Trước nàng bám theo y,theo đuổi y vốn dĩ cứ nghĩ nàng dùng tấm chân tình này sẽ khiến y cảm động.Nhưng từ đầu đến cuối nàng và y chính là hai đường thăng song song dù có giao nhau cũng là vết cắt không đáng nhắc tới.
Nay chuyện đã vỡ lẽ y còn có thể yêu nàng,nàng còn có can đảm mà yêu y sao? Từng ngày qua nỗi đau ngày ngày gặm nhấm,thống khổ,yêu hận đan xen.Nếu không có mối thù kia,nàng và y phải chăng đã có một cuộc sống hạnh phúc.
Lạnh.Tuyết rơi đầu mùa,thấm thoát một tháng nữa lại trôi qua.Khoác thêm chiếc lông chồn ra treo một vòng chuông lên thân cây,chợt nhớ lần đầu gặp y
"Khi nào muội gả cho ta thì hãy treo dây chuông này lên thân cây nhà ta,như vậy coi như đánh dấu muội là người của ta nha"
"Được"
"Mà muội là con cái nhà ai thế"
"Muội là con gái của Tả thừa tướng"
Y nghe nàng nói xong thì tức giận hùng hổ bỏ đi
,từ đó thái độ của y đối với nàng cũng thay đổi,dây chuông y tặng cũng bị y cho vào quên lãng.
Một cơn gió lạnh thổi qua,nàng giật mình thoát khỏi hồi ức.
Tong.Một vài giọt máu đỏ thẫm thấm dần lên mặt đất,nàng tự ngủ trong lòng,thuốc độc phát tác rồi.Sau đó một cỗ hôi tranh trào ra miệng nàng,nàng xiêu xiêu vẹo vẹo ngã xuống nền tuyết lạnh lẽo.Chính lúc này hai hàng mau từ chân nàng cũng nhiễm đỏ y phục,trông càng nổi bật màu máu,diễm lệ mà thê lương..Nàng biết khi nàng uống thuốc độc chính là một mạng hai người nhưng nếu nàng sinh đứa bé này ra thì khác gì nàng hại nó.Con nàng dù có sống ở đây cũng thẳng vui vẻ,có khi còn bị chà đạp,tổn thương đau đớn giống nàng,nàng không muốn bi kịch lại xảy ra thêm một lần nào nữa.Vậy hãy để nàng ích kỉ một lần,đem con nàng về thế giới bên kia.Xem như kiếp này nàng nợ con nàng một lời xin lỗi,nợ chính mình một lời thứ tha.Chỉ trách kiếp này y đã quá may mắn,nàng lại quá bất hạnh mà thôi.
Hoàn~