháy mắt, cô ấy nhìn thấy Vương Minh trong góc tường hai mắt nhắm nghiền, trên đầu là máu, không rõ sống chết thì sắc mặt u Dương Ngọc Thanh thay đổi rất nhiều, nhưng sau đó cô hít một hơi thật sâu, sắc mặt ảm đạm nói: "Dương Bách Xuyên, đi mau, đi ra ngoài gặp ai cũng nói là cậu chưa từng tới đây, đi mau~"

Sau khi sửng sốt một chút Dương Bách Xuyên liền phản ứng lại và nói: "Cô u Dương đừng lo lắng, tên cặn bã này chưa chết, hắn ta chỉ ngất đi thôi.” Dương Bách Xuyên rất rõ ràng về mức độ nghiêm trọng của cú đánh mà anh đánh ra, anh biết Vương Minh chỉ ngất đi mà thôi.

Sau khi nói xong liền đi tới bên cạnh Vương Minh, giơ tay lên tặng cho hắn ta hai bạt tai vang dội, vừa đánh vừa mắng: "Tên cặn bã này, tên cặn bã này."

Bị ăn mấy bạt tai mặt Vương Minh xưng lên như cái đầu heo, mấy cái răng đã bị Dương Bách Xuyên đáng gãy.

"A~" Đau đớn khiến hắn ta tỉnh lại.
Chương 14: Gián tiếp giết người

Dương Bách Xuyên lạnh lùng nhìn Vương Minh, nếu không có sự ràng buộc của pháp luật thì anh đã đấm chết kẻ cặn bã như vậy từ lâu rồi.

Một người đàn ông sống dựa vào phụ nữ thì không phải đàn ông, tức giận hơn nữa là những kẻ có thể nói ra câu bán con gái ruột của mình thì chính là súc vật.

Vương Minh là một con bạc. Dương Bách Xuyên đã thấy rất nhiều con bạc, mặc dù một số con bạc coi cờ bạc như mạng sống của họ, nhưng họ kiên định với lời nói của mình và có nguyên tắc của riêng mình, còn Vương Minh này không giống họ, hắn ta không có nguyên tắc cơ bản nào cả, chính là kẻ cặn bã.

Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm Vương Minh một hồi, lại phát hiện ra vấn đề khác, nhìn sắc mặt của tên cặn bã này hình như hắn ta đang hút ma tuy, chẳng trách hắn lại gầy như que củi, cờ bạc, ma túy như thế này thì vô phương cứu chữa...

Nếu u Dương Ngọc Thanh không cắt đứt quan hệ với hắn ta, nói không chừng ngày nào đó cũng sẽ bị Vương Minh giết chết, thậm chí chuyện bán con gái của mình hắn ta cũng làm được.

Nghiện cờ bạc kết hợp với nghiện ma túy, hắn ta lại là người không có ý chí, có thể tưởng tượng ngày nào đó khi hắn ta không có tiền để đánh bạc và hút ma túy thì còn chuyện gì hắn ta không thể làm?

Khi đó, u Dương Ngọc Thanh sẽ gặp nguy hiểm, đây là điều mà Dương Bách Xuyên không muốn nhìn thấy.

Ngay khi Dương Bách Xuyên đánh Vương Minh xong, lúc anh đang suy nghĩ thì Vương Minh mới kịp phản ứng lại, hắn ta nhìn thấy Dương Bách Xuyên còn trẻ nên không hề sợ hãi, ngược lại còn mở miệng chửi rủa: "Cậu là tên gian phu từ đâu tới? Dám đánh ông đây, ông đây sẽ khiến cậu sống không bằng chết."

Vừa nói, Vương Minh vừa lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn u Dương Ngọc Thanh hung hăng chửi thề: "Đồ khốn kiếp, thảo nào ngay từ đầu cô đã muốn ly hôn với tôi, hóa ra là nuôi tình nhân bên ngoài, đôi gian dâm dâm phụ này chờ đấy cho ông đây, ông đây sẽ giết chết các người."

Anh ta bắt đầu gọi điện thoại, có vẻ như đang tìm người đến để thu thập Dương Bách Xuyên. Hạng người này không biết làm gì khác ngoài việc dựa dẫm vào người khác, vậy nên Dương Bách Xuyên chắc chắn rằng hắn ta sẽ gọi mấy tay xã hội đến đây.

Đừng hỏi Dương Bách Xuyên có sợ hay không, anh làm sao có thể để cho hắn ta đạt được mục đích của mình?

Nghe những lời chửi rủa của Vương Minh đôi mắt của Dương Bách Xuyên nheo lại, giờ phút này trong nội tâm anh xuất hiện ý định giết người.

Mặc dù anh không thể giết người một cách trắng trợn, nhưng với tư cách là truyền nhân của tán tiên, có trong tâm trí anh có hàng ngàn cách để thu thập một tên cặn bã bình thường này, đặc biệt là bây giờ Dương Bách Xuyên đã tu luyện đến tầng thứ nhất của Luyện Khí Kỳ, trong cơ thể có một luồng chân khí thoát ra.

Đoạt lại điện thoại di động trong tay Vương Minh, ngay trước mặt hắn ta dùng sức bóp một cái, điện thoại di động nát bét. Sau đó Dương Bách Xuyên nheo mắt nói: "Xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ tình huống bây giờ nhỉ? Như vậy thì để tôi làm cho anh thanh tỉnh một chút, càng thanh tỉnh sẽ càng nhớ lâu!"

Giờ phút này Vương Minh liền cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, hắn ta đứng đậy định đấm Dương Bách Xuyên một cú, hắn ta nghĩ ra tay trước thì sẽ chiếm được lợi thế.

Đáng tiếc, đối mặt với hắn ta là truyền nhân của tán tiên - Dương Bách Xuyên.

Một gã quanh năm hút ma túy thì có thể đánh được ai? Dương Bách Xuyên có đứng yên để cho hắn ta đánh thì hắn ta cũng không thể làm bị thương Dương Bách Xuyên được.

Dương Bách Xuyên hừ lạnh một tiếng, đưa tay nắm lấy cổ tay Vương Minh, dùng lực một chút.

"Rắc rắc"

"A~" Vương Minh kêu gào thảm thiết, sắc mặt tái mét, toàn thân mềm nhũn xụi lơ ngồi trên mặt đất kêu rên.

Ngay khi đang nắm lấy cổ tay Vương Minh, Dương Bách Xuyên truyền một lượng chân khí vào cơ thể hắn ta, phong bế kinh mạch của hắn ta, Dương Bách Xuyên biết hậu quả của việc làm này, sau này Vương Minh sẽ chỉ bị bệnh, kinh mạch không thông, hắn ta chỉ có thể ở đó chờ chết.

Dùng chân khí giết người là cách giết người trong vô hình, sẽ không chết ngay lập tức, nhưng sẽ chết từ từ.

Tất nhiên, Dương Bách Xuyên chỉ phong ấn kinh mạch của Vương Minh, anh không giết hắn ta, nhưng có thể coi như là gián tiếp giết người.

Dương Bách Xuyên không hối hận vì đã cho Vương Minh một hình phạt khủng khiếp như vậy, trong lòng cũng không cảm thấy tội lỗi.

Thế giới này thiếu một Vương Minh có nghĩa là ít thiếu đi một tên gây tai họa, nhưng có thể cứu sống u Dương Ngọc Thanh và con của cô ấy, Dương Bách Xuyên nghĩ đó là một việc tốt.

Bất tri bất giác, Dương Bách Xuyên phát hiện ra rằng sau khi anh gặp được sư phụ, nhận được bình càn khôn và tu chân thì suy nghĩ của anh đã thay đổi rất nhiều.

Trước đây anh ít nói và rụt rè, nhưng bây giờ anh tự tin, rộng rãi và lãnh đạm với mọi thứ xung quanh.

Phong bế kinh mạch của Vương Minh là như thế nào, Dương Bách Xuyên rất rõ ràng, nó có nghĩa là gián tiếp giết chết hắn ta, nhưng trong lòng anh vẫn dửng dưng, đây là sự thay đổi lớn nhất trong suy nghĩ của anh.

Vương Minh nằm trên mặt đất ôm cánh tay kêu gào thảm thiết, Dương Bách Xuyên không có thương hại chút nào, mặt không cảm xúc hỏi: "Con của cô u Dương ở đâu? Tôi chỉ hỏi anh một lần, tốt nhất là anh nên trả lời tôi."

"Trả lời cái con mẹ cậu, có gan thì giết tôi đi." Vương Minh vừa thở vừa chửi rủa.

"Rắc rắc ~"

Dương Bách Xuyên giẫm vào chân Vương Minh, chân hắn ta bị đạp gãy xương.

"A~" Vương Minh hét lên như heo bị bị chọc tiết, liếc nhìn ánh mắt thờ ơ của Dương Bách Xuyên Vương Minh không khỏi rùng mình.

"Đừng tưởng rằng tôi không dám giết anh, có nói không? Nếu không, tôi sẽ bóp nát hai quả bóng của anh!" Dương Bách Xuyên gầm lên khiến Vương Minh run lẩy bẩy, hắn ta sợ~

Hắn ta chưa từng thấy một người nào ghê gớm như vậy, đặc biệt đây còn là một sinh viên đại học.

u Dương Ngọc Thanh hoàn toàn ngây người, hình như cô ấy đã bị bộ dạng tàn nhẫn của Dương Bách Xuyên hù dọa, trong lòng thầm nghĩ: "Đây có còn là học trò của mình không? Một Dương Bách Xuyên lầm lì và thu mình, ít khi tham gia hoạt động của lớp không?"

u Dương Ngọc Thanh sững sờ một lúc.

Sau khi phản ứng lại, cô ấy sợ Dương Bách Xuyên không nhịn được...

Không nhịn được sẽ giết Vương Minh liền muốn tiến lên ngăn cản. Cô ấy không muốn Dương Bách Xuyên cuộc sống của Dương Bách Xuyên bị hủy hoại vì mình. Cô ấy vừa cảm động vừa sợ hãi.

Ngay khi u Dương Ngọc Thanh định lên tiếng, Vương Minh đã hoàn toàn bị Dương Bách Xuyên làm cho choáng váng liền mở miệng cầu xin tha thứ: "Đừng... Tôi nói, Nhạc Nhạc ở nhà của dì tôi."

Dương Bách Xuyên quay đầu lại đối mặt với u Dương Ngọc Thanh, anh ta nói: "Cô u Dương, Cô có biết dì của anh ta không? Gọi điện thoại hỏi xem sao."

u Dương Ngọc Thanh định ngăn cản Dương Bách Xuyên thì nghe thấy tin tức của con gái, cô ấy vội vàng gật đầu: "Cô biết, cô sẽ gọi điện hỏi ngay bây giờ..."

Cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Dương Bách Xuyên dừng tay lại, cô ấy lấy điện thoại di động ra và gọi.

Dương Bách Xuyên nghe thấy u Dương Ngọc Thanh đang nói chuyện với một người lớn tuổi, có vẻ như u Dương Ngọc Thanh và dì Vương Minh có mối quan hệ tốt đẹp, cũng không bởi vì chuyện ly hôn mà trở nên xa lạ. Dì của Vương Minh trong điện thoại còn hỏi đã xảy ra tình chuyện gì, bà ấy còn nói cho u Dương Ngọc Thanh biết Nhạc Nhạc vẫn ổn, để cô ấy không phải lo lắng.

Cúp điện thoại, u Dương Ngọc Thanh liếc nhìn Vương Minh trên mặt đất sau đó nhìn Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên biết cô đang nghĩ gì về việc giải quyết chuyện của Vương Minh như thế nào, suy nghĩ một chút nói: "Cô u Dương, làm ơn gọi cảnh sát đi ~ Để cảnh sát xử lý, sau này hắn ta sẽ không thể lợi dụng điểm yếu của cô để tống tiền cô nữa."

Khi Dương Bách Xuyên nói xong, sắc mặt của Vương Minh trên mặt đất thay đổi rất nhiều, hắn ta nhìn u Dương Ngọc Thanh cầu xin: "Ngọc Thanh đừng gọi cảnh sát, anh hứa sau này sẽ không tìm em nữa, anh xin thề đây là lần cuối cùng. Người anh em này xin hãy tha cho tôi lần này, van cầu các người..."

"Hừm ~"

Dương Bách Xuyên đá thẳng vào sau ót Vương minh khiến hắn ta ngất xỉu, anh sợ u Dương Ngọc Thanh sẽ mềm lòng. Trước mắt giao Vương Minh cho cảnh sát là lựa chọn tốt nhất.

Hắn cũng hiểu tại sao Vương Minh lại như vậy. Hắn ta là một người đàn ông, nếu để cảnh sát tra ra được hắn ta hút ma túy thì coi như xong đời, nên hắn ta mới van xin nhưng Dương Bách Xuyên không cho hắn ta cơ hội.

"Hắn ta...?" u Dương Ngọc Thanh nhìn Vương Minh trên mặt đất lên tiếng.

"Cô yên tâm, em chỉ đánh anh ta ngất xỉu thôi, vì tên cặn bã này mà mang tội danh giết người, em sẽ không ngốc như vậy đâu, em chỉ muốn dọa hắn ta thôi. " Dương Bách Xuyên giải thích.

Dương Bách Xuyên gật đầu một cái, mặt đầy căm ghét nhìn Dương Bách Xuyên, bấm điện thoại báo cảnh sát.

Sau khi cúp điện thoại thì gương mặt u Dương Ngọc Thanh cuối cùng cũng giãn ra, nhìn về phía Dương Bách Xuyên: "Cảm ơn em~ Mà này, tại sao em lại xuất hiện ở đây?" Biểu cảm của u Dương Ngọc Thanh rất cổ quái.

Và Dương Bách Xuyên cũng nói thật, sinh viên mà lại xuất hiện ở nơi này cứu người, bảo trùng hợp cũng không ai tin.

"Cô u Dương, khi cô ở hành lang nói chuyện với tên cặn bã này em đã vô tình nghe thấy, em lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện nên đã lặng lẽ đi theo, cô đừng suy nghĩ nhiều, em không cố ý theo dõi cô, mấy năm nay cô giúp em quá nhiều nên em chỉ muốn báo đáp cô thôi." Lời của Dương Bách Xuyên nửa thật nửa giả.

Trong ánh mắt u Dương Ngọc Thanh lóe lên chút cảm động, thở dài nói: "Làm sao trách em được, nếu hôm nay không có em thì cô cũng không biết phải làm sao, cảm ơn em!"

Trong khi đợi cảnh sát đến, u Dương Ngọc Thanh đã kể cho Dương Bách Xuyên về cuộc hôn nhân bất hạnh của mình. Sau lời kể của u Dương Ngọc Thanh, Dương Bách Xuyên biết được cuộc hôn nhân của cô ấy với Vương Minh thực ra là do hai gia đình sắp đặt.

Lúc bấy giờ, gia đình Vương Minh làm ăn khấm khá, được coi là con nhà giàu, mẹ của u Dương Ngọc Thanh cũng coi trọng gia cảnh nhà họ Vương, sau khi hai bên hẹn gặp nhau, Vương Minh đã bị thu hút bởi vẻ đẹp của u Dương Ngọc Thanh, u Dương Ngọc Thanh cũng bị mẹ ép, công thêm Vương Minh theo đuổi điên cuồng nên sau đó cô ấy đã đồng ý.

Ngay sau đó hai người kết hôn, u Dương Ngọc Thanh mang thai, không lâu sau công việc kinh doanh của nhà họ Vương bị phá sản, Vương Minh lại là một tay ăn chơi, tinh thông mọi thứ, ăn uống, mại dâm, cờ bạc,... Sau khi hoa hoa công tử này cảm thấy u Dương Ngọc Thanh không còn mới mẻ liền không để ý tới cô ấy nữa, hắn ta còn đưa những người phụ nữ khác về nhà trước mặt u Dương Ngọc Thanh.

Công việc kinh doanh của nhà họ Vương thất bại, Vương Minh cờ bạc, thua mất tất cả tài sản,... u Dương Ngọc Thanh ly hôn với Vương Minh sau khi đứa con chào đời.

Vương Minh đánh bạc cũng khiến ba mẹ hắn ta khó chịu, không có tiền, anh ta chuyển sự chú ý sang vợ cũ là u Dương Ngọc Thanh, thường xuyên lợi dụng điểm yếu của u Dương Ngọc Thanh để đe dọa cô ấy. Trong vòng hai năm sau khi ly hôn hắn ta ngày càng quá đáng.

Hôm nay là lần nghiêm trọng nhất, Vương Minh bí mật đón đứa trẻ rồi tống tiền cô ấy.

Sau khi hai người nói chuyện xong thì cảnh sát cũng đến. Sau khi lên đồn công an ghi chép xong, Dương Bách Xuyên đi cùng với u Dương Ngọc Thanh đi đón con gái cô ấy.

Kết cục của Vương Minh đã được định trước, hắn ta là một người nghiện ma túy, còn nằm trong đường dây buôn bán ma túy, dù Dương Bách Xuyên không phong bế kinh mạch của hắn ta thì hắn ta cũng sẽ sống phần đời còn lại trong tù.

Dì của Vương Minh sống ở ngoại ô, Dương Bách Xuyên thì không lên lầu đón đứa trẻ cùng u Dương Ngọc Thanh mà chờ ở dưới lầu.

Mấy phút sau thấy u Dương Ngọc Thanh đi xuống, cô ấy đang ôm một bé gái ba tuổi trên tay, cô bé đã ngủ rồi.

Dương Bách Xuyên xuống xe đưa u Dương Ngọc Thanh và con gái của cô ấy về nhà. Anh định ra về thì trời bắt đầu đổ mưa, vì vậy anh phải xuống xe để giúp u Dương Ngọc Thanh ôm bé gái trở về.

u Dương Ngọc Thanh ôm đứa trẻ đang ngủ, cánh tay đau nhức nên cô ấy cũng không từ chối.

Quãng đường hơn 100 mét, quần áo hai người đều ướt sũng, nhất là Dương Bách Xuyên, để tránh cho đứa trẻ bị ướt anh phải cúi xuống bước đi, đến cả quần cũng ướt sũng.

Về đến nhà u Dương Ngọc Thanh, cô bế đứa trẻ vào phòng ngủ, vài phút sau cô bước ra, Dương Bách Xuyên sững sờ, anh không ngờ u Dương Ngọc Thanh lại nói câu này với anh khiến tim anh đập nhanh hơn.
Chương 15: Tối nay đừng đi được không

Cô ấy nói: "Em cởi quần áo ra đi."

"Hả...?" Dương Bách Xuyên nghe được những lời này của Âu Dương Ngọc Thanh trong nháy mắt liền mông muội: "Cái này không được đâu." Anh đỏ mặt

Mà Âu Dương Ngọc Thanh thấy mặt Dương Bách Xuyên đỏ bừng cũng kịp nhận ra là mình đã không nói rõ ràng, cô ấy lại nói: "Ý cô là em cởi ra cô giúp em hong khô, quần áo ướt hết rồi mặc sẽ bị cảm lạnh, để cô tìm quần áo cho em."

Nói xong lại xoay người vào phòng ngủ, một lát sau liền đi ra, trong tay là áo choàng tắm màu hồng, nhìn là biết áo choàng của phụ nữ, hơn nữa chính là áo choàng tắm của cô ấy.

“Cô không có quần áo của đàn ông, chỉ có cái áo choàng này chắc em có thể mặc vừa, em cởi quần áo ra cô hong khô giúp cho." Vừa nói chuyện cô ấy vừa đưa áo choàng tắm cho Dương Bách Xuyên.

Lúc này Dương Bách Xuyên vô cùng lúng túng, anh tắm ở nhà Âu Dương Ngọc Thanh, còn mặc áo choàng tắm của cô ấy?

Cái này cũng... hơi khó xử phải không?

Anh liên tục lắc đầu: “Cô Âu Dương, không cần đâu, không cần, em về phòng thay là được mà." Dương Bách Xuyên đỏ mặt liên tục xua tay.

Nhưng Âu Dương Ngọc Thanh bày ra dáng vẻ nghiêm túc nói: "Cô không sợ thì em sợ cái gì? Hơn nữa em là học trò, cô là giảng viên, em ở trong mắt cô chỉ là một đứa con nít mà thôi, bên ngoài mưa to như vậy làm sao em về được? Ngoan, đi tắm rồi thay quần áo đi, hôm nay nếu không có em thì cô cũng không biết phải làm thế nào, chẳng lẽ lại để cho em bị cảm trong nhà cô à?"

Nghe được những lời của Âu Dương Ngọc Thanh, Dương Bách Xuyên rất muốn nói một câu: Em cũng hai mươi một rồi, không phải là con nít, nhưng cũng không dám nói ra.

Đối mặt với u Dương Ngọc Thanh thì sức miễn dịch của anh giảm xuống nghiêm trọng, anh theo bản năng nhận lấy áo choàng tắm từ tay của Âu Dương Ngọc Thanh.

Nhưng sau khi nhận thì lại cảm thấy có gì đó không đúng, anh là một người đàn ông, không nên mặc áo choàng tắm của Âu Dương Ngọc Thanh, cũng không nên tắm ở nhà cô ấy.

Nhưng Âu Dương Ngọc Thanh lại nói: "Mau đi đi, tắm xong cô sẽ nấu cho em một tô mì nóng để xua tan cái lạnh."

Quen với việc nghe lời giảng viên trong lớp học, Dương Bách Xuyên bất tri bất giác bước vào phòng tắm.

Sau khi định thần lại, anh nhìn chiếc áo choàng tắm màu hồng trên tay mình và cười khổ: "Cái này gọi là gì?"

Ngay sau đó anh cũng không xoắn xuýt nữa, dù sao thì anh cũng đã vào rồi nên không thể ra ngoài nữa đúng không?

Bây giờ anh không còn tự ti như ngày xưa nữa, dứt khoát liền cởi hết quần áo trên người và bắt đầu tắm. Thành thật mà nói, quần áo ướt sũng thực sự rất rất khó chịu.

Phòng tắm của u Dương Ngọc Thanh không lớn, có một bồn tắm riêng trong góc.

Khi Dương Bách Xuyên bước tới, anh thấy một bộ đồ lót màu đen treo bên ngoài phòng tắm nhất thời khiến anh miệng khô lưỡi đắng, vội vàng tự nhủ với lòng mình: "Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn, tôi không thấy gì hết..."

Anh bước vào phòng tắm với khuôn mặt đỏ bừng, quần áo lót của Âu Dương Ngọc Thanh khiến anh cảm thấy nóng hết cả người. Anh không dùng nước nóng mà xối thẳng nước lạnh lên người, nhanh chóng tắm xong đi ra ngoài.

Khoác lên người chiếc áo choàng tắm màu hồng của Âu Dương Ngọc Thanh, một mùi nước hoa thoang thoảng trong lỗ mũi khiến Dương Bách Xuyên say mê.

Sau khi đẩy cửa ra, Dương Bách Xuyên thấy Âu Dương Ngọc Thanh đang ở trong bếp, thấy Dương Bách Xuyên đi ra, cô ấy nói: "Em ở phòng khách đợi một lát, mì sắp được rồi."

Bôn ba một ngày, Dương Bách Xuyên hỏi ngửi thấy mùi thơm từ nhà bếp liền cảm thấy đói, nói cảm ơn một tiếng rồi ngồi ở phòng khách chờ.

Vài phút sau, Âu Dương Ngọc Thanh bưng cho Dương Bách Xuyên một bát mì nóng hổi: “Ăn nhanh đi ~”

“Cảm ơn cô.” Dương Bách Xuyên không khách sáo, bưng bát lên và ăn một miếng to.

Âu Dương Ngọc Thanh cười nhẹ: "Em ăn trước đi, cô đi tắm và hong khô quần áo cho em~" Nói xong, cô ấy cởi tạp dề bước vào phòng tắm.

Nhưng Dương Bách Xuyên đột nhiên nhớ ra thứ đồ lót trong phòng tắm, trong lòng thấp thỏm, anh thầm nói: "Nếu cô Âu Dương đi vào nhìn thấy thì phải làm sao?"

"Không sao, mình sẽ giả vờ như mình không biết."

.....

Sau khi Âu Dương Ngọc Thanh bước vào phòng tắm thì nhìn thấy đồ lót của mình chưa cất đi liền nghĩ đến việc Dương Bách Xuyên nhìn thấy quần lót của cô ấy được treo bên trong phòng tắm riêng.

Ngay lập tức, Âu Dương Ngọc Thanh mặt đỏ tới tận mang tai, toàn thân run rẩy bước vào phòng tắm.

Trong phòng khách Dương Bách Xuyên ăn xong một tô mì nóng thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều, anh tựa vào sô pha quan sát nhà của Âu Dương Ngọc Thanh.

Ngôi nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách được bài trí rất ấm cúng, tông chủ đạo là màu xanh, tạo cho người nhìn cảm giác vô cùng thoải mái.

Qua kính, Dương Bách Xuyên thấy bên người vẫn mưa xối xả, dường như trời sẽ không tạnh trong chốc lát, màn đêm buông xuống, một ngày trôi qua thật nhanh.

Dương Bách Xuyên nghĩ đợi Âu Dương Ngọc Thanh đi ra thì tìm một chiếc ô là có thể trở về.

Quần áo ướt về nhà có thể thay, dù sao với thể lực hiện tại của anh sẽ không dễ bị cảm lạnh đâu.

Tuy nhiên, vào lúc này, phòng ngủ chính vang lên một tiếng kêu: "Mẹ ~"

Đó là giọng nói của con gái Âu Dương Ngọc Thanh. Nhìn phòng tắm đang đóng chặt cửa Dương Bách Xuyên biết Âu Dương Ngọc Thanh không thể ra ngoài ngay được, vì vậy anh đứng dậy vào phòng ngủ để xem đứa trẻ.

Mở cửa phòng ngủ, có một mùi thơm thoang thoảng truyền tới mũi anh, con gái của Âu Dương Ngọc Thanh đang ngồi trên giường gọi mẹ.

Nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi vào và cô bé ngừng gọi, nhìn Dương Bách Xuyên với ánh mắt tò mò, Dương Bách Xuyên nở một nụ cười và bước đến: "Nhạc Nhạc, mẹ em đang tắm, anh có thể chơi với em được không?"

"Chú là ai? Sao chú biết tên cháu là Nhạc Nhạc?"

"Gọi là anh, chú... À không, anh là học trò của mẹ em, anh tên là Dương Bách Xuyên, chúng ta làm quen với nhau nhé, em có thể nói cho anh biết em tên là gì được không?"

"Chú cao như vậy cháu sẽ gọi chú là chú, cháu là Âu Dương Nhạc, chú có thể gọi cháu là Nhạc Nhạc, năm nay cháu ba tuổi rưỡi." Giọng nói như sữa của Nhạc Nhạc tràn đầy sự ngây thơ và dễ thương.

"Được rồi, ừ thì gọi là chú, miễn Nhạc Nhạc vui là được." Dương Bách Xuyên ngồi ở mép giường, ôm Âu Dương Nhạc vào trong ngực.

Sau khi tu luyện chân khí thì trên người anh có một lực tương tác từ thiên nhiên, lực này khiến anh hấp thụ linh khí của đất trời, cho nên con nít rất ỷ lại anh, không ngừng nói chuyện với anh.

Mà Dương Bách Xuyên cũng thích một đứa trẻ như Nhạc Nhạc, cho cô bé bóp mặt, nhéo lỗ tai thì cô bé đều cười. Rất nhanh trong phòng ngủ liền tràn đầy tiếng cười của con nít.

Sau khi tắm rửa xong, u Dương Ngọc Thanh cầm trên tay quần áo của Dương Bách Xuyên bước ra khỏi phòng tắm, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của con gái và Dương Bách Xuyên trong phòng ngủ, trong lòng không khỏi ấm áp. Bước vào phòng ngủ, cô ấy nhìn thấy Dương Bách Xuyên Đang ôm con gái và trêu chọc cô bé, có vẻ như con gái cô ấy đang rất vui vẻ, Âu Dương Ngọc Thanh đã ba tháng rồi không thấy con gái mình vui như vậy.

Một ngày ba tháng trước cô ấy đón con gái từ lớp mẫu giáo trở về, cô bé đột nhiên hỏi: "Mẹ ơi ba đâu? Tất cả những bạn khác đều có ba, nhưng Nhạc Nhạc không có, Nhạc Nhạc cũng muốn có ba!"

Một câu nói này khiến Âu Dương Ngọc Thanh đau lòng rất lâu.

Bây giờ thấy Dương Bách Xuyên chơi đùa với con gái mình như một bức tranh ba con ấm áp.

“Nếu cậu ta là ba của Nhạc Nhạc thì tốt biết bao?” Âu Dương Ngọc Thanh không kìm được mà nói ra những lời này, sau đó lắc đầu tự nguyền rủa bản thân với khuôn mặt đỏ bừng: “Âu Dương Ngọc Thanh, mày đang nghĩ gì vậy? Dương Bách Xuyên là học trò của mày, chỉ mới hai mốt tuổi, mày đã hai mươi tám tuổi rồi, thật quá nực cười."

Rất khổ sở mới có thể loại bỏ suy nghĩ hoang đường trong đầu mình, Âu Dương Ngọc Thanh định đi vào phòng ngủ nhưng không ngờ rằng con gái cô đột nhiên nói với Dương Bách Xuyên: "Chú Xuyên, chú có thể làm ba của Nhạc Nhạc được không? Những bạn khác ở trường mẫu giáo đều có ba, Nhạc Nhạc không có ba, Nhạc Nhạc cũng muốn có ba."

Âu Dương Ngọc Thanh đứng ở cửa cả người liền chấn động, cô ấy cảm thấy những lời của con gái mình quá ngây thơ, theo bản năng liền muốn đi vào dạy dỗ con một chút, nhưng cô ấy cũng muốn biết Dương Bách Xuyên sẽ nói gì, một loại ưu tư vô hình quấn quýt trong đầu Âu Dương Ngọc Thanh.

Lời nói của Nhạc Nhạc không chỉ khiến Âu Dương Ngọc Thanh cảm thấy ngớ ngẩn và ngây thơ, mà chính Dương Bách Xuyên cũng sắp nhảy dựng lên.

Nhưng trong một khoảnh khắc anh nhìn thấy sự khát vọng trong ánh mắt Nhạc Nhạc thì trong lòng anh liền hiểu, cho dù có phải nói một lời nói dối có thiện ý thì anh cũng không thể để cho cô bé thất vọng.

Vì vậy, Dương Bách Xuyên đã mỉm cười và nói, "Được rồi, sau này chú sẽ là ba của Nhạc Nhạc."

"Ồ, thật tuyệt, Nhạc Nhạc có ba rồi~ Quá tốt quá tốt rồi~"

Nhạc Nhạc vui vẻ đứng dậy khỏi vòng tay của Dương Bách Xuyên, nhảy lên giường, chớp mắt liền thấy mẹ đang đứng ở ngoài cửa, hưng phấn nói: "Mẹ, mẹ, Nhạc Nhạc có ba rồi ~"

Một đứa trẻ ngây thơ không biết tiếng "Ba" này có ý nghĩa như thế nào, chỉ biết có ba sẽ rất vui vẻ.

Khi Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng Nhạc Nhạc gọi mẹ, mặt anh đột nhiên nóng bừng, quay đầu lại thì thấy Âu Dương Ngọc Thanh đang đi vào, anh xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Không cần nghĩ cũng biết Âu Dương Ngọc Thanh đã nghe thấy hết những lời mình vừa nói.

Mà Âu Dương Ngọc Thanh nghe thấy Dương Bách Xuyên trả lời câu hỏi của con gái mình thì đột nhiên vui vẻ. Cô ấy bước vào phòng đối mặt với Dương Bách Xuyên, mặt cô ấy cũng đỏ ửng.

"Cô Âu Dương, em xin lỗi, em... Em vừa nãy là vì..." Dương Bách Xuyên muốn giải thích một chút.

Vốn cho là Âu Dương Ngọc Thanh sẽ trách anh, nhưng không ngờ Âu Dương Ngọc Thanh lại mở miệng nói: "Cô biết, cô cảm ơn em!"

Một câu nói này khiến Dương Bách Xuyên yên tâm.

Sau đó, Dương Bách Xuyên thay quần áo muốn rời đi nhưng Nhạc Nhạc gào khóc không để cho anh đi.

Trong miệng còn nói: "Con muốn ba mẹ ngủ cùng con~"

Trong lòng Dương Bách Xuyên mồ hôi chảy đầm đìa, thầm nghĩ: Con nít cái gì cũng dám nói nhỉ!

Ba mẹ phải ngủ cùng cô bé?

Người ba này chính là anh.

Đây là... Để cho mình và mẹ cô bé ngủ cùng một giường sao?

Điều này là hoàn toàn không thể, ngay cả khi anh ấy muốn, Âu Dương Ngọc Thanh cũng sẽ không đồng ý.

Dương Bách Xuyên đã suy nghĩ rất nhiều trong lòng.

Nhưng sau đó anh cảm thấy đầu óc mình không thể tiêu hóa được những lời nói từ miệng của Âu Dương Ngọc Thanh phát ra.

Chỉ thấy Âu Dương Ngọc Thanh đỏ mặt nói: "Em... Tối nay em đừng đi có được không? Dù sao mưa cũng không thể tạnh ngay được, giúp cô chuyện này được không, cô không muốn làm con bé thất vọng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK