Lục Tầm thấy cậu, đi tới gần. Liễu Chanh suýt đụng vào hắn, đột nhiên nhấc đầu: "......!"
Lục Tầm chống tay lên gốc liễu ven đường, cười tủm tỉm nói: "Thật khéo a."
Trên mặt Liễu Chanh lướt qua một chút kinh ngạc vô thố trong giây lát, cậu lễ phép gật đầu một cái với Lục Tầm: "Lục tiên sinh chào ngài......"
Lục Tầm hỏi: "Em định đi đâu? Về nhà sao? Tôi đưa em về nhé?"
Liễu Chanh lùi hai bước, lắc lắc đầu: "Tôi muốn tới căng tin ăn cơm. Ngài tới làm gì?"
Lục Tầm nói: "Khéo như vậy, tôi cũng phải đi căng tin ăn cơm."
Liễu Chanh nhìn vẻ mặt Lục Tầm mơ hồ lộ ra chút không đứng đắn, đáy lòng khẽ run, hình như là vì che dấu biểu tình khác biệt không ai nhìn thấy này, cậu nuốt một cái, hầu kết trượt xuống, cậu chỉ vào tòa nhà người đến người đi cách đó không xa: "Căng tin gần nhất bên kia."
"......"
Hai người đứng cạnh cây liễu bốn mắt nhìn nhau trầm mặc, Liễu Chanh thấy Lục Tầm không nói gì, cũng không có ý rời đi, không hiểu đây là cái tiết tấu gì, cậu đành phải mỉm cười, lướt đi trước mặt Lục Tầm.
Lục Tầm chẳng nói gì, yên lặng đi theo cậu vào căng tin, điềm nhiên theo cậu xếp hàng, Liễu Chanh cầm suất cơm phải đi, Lục Tầm gọi cậu lại: "Bạn học này, tôi không có thẻ cơm, phiền cậu giúp tôi thanh toán nhé?"
Liễu Chanh bưng suất cơm, bất đắc dĩ nhìn trần nhà, xoay người quay lại giúp Lục Tầm quét thẻ.
Lúc ăn cơm, Lục Tầm ngồi đối diện Liễu Chanh, vừa hào hứng thưởng thức suất cơm dinh dưỡng mười đồng trước mặt, vừa bình luận căng tin trường học từ trang trí, món ăn đến phục vụ.
Liễu Chanh chậm rì rì ăn, từ đầu cậu không phản tứng lại, chịu đựng Lục Tầm đối diện thao thao bất tuyệt, Liễu Chanh nghĩ thầm, trước kia sao không phát hiện Lục tổng lại thích tán nhảm thế chứ? Hơn nữa lại còn là tự nói tự vui. Đến khi Lục Tầm nói đến việc căng tin nên căn cứ vào quê nhà sinh viên mà phân loại, làm phong phú thêm thực đơn, Liễu Chanh rốt cuộc nhịn không nổi.
"...... Em cảm thấy tôi nói đúng đúng không? Đúng là nên chú ý đến khác biệt khẩu vị giữa các vùng miền mà, nếu như có 10% sinh viên là người vùng Hồ Nam Hồ Bắc......"
"Lục tiên sinh anh rốt cuộc muốn nói gì?" Liễu Chanh gẩy gẩy bát cơm, buông đũa nghiêm mặt hỏi.
Lục Tầm đầu cũng không nâng, gắp một miếng cà tím om, buột miệng thốt ra: "Nói tôi thích em nha."
Liễu Chanh: "......" Trên mặt cậu hiện lên mấy chữ "ha ha buồn cười quá" xấu hổ cười cười, nội tâm lại sóng cuộn biển gầm.
Lục Tầm thong thả nuốt cà tím, buông đũa, lau miệng, ngồi thẳng nhìn Liễu Chanh, dù sao câu quan trọng nhất đã nói rồi, Lục Tầm cảm thấy cả người nhẹ nhàng, trên mặt hắn khôi phục vẻ ôn hòa bình tĩnh ngày thường, nói rõ ràng từng chữ một: "Liễu Chanh, lần yêu đương đứng đắn trước đây của tôi là bảy năm trước, tôi đã nói qua với em rồi, lúc đó tôi với hắn có chút mâu thuẫn, sau sự cố hôm đó, trạng thái của tôi không ổn lắm, quan hệ hai bên càng ngày càng kém, mấy tháng thì hòa bình chia tay. Sau đó, tôi có tìm mấy tình nhân, có thể em cảm thấy tôi là một tên ăn chơi trác táng, đương nhiên em có lý do nghĩ như vậy, nhưng tôi vẫn muốn giải thích cho mình một chút, trong cái vòng luẩn quẩn này tìm bạn trai vốn không dễ dàng, ta không thật tâm tìm, cũng khó chạm tới yêu thích chân chính, vậy nên cứ chậm rãi tùy tâm sống. Nhưng tôi chưa bao giờ kháng cự, thậm chí là rất khát vọng, có thể thích một người, cùng nhau phát triển một đoạn quan hệ yêu đương bình thường ổn định....." Lục Tầm dừng một chút, nhìn thẳng vào mắt Liễu Chanh: "Liễu Chanh, trong mấy ngày nay tôi đã nghĩ rõ ràng, em chính là người kia tôi muốn cùng yên ổn."
Liễu Chanh an tĩnh nghe Lục Tầm mổ xẻ tâm tư hắn cho cậu, đối với đoạn độc thoại lý trí mạch lạc này của hắn, Liễu Chanh không biết đáp lại ra sao, cậu nghĩ, Lục Tầm, vấn đề giữa chúng ta không phải cái này. Giữa chúng ta không phải vấn đề "kim chủ tổng tài" và "sinh viên bị bao dưỡng", cách chúng ta là bảy năm oán hận hoang đường và một mạng người, còn có âm mưu cùng lừa dối, tùy tiện lấy ra một điểm đều thật có lỗi với mấy chữ "quan hệ yêu đương bình thường ổn định" này.
"Em sao vậy? Liễu Chanh." Lục Tầm thấy Liễu Chanh thờ ơ đảo muỗng trong bát canh, canh tràn ra bàn chảy xuống đất mà vẫn không phát hiện, hắn vội cầm giấy ăn lau lau mặt bàn, "Rớt hết lên quần áo rồi này...."
Liễu Chanh giờ mới lấy lại tinh thần, vội vàng đứng dậy, cúi đầu thấy trên quần phần bên trong đùi ướt một mảng, còn vương một ít trứng màu trắng, Lục Tầm đi sang cúi đầu muốn lau giúp cậu, Liễu Chanh nhanh tay đoạt lấy giấy trong tay hắn, mặt đỏ bừng lên.
Lúc này hai người cách nhau cực gần, Liễu Chanh khom người, Lục Tầm hơi cúi đầu là có thể thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu và vành tai phiếm hồng của cậu, từ cổ áo hơi hơi rộng mở có thể thấy đường cung xương quai xanh duyên dáng, làn da trắng nõn căng mịn thấp thoáng một viên tròn nho nhỏ. Trong đầu Lục Tầm chiếu ra một vài đoạn phim ngắn không thuần khiết lắm, hắn hít hít mũi, vị đạo trên người Liễu Chanh từ cổ áo tràn ra, chui vào trong mũi, trong đầu hắn, khiến những hình ảnh tươi đẹp đó càng thêm hoạt sắc sinh hương.
Lục Tầm nhịn không được, trong nháy mắt Liễu Chanh thẳng người lên, nắm lấy tóc sau đầu cậu, ép cậu ngẩng đầu lên, mổ một cái lên đôi môi đó.
Đây là căng tin trường học! Liễu Chanh bối rối đẩy Lục Tầm ra, vội vàng nhìn xung quanh.
Tuy mọi người vội vàng ăn cơm, nhưng vẫn có người thấy, bọn họ hai nhân vật đẹp mắt như vậy xuất hiện ở căng tin, cũng đã hấp dẫn không ít ánh mắt hâm mộ lẫn tò mò.
Một nữ sinh đeo kính trợn to mắt nhìn Liễu Chanh, biểu tình hưng phấn, thấy Liễu Chanh nhìn mình, ra vẻ trấn định phẩy phẩy tay, mỉm cười ra hiệu bọn họ tiếp tục......
Liễu Chanh cạn lời, xoay người định bỏ đi.
Lục Tầm không để ý đến ánh mắt xung quanh, cường ngạnh túm cậu trở về ghế nhựa, "Vậy giờ em trả lời thế nào? Hay là muốn suy nghĩ thêm rồi trả lời?"
Trong lòng Liễu Chanh rất loạn, cậu không trả lời. Lục Tầm đợi một lát, khẽ thở dài, không ép cậu, hắn nghĩ, nóng vội là không ăn được cam ngọt, tốt xấu cũng phải lột vỏ đã.
"Vậy em muốn thời gian suy nghĩ?" Lục Tầm vỗ vỗ bả vai Liễu Chanh: "Em suy nghĩ kí, lúc nào cũng có thể tới tìm tôi."
......
Liễu Chanh suy nghĩ, không rút ra được cái gì hữu hiệu, cậu đành phải lựa chọn kéo dài, cậu nghĩ người như Lục Tầm, dù muốn tìm tình nhân tiêu khiển hay là bạn trai đứng đắn, đều có bó lớn người xếp hàng chờ kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên, chẳng mấy chốc tự nhiên sẽ hết hứng thú với cậu.
Một thứ bảy mưa bụi, Liễu Chanh ngủ vùi trong thời tiết âm u, trước đây cuối tuần cậu thường ở cạnh Lục Tầm, bây giờ tựa như ngoài ngủ, đột nhiên chẳng có việc gì làm.
Liễu Chanh tỉnh giấc trong tiếng kêu to của mẹ, bầu trời bên ngoài nặng nề mây đen, Liễu Chanh vừa tỉnh cảm thấy không thở nổi, ngực như bị nhét một đám ruột bông, hút sạch máu và dưỡng khí bên trong.
"Mẹ -----" cậu mở cửa phòng ngủ, tóc tai mẹ bù xù, nghiêng ngả vọt lại gần, dùng sức cực lớn nắm chặt tay cậu, móng tay bấu sâu vào thịt, người đàn bà lộn xộn kêu gào: "Trời mưa...... Trời mưa! Anh, đừng ra cửa, ngàn vạn đừng ra cửa, cầu xin anh......" Bà lặp đi lặp lại, vừa nói vừa rơi lệ, thanh âm càng thêm đau khổ: "Lão Viên, đừng ra cửa, Chanh Chanh nó không nghe lời......"
Liễu Chanh ôm thân thể gầy yếu của bà vào trong ngực, vỗ vai bà trấn an: "Con nào có đi đâu, con vẫn ở nhà cùng mẹ đây."
Mẹ an tĩnh trong ngực Liễu Chanh một lát, không biết điều gì khiến bà nhận ra có gì đó không đúng, bà đột nhiên đẩy Liễu Chanh ra, lùi về sau, phát điên gào lên: "Mày không phải hắn! Lão Viên đã chết!" Bà giống như nhận ra người trước mặt, ánh mắt như dao găm hận không thể ngay lập tức đâm chết Liễu Chanh: "Sao mày còn chưa chết đi! Là mày hại chết hắn! Chết đi chết đi -- sao tao lại sinh ra con quỷ đòi nợ như mày!"
Những lời này nghe cả ngàn lần bất biến, Liễu Chanh đã cảm thấy chết lặng, ngay cả sức lực tức giận cũng không có, nhưng những lúc thế này, cậu không thể mặc kệ mẹ. Liễu Chanh lấy thuốc và nước, từng chút tới gần người đàn bà run rẩy nép ở đầu giường.
"Mày đừng tới đây! Mày còn muốn hại chết tao đúng không?" Người đàn bà điên lúc này lại phản ứng rất nhanh, toàn thân bà căng cứng nửa quỳ, thuận tay với lấy một chiếc cốc thủy tinh trên tủ đầu giường, dùng hết sức ném về phía Liễu Chanh.
Một tiếng chói tai vang lên, Liễu Chanh gần như không tránh, ly thủy tinh công nghiệp nện thật mạnh trên trán cậu, lại rơi trên mặt đất vỡ choang.
Liễu Chanh cảm thấy trước mắt mơ hồ, cậu còn chưa cảm thấy đau, theo bản năng dụi dụi mắt, vậy mà dính đầy tay toàn là máu.
......
Thứ bảy Lục Tầm tăng ca, là vì mấy ngày nay hắn không có tâm trạng làm việc, hiệu suất cực kỳ thấp, đi đứng ngồi nghỉ gì cũng nghĩ tới Liễu Chanh.
Thứ bảy xui xẻo phải đi làm không nói làm gì, cư nhiên trời còn mưa, Lục Tầm từ công ty đi ra, day day huyệt Thái Dương, thở ngắn than dài đi đến bãi đỗ xe.
Kết quả đằng sau xe nhặt được một cậu nhóc còn xui xẻo hơn hắn.
"Liễu Chanh?" Lục Tầm không chút nào bận tâm hình tượng, một thân âu phục chạy gấp hơn mười mét: "Sao lại ở đây?"
Liễu Chanh ngồi trên mặt đất ướt nhẹp, ôm đầu gối, dựa vào thân xe nhỏ nước, cậu không mang ô, chỉ trùm mũ áp lên đầu, quần áo cũng gần như ướt sũng.
Liễu Chanh từ trong mũ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sáng ngời của cậu phản chiếu không trung âm u mù mịt, cậu không chớp mắt nhìn Lục Tầm, lần đầu tiên gọi thẳng tên đối phương: "Lục Tầm, em không có chỗ để đi."
Lục Tầm kéo Liễu Chanh vào trong xe, tức muốn hộc máu: "Em chờ bao lâu rồi? Sao lại không vào công ty tìm tôi?"
Liễu Chanh nói: "Bộ dạng này em không muốn nhiều người thấy như vậy."
Lục Tầm cẩn thận đụng vào băng gạc trên trán cậu, mơ hồ còn có thể thấy một mảng đỏ hồng dưới lớp vải thô trắng, Lục Tầm cảm giác hô hấp không thuận, tay hắn chạm vào cổ áo Liễu Chanh không khống chế được run rẩy, hắn tháo một nút áo sơmi trên cùng của Liễu Chanh, thấy trên xương quai xanh cậu có một vết thương thật dài.
"Đây là...... làm sao vậy?" Lục Tầm mở miệng mới phát hiện giọng mình không cách nào liền mạch, hắn muốn bắt lấy tay Liễu Chanh, nhưng Liễu Chanh nắm chặt lòng bàn tay không cho hắn nhìn, cậu nhẹ nhàng nói: "Mẹ em lại phát bệnh, để bà đánh vài cái là an tĩnh, hiện tại em không thể trở về, em trở về bà lại phát bệnh."
Lục Tầm nhắm mắt lại, nỗ lực duy trì bình tĩnh: "Tôi mang em tới bệnh viện."
Liễu Chanh lắc đầu: "Em đã đi bệnh viện rồi."
"...... Vậy có thể để tôi qua nhà em nhìn xem sao?" Lục Tầm cảm thấy mình sắp cầu xin cậu mất.
"Không cần. Tự em có thể xử lý." Liễu Chanh không dám nhìn mắt Lục Tầm, cậu ngồi thẳng nhìn chằm chằm cần gạt nước tự động trên kính chắn gió.
Lục Tầm vừa tức vừa đau lòng, hận không thể bổ đầu Liễu Chanh xem cậu nghĩ gì, hắn không muốn nói lời vô nghĩa, trực tiếp cầm di động gọi thư ký: "Ừm, giúp tôi liên hệ với chủ nhiệm Vương khoa tâm thần bệnh viện số hai, còn có tìm thêm mấy viện điều dưỡng điều kiện tốt......"
Liễu Chanh hoảng sợ, cậu đã bắt đầu hối hận mình cứ thế chạy tới tìm Lục Tầm, cậu chỉ là đột nhiên muốn tới tìm hắ, nhất thời xúc động suy xét không chu toàn, nếu Lục Tầm khăng khăng muốn xen vào chuyện nhà cậu, những bí mật không thể thấy ánh sáng(*) của cậu sẽ không giấu nổi nữa.
(*) kiến quang tử: Gặp ánh sáng là chết, thường dùng để hình dung những sinh mệnh yếu ớt, sức đề kháng kém, có tính ỷ lại mạnh với hoàn cảnh sinh trưởng đặc biệt. Thường chỉ bạn trên mạng gặp mặt, phát hiện không tốt đẹp như trong tưởng tượng, lý tưởng cùng thực tế chênh lệch, khiến người ta giật mình.
Nếu Lục Tầm biết mình trăm phương ngàn kế cài vào bên người hắn là vì ý nghĩ báo thù nực cười, nếu hắn biết mình từng ở hắn thả kịch độc trong cà phê suýt chút nữa đã giết hắn......
Liễu Chanh vội vàng đoạt lấy di động Lục Tầm, giọng mang theo âm nức nở: "Xin anh...... Xin anh đừng gọi......" Cậu không làm thế nào ngăn cản Lục Tầm, dưới tình thế cấp bách, dứt khoát ghé người sang, giống như hổ nhỏ vồ mồi, cắn bờ môi của hắn dùng sức mút.
Lục Tầm không kịp chuẩn bị, môi hơi chảy máu, nhưng dopamine(*) nhanh chóng phân bố làm hắn quên đau, hắn say sưa hôn trả lại Liễu Chanh, ngay cả điện thoại cũng không kịp cắt.
Dường như đã trôi qua cả một thế kỷ, Liễu Chanh rốt cuộc thoáng thả lỏng ôm hai tay Lục Tầm, thở hổn hển: "Lục Tầm, mang em về nhà đi, về nhà anh, em nhớ anh, em muốn anh."
(*) dopamine: được mệnh danh là hormone hạnh phúc, khiến não bộ cảm thấy hưng phấn nhất thời, giúp con người muốn có nhiều hơn. Rượu, bia và các chất kích thích chứa cocain, nicotin chứa một hàm lượng dopamine đáng kể.