“Cô Lâm, Phương Nhiên”, người thanh niên khẽ cười gật đầu với Lâm Hồng Ngạn và Hàn Phương Nhiên thay cho lời chào hỏi, còn Đinh Dũng thì bị hắn ta tự động bỏ qua.
“Thụy Phong, cháu cũng đến à?”, sắc mặt Lâm Hồng Ngạn không tự nhiên lắm, người thanh niên đẹp trai này tên là Kỳ Thụy Phong, cũng đi ở rể. Nhưng khác với tên ở rể nghèo rớt mồng tơi như Đinh Dũng, nhà họ Kỳ phía sau Kỳ Thụy Phong lại là gia đình nhiều đời làm quan chức. Năng lực của Kỳ Thụy Phong lại càng vượt trội, tuổi đời còn trẻ mà đã là cán bộ cốt cán cấp trưởng ban của Cục quản lý thành phố, xây dựng được mối quan hệ mật thiết với không ít người kinh doanh bất động sản ở thành phố Kim Châu.
“Vâng, cô Lâm, cháu đi cùng Phượng Nhu, khoảng thời gian trước Phượng Nhu cũng mở công ty nội thất. Sau này chúng ta làm cùng trong một ngành, Phương Nhiên phải chiếu cố đến Phượng Nhu đấy”, Kỳ Thụy Phong khẽ đưa mắt nhìn Hàn Phương Nhiên và khiêm tốn nói.
“Thụy Phong cứ đùa, Phương Nhiên làm gì có bản lĩnh đó, bây giờ nó còn không lo được cho công ty của mình kìa”, Lâm Hồng Ngạn gượng cười, với thân phận của Kỳ Thụy Phong, sớm muộn gì công ty nội thất của Lã Phượng Nhu cũng sẽ kiếm được rất nhiều tiền, vượt qua Hàn Phương Nhiên, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Đến lúc đó phải nói là Lã Phương Nhu chiếu cố Hàn Phương Nhiên mới đúng.
“Không lo được?”, Kỳ Thụy Phong ra vẻ ngạc nhiên: “Cô Lâm, cô đang nói đến chuyện của cậu Viên sao?”.
“Đúng vậy, buổi trưa hôm nay con bé Phương Nhiên này không hiểu chuyện, đắc tội với cậu Viên…”.
“Cô Lâm, thực ra với sự hiểu biết của cháu với cậu Viên, cậu ấy sẽ không so đo với Phương Nhiên đâu. Nhưng hành vi hôm nay của Đinh Dũng, đúng là có hơi lỗ mãng, làm cậu Viên mất mặt”, Kỳ Thụy Phong nhấp một ngụm rượu, trong lời vừa nói ra dường như có ý tứ gì đó.
“Vậy Thụy Phong, ý của cháu là?”, Lâm Hồng Ngạn hỏi với vẻ thăm dò, Kỳ Thụy Phong và Viên Thiếu Khang là bạn, nghe lời nói của Kỳ Thụy Phong, hình như chuyện này vẫn có thể cứu vãn được.
“Cô Lâm, không giấu gì cô, buổi chiều cháu nghe Cậu Viên nói là chỉ cần tối nay Đinh Dũng chịu quỳ trước mặt cậu ấy, tự tát mình vài cái trước mặt mọi người thì cậu ấy sẽ bỏ qua cho nhà cô”.
Kỳ Thụy Phong nói rất nhẹ nhàng, nhưng sau khi nghe xong sắc mặt của Lâm Hồng Ngạn khác hẳn, phải quỳ xuống tự tát trước mặt nhiều người, đây là muốn dìm Đinh Dũng không ngóc đầu lên nổi.
“Không được!”, Hàn Phương Nhiên lạnh lùng mở lời, Viên Thiếu Khang làm như vậy không khác gì giết chết Đinh Dũng.
Đinh Dũng cũng cười khẩy trong lòng, từ giây phút gặp Kỳ Thụy Phong, anh đã cảm thấy người này không có ý tốt. Bây giờ xem ra Kỳ Thụy Phong là người chuyển lời giúp Viên Thiếu Khang rồi. Bảo anh quỳ trước Viên Thiếu Khang? Vậy Viên Thiếu Khang phải có cái mạng để nhận trước đã!
“Cô Lâm, vậy cháu cũng không có cách nào khác. Cậu Viên nói rồi, chuyện làm ăn của nhà họ Hàn và thể diện của Đinh Dũng, mọi người chỉ có thể chọn một trong hai”, Kỳ Thụy Phong bình thản nói, trong mắt hắn ta, Viên Thiếu Khang đã rất nhân từ rồi. Nếu hắn ta là Viên Thiếu Khang, bị tên ở rể như Đinh Dũng đánh, hắn ta chắc chắn sẽ khiến Đinh Dũng sống không bằng chết.
Lâm Hồng Ngạn thở dài một hơi, bà ta đã không biết phải nói gì nữa. Cùng là đi ở rể như nhau, nhìn Kỳ Thụy Phong nhà người ta xem, không chỉ khiến vợ kiếm được một khoản tiền lớn, còn là anh em với người giàu có như Viên Thiếu Khang. Nhìn lại Đinh Dũng ở rể nhà bà ta, không những không giúp được gì cho Hàn Phương Nhiên, giờ lại còn làm liên lụy đến con bé. Khoảng cách giữa người với người sao lại lớn như vậy.
“Đinh Dũng, chúng ta đều ở rể, xét theo khía cạnh nào đó, chúng ta cùng là một kiểu người. Theo tôi thì anh vẫn nên cúi đầu quỳ trước mặt Cậu Viên một lúc, thể diện ấy mà, nói quan trọng là quan trọng, nói không quan trọng là không quan trọng, nhưng so với tính mạng thì nó không là gì cả, anh nói xem có đúng không?”, Kỳ Thụy Phong cười giả lả nhìn Đinh Dũng.
“Anh đang uy hiếp tôi đấy à?”, Đinh Dũng để ly rượu lên trên mặt bàn và thản nhiên hỏi.
“Không dám, không dám, anh là người dám đánh cậu Viên, sao tôi dám uy hiếp anh chứ?”, Kỳ Thụy Phong lắc đầu và mỉa mai nói. Anh ta đã gặp kẻ không sợ chết, nhưng chưa gặp ai không sợ chết như Đinh Dũng, chẳng lẽ thằng vô dụng này thật sự coi mình là một nhân vật có máu mặt?
“Không dám thì ngậm cái miệng chó của anh lại, nếu không tôi không ngại cho anh nếm trải việc trưa nay chủ nhân của anh trải qua đâu!”, Đinh Dũng cười khẩy một tiếng, Viên Thiếu Khang còn chưa làm gì anh, ấy vậy mà con chó này lại đi uy hiếp anh trước.
Sắc mặt của Kỳ Thụy Phong thay đổi, hắn ta thấy Đinh Dũng không giống như đang nói đùa. Có khi cái thằng điên này thật sự đánh hắn ta một trận trước mặt nhiều người thế này cũng nên, như vậy thì hắn ta sẽ mất hết thể diện.
“Được, hi vọng lát nữa đấu thầu, người anh em Đinh Dũng vẫn mạnh miệng như giờ”, Kỳ Thụy Phong tự ép mình phải nuốt cục tức trong lòng xuống và nói.
“Không cần anh phải lo”, Đinh Dũng hờ hững nói.
“Hừ!”, Kỳ Thụy Phong hừ một tiếng rồi đứng dậy đưa Lã Phượng Nhu rời khỏi đây.
“Đinh Dũng, cậu còn chê cậu hại Phương Nhiên vẫn chưa đủ phải không? Có phải hôm nay cậu muốn đắc tội với tất cả mọi người ở đây cậu mới vui không?”, Lâm Hồng Ngạn gằn giọng trách móc. Bà ta phát hiện ra Đinh Dũng thật sự là một kẻ gây chuyện, đi đến đâu là gây chuyện đến đó. Vừa mới đắc tội với Viên Thiếu Khang, giờ lại đắc tội với Kỳ Thụy Phong. Bây giờ Lâm Hồng Ngạn rất hối hận, bà ta không nên đưa Đinh Dũng đến đây.
Đinh Dũng không nói gì mà chỉ nhấp một ngụm rượu vang.
Lúc này người dẫn chương trình bước lên sâu khấu, lễ mở thầu chính thức bắt đầu.
Các nhà kinh doanh bất động sản lần lượt bước lên sân khấu, đưa ra yêu cầu với công ty nội thất, khâu này gọi là chào giá thầu.
Nhưng điều khiến tất cả đều bất ngờ đó là nhân vật chính trong lễ mở thầu này không phải Bất động sản Âu Hào đi đầu ngành bất động sản ở Kim Châu, mà là một công ty tên là Bất động sản Đỉnh Kim mới sát nhập.
Sau khi sát nhập ba công ty bất động sản trị giá mấy tỷ, Bất động sản Đỉnh Kim nhảy vọt lên trở thành công ty bất động sản lớn nhất thành phố Kim Châu, sức ảnh hưởng của bất động sản Âu Hào lập tức bị hạn chế.
“Nghe nói Bất động sản Đỉnh Kim là tài sản của nhà họ Kim ở Giang Nam”.
“Cái gì? Nhà họ Kim ở Giang Nam? Chính là nhà họ Kim cực kỳ giàu có đứng đầu khu vực phía Nam sông Trường Giang ư?”.
“Vớ vẩn, còn ai vào đây nữa, ngoài nhà họ Kim thì còn có ai có thể lấy được hơn chục tỷ để thu mua ba công ty trong một buổi chiều chứ?”.
“Nhà họ Kim đến Kim Châu làm gì? Theo lý mà nói bất động sản ở Kim Châu không có nhiều tiềm lực đầu tư”.
“Ai mà biết được? Chắc tại ông Kim có nhiều tiền quá ấy mà”.
Lời bàn tán của mấy người này khiến mắt của rất nhiều ông chủ của các công ty nội thất dưới khán đài rực sáng.
Việc Bất động sản Đỉnh Kim tiến quân vào Kim Châu cũng là chuyện tốt với rất nhiều công ty nội thất ở đây. Nếu họ có thể nhân cơ hội này xây dựng mối quan hệ với với Bất động sản Đỉnh Kim, thì ít nhất có thể khiến giá trị con người họ tăng lên hai, ba lần.
Lâm Hồng Ngạn cũng bắt đầu suy nghĩ. Khác với những gia tộc nhỏ sống trong những vùng đất nhỏ bé như nhà họ Hàn, nhà họ Kim ở Giang Nam là gia tộc giàu có hàng đầu khắp Hoa Hạ. Ở Giang Nam, thế lực của nhà họ Kim cực kỳ vững chắc, rắc rối phức tạp, tham gia cả ba giới quân sự, chính trị, kinh doanh, có thể nói là họ đã đạt đến mức một tay che trời.
Bây giờ nhà họ Kim đến Kim Châu phát triển, nếu có thể nhân cơ hội này xây dựng quan hệ với nhà họ Kim, làm ăn với nhà họ Kim, như vậy thì mẹ con Lâm Hồng Ngạn sẽ được gia chủ nhà họ Hàn coi trọng, cũng có thể nắm được nhiều quyền lên tiếng hơn ở nhà họ Hàn…
Chỉ trong chớp mắt mà Lâm Hồng Ngạn đã nghĩ được rất nhiều thứ, nhưng ngay sau đó Hàn Phương Nhiên đã lập tức dội cho bà ta một gáo nước lạnh.
“Mẹ, không được đâu”, giống như là biết được mẹ mình đang nghĩ gì, Hàn Phương Nhiên cười khổ lắc đầu và nói: “Bây giờ Bất động sản Đỉnh Kim là công ty bất động sản lớn nhất Kim Châu, cho dù bọn họ muốn tìm người hợp tác thì cũng sẽ tìm mấy công ty nội thất lớn mà không phải công ty bé như chúng ta, chúng ta đừng nghĩ đến nữa, không có cơ hội đâu”.
“Em không thử làm sao biết được là không có cơ hội?”, lúc này đột nhiên Đinh Dũng nói xen vào một câu. Ở đây chỉ có mình anh biết rốt cuộc Công ty Bất động sản Đỉnh Kim đó là như thế nào. Anh đã bỏ ra hơn mười tỷ để nuôi sống công ty nội thất nho nhỏ của Hàn Phương Nhiên. Ai mà nghĩ được việc sắp xong rồi nhưng Hàn Phương Nhiên lại chủ động từ bỏ, chuyện này làm Đinh Dũng không biết nói gì.
“Đúng vậy, con gái, con thử đi, biết đâu lại được thì sao”. Lâm Hồng Ngạn cũng có vẻ hơi không cam tâm.
“Để… con thử xem sao”. Hàn Phương Nhiên do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định tiếp xúc với Bất động sản Đỉnh Kim một chút, còn về việc có thành công hay không, chỉ có thể nghe theo ý trời.
Sau khi rất nhiều công ty bất động sản kết thúc khâu đặt giá thầu, đến lượt các công ty nội thất lên trên bục bỏ thầu.
Bất động sản Âu Hào vốn là công ty được săn đón nhiều nhất, vì sự xuất hiện của con ngựa ô là Bất động sản Đỉnh Kim nên đã bị các công ty nội thất lạnh nhạt hơn nhiều.
Ba công ty nội thất lớn nhất thành phố Kim Châu những năm trước đều chọn Bất động sản Âu Hào, nhưng lần này bọn họ đều chọn Bất động sản Đỉnh Kim.
Là một người kinh doanh, bọn họ hiểu rất rõ, nhà họ Kim ở Giang Nam có nghĩa là gì.
Chỉ cần có thể hợp tác với nhà họ Kim, cho dù bị lỗ họ cũng bằng lòng!
Thứ tự của khâu bỏ thầu cũng rất được coi trọng, khi các công ty nội thất lớn có kinh nghiệm bỏ thầu xong mới có thể đến lượt công ty nội thất nhỏ.
Đương nhiên công ty nội thất của Hàn Phương Nhiên là một trong những công ty bỏ thầu cuối cùng.
Khi cô ấy lên trên bục, không ít ông chủ của các công ty nội thất dưới bục đều lộ ra nụ cười mỉa mai.
Đắc tội với Viên Thiếu Khang còn dám lên bỏ thầu?
Lúc này Hàn Phương Nhiên lại không nghĩ nhiều như vậy, việc đã đến mức này, cô cũng chỉ có thể nghe theo ý trời thôi.
Cô không cần cân nhắc đến mấy công ty bất động sản ở thành phố Kim Châu, nếu chọn những công ty này cũng chỉ tự rước nhục vào thân thôi.
Tia hi vọng duy nhất chính là Bất động sản Đỉnh Kim đến từ nơi khác, nhưng hi vọng này cũng rất nhỏ nhoi…
Hàn Phương Nhiên cho hồ sơ dự thầu vào trong tủ của Bất động sản Đỉnh Kim sau đó đi xuống dưới bục.
Nhìn thấy cảnh này, những người ở dưới bục lập tức xôn xao.
——————
Chương 12: Xảy ra chuyện
“Tôi không nhìn nhầm chứ? Hàn Phương Nhiên thế mà lại bỏ thầu vào Bất động sản Đỉnh Kim?”.
“Cô ta điên rồi. Bất động sản Đỉnh Kim sao có thể chọn cái công ty vớ vẩn đó của cô ta được!”.
“Thì đó. Mặt dày không sợ bị người ta chê cười luôn”.
“Đây cũng là kết cục cho kẻ đắc tội cậu Viên. Bây giờ đi vào đường cùng thì cũng đáng đời!”.
Vẻ mặt Đinh Dũng lạnh lùng, người khác xì xào anh cũng nghe được nhưng lười tranh luận với đám người vô công rồi nghề ấy. Bởi vì rất nhanh thôi, Bất động sản Đỉnh Kim sẽ dùng hành động thực tế nói cho họ biết, thế nào là ngu!
Hàn Phương Nhiên thẫn thờ, chưa đi được mấy bước đã bị Kỳ Thụy Phong gọi giật lại.
“Cô Hàn, đợi một chút. Cậu Viên có việc tìm cô”.
“Việc gì?”, Hàn Phương Nhiên lạnh lùng nhìn Kỳ Thụy Phong.
“Cậu Viên muốn mời cô uống một ly, bàn chuyện với cô”, Kỳ Thụy Phong cười mỉm.
“Bảo anh ta cút. Tôi không có hứng”, Hàn Phương Nhiên ghê tởm nói.
“Sao cô Hàn không đợi tôi nói nốt. Cậu Viên đã bảo rồi, chỉ cần cô Hàn uống với cậu ấy một ly, chuyện hồi trưa, cậu ấy sẽ coi như chưa từng xảy ra. Người anh em Đinh Dũng cũng không cần quỳ với cậu ấy. Công ty Tú Thủy của cô sau này vẫn sẽ tiếp tục hợp tác với Bất động sản Âu Hào”.
Hàn Phương Nhiên nhăn mặt, sao tự nhiên Viên Thiếu Khang lại tốt như thế?
Hàn Phương Nhiên vẫn không nói gì, Kỳ Thụy Phong cười lạnh, tiếp tục nói: “Cậu Viên còn nói là, nếu cô Hàn không nể mặt thì cậu ấy sẽ đánh gãy chân Đinh Dũng, khiến Đinh Dũng ngồi xe lăn cả đời!”.
Mặt Hàn Phương Nhiên tái nhợt.
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!
Hàn Phương Nhiên hơi hoảng loạn, cho dù cô biết đây là lời uy hiếp nhưng cô cũng không dám đánh cược. Với thế lực của Viên Thiếu Khang, đừng nói là đánh gãy chân Đinh Dũng, cho dù là lấy mạng Đinh Dũng thì cô cũng chẳng làm gì được anh ta!
“Cô Hàn cứ nghĩ cho kĩ, uống một ly cùng cậu Viên hay là để Đinh Dũng què quặt?”, Kỳ Thụy Phong đùa cợt.
“Tôi uống!”, Hàn Phương Nhiên hít một hơi, ngẩng đầu nói.
“Coi như cô thức thời”, Kỳ Thụy Phong cũng thở phào. Viên Thiếu Khang bảo hắn ta cho dù thế nào cũng phải dẫn được người tới. Vốn dĩ hắn ta định là nếu Hàn Phương Nhiên không đồng ý thì sẽ bắt luôn cô tới đó.
Kỳ Thụy Phong dẫn Hàn Phương Nhiên tới phòng tổng thống. Cửa mở ra, Viên Thiếu Khang cười mỉm chào đón.
“Phương Nhiên, em lại đây”.
“Có chuyện gì anh nói luôn đi!”, Hàn Phương Nhiên lạnh lùng liếc Viên Thiếu Khang.
Viên Thiếu Khang hơi tức giận, con điếm này, bây giờ là lúc nào rồi mà vẫn còn giả vờ với ông?
Nhưng Viên Thiếu Khang bình tĩnh lại rất nhanh. Khóe miệng nở nụ cười gian xảo, ánh mắt đầy vẻ dâm tà, cười nói: “Cũng chẳng có chuyện gì. Chỉ là muốn xin lỗi em, chuyện hồi trưa là do anh quá xốc nổi, không chú ý tới cảm xúc của em”.
“Xin lỗi thì không cần. Sau này anh đừng tìm tôi nữa là được!”, Hàn Phương Nhiên khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng không thèm nhìn hắn ta.
Thấy vẻ lạnh lùng của Hàn Phương Nhiên, Viên Thiếu Khang đảo mắt, nhưng nghĩ tới sự chuẩn bị của mình, lòng hắn ta lại chộn rộn, vội vàng giả vờ tình cảm mà bất đắc dĩ nói: “Phương Nhiên, em không cho anh cơ hội thật sao? Chỉ có anh mới có thể mang lại hạnh phúc cho em!”.
Hàn Phương Nhiên nhíu mày, nét mặt không vui: “Viên Thiếu Khang, bây giờ tôi là phụ nữ đã có chồng. Mong anh tự trọng!”.
Phụ nữ có chồng? Mặt Viên Thiếu Khang hiện rõ vẻ tàn ác.
“Ha, ha, mong anh tự trọng?”, Viên Thiếu Khang lắc đầu, rót ly rượu đưa cho Hàn Phương Nhiên, thở dài rồi nói: “Phương Nhiên, xin lỗi em. Chuyện trước đó là do anh làm việc theo cảm xúc, anh mời em một ly, chuyện đã qua coi như xí xóa. Sau này anh sẽ không tới quấy rầy em và Đinh Dũng nữa”.
Nói xong mặt Viên Thiếu Khang tỏ ra đau khổ, dường như đã tuyệt vọng, ánh mắt buồn rầu nâng ly rượu lên, cầm chặt rồi ngửa cổ một ngụm uống cạn.
Hàn Phương Nhiên do dự một lúc, thấy Viên Thiếu Khang không giống đang giả vờ nên cũng mềm lòng, cầm ly rượu nhấp một ngụm.
“Hi vọng anh nhớ những gì anh đã nói hôm nay”, nói xong, Hàn Phương Nhiên đặt ly rượu xuống bàn, lạnh lùng nhìn Viên Thiếu Khang rồi đi ra phía cửa.
“Phương Nhiên…”, thấy Hàn Phương Nhiên định đi, Viên Thiếu Khang vội đứng lên gọi.
Nghe thấy tiếng Viên Thiếu Khang, Hàn Phương Nhiên cau mày, bất mãn quay đầu lại hỏi: “Xin hỏi anh Viên còn có chuyện gì nữa?”.
Viên Thiếu Khang nổi giận chạy tới, định phủi sạch quan hệ với mình à? Ngay cả cách xưng hô cũng sửa thành “anh Viên”. Mẹ kiếp, sao tác dụng của thuốc chậm thế? Viên Thiếu Khang chửi thầm trong bụng, ngoài mặt thì vẫn cười đắng chát, giả vờ như có điều muốn nói nhưng lại thôi.
Lát sau, lúc Hàn Phương Nhiên đang định nói thì thấy xây xẩm mặt mày, người liêu xiêu vội dựa vào tường, vừa sửng sốt vừa phẫn nộ nhìn Viên Thiếu Khang.
Vẻ mặt sầu khổ bi đát của Viên Thiếu Khang dần chuyển sang hung tợn. Hắn ta nhìn Hàn Phương Nhiên chằm chằm, ánh mắt dâm tà không hề che giấu. Lúc này Viên Thiếu Khang như một con thú hoang mất hết lý trí, từng bước tiến tới con mồi ngon mắt.
“Viên Thiếu Khang, đồ khốn nạn!”, thoáng chốc, Hàn Phương Nhiên hiểu ra vừa nãy tất cả chỉ là cái bẫy của Viên Thiếu Khang.
Thấy ánh mắt như thú hoang của hắn ta, Hàn Phương Nhiên hoảng hốt, vội vã chạy ra ngoài cửa. Nhưng lúc này, người cô mềm nhũn, không lấy đâu ra sức mà chạy, vừa mới đi được vài bước đã bị Viên Thiếu Khang ôm lấy từ đằng sau.
“Viên Thiếu Khang, bỏ tôi ra! Anh định làm gì?!”, Hàn Phương Nhiên hoảng hốt tột độ, định giằng co nhưng lại không có tí sức lực nào.
“Làm gì?”, vẻ mặt Viên Thiếu Khang dữ tợn, cười dê gào lên: “Đương nhiên là thịt mày rồi. Con điếm, còn giả vờ thanh cao với ông đây! Còn muốn ông đây tôn trọng à? Bây giờ ông đây sẽ tôn trọng mày nhé!”.
“Đừng chạm vào tôi, khốn nạn!”, Hàn Phương Nhiên muốn vùng vẫy nhưng Viên Thiếu Khang đã bỏ thuốc vào rượu, lúc này người cô mềm nhũn, căn bản không có chút sức nào.
Viên Thiếu Khang ôm chặt Hàn Phương Nhiên như con thú, thô bạo quăng cô lên giường.
“Con điếm, hôm nay ông đây sẽ cho mày biết ông hơn thằng Đinh Dũng vô dụng kia ở đâu!”.
Viên Thiếu Khang liếm môi, hắn ta thèm khát Hàn Phương Nhiên bảy năm liền nhưng Hàn Phương Nhiên lại như một tảng băng lạnh lùng, không cho hắn ta một cơ hội tiếp cận.
Nhưng hôm nay, Hàn Phương Nhiên lại uống thuốc bán ở chợ đen. Thứ thuốc này Viên Thiếu Khang đã từng tận mắt chứng kiến tác dụng của nó. Cho dù là phụ nữ thế nào thì sau khi uống vào đều sẽ nghe lời người khác, hành động đáng xấu hổ gì cũng sẽ làm!
Viên Thiếu Khang thở dốc, chuẩn bị sẵn máy quay chĩa thẳng vào Hàn Phương Nhiên.
Lúc này, Hàn Phương Nhiên nằm trên giường mặc một bộ váy hở lưng màu đen gợi cảm, để lộ làn da trắng ngần, dưới tác dụng của thuốc, gương mặt xinh đẹp của Hàn Phương Nhiên đỏ bừng, cả người nóng như lửa đốt. Đôi chân dài miên man dường như cũng mất kiểm soát.
Tất cả đều kích thích đôi mắt đỏ ngầu của Viên Thiếu Khang.
Vừa nghĩ tới sẽ được chơi đùa đôi chân này, Viên Thiếu Khang cảm thấy rạo rực hơn hẳn.
“Đừng qua đây! Đừng chạm vào tôi… á!”, Hàn Phương Nhiên bất lực vùng vẫy nhưng cơ thể không nghe lời lại làm động tác đáng xấu hổ. Trong lòng cô bỗng hiện lên bóng dáng của Đinh Dũng. Mắt Hàn Phương Nhiên đẫm lệ. Liệu anh ta có tới không?
“Con điếm, vẫn đang nghĩ tới thằng vô dụng đó à?! Ngày mai ông sẽ cho nó biết, đêm nay… khà khà!”, Viên Thiếu Khang cười vào mặt Hàn Phương Nhiên, ánh mắt dâm đãng nhìn một lượt, nuốt một ngụm nước miếng…
——————
Chương 13: Phẫn nộ
“Phương Nhiên sao còn chưa về nữa?”, lúc này, trong sảnh hội nghị, Đinh Dũng bất giác chau mày lo lắng, chuẩn bị đến lúc công bố kết quả rồi nhưng Hàn Phương Nhiên vẫn còn chưa xuất hiện.
“Chắc là đi vệ sinh rồi”, Lâm Hồng Ngạn khá bàng quan, giờ bà ta cũng không còn ôm hi vọng gì với kết quả nữa rồi, cảm thấy Hàn Phương Nhiên có ở đây hay không cũng không quan trọng.
Đi vệ sinh? Đi vệ sinh mà lâu vậy sao? Trong lòng Đinh Dũng cảm thấy bất an.
“Mẹ, mẹ ngồi trước đi, con đi tìm thử xem”, Đinh Dũng đứng ngồi không yên, cứ cảm thấy như đã có chuyện gì đó xảy ra.
Sau khi rời khỏi sảnh hội nghị, Đinh Dũng hỏi đến mấy nhân viên phục vụ gặp trên đường nhưng cũng không hỏi được gì cả.
Lúc này, một người đàn ông mặc vest đen nhìn có vẻ giống quản lý ở sảnh chính từ phía đối diện đi đến.
“Xin chào, xin hỏi anh có gặp một người phụ nữ mặc đầm dạ hội màu đen không?”, Đinh Dũng hơi sốt ruột, Hàn Phương Nhiên không phải là người đi mà không báo tiếng nào, vậy nên chắc chắn bây giờ xảy ra chuyện gì đó rồi.
“Đầm dạ hội màu đen?”, gương mặt người đàn ông mặc vest đen thoáng qua vẻ nghi ngại, rồi lại vội vã lắc đầu nói: “Không gặp”.
“Anh chắc chắn chứ?”, giọng Đinh Dũng lạnh lùng hẳn.
“Thưa quý khách, tôi thật sự chưa từng gặp”, ánh mắt người đàn ông mặc vest đen hơi hoảng loạn, nói xong thì chuẩn bị quay lưng bỏ đi.
Nhưng ngay sau đó, một đôi tay to bóp chặt lấy cổ anh ta.
“Cho anh thời gian ba giây, nói! Hoặc chết!”.
Người đàn ông mặc vest đen chỉ cảm thấy một luồng sát khí khủng khiếp lạnh như băng phả vào mặt, hai chân rời khỏi mặt đất, nửa người trên nhoài ra khỏi cửa sổ tầng mười chín. Nhìn thấy người xe qua lại như kiến cỏ ở bên dưới, da đầu người đàn ông mặc vest đen lập tức tê rần, anh ta không hề nghi ngờ người đàn ông này sẽ giết mình!
“Xin tha mạng! Tôi nói, tôi nói… cô ấy ở trong phòng tổng thống 888!”, đứng trước cái chết, người đàn ông mặc vest đen không dám giấu giếm chút gì.
“Phòng tổng thống 888!”, Đinh Dũng siết chặt nắm tay, đấm một phát làm tên đàn ông mặc vest đen ngã sõng soài, trong mắt tràn đầy ý muốn giết người lạnh băng: “Cho dù là ai, dám động vào người phụ nữ của ông đây đều phải chết!”.
Nhìn bóng lưng hệt như tử thần rời đi, người đàn ông mặc vest đen lồm cồm bò dậy rồi điên cuồng chạy về hướng sảnh lớn.
Không đến một phút, Đinh Dũng đã chạy đến tầng tám.
Kỳ Thụy Phong đang ngồi vắt chéo chân uống trà ngoài hành lang, xung quanh có bốn tên khỏe mạnh mặc áo ba lỗ đen, canh chừng cửa phòng không chớp mắt.
“Kỳ… Thụy… Phong! Mày đưa Phương Nhiên đi đâu rồi?!”, Đinh Dũng híp mắt nhìn về hướng Kỳ Thụy Phong, nói từng chữ từng chữ một.
“Úi giời, còn tưởng là ai, thì ra là thằng ở rể vô dụng nhà họ Hàn đây mà!”, nhìn thấy Đinh Dũng, khóe miệng Kỳ Thụy Phong hơi nhếch lên, trong mắt toàn là vẻ khinh bỉ. ta liếc nhìn cửa phòng một cái, vẻ mặt đột nhiên lộ ra nụ cười dâm đãng, quái gở nói: “Mày đang nói cô vợ xinh đẹp của mày à? Chậc, cậu Viên và vợ mày có vài chuyện cần làm, mày có muốn học hỏi không, ha, ha, ha?!”.
Nghe được câu nói của Kỳ Thụy Phong, Đinh Dũng siết chặt nắm đấm, máu điên trong người lập tức nổi lên, sát khí lạnh băng từ trong ánh mắt bắn ra, nhiệt độ xung quanh dường như cũng giảm đi kha khá.
“Mày muốn chết à?”, Đinh Dũng nghiến răng rặn ra mấy từ này.
“Tao sợ quá đi!”, Kỳ Thụy Phong ra vẻ sợ sệt, nhìn Đinh Dũng cười khẩy một tiếng, vẻ mặt càng thêm khinh bỉ, lạnh lùng nói: “Trói tên đó lại cho tôi, đưa đến phòng cậu Viên!”.
Không cho mấy tên cao to mặc đồ đen cơ hội ra tay, Đinh Dũng đạp một phát khiến Kỳ Thụy Phong ngã lăn quay.
“Chúng mày còn ngơ ra làm gì, còn không xông lên cho tao!”, Kỳ Thụy Phong bị Đinh Dũng đá một phát nằm trên đất, mặt bỗng chốc xuất hiện vẻ sợ hãi, chỉ thẳng vào Đinh Dũng mà hét lên.
Mà trong phòng lúc này, Hàn Phương Nhiên đang nằm mềm nhũn trên giường, cảm giác cả người như đang ngồi trên bàn chông. Cô cắn chặt môi dưới, trên gương mặt xinh đẹp toàn là nước mắt, nội tâm muốn phản kháng, nhưng cơ thể lại không có chút sức lực nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Viên Thiếu Khang từ từ đưa bàn tay dơ bẩn vào bên trong váy của mình.
Hàn Phương Nhiên tuyệt vọng vô cùng, vừa nghĩ đến tấm thân trong trắng đã bảo vệ hơn hai mươi năm nay sắp bị hủy trong tay loại người cặn bã như Viên Thiếu Khang, cảm giác đúng là sống không bằng chết.
Đinh Dũng, sao anh còn chưa đến, anh mau đến đây cứu tôi đi! Hàn Phương Nhiên chưa bao giờ mong mỏi bóng dáng Đinh Dũng xuất hiện trước mặt mình như lúc này. Nhưng cô cũng biết, Đinh Dũng chắc chắn không thể đến được rồi.
“Sao vậy? Vẫn còn nhớ đến tên vô dụng đó à?”, Viên Thiếu Khang vốn đang say mê ngắm nhìn cơ thể mê hồn ngực tấn công mông phòng thủ đầy tinh tế của Hàn Phương Nhiên, đột nhiên nhìn thấy biểu cảm trên mặt Hàn Phương Nhiên, trong lòng không khỏi tức giận, đến giờ mà con điếm này vẫn còn nhớ đến thằng vô dụng đó.
“Hừ, thằng vô dụng đó đến cũng tốt, cho nó nhìn xem vợ mình nằm dưới cơ thể tao mà hưởng thụ như thế nào!”, trong ánh mắt Viên Thiếu Khang lóe lên sự hung tợn như một con dã thú, nhếch miệng cười to rồi xé bộ đầm dạ hội màu đen của Hàn Phương Nhiên ra, làm lộ ra da thịt trắng nõn hơi ửng hồng.
“Đồ khốn, dừng tay lại ngay!”, Hàn Phương Nhiên tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại, nhưng bởi vì tác dụng của thuốc mà cơ thể trở nên mẫn cảm vô cùng, bị Viên Thiếu Khang chạm vào thì lập tức run rẩy.
“Rầm!”.
Lúc này, cửa phòng phát ra một âm thanh vang dội, kèm với tiếng rên thê lương thảm thiết và tiếng chửi rủa.
Đinh Dũng đứng trước cửa phòng, nhìn Kỳ Thụy Phong đang đứng ngay cửa run lẩy bẩy, lạnh lùng nói: “Mở cửa!”.
Phía sau Đinh Dũng, mấy tên to khỏe nằm lê lết ngổn ngang trên đất, tên nào cũng mặt mày sưng tấy kêu rên thảm thiết, không một tên nào dám bò dậy.
“Tôi, tôi không có chìa khóa…”.
Rầm! Chưa kịp đợi Kỳ Thụy Phong nói xong, Đinh Dũng đạp thẳng một cước vào bụng hắn ta, một lực tác động cực lớn trong nháy mắt làm cho Kỳ Thụy Phong trợn tròn mắt, cơ thể tông thẳng vào cửa phòng, một dòng máu tươi từ khóe miệng chảy ra.
“Khốn kiếp, các người làm gì ở bên ngoài thế?”, trong phòng truyền ra một âm thanh gào rống.
Nghe được giọng nói của Viên Thiếu Khang, nét mặt Đinh Dũng chợt thay đổi, anh đá Kỳ Thụy Phong sang một bên, sau đó đạp mạnh cửa phòng.
Rầm một tiếng, cửa phòng bị Đinh Dũng đạp mở tung, đập mạnh vào khung cửa.
Âm thanh vang dội đột nhiên xuất hiện dọa Viên Thiếu Khang hú hồn chim én, nhưng sau khi nhìn thấy Đinh Dũng, Viên Thiếu Khang bình tĩnh lại. Hắn ta nhìn Đinh Dũng cười gằn một tiếng, nói: “Anh Đinh, tôi và vợ anh còn chút chuyện phải làm, chi bằng anh qua bên kia ngồi đợi trước đi?!”.
“Muốn chết à?”, vẻ mặt Đinh Dũng lạnh như băng, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Hàn Phương Nhiên quần áo không chỉnh tề nằm ở trên giường, anh liền nổi cơn tam bành, xông tới đạp thẳng một cước vào miệng Viên Thiếu Khang.
Viên Thiếu Khang kêu thảm thiết, cả cơ thể do không khống chế được nên bay thẳng lên, còn chưa kịp đáp đất thì trong miệng đã văng ra mấy cái răng cửa còn dính cả máu.
“Người đâu, xử đẹp nó cho tao!”, Viên Thiếu Khang che miệng lại, lầu bầu quát: “Mẹ mày thằng nhãi dám đánh tao, bố tao còn chưa đánh tao bao giờ đánh tao đâu. Mày chết chắc rồi!”.
Đinh Dũng siết chặt nắm đấm, cởi áo khoác ngoài đắp lên người Hàn Phương Nhiên, dịu dàng nói: “Bà xã, xin lỗi em”.
“Anh báo thù giúp em!”, Đinh Dũng vuốt ve mái tóc của Hàn Phương Nhiên, quay về hướng Viên Thiếu Khang đang nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói.
“Cẩn… cẩn thận chút”, ánh mắt Hàn Phương Nhiên mơ mơ màng màng, cô ấy cắn chặt môi dưới, cố gắng giữ tỉnh táo, khóe mắt còn vương lệ mà gật đầu.
Trong ánh mắt lạnh lẽo của Đinh Dũng tràn đầy sát khí, nếu như không phải đã đồng ý với người nào đó trong vòng ba trăm năm không sát sinh, anh chắc chắn sẽ không tha cho Viên Thiếu Khang.
Nhưng mà, tội chết có thể miễn, nhưng… nghĩ đến đây, đôi mắt Đinh Dũng hơi híp lại, bước thẳng về phía trước, đá một cước vào người Viên Thiếu Khang, làm hắn ta bay thẳng ra ngoài, đập thật mạnh vào vách tường.
“A!!! Người đâu mau đến đây!”, Viên Thiếu Khang cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đã lộn tùng phèo lên rồi, chỉ có thể nằm dưới đất kêu gào cầu cứu.
“Đinh Dũng, mau dừng tay!”, lúc này, Kỳ Thụy Phong xông thẳng đến.
Đinh Dũng quay phắt đầu lại, ánh mắt lạnh băng nhìn vào Kỳ Thụy Phong, lập tức khiến Kỳ Thụy Phong như rơi vào hầm băng, bóng người nào đó vốn đang xông lên bỗng nhiên trong một khoảnh khắc ngắn ngủi lập tức thay đổi vẻ mặt.
“Mày muốn chết à?!”, Đinh Dũng híp mắt, toàn thân đều là sát khí bừng bừng, lạnh lùng nói.
Cổ họng Kỳ Thụy Phong hơi cử động, hắn nuốt nước bọt cái ực. Khoảnh khắc vừa nãy dường như hắn ta đã vào đến địa ngục, nơi nào cũng chất đầy thi thể và tràn ngập máu tươi. Nhưng nghĩ đến thân phận của Viên Thiếu Khang, hắn ta bất chấp nhắm mắt nói: “Đinh Dũng, mày dừng tay lại, mày biết cậu ấy…”.
Đinh Dũng hừ một tiếng, không thèm để ý đến Kỳ Thụy Phong, mà xách Viên Thiếu Khang lên, ép sát vào tường, dùng nắm đấm tàn nhẫn đấm vào mặt Viên Thiếu Khang, Viên Thiếu Khang bị đánh bay thẳng ra ngoài.
——————
Chương 14: Hiệu lực của thuốc phát tác
Một đấm này khiến mặt Viên Thiếu Khang lõm vào luôn.
“Một đấm này là vì Phương Nhiên!”, Đinh Dũng chậm rãi tiến lại gần, nhấc chân lên giẫm vào mặt Viên Thiếu Khang, lòng bàn chân di nhẹ, Viên Thiếu Khang bỗng chốc gào thét thảm thiết.
Viên Thiếu Khang bị Đinh Dũng giẫm dưới chân, hai mắt đỏ ngầu, tiếng gào thét phẫn nộ vang lên từ trong cổ họng, là cậu chủ của Bất động sản Âu Hào, bình thường hắn ta luôn là kẻ ở trên cao được người ta xu nịnh, hắn chưa bao giờ nghĩ có một ngày sẽ bị người ta giẫm dưới chân như rác, tùy ý sỉ nhục.
Nỗi nhục khiến Viên Thiếu Khang gần như sắp hôn mê.
Thấy Viên Thiếu Khang sắp bị Đinh Dũng đánh chết, Kỳ Thụy Phong chỉ có thể gắng gượng hét lên: “Đinh Dũng, tao bảo mày dừng tay, mày nghe thấy chưa?”.
“Bảo ông dừng tay, mày là cái thá gì?”, Đinh Dũng ngẩng phắt đầu lên, sát khí quanh người tỏa ra ngùn ngụt.
Sát khí ngập trời ập đến chỗ Kỳ Thụy Phong, bịch, bịch, bịch, Kỳ Thụy Phong không khống chế được bản thân liên tục lùi lại ba bước, sau đó gương mặt ngập vẻ hoảng sợ, thằng vô dụng Đinh Dũng này, sao lại có sát khí khủng khiếp thế này?
Yết hầu Kỳ Thụy Phong trượt lên xuống, hoảng loạn không thôi.
Nhưng hắn vẫn mạnh miệng nói: “Đinh Dũng, mày làm việc chẳng lẽ không nghĩ đến hậu quả sao? Cậu viên là con trai duy nhất của ông chủ Viên, nếu cậu ấy có mệnh hệ gì thì ông chủ Viên chắc chắn sẽ khiến cả nhà họ Hàn chúng mày chôn cùng cậu ấy!”.
Kỳ Thụy Phong giờ chỉ có thế hi vọng Đinh Dũng sẽ kiêng dè tiếng tăm của Viên Thiên Hàng, dù sao người bản địa ở Kim Châu đều biết, Viên Thiên Hàng hồi trẻ làm gì để lập nghiệp.
“Viên Thiên Hàng? Ông ta là cái thá gì?”, Đinh Dũng cười khẩy, sống hơn năm nghìn năm, uy hiếp là thứ anh không sợ nhất.
“Đinh Dũng, chẳng lẽ mày không biết, ông chủ Viên còn một thân phận khác sao? Ông ấy là Tam Đương Gia của Hội Hắc Mã, Hội Hắc Mã làm gì thì chắc mày biết rõ, mày có lẽ có thể ngăn được sự trả thù của ông chủ Viên nhưng sự trả thù của Hội Hắc Mã, chắc chắn mày không chống lại được!”, thấy Viên Thiên Hàng không dọa được Đinh Dũng, Kỳ Thụy Phong cố giả vờ bình tĩnh, lại đưa Hội Hắc Mã ra, Hội Hắc Mã là bang hội xã hội đen lớn nhất Kim Châu, nghe đồn, Hội Hắc Mã có hơn ba nghìn thành viên, mấy nhân vật cốt cán của bang hội đều là người tàn nhẫn có tiếng trên giang hồ, đến cả Viên Thiên Hàng đến Hội Hắc Mã cũng chỉ có thể đứng thứ ba.
Người bình thường nghe thấy ba chữ Hội Hắc Mã thì đa phần đều sẽ sợ đến mức rã rời chân tay.
Nhưng Kỳ Thụy Phong không biết Đinh Dũng không phải người bình thường!
“Kỳ Thụy Phong, hôm nay mày đưa ông trời ra đây cũng không cứu được bọn mày đâu!”, Đinh Dũng cười khẩy nói, thực ra lúc ở sảnh hội nghị, anh đã nhìn Kỳ Thụy Phong không vừa mắt, lúc ấy không tìm được cơ hội ra tay, giờ Kỳ Thụy Phong tự mình giơ mặt ra, thì anh phải nể mặt Kỳ Thụy Phong chứ.
Còn về Hội Hắc Mã? Nếu dám đến tìm anh thì Đinh Dũng cũng không ngại biến Hội Hắc Mã thành Hội Tử Mã!
“Mau vào trong cứu cậu Viên!”, đúng lúc này, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân vội vã, sau đó có người quát khẽ một tiếng.
Đinh Dũng hơi cau mày, không ngờ mới đó đã có người đến, anh nhìn Hàn Phương Nhiên đang nằm trên giường, suy nghĩ một lúc, nhanh chân đến chỗ cửa phòng, không thể để người khác thấy tình trạng này của Hàn Phương Nhiên, nếu không một khi truyền ra ngoài thì Hàn Phương Nhiên sẽ mang tiếng xấu mất.
Lúc này, bảy, tám bảo vệ vội vàng chạy đến, đúng lúc chạm mặt với Đinh Dũng đến cửa phòng, một bảo vệ đứng đầu ngay lập tức quát khẽ: “Cậu Viên đâu?”.
“Đừng nói chỉ mấy bảo vệ các anh, kể cả ông trời có đến cũng đừng hòng dẫn hắn ta đi!”, Đinh Dũng khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn đội trưởng đội bảo vệ, lạnh nhạt nói: “Không muốn chết, thì cút cho tôi!”.
“Cậu!”, đội trưởng đội bảo vệ bình thường làm gì bị mắng như vậy bao giờ, hắn ta không còn mặt mũi nào cả, đang định mở miệng phẫn nộ thì đột nhiên trong phòng vang lên tiếng kêu cứu: “Mau cứu tôi, bắt thằng khốn này cho tôi!”.
Nghe thấy tiếng kêu cứu của Viên Thiếu Khang, đội trưởng bảo vệ kia biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, đột nhiên hắn ta giơ tay ra như đại bàng xòe móng tóm cổ Đinh Dũng, đồng thời hét to: “Cậu Viên đừng sốt ruột, chúng tôi bắt thằng ranh này đây!”.
Thấy đội trưởng bảo vệ ra tay, mắt Đinh Dũng thoáng qua vẻ kinh ngạc, không ngờ tên đội trưởng bảo vệ này lại biết võ, nhưng Ưng Trảo Công luyện chưa được ba phần này căn bản không phải là đối thủ của Đinh Dũng, Đinh Dũng chỉ hơi nghiêng người, đã tránh thoát được Ưng Trảo, cùng lúc đó đó một bàn tay tóm chặt lấy Ưng Trảo, vặn mạnh!
“Á!!!”, đội trưởng bảo vệ vừa nãy còn hung ác bỗng nhiên trợn trừng mắt, trán toát mồ hôi hột, hắn nhìn chằm chằm vào Đinh Dũng, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Đinh Dũng hất mạnh một cái, sau đó cổ tay hắn có cảm giác đau đớn dữ dội.
Những bảo vệ khác thấy đội trưởng đánh nhau với Đinh Dũng, đương nhiên không dám đứng chơi, cùng nhau xông lên, Đinh Dũng thấy thế chỉ cười khẩy một tiếng, những người bình thường này còn chưa từng luyện võ, một người hay một nhóm người với anh mà nói chẳng khác gì mấy.
Lúc sau, Đinh Dũng đạp một phát lên cổ đội trưởng, đá hắn bay ra xa, đập mạnh vào tường hành lang của căn phòng, sau đó anh giận giữ ra tay, mỗi cú đấm, cái đá đều như ăn sâu vào thịt, chỉ thoáng cái, trong ánh mắt bàng hoàng của đội trưởng đội bảo vệ, anh đã nhẹ nhàng hạ gục bảy, tám bảo vệ.
“Tôi nói lại một lần nữa, không muốn chết thì cút ngay!”, Đinh Dũng nheo mắt nhìn đội trưởng bảo vệ một cái, sau đó xoay người bước vào căn phòng, vừa vào cửa cơ thể bỗng chốc khựng lại, không quay đầu lạnh nhạt nói: “Tôi không muốn chuyện hôm nay bị đồn ra ngoài, nếu không… đừng trách tôi ác!”.
Sau khi nghe Đinh Dũng nói, đội trưởng đội bảo vệ như được đại xá, vội vàng bò dậy, dẫn bảy, tám tên bảo vệ bị đánh cho mặt mũi bầm dập rời khỏi tầng tám như chạy trốn.
“Anh, anh đừng lại đây!”, Kỳ Thụy Phong chứng kiến cả quá trình rõ ràng bị dọa hết hồn rồi, thấy Đinh Dũng về thì bất giác nuốt nước miếng.
“Lát nữa sẽ xử lý bọn mày!”, Đinh Dũng lạnh lùng hừ một tiếng, đạp Kỳ Thụy Phong ngã lăn quay, rồi lại đá mạnh thêm mấy cái, thế mới xả được giận, sau đó anh đi đến chỗ Hàn Phương Nhiên.
“Ông xã…”.
Anh vừa cúi người định bế Hàn Phương Nhiên lên thì lại bị cơ thể mềm mại, gợi cảm cuốn lấy, ánh mắt Hàn Phương Nhiên mơ màng, gương mặt ửng hồng, cánh môi đỏ mọng quyến rũ hơi run rẩy, phát ra âm thanh mê người.
“Bà xã, em sao thế?”, Đinh Dũng ôm lấy vòng eo thon thả của Hàn Phương Nhiên, lúc trước anh không để ý, giờ xem ra Hàn Phương Nhiên rõ ràng đã bị chuốc thuốc.
“Hic, hic, em… xin lỗi anh…”, Đinh Dũng không hỏi còn đỡ, vừa hỏi Hàn Phương Nhiên đã đâm sầm vào lòng anh khóc nức nở.
Đinh Dũng vội vàng vỗ lưng Hàn Phương Nhiên, dịu dàng an ủi: “Là anh có lỗi với em, anh đến muộn rồi, anh không bảo vệ em tốt, là anh sai…”.
Đinh Dũng còn muốn nói nữa, nhưng đôi môi đỏ mọng ấm áp đã sáp lại, hôn lên môi anh.
“Ông xã, em muốn…”, Hàn Phương Nhiên ôm chặt Đinh Dũng, cuốn lấy Đinh Dũng như bạnh tuộc.
——————
Chương 15: Trúng thầu
Đặt Hàn Phương Nhiên lên giường, Đinh Dũng hít sâu một hơi rồi điểm vài huyệt vị của Hàn Phương Nhiên, sau đó bắt đầu xoa bóp giải độc, tuy dược tính của thuốc Hàn Thiếu Khang bỏ rất mạnh nhưng trước mặt bậc thầy y đạo như Đinh Dũng thì chẳng đáng là gì. Chưa cần đến năm phút thì mặt Hàn Phương Nhiên đã hết ửng đỏ, trở lại bình thường.
Hàn Phương Nhiên dần dần mở mắt ra, lúc nhìn thấy Đinh Dũng ngồi trước giường thì đôi mắt xinh đẹp của cô ấy bỗng đỏ ửng lên. Cô thật sự không thể tưởng tượng được nếu hôm nay không có Đinh Dũng thì mình sẽ trở thành bộ dạng nào. Với tính cách của cô ấy, nếu thật sự bị Viên Thiếu Khang quay lại loại video kia thì cô ấy chắc chắn sẽ nhảy lầu tự sát.
“Hu, hu, Đinh Dũng, em sợ lắm”, Hàn Phương Nhiên ôm chặt lấy Đinh Dũng, gương mặt giàn giụa nước mắt.
Dù sao thì cô cũng chỉ là một người con gái, dù bình thường cô tỏ ra mạnh mẽ thế nào thì lúc thật sự gặp phải nguy hiểm, cô vẫn biết sợ hãi, vẫn hi vọng có một bờ vai để tựa vào.
Đinh Dũng trước đây chưa từng cho cô ấy cảm giác có thể dựa dẫm.
Nhưng không biết tự lúc nào, Đinh Dũng của bây giờ lại cho cô ấy cảm giác rất an toàn.
Thậm chí Hàn Phương Nhiên không biết từ khi nào mình lại có cảm giác an toàn này nữa.
“Đừng sợ, đều qua cả rồi”, Đinh Dũng vỗ bả vai Hàn Phương Nhiên rồi an ủi. Nếu hôm nay anh đến chậm chỉ một phút thì tất cả mọi thứ đều không thể xoay chuyển được. Lúc đó, anh tuyệt đối sẽ giết cả nhà họ Viên!
“Ừm”, gương mặt xinh đẹp của Hàn Phương Nhiên phớt đỏ, vừa nãy tuy bị Viên Thiếu Khang bỏ thuốc nhưng cô ấy vẫn còn sót lại chút ý thức. Cô ấy nhớ mang máng dường như mình chủ động bám lấy người Đinh Dũng, hôn anh còn đòi làm chuyện kia với anh nữa.
May mắn là Đinh Dũng đã từ chối cô ấy, nếu không giờ đây chắc cô ấy đã xấu hổ đến muốn chết rồi.
“Bà xã, rời khỏi đây trước đã nhé”, Đinh Dũng cười nói, ở sảnh chắc sắp công bố kết quả đấu thầu rồi, anh vẫn còn muốn tặng một niềm vui bất ngờ cho Hàn Phương Nhiên.
“Ừm”, giọng Hàn Phương Nhiên thỏ thẻ, bây giờ thậm chí cô ấy còn không đủ can đảm để nhìn thẳng Đinh Dũng nữa.
“Bà xã, em ra ngoài trước đi, anh làm chút việc”, Đinh Dũng liếc mắt nhìn Viên Thiếu Khang và Kỳ Thụy Phong nằm dưới sàn như hai con chó chết thì trong mắt hiện lên một tia tàn độc.
Hàn Phương Nhiên gật đầu rồi dịu giọng nói: “Đừng làm quá nha”.
Không phải cô ấy lo cho Viên Thiếu Khang và Kỳ Thụy Phong mà cô ấy sợ Đinh Dũng không khống chế được lực lúc ra tay, sau này lại bị hai nhà họ Viên và Kỳ điên cuồng trả thù.
“Yên tâm”, Đinh Dũng cười khẽ, anh không thiếu cách đối phó với hai tên này.
Sau khi Hàn Phương Nhiên ra khỏi cửa, sắc mặt Đinh Dũng lạnh đi trong nháy mắt. Ban ngày, anh đã tha cho Viên Thiếu Khang một lần nhưng anh ta không biết cảm kích, đúng là người hiền bị người ta ức hiếp. Lần này, Đinh Dũng nhất định phải cho Viên Thiếu Khang chịu đủ khổ sở, phải khiến anh ta sau này thấy anh thì phải đi đường vòng tránh mặt!
Sau đó, Đinh Dũng nhìn thấy bình thuốc trong suốt trên bàn.
Anh cười khẩy rồi cầm bình thuốc lên, đổ hết nước thuốc màu hồng nhạt vào ly rượu rồi anh bóp miệng Viên Thiếu Khang và Kỳ Thụy Phong, đổ rượu thuốc vào miệng bọn họ.
Người bình thường dùng một mililit thôi là đã không khống chế được bản thân rồi.
Mà Đinh Dũng cho Viên Thiếu Khang và Kỳ Thụy Phong dùng đến chín mililit!
Còn về việc có hậu quả gì thì không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Đinh Dũng rồi.
Lúc Hàn Phương Nhiên xuất hiện ở sảnh hội nghị thì ánh mắt của rất nhiều người trong sảnh trở nên rất kỳ quái, mấy ông bà chủ của những công ty trang trí nội thất lúc trước giễu cợt Hàn Phương Nhiên thì còn lúng túng hơn, không dám nhìn cô ấy lấy một cái.
“Cô Hàn, chúc mừng nhé”.
“Cô Hàn, chúc mừng, chúc mừng nhé”.
“Cô Hàn, hôm nào phải khao đấy nhé”.
Cũng có vài người mặt dày đến chào hỏi.
Hàn Phương Nhiên ngơ ngác, sao đám người này lại chúc mừng mình thế? Lúc này, cô ấy không hề nghĩ mình là người trúng thầu, vì cô nhìn thấy ba công ty nội thất lớn nhất ở Kim Châu đều bỏ thầu Bất động sản Đỉnh Kim, thế nên cô ấy hoàn toàn không nghĩ mình sẽ trúng thầu.
Đinh Dũng thì lại biết vì sao đám người này chúc mừng Hàn Phương Nhiên. Nhưng bây giờ anh sẽ không nói ra.
Anh dẫn Hàn Phương Nhiên đi tới trước vài bước thì phát hiện Lâm Hồng Ngạn ngồi ngây ngốc một mình trên ghế, sắc mặt ngỡ ngàng.
“Mẹ, mẹ sao thế?”, thấy Lâm Hồng Ngạn như vậy, đầu óc Hàn Phương Nhiên càng mơ hồ hơn, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Trúng rồi! Ha, ha, con gái ngoan, con trúng rồi!”, nhìn thấy Hàn Phương Nhiên, gương mặt Lâm Hồng Ngạn bỗng chốc toát ra vẻ rực rỡ chói mắt.
“Trúng gì ạ? Lẽ nào…”, bấy giờ, Hàn Phương Nhiên mới lờ mờ đoán ra nhưng lại cảm thấy không thể tin được.
“Đúng vậy! Con gái, chúng ta trúng rồi, giá thầu duy nhất của Bất động sản Đỉnh Kim là của chúng ta!”, Lâm Hồng Ngạn phấn khởi nắm lấy tay Hàn Phương Nhiên. Vừa nãy lúc Bất động sản Đỉnh Kim tuyên bố kết quả nói chỉ chọn một trong số mười mấy công ty dự thầu, lúc đó bà ấy đã không còn ôm hi vọng gì nữa vì Tú Thủy của nhà bà ấy không thể bì với bất kỳ công ty nào trong số mười mấy công ty kia.
Nhưng sau đó cái tên được người phụ trách Bất động sản Kim Đỉnh gọi lại là Hàn Phương Nhiên, Công ty Tú Thủy.
Ngay lúc đó, Lâm Hồng Ngạn đơ người thậm chí còn nghĩ mình nghe nhầm nữa. Mãi cho đến khi những người ngồi cạnh chúc mừng thì bà ấy mới hoàn hồn, thật sự Công ty Tú Thủy đã trúng thầu rồi!
Vì quá kích động nên Lâm Hồng Ngạn còn chẳng nhìn thấy được tay con gái mình đang được Đinh Dũng nắm.
“Mẹ, sao Bất động sản Đỉnh Kim lại chọn chúng ta?”, Hàn Phương Nhiên vẫn không thể nào tin được điều này là thật, thậm chí còn ngỡ mình đang nằm mơ.
Lâm Hồng Ngạn lắc đầu nói: “Mẹ cũng không biết, kệ đi, chúng ta trúng thầu rồi, chúng ta móc nối được quan hệ với nhà họ Kim rồi, sau này chắc chắn ông nội con sẽ càng xem trọng con hơn rồi”.
Nhà họ Hàn là một gia tộc lớn, nhưng nhánh của mẹ con họ là nhánh bị khinh thường nhất, sản nghiệp của gia tộc dường như chẳng liên quan gì đến bọn họ, thậm chí bọn họ còn không có tư cách để tham gia hội nghị gia tộc nữa.
Nhưng Lâm Hồng Ngạn tin rằng nếu chuyện hợp tác với nhà họ Kim lần này truyền tới bên gia tộc thì trong gia tộc sẽ có một phen chấn động, sau này nhánh của mẹ con họ sẽ có được nhiều tài nguyên hơn, Hàn Phương Nhiên cũng có thể nhờ bước tiến này để thu hút được sự chú ý của gia chủ Hàn Quang Lâm.
Hàn Phương Nhiên mừng rỡ nhìn Đinh Dũng, bây giờ cô ấy cảm thấy rất may mắn vì lúc nãy đã nghe lời Đinh Dũng bỏ thầu Bất động sản Đỉnh Kim nếu không cơ hội trời ban này lại bị cô ấy lãng phí mất rồi.
Thật ra điều Hàn Phương Nhiên không biết đó là cho dù cô ấy không bỏ thầu Bất động sản Đỉnh Kim thì phía Đỉnh Kim cũng sẽ nghĩ cách để hợp tác với vô ấy, nếu không, Kim Tiểu Lục không biết phải ăn nói với Đinh Dũng thế nào.
Bấy giờ, trong đám người vọng lên tiếng hô hoán kinh ngạc, Đinh Dũng quay đầu nhìn thì thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy liền màu lam nhạt, thân hình cao mảnh khảnh, mặt mũi thanh tú lanh lợi đi về phía mình.
Khí chất của cô gái xinh đẹp rất nổi bật, giữa lông mày toát ra phong thái tự tin. Cô ấy vừa xuất hiện thì các tiểu thư xinh đẹp nổi tiếng cũng phải cảm thấy tự ti không bằng, hệt như gà rừng gặp phượng hoàng vậy.
Cô gái xinh đẹp khí chất bước tới trước mặt Đinh Dũng rồi liếc nhìn anh, sau đó nhìn sang Hàn Phương Nhiên.
“Xin chào cô Hàn, tôi tên là Kim Tư Kỳ”, Kim Tư Kỳ giơ bàn tay nhỏ trắng mịn ra, đôi môi nở nụ cười xinh đẹp mê người.
“Xin chào chủ tịch Kim, tôi là Hàn Phương Nhiên”, Hàn Phương Nhiên cũng mỉm cười bắt tay, đã đoán được người đẹp khí thế ngút trời trước mặt chính là người của nhà họ Kim ở Giang Nam.
Đinh Dũng khá hứng thú quan sát Kim Tư Kỳ, đây chính là con cháu của Kim Tiểu Lục sao? Sắc vóc không tệ, không thua kém Hàn Phương Nhiên là bao.
Đối diện với ánh mắt quan sát không hề kiêng dè của Đinh Dũng, Kim Tư Kỳ hoàn toàn không tức giận mà lại cười hỏi: “Cô Hàn, vị này là?”.
“Chủ tịch Kim, anh ấy là Đinh Dũng, là chồng tôi”, Hàn Phương Nhiên giới thiệu rất tự nhiên.
“Chào cô”, Đinh Dũng vừa cười vừa giơ tay ra.
“Chào anh”, Kim Tư Kỳ cũng cười khẽ rồi đưa tay ra bắt. Thật ra cô ấy đã biết thân phận của Đinh Dũng rồi nhưng vẫn cố tình hỏi chỉ là vì muốn thăm dò thử có phải Đinh Dũng có liên quan đến người khiến ông nội thất lễ hay không.
Nhưng biểu hiện của Đinh Dũng rất bình thường, không nhìn thấy sơ hở gì cả.
“Còn đây là Lâm Hồng Ngạn, mẹ tôi”, Hàn Phương Nhiên lại khoác tay Lâm Hồng Ngạn giới thiệu.
“Xin chào cô Lâm”.
“Chủ tịch Kim, chào cháu, chào cháu”, Lâm Hồng Ngạn thấy vừa mừng vừa sợ, Hàn Phương Nhiên không biết chút gì về thân phận của Kim Tư Kỳ nhưng bà ấy thì biết rõ. Kim Tư Kỳ tuổi tác xấp xỉ Hàn Phương Nhiên nhưng địa vị của Kim Tư Kỳ thì con gái của mình không bì được, cho dù Hàn Quang Lâm gặp Kim Tư Kỳ cũng không dám nhìn thẳng nữa là.
Từ đó có thể thấy được nhà họ Kim ở Giang Nam lớn mạnh nhường nào.
——————
Chương 16: Chấn động cả Kim Châu
Kim Tư Kỳ và Hàn Phương Nhiên thân thiết nói chuyện, điều này khiến cho những người ở trong sảnh đều ghen ghét đố kị.
Ai cũng không ngờ được, một tiếng đồng hồ trước, Công ty Tú Thủy còn đang mấp mé bờ vực phá sản mà một tiếng đồng hồ sau lại gặp được cơ hội tốt đến thế. Trở thành đối tác hợp tác duy nhất của Bất động sản Đỉnh Kim. Điều này có nghĩa là trong nửa năm tới, chỉ cần Công ty Tú Thủy không mắc sai lầm gì thì quy mô sẽ mở rộng ít nhất năm lần!
Hàn Phương Nhiên cũng sẽ nhân cơ hội này, một bước trở thành bà chủ của Công ty nội thất hàng đầu tại thành phố Kim Châu.
Kim Tư Kỳ và Hàn Phương Nhiên đang bàn bạc chuyện hợp tác. Đinh Dũng cũng không rảnh, sau khi lên mạng tra số điện thoại của các tòa soạn, công ty truyền thông lớn ở Kim Châu, anh lần lượt gọi cho từng nơi một, nói cho bọn họ biết phòng tổng thống 888 ở Khách sạn Kim Châu chuẩn bị có điều bất ngờ.
Chưa đầy nửa tiếng sau, rất nhiều phóng viên lao đến Khách sạn Kim Châu cứ như cá mập ngửi thấy mùi máu.
Không ít phóng viên vốn chẳng mong chờ gì vào cú điện thoại nặc danh, nghĩ rằng xã hội bây giờ cũng lắm kẻ trêu ghẹo.
Nhưng sau khi bọn họ xông vào phòng 888 thì đã thay đổi suy nghĩ hoàn toàn.
Tất cả đều mắt chữ O mồm chữ A, miệng há to đến mức có thể nhét vừa cả quả trứng gà.
Bọn họ không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung cảnh tượng trước mắt.
Lát sau, đã có người nhận ra một người trong đó, là Viên Thiếu Khang – cậu chủ của Bất động sản Âu Hào!
Sắc mặt mấy thợ săn ảnh hưng phấn, hồng hào. Đây là nhân vật đình đám của thành phố Kim Châu đấy! Người thừa kế duy nhất của tỉ phú!
Nhưng bình thường, Viên Thiếu Khang vẫn luôn tỏ ra chính trực, là bạch mã hoàng tử hoàn hảo nhất trong mắt hàng ngàn thiếu nữ ở Kim Châu.
Nhưng… biết người biết mặt mà không biết lòng.
Ai mà ngờ được, giữa ban ngày ban mặt, Viên Thiếu Khang lại làm ra chuyện này ở trong khách sạn.
Làm loại chuyện này thì cũng thôi, người kia lại còn là đàn ông!
Đám phóng viên tưởng tượng, nếu như tin tức này mà truyền ra, không biết trái tim của hàng ngàn thiếu nữ Kim Châu sẽ tan nát thế nào.
“Tách”.
Không biết ai là người đầu tiên nhấc máy ảnh lên, bật đèn flash, chụp ngay biểu cảm vừa đau khổ vừa sung sướng của Viên Thiếu Khang.
Tiếp đó cứ như là hiệu ứng domino.
Tất cả phóng viên đều cầm máy ảnh, nháy liên tục, Viên Thiếu Khang và Kỳ Thụy Phong nằm chồng lên nhau bị bao vây trong một vầng ánh sáng chói lóa…
Lúc này, Đinh Dũng vẫn chưa biết mấy cuộc gọi của mình đã gây nên một cơn chấn động thành phố Kim Châu. Khách sạn Kim Châu đã bị phóng viên bao vây không còn kẽ hở.
Nhưng Đinh Dũng khi ấy đã đưa Hàn Phương Nhiên về nhà rồi.
Sau khi tắm táp xong, Đinh Dũng quay về phòng của mình.
Đang chuẩn bị ngủ thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đinh Dũng mở cửa ra, thấy Hàn Phương Nhiên đang đứng ngoài cửa. Cô mặc một bộ đồ ngủ vải lưới màu đen, ôm sát thân hình nóng bỏng, đặc biệt là phía trước đầy đặn như muốn bung khỏi lớp áo ngủ.
Có lẽ vì vừa mới tắm xong, gương mặt xinh đẹp không chút son phấn của Hàn Phương Nhiên hơi ửng hồng, trông giống như quả đào chín mọng ngọt nước, khiến người ta nhịn không được muốn cắn một miếng.
“Sao thế?”, Đinh Dũng tò mò hỏi. Buổi tối nếu không có việc gì, bình thường Hàn Phương Nhiên sẽ không tới tìm anh. Sao hôm nay lạ thế?
“Đèn… đèn phòng ngủ của em hỏng rồi”, Hàn Phương Nhiên cố tỏ ra lạnh lùng nhưng không biết vì sao hôm nay chuyện này lại khó khăn với cô.
“Đèn hỏng à?”, Đinh Dũng nhíu mày.
“Ừ”, giọng Hàn Phương Nhiên nhỏ như muỗi kêu, hai tay xoắn vào nhau.
“Có gì ghê gớm đâu, đợi anh sửa cho em”, Đinh Dũng xởi lởi. Anh còn tưởng muộn thế này rồi Hàn Phương Nhiên gọi anh có việc gì, thì ra là đèn hỏng.
Thấy Đinh Dũng chuẩn bị chạy sang phòng mình, Hàn Phương Nhiên vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Sửa đèn phiền phức lắm. Hay là hôm nay em ngủ ở phòng anh nhé”, Hàn Phương Nhiên khẽ khàng nói, giọng nghe rất tự nhiên.
“Có gì đâu, anh sửa đèn giỏi lắm. Lúc trước khi ở quê, đèn nhà ai hỏng đều gọi anh sửa. Em đợi đấy, cùng lắm là ba phút anh sẽ sửa xong cho em”, Đinh Dũng cười hì hì nói, vừa nói vừa đi tới phòng Hàn Phương Nhiên.
“Không cần nữa! Tự nhiên em không muốn sửa nữa!”, Hàn Phương Nhiên cắn răng, lạnh lùng nói. Nói xong thì đóng cửa rầm một tiếng.
“Ơ…”, Đinh Dũng mờ mịt, cái cô này sao thế nhỉ? Không phải là bảo sửa đèn à? Sao lại đi thế?
Đêm đó Đinh Dũng ngủ say như chết.
Nhưng đó lại là một đêm mất ngủ của cả Kim Châu.
Ảnh của Viên Thiếu Khang được bình chọn là tin giật gân nhất năm, được các phương tiện truyền thông đại chúng thi nhau chia sẻ, bộ phận quan hệ công chúng của nhà họ Viên chạy ngược chạy xuôi cả đêm nhưng vẫn không ém được tin tức.
Sóng trước chưa lặng thì một con sóng mới lại ập tới.
Sau nửa đêm, lại có người đăng lên mạng một đoạn video, nhân vật chính trong video là Viên Thiếu Khang và Kỳ Thụy Phong.
Độ nóng của các trang thông tin, báo chí vẫn chưa hạ xuống, các trang web video lớn lại một lần nữa bùng nổ.
Thân phận của Kỳ Thụy Phong bị người ta điều tra ra ngay sau đó. Là nhân viên cốt cán của Cục quản lý thành phố Kim Châu. Tuy không có nhiều chủ đề bàn tán như Viên Thiếu Khang nhưng cũng được coi là một người có máu mặt.
Cùng lúc, hàng loạt phiên bản về mối tình bị ngăn cấm của hai người lan truyền khắp các trang mạng. Chỉ trong một đêm, danh tiếng của Viên Thiếu Khang không thua kém gì sao nổi tiếng hạng A.
Cư dân mạng rảnh rỗi ngồi hóng chuyện được dịp vui vẻ không ngừng. Nhưng trụ sở chính của Bất động sản Âu Hào, trong cao ốc Âu Hào thì lại mây đen giăng kín.
Tất cả nhân viên đều câm lặng, lúc đi đường cũng không dám ngẩng đầu lên.
Phòng làm việc của Chủ tịch hội đồng quản trị, tầng cao nhất của tòa nhà.
“Choang!”.
Lại một chén trà nữa bị Viên Thiên Hàng ném bay xuống đất. Đây đã là cái chén thứ mười một bị Viên Thiên Hàng đập vỡ trong sáng nay rồi.
Mặt Viên Thiên Hàng tối sầm: “Thằng súc sinh đấy đâu?”.
“Cậu Viên… đang ở trong bệnh viện”, một nữ thư ký xinh đẹp đi tất da màu đen dè dặt đáp.
“Sao nó không chết luôn đi! Còn ở bệnh viện làm gì?”, Viên Thiên Hàng giận dữ rống lên. Tối qua, lúc ông ta đang cố gắng “làm việc” với cô thư ký mới tuyển thì có người gọi điện thoại tới, mang ảnh ra uy hiếp ông ta. Vì muốn dẹp yên chuyện, ông ta đã cho người nọ hai trăm nghìn. Ai ngờ mới sáng ra, mấy bức ảnh quỷ quái kia có mặt khắp nơi. Điều khiến Viên Thiên Hàng nhục nhã nhất là ngay cả video cũng bị tung lên mạng.
“Cổ phiếu của công ty giảm bao nhiêu?”, Viên Thiên Hàng hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi.
“5,8 phần trăm”, nữ thư ký cẩn thận trả lời.
“Bao nhiêu?!”, Viên Thiên Hàng không tin hỏi lại.
“5,8 phần trăm”, nữ thư ký lại lặp lại.
Trước mắt Viên Thiên Hàng tối sầm, suýt nữa ngất luôn ra đấy. 5,8 phần trăm tức là hơn 260 triệu. Hơn 260 triệu tệ biến mất trong một đêm! Viên Thiên Hàng cảm giác tim mình đang nhỏ máu.
Cho dù ông ta có nhiều tiền tới mức tiêu không hết thì cũng không chịu nổi cú sốc này.
“Đi tìm! Đi tìm kẻ đứng đằng sau vụ này. Tôi nhất định phải diệt cả nhà nó!”, Viên Thiên Hàng rít qua từng kẽ răng. Chuyện đến nước này, giá cổ phiếu tụt dốc không phanh là cái chắc.
Điều duy nhất ông ta có thể làm là tìm ra kẻ đứng đằng sau và giết hắn!
——————
Chương 17: Chợ đồ cổ
Đinh Dũng đang ngủ mơ mơ màng màng, thì bị Hàn Phương Nhiên đánh thức.
Sau khi mở mắt, thì thấy biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của Hàn Phương Nhiên rất kỳ quái.
“Việc tối qua, là anh làm?”, Hàn Phương Nhiên hỏi.
“Việc tối qua? Việc gì tối qua?”, Đinh Dũng giả vờ kinh ngạc, tưởng Hàn Phương Nhiên phát hiện việc về Bất động sản Đỉnh Kim.
“Thì là việc Viên Thiếu Khang với Kỳ Thụy Phong đó!”, Hàn Phương Nhiên bực bội lườm Đinh Dũng một cái.
“À, việc đấy à, là anh làm”, Đinh Dũng thoải mái thừa nhận, thấy phản ứng của Hàn Phương Nhiên, rõ ràng là mấy cuộc gọi hôm qua của anh đã phát huy tác dụng.
Mặc dù đã đoán được là do Đinh Dũng làm, nhưng khi Đinh Dũng thừa nhận, Hàn Phương Nhiên vẫn vô cùng kinh ngạc, cô ấy hiểu rất rõ, việc này là cú sốc mang tính hủy diệt thế nào với Viên Thiếu Khang và Kỳ Thụy Phong. Trước hôm qua, Viên Thiếu Khang còn là bạch mã hoàng tử của thành phố Kim Châu, là người tình trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ.
Nhưng sau việc đó, Viên Thiếu Khang lại trở thành đại từ chỉ buồn nôn, đến cả công ty của Viên Thiên Hàng, cũng tổn thất hai, ba trăm triệu nhân dân tệ trong một đêm.
Mà tất cả chỉ là việc Đinh Dũng tùy tiện làm, tâm trạng Hàn Phương Nhiên rối rắm vô cùng, cô ấy không thể liên hệ Đinh Dũng vô dụng ngày trước và Đinh Dũng gian trá, thay đổi thất thường hiện tại lại với nhau.
“Sao thế?”, thấy Hàn Phương Nhiên hơi ngẩn ngơ, Đinh Dũng hỏi.
“Không… không sao. Bố em đang ở phố đồ cổ, bố muốn anh đưa một bức thư pháp đến đó”, Hàn Phương Nhiên nói xong thì giơ cái hộp dài bằng gỗ lim ở sau người ra.
Đinh Dũng nhận chiếc hộp, đánh răng rửa mặt xong thì gọi xe đến phố đồ cổ.
Sau khi xuống xe, từ chỗ xa tít tắp Đinh Dũng đã thấy bố vợ mình, Hàn Thành Sơn.
Khác với sự độc đoán của Lâm Hồng Ngạn, tính cách Hàn Thành Sơn rất hiền lành, ít khi tranh quyền đoạt lợi, một năm bốn mùa, phần lớn thời gian ông ấy đều ở ngoài, giao lưu với tranh chữ cổ.
Tình yêu của ông ấy với tranh chữ cổ đã đạt tới cảnh giới si mê.
Hôm nay Hàn Thành Sơn nhìn thấy một bức tranh chữ ở một con phố đồ cổ, muốn mua lại, nhưng tiền mang theo lại không đủ, nên định bán một bức tranh chữ ở nhà đi gom chút tiền.
“Bố”, sau khi đến cửa một gian hàng có tên Tụ Bảo Các, Đinh Dũng lên tiếng gọi.
“Mang đồ đến chưa?”, Hàn Thành Sơn hỏi, thái độ với Đinh Dũng không xa cách cũng không gần gũi.
“Con mang đến rồi”, Đinh Dũng đưa chiếc hộp gỗ lim cho Hàn Thành Sơn.
Hàn Thành Sơn nhận chiếc hộp rồi lại mở ra xác nhận một lần, xong mới cầm tranh chữ vào Tụ Bảo Các.
Đinh Dũng cũng đi vào theo, định nhìn hộ cho Hàn Thành Sơn, để bố vợ khỏi bị lừa.
“Ông chủ Tôn, tranh chữ của Âu Dương Tu tôi mang đến rồi, ông xem xem, đáng giá bao nhiêu tiền?”, Hàn Thành Sơn lấy cuộn giấy đã ố vàng trong hộp gỗ lim ra, sau khi trải phẳng thì đặt trên bàn.
Người được gọi là ông chủ Tôn là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, ông lão đeo một chiếc kính lão, để ria mép hình chữ bát, khi cười thì hai mắt híp tịt lại với nhau tạo thành một đường thẳng, trông có vẻ tinh tường nhạy bén của người làm ăn.
Tôn Đại Phúc đẩy cái kính lão trên sống mũi, đặt bức tranh chữ của Hàn Thành Sơn dưới ánh đèn, bắt đầu thẩm định kỹ càng.
Đinh Dũng bĩu môi, nói thầm bản lĩnh của ông lão này rất bình thường, nhìn tranh chữ của Âu Dương Tu thôi mà lâu thế, trong mắt người trong ngành sành sỏi thì chữ viết của người nổi tiếng thế này chỉ cần hai, ba phút là có thể phân biệt được ngay.
Mà Đinh Dũng với tư cách là một quái vật già nua đã sống hơn năm nghìn năm thì có thể nói là bách khoa toàn thư về tranh chữ cổ, dù là loại tranh chữ cổ nào, anh đều có thể chỉ cần nhìn một cái là giám định thật giả được ngay.
Một lúc lâu sau, Tôn Đại Phúc mới chậm rãi đứng dậy, cười tít mắt nói: “Cậu Hàn, bức tranh chữ của thầy Âu là thật”.
“Đương nhiên, Hàn Thành Sơn tôi chẳng bao giờ lấy đồ dởm ra lừa người”, Hàn Thành Sơn tự hào nói, ông ấy đã lăn lộn trong nghề đồ cổ hai mươi mấy năm, không kiếm được nhiều tiền nhưng lại kiếm được rất nhiều danh tiếng.
“Ha, ha, nếu vậy thì cậu Hàn, bức tranh chữ của thầy Âu này, tôi trả cậu hai triệu, được không?”, Tôn Đại Phúc cười nói.
Hai triệu?
Đinh Dũng nheo mắt, lão già này trông có vẻ thông minh mà sao một bức tranh chữ thật của Âu Dương Tu lại trả Hàn Thành Sơn hai triệu?
Phải biết là, trên thị trường tranh chữ hẳn hoi, bút tích thật của Âu Dương Tu bán với giá một triệu rưỡi là cao rồi, nhưng Tôn Đại Phúc này lại trả luôn cho Hàn Thành Sơn hai triệu, cao hơn giá thị trường năm trăm nghìn, thế không hợp với bản tính trục lợi của thương nhân lắm…
Ngay sau đó, Hàn Thành Sơn đã giải đáp cho nghi vấn của Đinh Dũng.
“Ha, ha, ông chủ Tôn hào phóng quá!”, Hàn Thành Sơn mặt mũi hồng hào, rõ ràng cũng không ngờ, Tôn Đại Phúc sẽ trả cho ông ấy giá cao vậy.
“Ông chủ Tôn đã hào phóng vậy thì Hàn Thành Sơn tôi cũng không thể để ông chủ Tôn chê cười được”, Hàn Thành Sơn lấy luôn một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi ra, đập bộp lên bàn: “Ông chủ Tôn, trong cái thẻ này có ba triệu, tính cả hai triệu tranh chữ của Âu Dương Tu, tổng cộng là năm triệu. Năm triệu, bức tranh chữ thật của thầy Nhan đó, tôi lấy!”.
“Ha, ha, cậu Hàn thẳng thắn quá, vậy tôi đi lấy đồ cho cậu Hàn”.
Thấy Tôn Đại Phúc cười tít mắt xoay người rời đi, Đinh Dũng chợt cau mày, anh hiểu tại sao Tôn Đại Phúc lại trả cho bố vợ mình nhiều hơn năm trăm nghìn, thì ra là có âm mưu.
Một lát sau, Tôn Đại Phúc lấy ra một cuộn tranh chữ được bọc kín mít.
“Cậu Hàn, đây là tranh chữ của thầy Nhan, tôi dốc hết sức bình sinh mới mang được về từ nước ngoài đấy, sau khi anh mang về thì phải bảo quản cẩn thận nhé”, Tôn Đại Phúc nheo mắt đặt cuộn chữ vào tay Hàn Thành Sơn.
“Ông chủ Tôn yên tâm, tranh chữ của thầy Nhan còn quý giá hơn cả con gái rượu của tôi, tôi chắc chắn sẽ bảo quản thật kĩ”, Hàn Thành Sơn lúc này đã cười như hoa nở, dùng năm triệu mua chữ của Nhan Chân Khanh, còn vui hơn cả mộ tổ tiên bốc khói xanh.
“Bố, con có thể xem bức tranh chữ của thầy Nhan này không?”, lúc này, Đinh Dũng đột nhiên cất tiếng.
“Cậu? Cậu có hiểu tranh chữ đâu, nhìn gì mà nhìn”, Hàn Thành Sơn nhìn Đinh Dũng một cái khinh thường, tỏ vẻ không muốn lắm.
Đinh Dũng thở dài, nếu anh không đoán sai thì tranh chữ mà Tôn Đại Phúc đưa cho Hàn Thành Sơn căn bản là giả, vì bút tích của Nhan Chân Khanh thật không thể mua với giá năm triệu được, lại liên tưởng đến việc cố tình nâng giá tranh chữ Âu Dương Tu của Hàn Thành Sơn lúc nãy, Đinh Dũng càng bất an hơn.
“Cậu Hàn, người này là?”, Tôn Đại Phúc nhìn Đinh Dũng một cái, hỏi.
“Là con rể ở rể năm ngoái tôi tìm cho Phương Nhiên”, Hàn Thành Sơn có vẻ không vui lắm, mặc dù bình thường ông rất ít về nhà họ Hàn, nhưng ông cũng biết, danh tiếng của Đinh Dũng ở bên ngoài cũng không tốt đẹp gì, rất nhiều người nói là Hàn Thành Sơn ông mắt mù mới tìm một đứa con rể vô dụng như Đinh Dũng, nên ông ấy đương nhiên không muốn nhắc đến Đinh Dũng với người ngoài.
“Thì ra là chàng rể hiền”, môi Tôn Đại Phúc thoáng qua vẻ khinh thường khó phát hiện, danh tiếng của Đinh Dũng, ông ta ít nhiều gì cũng đã từng nghe nói, là thằng vô dụng nổi tiếng thành phố Kim Châu.
Không đúng! Thằng vô dụng này tại sao đột nhiên lại muốn xem tranh chữ, chẳng lẽ nó phát hiện cái gì? Tôn Đại Phúc đột nhiên sinh nghi.
Nhưng chẳng mấy chốc, ông ta đã phủ định suy nghĩ của mình, bức tranh chữ Nhan Chân Khanh của ông ta là tìm Trương Bách Hào, bậc thầy làm giả nổi tiếng làm, đừng nói là Đinh Dũng, đến cả ông ta, nghiên cứu cả nửa tháng cũng không nhìn ra chỗ nào giả.
Nghĩ đến dây, sự ngờ vực trong lòng Tôn Đại Phúc bị xóa sạch, ông ta cười nói: “Cậu Hàn, nếu chàng rể hiền đã muốn xem thì cho cậu ấy mở mang tầm mắt đi, dù sao bút tích thật của thầy Nhan người bình thường cũng không có cơ hội thấy đâu”.
Đinh Dũng cười khẩy trong bụng, Tôn Đại Phúc này tự tin thật, tưởng ông đây là thằng gà mờ không biết gì thật à.
“Được rồi, ông chủ Tôn đã có lời thì cậu xem đi, nhưng cậu phải nhớ, chỉ được xem không được sờ!”, mặc dù không tình nguyện nhưng Tôn Đại Phúc đã nói thế rồi thì Hàn Thành Sơn cũng chỉ có thể lấy ra cho Đinh Dũng xem.
“Bố yên tâm, bố, con không sờ đâu”, Đinh Dũng mỉm cười, nói.
Hàn Thành Sơn cẩn thận từng li từng tí đặt cuộn giấy lên bàn, từ tốn trải ra, nhưng ông ấy mới trải được một nửa, Đinh Dũng đã lắc đầu, phần còn lại không cần xem nữa.
Mặc dù bắt chước rất cẩn thận, có hiểu biết sâu sắc với bút tích của Nhan Chân Khanh, nhưng vẫn không qua được mắt của Đinh Dũng, Đinh Dũng dễ dàng nhìn ra, đó là giả.
——————