Quát vào mặt Ân, hắnbảo:– Vậy thì cô xứng đáng sao? Nhếch môi cười lạnh hắn nói giọng đầy uy quyền tỏ ra mùi sát khí khắp canteen.
– Đây là vợ của tôi, là người mà tôi yêu quý,được cả nhà họ hàng toi chấp nhận và đồng ý.
Các người có muốn nói gì ko?Nó giật thót,tại sao hắn lại dám lôi chuyện đó ra để rêu rao khắp trường chứ.
Dùng hết sức bình sinh đạp mạnh vàochân hắn nhưng hắn đâu có xi nhê chứ.
Hắn còn dám lớn tiếng nói:– Ai dám đụng vào Trần Phương Bảo Ngọc thì coi như đụng vào tôi.
Xong rồi kéo nó và tất nhiên phải đem theo Đốngđồ ăn cho nó.
Cả canteen ko ai nói câu gì.
Ân thì vừa tức vừa xấu hổ chạy nhanh đi về lớp.
Còn có người há hốc mồm ra,nói chung đủloại cảm xúc.
Lên tới lớp, nó vùng tay hắn ra chăm chú vào đồ ăn.
Nhỏ cũng vậy,chỉ sau 10 phút, đúng 10 phút khi haithằng hắn mới mở được một trò chơi thì nó và nhỏ đã ăn xong.
Xong rồi đế,cả một đống đồ ăn như núi ấy mà nó ăn chỉtrong 10 phút mà còn cả vẻ là đói lắm nữa chứ(>人<;) (ăn như vậy sao nó ko mập chứ.
Như tác giả là tác giả chắc tăngmấy kí luôn ấy.
GATO quá đi)Thật sự ngày hom đó rất bình yên,nhưng ai đâu biết rằng ngày mai sẽ có gì xảy ra.
Và đúng như vậy hôm nay,lúc giờ rachơi,nó đã làm rung động trái tim một người bởi tính cách trẻ con,vẻ đẹp trong sáng.
Đó chính là Vương-Phạm NhấtVương.
Anh là con của tập đoàn Sky đứng thứ 2 thế giới, anh đã rung động trước vẻ đáng yêu,và cách gọi món ăn, nụcười, dáng vẻ,…anh đã yêu thật rồi.
Anh ko quan tâm những gì hắn đã tuyên bố trước trường: ĐÂY LÀ VỢ TÔISÓNG GIÓ đã tới rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!