Tác giả: Mạch Bách Sinh
Edit: Cánh Cụt Mộng Mơ
Sau khi tỉnh lại từ không gian mờ mịt tối, Lâm Song Hòe chảy mồ hôi nóng: Cậu gặp ác mộng.
Khi thấy thứ màu đen mấp máy khắp vách tường, Lâm Song Hòe lại cảm thấy hiện thực và ác mộng không có gì khác nhau. Quái vật ra ngoài nhưng giữ một bộ phận thân thể ở lại.
Lâm Song Hòe chưa bao giờ hỏi quái vật đi ra ngoài làm gì, mỗi lần quái vật trở về đều mang theo mùi máu tươi —— chuyện này đã nói cho cậu đáp án.
Không biết tại sao, hình như quái vật đã buông tha người hàng xóm là minh tinh trẻ tuổi. Đây là một chuyện tốt, ít nhất Lâm Song Hòe không cần phải lo lắng việc mình sẽ thấy mặt đối phương xuất hiện trên người quái vật.
Dù có vài khuôn mặt dự phòng, nhưng có vẻ quái vật quen với khuôn mặt của Quý Văn hơn. Quý Văn...... Lâm Song Hòe muốn quên người đàn ông bị mình giết chết. Hiện giờ xem ra, sự sợ hãi mà người đàn ông này mang đến cho cậu lại nhỏ bé và nực cười đến vậy.
Lâm Song Hòe giãy giụa muốn bò dậy từ trên giường. Bụng cậu quá lớn, không biết có phải bị đè vào bàng quang hay không mà cậu luôn muốn đi WC, không được thoải mái cho lắm.
Chất nhầy màu đen như thạch trái cây trên vách tường mấp máy xuất hiện một đôi mắt không có mí mắt. Lâm Song Hòe chợt ngẩng đầu đối diện với tầm mắt này, người cậu cứng đờ rồi dời mắt chống giường ngồi dậy —— lúc này có xúc tua đỡ cậu, giúp cậu đứng dậy một cách nhẹ nhàng.
Lâm Song Hòe thong thả tới phòng vệ sinh, nâng bụng mình ngồi trên bồn cầu: Cậu đã quên lần cuối mình đứng đi WC là ngày nào.
Đi WC xong, xúc tua đỡ Lâm Song Hòe đứng dậy rồi kéo quần ngủ rộng thùng thình giúp cậu. Lâm Song Hòe được xúc tua rửa tay và lau khô nước, đôi lúc cậu cũng cảm thấy kì quái về sự nhẫn nại của mình. Cậu vốn tưởng mình sẽ không chịu nổi mà chọn cái chết vào ngày đầu tiên, nhưng thực tế là cậu bắt đầu quen với mọi thứ.
Lâm Song Hòe cảm thấy có phải mình cũng biến thành quái vật nên mới có thể chịu đựng mọi thứ, mới có thể sống sót và không chút phản kháng như vậy hay không. Cậu bước phù phiếm ra ngoài, bỗng nhiên giật mình vì cảm giác đau đớn từ bụng.
Tuy trước đó cậu cũng bị đau bụng, nhưng chưa từng đau như vậy. Một tay Lâm Song Hòe nâng bụng mình, một tay đỡ tường chậm rãi ngồi xuống đất, cậu đau đến mức sắc mặt trắng bệch, mở miệng rên rỉ.
Nghe thấy tiếng kêu đau của Lâm Song Hòe, đôi mắt của quái vật lúc trước còn lặng lẽ quan sát Lâm Song Hòe trong phòng bỗng chạy đến trước mặt Lâm Song Hòe, nó xoay vài cái rồi lùi về vách tường và biến mất.
Nháy mắt tiếp theo Lâm Song Hòe nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa —— quái vật đã trở lại.
Quái vật khoác lớp da của Quý Văn mau chóng đi đến trước mặt Lâm Song Hòe, trên mặt mang theo nụ cười kì quái. Nhưng khi đi đến trước mặt Lâm Song Hòe thì lồng ngực bỗng căng ra, xuất hiện thân thể màu đen nguyên bản —— hình như hắn rất hưng phấn.
Thứ màu đen này thong thả đi quanh Lâm Song Hòe trong chốc lát rồi chậm rãi lùi về lớp da của Quý Văn, chỉ lặng lẽ thò cái xúc tua màu đen không to lắm từ trong ống tay áo, nó bò lên theo thân thể Lâm Song Hòe.
Quái vật ngồi xổm xuống trước Lâm Song Hòe, lo lắng mà nâng Lâm Song Hòe dậy: "Bụng đau không?"
Lâm Song Hòe gật đầu với sắc mặt tái nhợt, quái vật nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lâm Song Hòe, xúc tua màu đen cọ môi Lâm Song Hòe, muốn thò vào trong khoang miệng cậu. Cậu nhíu mày, chán ghét quay mặt đi, quái vật lại đỡ cằm cậu: "Nào, vợ đừng trốn."
Xúc tua trơn trượt màu đen bò vào trong miệng Lâm Song Hòe, sau đó Lâm Song Hòe nếm được thứ chất lỏng nào đó có mùi tanh trong miệng, tuy mùi vị kì quái nhưng bụng cậu không còn đau nữa.
Lâm Song Hòe muốn bò dậy từ trên mặt đất, quái vật lại giữ cậu lại: "Vợ à, chờ một lát, chờ một lát......" Tay hắn thò vào từ quần ngủ rộng thùng thình của Lâm Song Hòe, sờ đến phần đùi trong mềm mại và cái mông tròn trịa của Lâm Song Hòe.
Sắc mặt Lâm Song Hòe tái nhợt: "Đừng......" Lâm Song Hòe cảm giác quái vật đang sờ mông mình, sau đó ngón tay thò vào trong đoá cúc một cách dễ dàng. So với chiếc bụng tròn vo, thứ khiến Lâm Song Hòe khó có thể chấp nhận là lỗ sau của cậu luôn chảy ra chất lỏng sền sệt màu trắng nhạt khi bụng cậu dần to lên. Lâm Song Hòe không biết đó là cái gì, nhưng cậu biết đó không nên là thứ có trong thân thể của nhân loại.
Ngón tay của quái vật nhẹ nhàng vuốt ve trong đoá cúc của Lâm Song Hòe, một lát sau hắn mới rút ngón tay của mình ra.
Lâm Song Hòe thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho rằng hắn chỉ kiểm tra như bình thường, nhưng giây tiếp theo lại có thứ gì đó chen vào lỗ sau của cậu. Lâm Song Hòe cứng người cúi đầu xuống, thấy xúc tua màu đen chui vào ống quần cậu.
Lâm Song Hòe đá chân giãy giụa: "Đừng, Đừng...... Á! A...... Đừng như vậy, huhu......"
Quái vật nhẹ nhàng ôm lấy cậu như đang dỗ dành: "Nào, nào, không sao, không sao, sắp ổn rồi......"
Xúc tua càng ngày càng bò vào sâu bên trong lỗ sau của Lâm Song Hòe, nó chậm rãi to ra. Quái vật đưa tay cởi quần Lâm Song Hòe, để Lâm Song Hòe thấy rõ xúc tua vặn vẹo giữa hai chân cậu và lỗ sau bị căng ra quá mức. Cậu rên rỉ nhẹ, hai đùi cọ xát trên mặt đất, chất lỏng kỳ quái chảy ra từ lỗ sau làm ướt thảm, cũng làm bẩn quần áo của cậu và quái vật.
Lâm Song Hòe nghi ngờ có phải cái xúc tua ấy đã bò vào trong bụng cậu hay không, mới khiến bụng cậu có cảm giác nặng trĩu. Xúc tua màu đen vặn vẹo thò vào giữa hai chân Lâm Song Hòe, lúc căng lỗ sau của Lâm Song Hòe đến cực hạn thì bỗng thoát ra ngoài. Lâm Song Hòe rên rỉ một tiếng thật dài, lỗ sau chảy ra từng luồng chất lỏng đặc sệt như mất khống chế, sau đó là quả trứng nửa trong suốt kẹt ở miệng lỗ của Lâm Song Hòe.
Lâm Song Hòe cúi đầu nhìn giữa hai chân mình: Bên trong màng trứng màu trắng sữa nửa trong suốt là một thứ màu đen đang đập như trái tim, rất giống với lúc quái vật bỏ lớp da người đi.