Người đàn ông đứng phía trong góc khuất, nơi không có ánh sáng chiếu vào. Sở Nguyệt chỉ thấy ánh đỏ từ ly rượu vang của hắn ta. Cô mơ màng hỏi
"Anh là ai? "
Người đàn ông khẽ cười, cô gái này, vẫn ngốc như vậy
"Sở Nguyệt à, em vẫn ngốc như vậy "
Sở Nguyệt lắc đầu trong vô thức, không thể nào, không thể nào là anh ấy. Cô nghiến răng nhìn về phía hắn
"Ngươi là ai, ngươi tuyệt đối không phải anh ấy "
Người đàn ông chậm rãi bước ra, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười. Sở Nguyệt cảm thấy đầu óc mình nổ tung hết rồi. Bóng hình này, gương mặt này, và cả giọng nói này. Tuyệt đối không sai, là Kỳ Viễn!
Có phải Kỳ Viễn đến cứu cô không? Là anh ấy đến cứu cô đúng không?
"Kỳ Viễn, anh mau cởi trói cho em, em biết là anh đến cứu em mà "
Kỳ Viễn không đáp lại lời cầu cứu của cô, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô. Vẻ lạnh giá trong đáy mắt lên đến cùng cực
Sở Nguyệt không kêu gào nữa, cô biết là anh làm vậy với cô. Nhưng tại sao cô vẫn muốn lừa dối bản thân?
"Tại sao? Tại sao phải làm như vậy? "
Kỳ Viễn nhìn cô như vậy, trong lòng quả thực nhói lên. Cô thật sự muốn biết sao? Cô thật sự muốn biết nguyên do anh làm như vậy? Nếu anh nói anh vốn không muốn làm vậy thì sao? Liệu cô có tin anh không
"Em thật sự muốn biết sao "
"Phải, Kỳ Viễn, chúng ta không thù không oán. Vì cớ gì mà anh phải làm vậy? "
Trong lòng Kỳ Viễn luôn có một tảng đá đè nặng. Anh không muốn tổn thương Sở Nguyệt. Nhưng nếu không làm vậy, người chết mới là anh. Anh đưa tay vuốt lên mái tóc dài của cô. Đã bao lâu rồi, anh chưa được sờ lên mái tóc này?
"Em biết, tên thật của anh vốn là gì không? "
Sở Nguyệt quay đầu né tránh đôi bàn tay của anh. Cô hùng hổ đáp lại
"Tên của anh là gì làm sao tôi biết được "
Kỳ Viễn không quá bất ngờ trước hành động của cô, có lẽ anh đã sớm biết, cô sẽ có hành động này. Kỳ Viễn vẫn kiên nhẫn trả lời, không có chút gì gọi là khẩn trương
"Là Từ Viễn "
Sở Nguyệt sửng sốt, Từ Viễn? Họ Từ, Từ Mạc Phong? Anh ta rốt cục là ai?
Kỳ Viễn không màng tới biểu hiện trên gương mặt cô, anh lại tiếp tục nói
"Từ Mạc Phong là anh em cùng cha khác mẹ của anh "
Cô vẫn chưa hết bàng hoàng vì câu nói trước. Lại vì câu nói này mà hồn bay phách lạc. Anh em? Tại sao cô chưa bao giờ nghe Từ Mạc Phong nhắc tới anh còn một người anh em. Chẳng phải nhà họ Từ chỉ có một đứa con trai thôi sao. Sở Nguyệt cười khinh miệt, muốn nói dối cô sao, không dễ
"Nhà họ Từ chỉ có một đứa con trai, anh nói dối tôi "
Kỳ Viễn mỉm cười chua xót, anh có tư cách gì mà bắt cô tin anh đây? Anh đứng dậy, đưa lưng về phía cô
"Năm đó, ba anh hứa sẽ cưới mẹ anh. Bà làm tình nhân của ông một năm trời. Sau khi ông rời đi, bà phát hiện mình đã mang thai anh. 9 tháng 10 ngày sau đó, anh được sinh ra. Lúc anh chào đời cũng là lúc mẹ phát hiện, ba anh đã có vợ con. Ông đã lừa bà suốt một năm qua. Ông bà ngoại biết mẹ anh mang thai liền đuổi bà ra khỏi nhà. Trong người không có đồng nào, bà đã phải làm việc cực nhọc cho tới khi sinh anh. Khi đó bà đã bị ép đến đường cùng. Bà vứt bỏ tôn nghiêm để cầu xin ông ta, bà không mong một danh phận. Chỉ mong ông ta nhận anh "
Nói đến đây Kỳ Viễn bỗng dừng lại, anh quay qua nhìn Sở Nguyệt. Đôi mắt hằn những tia máu, trong chốc lát liền nên đục ngầu. Sở Nguyệt bị anh nhìn như vậy, nhất thời có chút hoảng sợ
"Em biết ông ta làm gì không? Ông ta đuổi mẹ anh đi, trong khi ngoài trời mưa tầm tã. Cũng trong đêm đó, bà bị tai nạn giao thông rồi mất. Khi ấy anh chỉ là một đứa trẻ. Sau khi mẹ mất, anh không nơi nương tựa. Anh luôn tự hỏi mình rằng, tại sao anh cũng là con của ba. Trong khi Từ Mạc Phong là cậu ấm được cưng chiều. Còn anh phải sống một cuộc sống cơ cực? "
Sở Nguyệt nghe anh chất vấn, cô không biết nên nói gì cho phải. Thì ra anh đã có tuổi thơ bất hạnh như vậy. Cô cố gắng an ủi
"Kỳ Viễn, đó là ân oán của đời trước. Mọi thứ đã qua rồi, cứ cho nó qua đi được không. Chỉ cần anh thả em ra, chúng ta lại tiếp tục làm bạn "
Kỳ Viễn tiến lại nâng cằm cô lên, anh khẽ lên tiếng
"Sở Nguyệt, đã quá muộn rồi. Anh đã không thể dừng lại được nữa "
Trên đời này, không có gì là quá muộn cả. Mọi thứ tưởng chừng đã quá muộn, hóa ra chỉ là sự khởi đầu
"Không, Kỳ Viễn, không có gì là quá muộn cả "
Kỳ Viễn ôm lấy cô vào lòng, Sở Nguyệt tay bị trói. Cô không thể làm gì ngoài việc trơ mắt nhìn anh ôm cô. Anh thì thầm vào tai cô những lời đường mật. Nhưng Sở Nguyệt nghe vào lại sởn gai ốc
"Sở Nguyệt, đợi sau khi Từ Mạc Phong chết. Anh sẽ dẫn em đi thật xa, con của em cũng là con của anh. Chúng ta sẽ có một cuộc sống hạnh phúc "
Sở Nguyệt giật thót tim, anh biết cô có thai? Chắc có lẽ là do tờ giấy khám thai trong túi cô. Nhưng anh không thể giết Từ Mạc Phong được. Cho dù Từ Mạc Phong có làm gì, cô cũng không muốn anh phải chết. Cô hét lên, nước mắt cũng vì tâm trạng kích động mà tràn ra
"Không, anh không thể giết anh ấy. Anh không thể giết Từ Mạc Phong "
HẾT CHƯƠNG 11