Về đến nhà, Chung Tiểu Thy mệt rã rời, cả người cô dường như không còn chút sức lực nào cả, liền nằm dài ra giường lười biếng. Nghĩ ngợi thế nào không biết, liền lôi điện thoại ra lướt mạng xã hội, bỗng nhiên ngón tay đang lướt kia dừng lại, trước mặt cô là hình chụp của Mao Cao Trạch và Tô Y.
Hình mà cô thấy chẳng phải là chỗ hồi nãy họ gặp nhau sao, nãy anh còn kéo kéo giữ giữ giờ lại cùng người khác ân ân ái ái chụp hình đăng lên.
“Hạnh phúc vì em là người con gái cùng anh nắm tay đi hết đoạn đường còn lại này. Mao Cao Trạch, em yêu anh” - Một đoạn trạng thái đi kèm với tấm hình họ hôn nhau, và tay cô thì giơ lên khoe chiếc nhẫn kim cương to đùng.
Chung Tiểu Thy nở nụ cười khinh bỉ vào những gì cô đang thấy, làm sao đây?????????? cô trượt tay để mặt cười …..haha… nhưng cô cũng không có ý định thay đổi biểu tượng cảm xúc này, vì đó thực sự là những gì cô nghĩ…
Lập tức trà xanh Tô Y nhắn tin cho cô: “à nãy gặp cậu, mình chưa kịp đưa thiệp cưới, ngày mai chúng ta hẹn gặp nhau được không?”
Chung Tiểu Thy nhìn dòng tin nhắn mà chán không muốn trả lời, nhưng không trả lời không được, mắc công Tô Y lại nghĩ cô vì quá đau lòng mà không dám gặp mặt thì khổ, vì để chứng tỏ bản thân mình đã dứt tình nên cô đồng ý. Sau khi được vài phút thì cô đã hối hận vô cùng, có những chuyện không nên sĩ diện vì như vậy chứng tỏ bạn đang rất ngu mà còn tỏ vẻ nguy hiểm...hận bản thân ngu ngốc, cô đập đầu vô gối, tự trách bản thân mang theo tâm trạng não nề mà ngủ đi lúc nào không biết….
….. tiếng điện thoại vang khắp phòng… giờ này ai rãnh gọi cô vậy nhỉ? … mơ mơ màng màng cuối cùng cô cũng vớ tay lấy được điện thoại đang đặt gần chỗ mình… cố gắng nhướng mắt lên nhìn là ai đã gọi cho cô… hóa ra là tiểu yêu quái nhà cô…
Giọng Tiểu Thy nặng nề: “Về nước rồi à, có chuyện gì không Nhâm tiểu thư, tỳ nữ xin nghe..”
Nhâm Hy giọng nói ngọt ngào “Cưng à, cưng hổng nhớ bổn tiểu thư sao? Còn bổn tiểu thư nhớ cưng lắm nên mới gọi, không được à, đang ở đâu bổn tiểu thư qua đón, hôm nay mở party chúc mừng ngày tiểu thư trở lại tung hoành, vậy nên Chung cô nương đừng hòng từ chối …”
Tiểu Thy bất lực nhìn lên đồng hồ. “Bây giờ là 5 giờ chiều, chúng ta đợi trễ hơn xíu rồi đi được không? Tớ muốn ngủ thêm chút nữa”.
Nhâm Hy nghe thấy vậy thì liền quay đầu xe về hướng nhà Tiểu Thy: “Đừng có mơ, 15p nữa bà có mặt ở đó mà cưng chưa xong thì bà sẽ bắt loa từ dưới gọi tên cưng đó…”
Tiểu Thy không biết nên khóc hay nên cười, cả thân đã mệt tới mức nhìn số 1 thành số 2 rồi mà còn ép cô ra đường. “Được, qua đi tổ tông của tôi…”
Vác tấm thân nặng nề vào nhà tắm, Tiểu Thy rửa sạch sẽ, cô tùy tiện chọn một chiếc váy dài, tay dài màu đen, tóc chải gọn gàng, nhìn vào gương một chút quyết định để mặt mộc đi luôn, thực sự là cơn buồn ngủ vẫn chưa tan biến, mà cơn làm biếng đã ùa về dào dạt.
20 phút sau…
“Alo, tới rồi nè cục cưng, xuống đi nào, lẹ nhé..” Giọng cao vút tràn ngập sự phấn khởi của Nhâm Hy
“Vâng, tỳ nữ xuống ngay..” đáp lại giọng của Nhâm Hy là giọng nói khàn khàn tràn ngập sự uể oải trong đó.
Sau một hồi lê lết trong sự mệt mỏi và buồn ngủ, cuối cùng cô cũng đã thấy chiếc xe Mercedes màu trắng quen thuộc, Tiểu Thy chầm chậm đi tới…
Vừa thấy Tiểu Thy, Nhâm Hy không che giấu được sự vui mừng hớn hở, chạy ra khỏi xe, qua bên phía bên kia, mở sẵn cửa xe đợi Tiểu Thy tới, nhưng khi Tiểu Thy vừa tới, Nhâm Hy nhìn từ đầu tới chân của cô, mà mồm chữ O mắt chữ A “ Baby, cưng mặc gì vậy, mùa hè đang nóng như vậy mà mặc đồ mùa đông ư? Đã vậy lại còn màu đen ảm đạm, mặt thì tái nhơt, cưng à, đi party chứ có phải đi bái viếng đâu…..”
Tiểu Thy thấy được sự bất mãn trong đôi mắt cô bạn thân đành viện cớ: “Vì mình hông có đồ mới, lâu lắm rồi không có mua gì hết nên đã lấy chiếc váy đẹp nhất rồi đó, còn về mặt thì quên đánh son, cũng quên cầm theo mất rồi…” Cô ôm tay Nhâm Hy nũng nịu…
Nhâm Hy nhìn dáng vẻ lười nhác của cô: “Được rồi, cũng may tớ đoán chắc cậu sẽ như vậy nên đã đặt hẹn làm đẹp từ đầu tới chân cho chúng ta rồi, ngoài chúc mừng tớ về nước, còn mừng cậu đã ân đoạn nghĩa tuyệt với tra nam.. thôi lên xe đi lẹ, không kịp mất.”
Hai cô gái hớn hở cùng lên xe, xuất phát tới nơi sẽ thay đổi diện mạo nhợt nhạt của Chung Tiểu Thy….
Xe của Nhâm Hy dừng trước một beauty salon cao cấp, vừa bước vào, nhân viên đã nhận ra cô ấy ngay…” Nhâm tiểu thư, mời bên này ..”
Sau 3 tiếng vật vã với 1000 bước làm đẹp thì cuối cùng cả hai đã xong, đẹp lộng lẫy bước ra ngoài. Nhâm Hy chở cô tới một club mới mở gần đây.. Nhưng khi vừa bước xuống xe Chung Tiểu Thy đã muốn quay ngược vô trong, vì tất cả ánh mặt của mọi người xuất hiện ở đó đều hướng về hai người họ, thật ngại muốn độn thổ.
Tiếng ồn ào từ xa vọng lại, không khí ở đây thực sự quá là đinh tai nhức óc với Chung Tiểu Thy, cô cũng khó thích ứng được, nếu như không vì Nhâm Hy vừa về nước, thì cô đã từ chối rồi. Nhâm Hy và Chung Tiểu Thy bước đi lên lầu, đi qua vài lớp người đang nhảy nhót cuối cùng Tiểu Thy đã có thể đặt mông ngồi xuống.Nhâm Hy đặt bàn ở lầu trên quán club tách biệt với thế giới nhốn nháo dưới kia, chủ yếu là để uống rượu, tận hưởng không khí náo nhiệt này.
Hôm nay tới đây có thêm 6 người nữa, bạn trai của Nhâm Hy - Cao Trạch Lỗi, Tiểu Ái người gọi cho cô sáng nay, là bạn đại học, kế tiếp là bạn trai của Tiểu Ái, thêm 2 cặp nữa là anh của Nhâm Hy… nhìn khung cảnh thế này cô biết nói gì bây giờ “Chung Tiểu Thy ơi, mày tự lấy đá đập chân mày rồi, người ta đi có cặp có đôi, còn mày đi làm bóng đèn soi rọi tình yêu….”
Ngồi được một lúc, mọi người vẫn đang mạo hiểm, cuối cùng thì cũng có thêm 2 soái ca đẹp trai, Lâm Thiếu và Đường Nhân, họ đều là bạn của anh Nhâm Hy… mọi người chào nhau rồi tiếp tục trò chơi…Hai người họ vừa vào là cô lập tức tức bị dính chưởng, ôi thôi gặp khắc tinh rồi, hai người vừa vô thì cô đã ăn chưởng, chai thủy tinh trên bàn chỉ ngay cô, không chạy đâu được. Và đương nhiên người vừa chơi sẽ đặt yêu cầu cho người sau…
Nhâm Cao nhìn cô cười nham hiểm: “Tiểu Thy, em thấy cái bàn có người đàn ông đang ngồi đó một mình không, lại đó hôn vào môi anh ta 5 phút, hết giờ thì em quay lại đây….”
Tiểu Thy nhìn Nhâm Cao bằng con mắt địa ngục: “Nhâm Cao, anh có thù với em à, lại cho em đi câu dẫn người lạ, không em từ chối nha…”
Nhâm Cao cười nghiêng ngả: “Nếu em làm được anh cho em 10 triệu một phút, lập tức vô tài khoản không chần chừ…”
Tiểu Thy đang muốn từ chối thì cả bàn la hét cổ vũ, cuối cùng cô bị ép phải qua bàn đối diện… Vừa bước tới, cô đã thấy bóng dáng người quen thuộc…. mơ mơ màng màng cuối cùng cũng nhìn ra: “Lục Mạn Bắc, sao anh ở đây?”
Lục Mạn Bắc nhìn cô gái trước mặt mình, đôi mắt dần hiếp lại đầy khó chịu, sáng nay cô ấy còn mặc đồ ngoan hiền, sao bây giờ lại mặc như thế này, đầm hai dây màu trắng có hạt chiếu chiếu, ôm sát cơ thể , tôn lên làn da trắng ngần mịn màng, đồng thời cũng tôn lên body đồng hồ cát của cô, cả người cô toát ra mùi hương của hoa cùng mùi rượu khiến đối phương vừa nhìn đã say tình với cô ngay…
Sáng nay nét mặt mộc ngây thơ của cô, đã được thay bằng lớp trang điểm sắc sảo, làm cô không chỉ có hương mà còn có sắc… nhưng nhìn cô hở trước trống sau thế này làm anh cực kì khó chịu, ai cho cô lá gan này vậy…
Chung Tiểu Thy thấy anh không nói gì, liền bước lại nói nhỏ vào tai anh: “Lục Mạn Bắc, may quá là anh à, hiện tại tôi đang chơi true or dare với các bạn bên kia…” Cô nói rồi chỉ tay về phía bọn Nhâm Hy…
“Thật xui xẻo là họ bắt tôi qua đây hun anh tận 5 phút lận, không biết anh có sẵn lòng không?” Tiểu Thy nhìn anh chớp chớp mắt….
“Tại sao tôi phải giúp em?” Lục Mạn Bắc với ngữ khí lạnh như băng, nhưng so với vẻ điển trai hồi sáng thì bây giờ sao trong mắt cô, anh lại hấp dẫn hơn nữa vậy…
Cô chủ động tiến lại gần hơn, hai tay để lên cổ anh, mặt cô để sát vào mặt anh, hơi thở có men của cô phà trực tiếp vào người anh. Không nhanh không chậm, hơi thở đều đều ấy làm anh có chút căng thẳng, nhiệt độ trong cơ thể cũng tăng lên...
“Mặc kệ anh chịu hay không, tôi không thể về tay trắng được, nếu không tôi sẽ lại bị bắt đi hôn người lạ mất, tôi không muốn, không kháng cự…..” Tiểu Thy vừa nũng nịu nhìn anh, tay vẫn cứ để lên cổ anh, cả người áp sát vào người anh, thực ra lúc đó cô không đứng vững nữa nên đành làm vậy để cảm thấy đỡ hơn, có nơi nương tựa vẫn thoải mái nhất…
“Sao hai người bọn họ chưa hun nữa, họ nói gì lâu dữ vậy, hình như quen biết nhau thì phải….” Nhâm Kinh Tá lên tiếng, mọi người bàn Nhâm Hy cũng nôn nóng xem cảnh hot…
Lục Mạn Bắc nhìn cô gái trước mặt với đôi mắt đầy sự chiếm hữu cô, hơi thở của anh cũng không còn đều đều như trước, giọng điệu lúc này của anh vừa bá đạo vừa dịu dàng: “Em chắc chứ, nếu tôi hôn em thì em phải ngủ với tôi, nếu em dám thì cứ thử xem…”
Chung Tiểu Thy không biết rằng lời anh nói lúc này là thật, tưởng anh đùa với cô, ánh mắt cô quyến rũ nhìn người đàn ông có vẻ đẹp điềm tĩnh, pha chút mê hoặc này, rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lấy tay sờ vào đôi môi dày gợi cảm của anh, cười với anh thật ngọt ngào rồi nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi anh….
ĐỪNG LÀ ĐÃ TỪNG CỦA NHAU
Màn khóa môi của cô được bàn của bọn Nhâm Hy la hét om sòm, bởi trong mắt họ cô là một thục nữ giữ mình thanh cao tinh khiết, sẽ không bao giờ tùy tiện ôm hôn ai nếu chưa bước vào mối quan hệ với người mới. Thật đáng kinh hỷ, cuối cùng con cừu non cũng tốt nghiệp rồi, chia tay xong, con gái thường hấp dẫn hơn là thật mà…
Đôi môi mọng nước của cô chạm vào anh một cách nhẹ nhàng và tự nhiên. Nhưng chỉ một giây sau, đã có cái gì không đúng ở đây, người đàn ông trước cô, hai tay anh ôm chặt cô vào lòng, nụ hôn của anh ngày càng nóng bỏng hơn, lưỡi của anh nhẹ nhàng vờn trên môi cô, từ từ mở rộng khoang miệng của cô, sau đó mạnh mẽ xâm chiếm vào trong, vừa cuồng nhiệt vừa quấn quít say đắm. Khung cảnh hai người hôn nhau nóng bỏng tới mức làm người xem cũng ngượng ngùng… cả hai cùng nhắm mắt, anh nghiêng đầu bên này, cô nghiêng đầu bên kia.. nụ hôn ấy càng ngày càng sâu, cô cũng không kiểm soát được mà ấn người vào anh chặt hơn, tay anh đưa lên đỡ đầu cô, đầu lưỡi ấn vào nhau, tạo sự tương tác mạnh mẽ, làm cơ thể cô dần mềm nhũn, cho tới khi anh buông ra, môi cô đã bị anh làm cho khô hạn…
Lục Mạn Bắc đưa ánh mắt trìu mến nhìn Chung Tiểu Thy, không phải anh muốn dừng mà là nếu hôn nữa anh không kìm được con dã thú bên trong sẽ xâm chiếm cô ngay ở đây mất, nhưng với anh chỗ này không là nơi lý tưởng để họ cùng ân ái…
Ánh mắt có chút hụt hẫng của Chung Tiểu Thy nhìn anh, cô định hỏi anh sao ngừng rồi… anh làm cô mê mẩn đến loạn nhịp như vậy mà không được lâu thêm chút sao… Tiểu Thy không biết nói gì, định quay người đi… thì bị anh giữ chặt lại, anh thì thầm bên tai cô “Tiểu Thy, em đã hứa là ngủ cùng tôi rồi mà, định bỏ trốn sao….”
Ánh mắt của cô mở to tròn nhìn anh, môi cô mím lại: “Hồi nào cơ, anh thả tôi ra đi ….”
“Ăn kẹo xong định quỵt sao, em có hai sự lựa chọn hoặc đi cùng tôi, hoặc bị tôi lôi đi…” Lục Mạn Bắc buông cô ra rồi khoác lên vai cô chiếc áo vest của anh…. Sau đó lại ôm cô vào lòng như sợ cô chạy đi nên vòng tay anh luôn giữ thế siết chặt mạnh mẽ khó lòng vùng vẫy.
“Sao anh bá đạo thế, tôi... tôi sao có thể.. không được, tôi không tùy tiện như anh nghĩ đâu, tôi không muốn ngủ cùng người lạ, tôi chỉ quan hệ với chồng mình mà thôi….anh thả tôi ra” Tiểu Thy cô gắng lay người trong sự kiềm hãm hai tay của Lục Mạn Bắc.
“Vậy chúng ta kết hôn đi, hợp tình hợp lý, tôi đang cần vợ để ôm ngủ, em đang cần chồng để ân ái, có qua có lại…” Vẻ mặt ngang ngược của Lục Mạn Bắc làm cô không nói được lời nào… thấy cô mãi chần chừ như vậy, anh không đủ kiên nhẫn nữa, trực tiếp bế cô lên, rời khỏi chỗ này…
Đám Nhâm Hy thấy không ổn đành chạy theo thì bị người của Lục Mạn Bắc chặn lại…Bọn họ cố gắng hết sức để thoát khỏi chạy về phía cô, Lục Mạn Bắc không muốn rước thêm phiền phức đành dừng chân lại, nhìn cô gái trên tay hỏi cô : “ Tôi là ai?”
Chung Tiểu Thy từ tốn đáp: “Lục Mạn Bắc..”
Lục Mạn Bắc: “Em có quen tôi không?” giọng anh trầm ổn vừa đủ bọn Nhâm Hy nghe.
“Có, sáng nay còn gặp đó, sao lại hỏi vậy, anh quên tôi rồi à….” Giọng say mèm của Tiểu Thy quăng cho anh câu nói đầy oán trách… cô nép vào người anh tay vẫn giữ chặt cổ anh không rời…
Lúc này tụi Nhâm Hy nghe xong đều rất ngạc nhiên, Nhâm Hy nhìn Lục Mạn Bắc đầy cao ngạo: “Anh định đưa bảo bối của tôi đi đâu?”
“Về nhà” Lục Mạn Bắc trả lời lạnh lùng, quăng hai chữ rồi quay người ôm theo con thỏ say mèm lên xe….Chiếc xe Limousine dần xa dần trước mặt Nhâm Hy
Không ai biết được Nhâm Hy đã hối hận cỡ nào, cô cũng không muốn chơi nữa, vì lo lắng cho Tiểu Thy…. đành quay lại chỗ dọn đồ rồi về….
Ngồi trên xe, Chung Tiểu Thy cực kỳ ngoan ngoãn, cơ thể cô vì rượu mà nóng, còn cơ thể anh vốn đã toát lên khí chất lạnh lùng nhưng hôm nay cũng bị cô lây nhiệt độ làm cho anh cũng bắt đầu cảm thấy nóng dần…
Nhìn dáng vẻ của cô bây giờ, Lục Mạn Bắc chỉ muốn giấu cô ở một nơi không ai tìm được, sau đó đem cô ra hành hạ tới khi cô không còn sức tới những chỗ này mà thôi. Ai cho cô cái gan lớn như vậy, ăn mặc gợi cảm đi tới những chỗ phức tạp thế này… càng nhìn càng không kìm lòng được mà đặt lên môi cô nụ hôn nóng bỏng làm cô gái trước mặt không thở được khẽ vỗ vào người anh, rồi khẽ ưm một tiếng… cô cố gắng đẩy anh nhưng không được, toàn thân cô đều bị anh hôn kiệt sức, hơi thở của anh dần nặng nề hơn phủ khắp người cô…
Nhiệt độ ngày càng nóng hơn, anh trượt nụ hôn của mình xuống cổ cô, lưỡi anh chạm dọc theo đường gân xanh thoắt ẩn thoắt hiện, anh hôn ở đó thật sâu, cô vịn vào anh rồi lại ưm lên một tiếng.. khi môi anh rời khỏi chỗ đó thì đã để lại dấu màu đỏ thắm….
Anh ôm cô vào lòng, vuốt ve mái tóc dài đen bóng của cô, mới gặp cô ngày đầu tiên mà thấy sự thay đổi không ngừng của cô thế này làm anh cảm thấy cô gái trước mắt thật thú vị, đặc biệt là khi gần gũi với cô, anh dường như mất kiểm soát, vị ngọt trên môi cô khiến anh có chút phấn khích, quyến luyến không nỡ rời… Lục Mạn Bắc biết anh đã thực sự bị cô câu dẫn từ trái tim tới thân thể…
ĐỪNG LÀ ĐÃ TỪNG CỦA NHAU
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu vào chiếc giường phủ toàn màu đen, có một cô gái nhỏ đang nằm ngủ yên bình ở đó…. cô lăn qua lăn lại, đạp chăn khỏi người, rồi quay sang ôm gối ôm của mình, chỉ là hôm nay gối ôm của cô hơi lạ, có vẻ săn chắc, sờ hơi bị thích tay, lại có mùi thơm thoang thoảng, cô đưa mũi mình sát lại gần hơn để ngửi, rồi vùi cả đầu mình vào chiếc gối ôm diệu kỳ này, nở một nụ cười mãn nguyện….
“Thật tốt, mơ đẹp thật, gối ôm cao cấp quá…… ưm ưm…” Giọng ngáy ngủ của cô cùng hành động sờ mó của mình, cô đã trực tiếp kêu dậy người đàn ông nằm bên cạnh mình mà không hề hay biết.
Lục Mạn Bắc mở mắt nhìn cái tay nhỏ bé của Chung Tiểu Thy đang sờ trên ngực mình, anh vội nắm tay cô, rồi quay người phủ lên người cô, cưỡng chế đặt hai cánh tay cô qua khỏi đầu cô, sau đó phủ lên môi cô một nụ hôn nồng cháy, làm cô giật mình tỉnh dậy. Đôi mắt cô mở thật to, nhìn người trước mặt, Lục Mạn Bắc mở mắt ra nhìn cô, sau đó nở nụ cười kỳ lạ…
Lục Mạn Bắc dịu dàng hỏi cô gái đang bị mình vừa khóa tay vừa khóa môi ban nãy: “Dậy rồi à?”
Chung Tiểu Thy vẫn chưa hết kinh ngạc, cô nhìn vào mặt anh, rồi ném ánh mắt xuống cơ thể anh, lộ ra trước mặt cô là những đường nét hoàn hảo đang thi nhau lấp ló… sau đó cô kinh hoàng nhìn xuống người mình thì cảm nhận được là đồ của cô đã bị cởi bỏ…
“A………..a. chuyện………..chuyện gì vậy, em đang ở đâu? Lục Mạn Bắc …. anh giở trò gì vậy…. buông em ra…. anh định làm gì em….” Tiểu Thy hốt hoảng la lên…..
Lục Mạn Bắc cười khổ: “Chung Tiểu Thư, em định cướp sắc người ta rồi bỏ chạy à?”
Chung Tiểu Thy: “ ai … ai cướp sắc ….anh nói gì vậy …nói ...nói rõ chút đi” giọng cô hoảng sợ tới mức cà lăm…
Lục Mạn Bắc nhìn dáng vẻ sợ sệt của cô, khẽ hôn lên trán cô một cái, rồi thả hai cánh tay của cô đang bị anh giữ chặt ra, sau đó anh trực tiếp luồng tay vào eo cô, kéo người cô áp sát vào người anh, vừa vuốt tóc cô vừa nói dịu dàng: “Hôm qua, em là người tới xin anh hãy hôn em, điều kiện để anh đồng ý là em sẽ ngủ với anh, và em đã trực tiếp hôn anh tới quyến luyến không rời, sau đó anh chỉ đành thực hiện lời hứa của chúng ta, dẫn em về nhà, cùng em tận hưởng một đêm nồng cháy, và kết quả là sáng em đã có được anh, sau đó thì vội phủi bỏ quan hệ… cô gái nhỏ à, em lấy mất đời trai tân của anh rồi, lại đối xử với anh vậy sao?”
Anh nói một tràng làm cô đi từ ngỡ ngàng này tới ngỡ ngàng khác, nhưng hình như đúng là có chuyện cô hôn anh thì sẽ phải ngủ với anh thật. Lúc này trong đầu của Chung Tiểu Thy là một mớ hỗn độn, cô không thể nhớ giữa hai người đã có hay là chưa có xảy ra gì chưa.
Tiểu Thy nhìn anh từ con mắt ngạc nhiên, qua ánh mắt toàn câu hỏi, rồi lại ngẫm nghĩ gì đó định nói nhưng lại im, xong lại nhìn anh ánh mắt đầy ngờ vực, rồi lại rủ mắt xuống cơ thể hai người…
Lục Mạn Bắc thấy tâm tư phức tạp của cô như thế, lại nhẹ nhàng chạm vào môi cô: “Tiểu Thy, em đang nghĩ gì vậy… thực sự em muốn vứt bỏ anh sao..?” Anh nũng nịu nói với cô
Chung Tiểu Thy cuối cùng cũng lên tiếng: “Em… em không có, nhưng mà sao… anh lại có thể nói chuyện như vậy, anh đang làm em có chút sợ hãi, không phải anh là tảng băng sao, hôm nay lại nói nhiều như vậy, lại còn … uy hiếp em…. em……?”
Cô đang định nói tiếp thì môi của anh đã chặn lại bằng nụ hôn nóng bỏng như ngày hôm qua… hôn đến đầu óc cô quay cuồng, tay anh bắt đầu di chuyển chạm vào cổ cô, rồi chầm chậm chạm vào vòng một căng tròn mê hoặc của cô, bàn tay ấy không ngừng di chuyển, hơi thở của anh cũng trở nên nặng nề hơn……
Chung Tiểu Thy lúc này căng thẳng tới mức cả người cứng lên, hai tay bám chặt vào ga giường, vô thức phối hợp cùng anh, mãi cho tới khi người đàn ông đó trượt môi xuống cổ cô thì cô mới có cơ hội phát ra tiếng… cô ưm ưm không nói được lời nào….
m thanh cô phát ra làm cho hơi thở mang theo nụ hôn hỗn loạn của anh phủ từ từ xuống cơ thể cô, anh thuận thế nhẹ nhàng dịch chuyển tay đang ôm eo cô, xuống đôi chân thon tha của cô, rồi chen vào giữa hai chân, cơ thể anh tỏa ra một hơi nóng kéo theo nhiệt độ cơ thể cô cũng tăng lên…..
Đầu anh từ từ dịch chuyển dần xuống dưới, tới bụng của cô thì anh lại đi ngược lên, hôn vào môi cô, nụ hôn mang đầy dục vọng cùng động tác âu yếm của anh, đang lần mò khám phá cơ thể cô một cách nhẹ nhàng, mỗi một động tác của anh đều đang đánh thức giác quan, khơi dậy khát vọng trong cơ thể cô, dẫn Tiểu Thy đến cảm giác lâng lâng, không còn nghĩ ngợi được gì nữa…
Cả hai quyến luyến cơ thể nhau, đầu lưỡi anh mỗi ngày một chơi đùa mãnh liệt hơn với môi cô… Tiểu Thy bất giác nắm chặt tóc của anh, đẩy cơ thể gần hơn .. cả hai cùng ma sát người vào nhau…
Một lần nữa Lục Mạn Bắc lại không thể khống chế bản thân mình, anh nhìn dáng vẻ của Tiểu Thy lúc này, tim đập mạnh hơn, sau đó …. điều gì giải phóng được thì nên giải phóng….
Lục Mạn Bắc nhìn cô gái đang bị anh thuần phục trước mặt mà không ngừng cảm thấy hạnh phúc lẫn sung sướng… cho tới khi anh không còn nhịp lúc chậm lúc nhanh trên cơ thể cô nữa, thì cũng là lúc cả hai mệt nhoài…
Lục Mạn Bắc nằm gục trên người cô, cả người anh toàn mồ hôi, anh ôm chặt cô vào lòng, nói nhỏ vào tai cô: “Tiểu Thy, chúng ta kết hôn đi..”
Chung Tiểu Thy vẫn còn đang không hiểu từ lúc cô thức dậy cho tới giờ, mọi chuyện là thế nào, nhưng mà… cảm giác của cô bây giờ là đau và toàn thân mất sức… không biết anh và cô đã trải qua bao lâu, chỉ thấy ánh nắng rọi vào phòng trở nên gay gắt hơn…
Anh trở người tay luồng sau gáy cô rồi ôm chặt cô vào lòng, đặt lên trán cô nụ hôn ấm áp…
“Tiểu Thy…. “ Tiếng gọi của anh hòa vào hơi thở hổn hển nãy giờ của anh…
“Tại sao, vì chúng ta đã ngủ với nhau sao? Cho nên chỉ cần anh ngủ với ai thì sẽ kết hôn với người đó…? vậy anh đã làm chuyện này bao nhiêu lần rồi..” trong câu hỏi chất vấn của cô, có chút giận dữ…
Lục Mạn Bắc dường như hiểu sao cô hỏi như vậy, anh nhẹ nhàng đem cô ôm vào lòng :” Đó giờ chỉ một mình em, nếu tôi nói vậy em có tin không?”
Cô không suy nghĩ mà dứt khoát trả lời anh :” không, anh điêu luyện như vậy ai mà tin..?”
Lục Mạn Bắc không nhịn được mà cười lên :” Vậy em có hài lòng không Chung Tiểu thư..?”
Chung Tiểu Thy ngước mắt lên nhìn anh, ánh mắt bối rối của cô bị anh bắt gặp, anh lấy tay vội xoa đầu cô, bây giờ trông cô thật đáng yêu..
“ Tùy em, câu em hỏi tôi đã trả lời rồi, vậy tôi hỏi em lại lần nữa, em có muốn kết hôn với tôi không ?”... Lục Mạn Bắc giọng ôn hòa hỏi cô, ánh mắt nhìn xuống phía cô..
Chung Tiểu Thy vội thoát khỏi người anh, giữ mền và ngồi dậy, mắt nhìn về phía trước dứt khoát trả lời: “Em không muốn…”
Cô đảo mắt khắp căn phòng, ánh mắt đó dừng ngay trước cửa nhà vệ sinh, cô không nói không rằng lôi cả cái mền đi về hướng nhà vệ sinh, đi chưa được bao lâu đã bị anh giữ lại, ẵm ngược lên giường, một lần nữa anh lại đè lên người cô…
ĐỪNG LÀ ĐÃ TỪNG CỦA NHAU
Vẻ mặt có chút giận dữ của anh, làm cô cảm nhận được khí lạnh đang ập tới chỗ mình: “Tại sao?”
“Khi nào anh yêu tôi, và tôi cũng yêu anh thì chúng ta hãy cẩn thận suy nghĩ về việc này, còn về việc hôm nay, tôi đã trưởng thành, anh cũng trưởng thành rồi, nên……….” Cô còn chưa nói xong, thì nhìn sâu trong mắt Lục Mạn Bắc là cả một biển lửa giận đang nhìn cô.
“Em muốn ngủ với tôi, nhưng không muốn kết hôn với tôi sao? Chung Tiểu Thy …” Giọng anh lớn tới mức cô cảm nhận được sự tức giận của anh, nhưng bên cạnh đó cô cũng thấy ánh mắt anh có chút đỏ…
Lúc này cô không biết làm sao, mọi chuyện quá bất ngờ….. cách tốt nhất để trấn an anh và giảm bớt nỗi sợ của cô là ôm anh, đúng thế… cô vòng tay qua cổ anh, rồi ôm chặt lấy anh, nói vào tai: “Chúng ta thử bên nhau trước được không ...Lục Mạn Bắc…?”
Giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp của Chung Tiểu Thy đã nhẹ nhàng giúp anh xoa dịu nỗi bực tức đang hừng hừng phát ra, anh giơ tay ôm cô vào lòng không nói một lời nào cả…..
Lục Mạn Bắc thả người cô ra, rồi dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, lúc này cô chợt hiểu một chuyện, hình như… anh đã thực sự thích cô rồi…
“Được, bao lâu..” Giọng nói kìm nén của Lục Mạn Bắc
“Ba tháng, bảo hành suốt đời được không?” Cô nhìn anh mỉm cười, nụ cười ngọt ngào này của cô, làm tim anh khẽ rung động.
Lục Mạn Bắc thở dài một tiếng rồi gật đầu đồng ý, sau đó ôm chặt cô vào lòng, ….được một lúc khi tâm trạng anh ôn hòa hơn, anh ngồi dậy, lấy chiếc mền đang chia cắt hai người ra, rồi bế cô vào toilet…
Sau đó anh đặt cô nhẹ nhàng lên bồn rửa mặt, rồi quay lưng đi pha nước, toàn bộ những gì anh làm, đáp lại là đôi mắt đang nhắm, và đôi tay đang vịn chặt bồn rửa mặt của cô… Lúc anh pha nước xong xuôi quay lại nhìn thấy cô gái nhỏ cơ thể căng thẳng, hai mắt nhắm nghiền lại phủ lên môi cô một nụ hôn nhẹ.. bồng cô xuống bồn tắm….
Anh sợ cô ngại nên quăng cho cô một câu: “Tắm xong gọi anh…” rồi tiến thẳng ra ngoài….
Lục Mạn Bắc thất thần ngồi trên giường, cả người anh vẫn trần như nhộng, anh mãi suy nghĩ làm sao để cô yêu anh đây, vì đây là lần đầu tiên anh si mê một cô gái tới mức chỉ cần cô từ chối là anh sẽ không kiềm được mà điên tiết lên, anh không thể thở được khi nghĩ cô sẽ không thuộc về mình, không phải người của mình…..
“Á…..” tiếng la chói tai của cô từ trong nhà tắm vọng ra, kéo Lục Mạn Bắc về hiện thực, anh hoảng hốt chạy vào toilet, thì thấy cô đang té trên sàn, anh vội lấy khăn phủ lên người cô, rồi ẵm cô ra…. sau đó tiện tay đưa cho cô chiếc áo ngủ của anh, hôm qua anh đã chuẩn bị sẵn cho cô….
Lục Mạn Bắc lau người cho cô, rồi hầu hạ cô mặc áo lau tóc, sấy tóc ….. sau đó là anh nhấc chân cô lên, dưới làn da trắng ấy là một vết đỏ bự chảng, anh vừa chạm vào cô đã giật mình la lên….
Lục Mạn Bắc gọi điện cho ai đó yêu cầu họ mang trang phục nữ tới, rồi hẹn bác sĩ 30 phút nữa có mặt nhà anh… rất nhanh đồ cô cũng đã được anh giúp thay, đó là một chiếc váy dài màu trắng, họa tiết hoa cúc nhỏ xinh xắn, cô mặc chiếc đầm anh chọn vừa toát lên vẻ ngây thơ vốn có, vừa trong sáng tới mức động lòng người …
Nhìn dáng vẻ anh lo lắng cho cô mà cô còn tưởng mình đang mơ, họ chỉ mới gặp nhau một ngày thôi sao bây giờ nhìn giống như họ cạnh nhau đã rất lâu rồi…. ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi cô, cho tới khi bác sĩ rời đi, thì anh mới lại gần cô, ôm cô vào lòng rồi lại hôn vào trán cô một cách ấm áp…
“Đau không, hôm nay em có phải đi đâu không?”.... Lục Mạn Bắc dịu dàng nói với cô….
Chung Tiểu Thy còn chưa kịp trả lời thì cảm giác như có ai đang nhìn mình, ngước lên thì đập vào mắt cô là hình bóng của anh hai - Chung Tuấn…
Còn trước mắt Chung Tuấn bây giờ là hình ảnh cô đang để chân lên đùi Lục Mạn Bắc, còn anh ta thì đang cầm tay em gái mình, lại còn vuốt tóc nó như thể hai người đang yêu nhau, hành đồng vô cùng thân mật…
Chung Thiện vừa vào cũng thấy ngay cảnh hãi hùng này… liền không chết đứng như Chung Tuấn mà hét ầm lên :”Hai người đang làm gì vậy?”
ĐỪNG LÀ ĐÃ TỪNG CỦA NHAU
Chung Tiểu Thy bật người ngồi dậy, cả người đổ mồ hôi ướt đẫm, hóa ra…. tất cả chỉ là mơ...Trong cơn mơ màng cô vẫn còn cảm thấy mọi chuyện quá chân thật….Cô lại nằm xuống vùi mặt vào gối, nhưng lại ngửi thấy mùi thơm là lạ, chỉ 1s sau đó cô cảm thấy có gì đó không đúng…...cô lại bật dậy một lần nữa…
Trước mặt cô là một căn phòng hoàn toàn xa lạ: “ôi trời ơi, mình đang ở đâu vậy?”.... nhìn tới nhìn lui không có ai, cũng không có hình gì trong phòng để cô biết chủ nhân căn phòng là ai cả…
Chung Tiểu Thy cố gắng ngồi nhớ lại chuyện hôm qua… hình như là ….. cô đã hôn một ai đó nhưng chẳng nhớ nỗi là ai. Đầu của Chung Tiểu Thy lúc này chỉ toàn những tiếng ong ong, cảm giác có cả tấn gạo đè lên đầu cô, người cô, khắp nơi đều đau nhức….
….Đau nhức ư?.... khoan có gì đó sai sai… Chung Tiểu Thy đang vịn trán của mình thì hoảng loạn nhìn vào cơ thể mình liền… trái tim của cô xém thót ra ngoài, thật may đồ vẫn còn nguyên…. Vậy tóm lại hôm qua ai đưa cô về….?
Tóm lại dù có là ai thì cô cũng tự nhủ rằng mình nên sạch sẽ trước khi tìm hiểu vấn đề này, vì bây giờ người cô vẫn còn mùi rượu nồng nặc, ngửi vào là xỉu ngay tại chỗ, hôi chết được….
Cô mạnh dạn bước xuống giường, vừa đứng dậy cô đã choáng váng xém ngã, cũng may có một cánh tay đỡ cô đứng vững lại…. Cô ngước lên thì thấy…..”Anh Ba…? Sao….?”
Chung Thiện vẻ mặt đầy cáu kỉnh nhìn Tiểu Thy: “Cuối cùng cũng dậy rồi hả con sâu rượu?”
Chung Tiểu Thy cảm thấy nhẹ người vì gặp được Chung Thiện, nhưng lo lắng vì biết sắp tới tiết mục giáo dục mầm non rồi….” em muốn đi tắm, có đồ cho em mượn không?”
“Ồ còn biết người hôi à, vậy mà hôm qua hăng hái uống dữ vậy.. em tắm đi rồi xuống đất, anh Hai đợi em nãy giờ, không thèm đi làm luôn kìa…” Giọng nói cảnh cáo của Chung Thiện làm cô rụt đầu lại….
Vẻ mặt không còn một giọt máu của Tiểu Thy bây giờ thật tội nghiệp, cô nhìn Chung Thiện gật đầu một cái rồi đi vào nhà tắm….nhưng hình như cô quên. “Ủa vậy có đồ cho em không?”
“Tiểu tô tông vô tắm đi, tí anh nhờ người mang lên cho em…” Chung Thiện bước nhanh ra khỏi phòng…
Sau khi tắm xong, mở cửa ra thì thấy đã thấy bộ đồ đặt trước cửa được để gọn gàng. Chiếc áo thun form rộng cùng một cái quần đùi nữ xinh xắn, quan trọng là đồ lót đầy đủ còn là size của cô nữa chứ… Tiểu Thy biết Chung Thiện luôn là người chu đáo với phụ nữ, chỉ không nghĩ là anh để ý tới mức nhìn thôi cũng biết người ta thế nào .
“Thôi kệ đi, mặc vào rồi còn xuống đánh trận với anh Hai” Chung Tiểu Thy tự nhủ
10 phút sau…
Chung Tiểu Thy rón rén đi từ trên lầu xuống, lần đầu tiên cô tới nhà của hai anh, thực ra sau khi Chung Tuấn về thì hai người họ dọn ra riêng ở, nhà lớn họ Chung chỉ còn người lớn ở mà thôi.
Nhà được trang trí theo kiểu hiện đại Bắc u, màu sắc cũng vô cùng tao nhã, vừa xuống tới phòng khách, Tiểu Thy đã nghe tiếng nói chuyện có vẻ khoái chí của Chung Thiện: “Anh hai, con bé Tiểu Thy này cuối cùng cũng lớn rồi, còn biết học người ta uống rượu”..
Giọng trầm ổn của Chung Tuấn làm cô hơi sợ hãi: “Ừ, nhưng anh không muốn nó như vậy, tối qua nếu như không có lão Lục đưa nó về thì sao?”
Chung Tiểu Thy nghe loáng thoáng người đã đưa cô về: “Lão Lục… không lẽ là Lục Mạn Bắc…?” cô đang đứng thờ thần suy nghĩ
“Tiểu Thy, dậy rồi à, lại đây ăn sáng …” Chung Tuấn quay đầu lại thì thấy cái bóng nhỏ lấp ló của Tiểu Thy, liền gọi cô lại bàn ăn.
Cô chậm rãi bước từng bước một, hai tay nắm chặt vào nhau, cả người đều căng thẳng, cô kéo ghế ra ngồi xuống, trước mặt cô là một đĩa thực ăn đầy dinh dưỡng cùng một ly sữa trắng… Cô nhìn hai anh của mình rồi mỉm cười, nụ cười gượng gạo của cô làm Chung Thiện thêm phần muốn trêu chọc
“Tiểu Thy à, anh thực sự nhìn không ra, em gái của mình lại có thiên phú về uống rượu như vậy chứ, đúng là khiến anh đây mở rộng tầm mắt….” Giọng cười của Chung Thiện làm cô thêm bất lực, “bộ anh vui tới vậy hả ?” Cô thầm nghĩ
Cô trừng mắt nhìn Chung Thiện: “Anh ba, bộ em như vậy anh vui lắm sao, chỉ là hôm qua bạn em về, em không hề biết đó là rượu cho tới khi em biết thì đã muộn rồi…”
Chung Tiểu Thy nhìn qua phía Chung Tuấn vẫn còn đang nấu ăn, ánh mắt cô tố cáo rằng hi vọng anh nghe và bỏ qua cho cô…
Chung Tuấn vẫn tiếp tục nấu, không hề quay đầu về phía cô: “Em còn đau lòng không?”. Câu hỏi của anh nằm ngoài dự liệu của Chung Tiểu Thy, cô đã rất ngạc nhiên, nhưng khi nghe anh hỏi vậy, tâm trạng của cô chợt chùng xuống, ánh mắt của cô từ sợ hãi trở thành một mảng tối u buồn.
“Buồn thì được gì chứ, căn bản em đã không còn muốn quay đầu lại nữa, vậy nên tất cả đã qua thì cứ để nó qua đi, em cũng không có ý định sẽ tiếp tục yêu thêm ai, em muốn sống một cuộc sống tự do, không vì ai mà hi vọng, cũng không vì ai mà đau lòng..” Giọng nói khàn khàn của cô, đã làm cho cả Chung Tuấn và Chung Thiện chạnh lòng.
Nếu như hôm qua họ không tận mắt chứng kiến, trong lúc cô say rượu cô đã gào khóc thế nào, đã bi thương ra sao, thì chắc họ vẫn bị vẻ bình thản như không mà lừa gạt.
Hôm qua, lúc Lục Mạn Bắc chở cô tới nhà họ, vừa đặt cô xuống, cô đã túm cổ anh ta, đánh cắn lên vai anh một cái, rồi ngồi dậy, đu lên người anh, ôm mặt anh, nói ra những câu chất chứa trong lòng rất lâu, nước mắt cô rơi xuống nhiều tới mức trôi tất cả lớp trang điểm cô, ánh mắt đau lòng đó, Chung Thiện và Chung Tuấn vẫn còn nhớ…
Lục Mạn Bắc không hề phản ứng gì khó chịu khi cô nhìn lầm anh ta thành Mao Cao Trạch mà trách mắng, khóc la ỉ ôi, anh vẫn từ từ nhẹ nhàng ẵm cô, an ủi cô, cho tới khi cô mệt mỏi không còn vùng vẫy nữa anh mới rời đi, cả hai anh em nhà họ Chung đều cảm kích vì Lục Mạn Bắc không nổi khùng, bởi họ viết là em họ quá đáng với anh cỡ nào..
ĐỪNG LÀ ĐÃ TỪNG CỦA NHAU
“Anh, điện thoại của em để đâu vậy, em kiếm trong phòng không có..” Tiểu Thy sực nhớ tới đồ đạc của mình, hôm qua say bí tỉ như vậy làm gì nhớ nổi là mình có cầm về hay không?
Chung Thiện nhìn Tiểu Thy, rồi sau đó chỉ tay về phía phòng khách :” ở trên bàn..”
Chung Tiểu Thy lật đật chạy ra lấy chiếc túi đang để trên bàn, mở ra lấy điện thoại …
Khi cô mở điện thoại lên thì mấy chục cuộc gọi của Nhược Hy cùng vô số tin nhắn mà Nhược Hy đã gửi cho cô, có thể đoán được cảnh hôm qua cô rời đi khiến mọi người hoảng loạn thế nào…
Tiểu Thy đọc một lượt các tin nhắn của Nhược Hy rồi bốc máy lên gọi cô, nói rằng mình đang ở nhà người quen, bản thân không sao, bảo Nhược Hy đừng lo lắng, nhưng Nhược Hy vẫn muốn hôm nay gặp cô để yên tâm hơn, không còn cách nào khác, cô đành chấp nhận, hai người họ hẹn nhau ở quán cà phê gần trường cô. Khoảng 1 tiếng nữa sẽ gặp, thế là Tiểu Thy không kịp ăn đồ Chung Tuấn làm mà vội vàng nhờ Chung Thiện chở cô về nhà thay đồ để gặp Nhược Hy.
Nhưng mà làm sao Chung Tuấn lại để cô đi ra ngoài với chiếc bụng đói được, anh ép cô phải ngồi ăn hết những gì anh chuẩn bị rồi anh sẽ tự chở cô về, thế là Tiểu Thy đành ngoan ngoãn nghe theo, lệnh vua ban xuống tỳ nữ làm sao dám trái.
Cuối cùng thì cô cũng về được tới nhà, tắm rửa thay đồ xong, trông cô vẫn giản dị như mọi ngày, thực ra cô thích bản thân mình không trang điểm, kín đáo như hiện tại hơn, có thể do đó nên trong mắt mọi người cô không rạng rỡ sáng chói như Tô Y, cũng không xinh xắn quý phái như Nhược Hy….
---------
Quán cà phê Chuông gió…..
Điểm hẹn mà cô cùng Nhược Hy gặp là nơi đã gắn bó với cô suốt những năm qua, một phần vì nó gần trường, một phần vì nước ở đây hợp khẩu vị nên món nào cô cũng thích hết, uống tới nỗi cô trở thành vị khách thân thiết siêu cấp ở quán, anh chủ lại là một người khá điển trai, Tiểu Thy nói chuyện với anh cũng khá hợp nên hai người xem như cũng thân thiết, do đó mỗi khi cô nghèo đột xuất sẽ qua nương nhờ quán anh làm thêm kiếm tiền tiêu vặt.
Hôm nay cô hẹn Nhược Hy ở đây là vì ngoài chỗ này ra cô cũng không biết đi đâu cả, tính ra cuộc sống của cô nhàm chán hơn cô nghĩ….cả ngày chỉ quanh quẩn bên Mao Cao Trạch, trường cô học, ngành cô chọn tất cả đều vì hắn. Không có bất cứ điều gì trong những năm qua mà cô làm thực sự thuộc về mong muốn của riêng mình. Cô luôn nghĩ chỉ cần mình là một người thấu hiểu hắn, bên cạnh hắn, là một hậu phương vững chắc để hắn yên tâm phát triển sự nghiệp thì tương lai sau này của hai người sẽ vô cùng tốt đẹp.
Chỉ là không ngờ, cái ngày mà hắn nói với cô là đi tiếp khách cũng là ngày mà cô với hắn không thể chung đường được nữa. Thực ra từ khi hai người quen nhau, hắn chưa từng hứa hẹn gì với cô cả, chỉ là cô cam tâm tình nguyện vì hắn mà hi sinh tất cả, cho nên khi hắn lựa chọn bệ phóng tốt hơn, đương nhiên sẽ không do dự mà từ bỏ cô. Đoạn tình cảm này, ngay từ khi bắt đầu đã định sẵn kết cục, chỉ là Tô Y làm cho cô thấy nó rõ hơn mà thôi. Trách ai bây giờ, trách bản thân cô vì yêu mà ngu muội, vì yêu mà đánh mất mình.
Nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của Chung Tiểu Thy bên cửa sổ, Nhược Hy chạnh lòng, dáng vẻ của Tiểu Thy bây giờ toàn thân phủ đầy sự u buồn, Nhược Hy hiểu được vào giây phút cô phát hiện ra Mao Cao Trạch lừa dối cho tới nay, Tiểu Thy luôn bình tĩnh, không oán trách, không gào khóc, đây là lý do khiến Nhược Hy lập tức trở về. Nhược Hy biết đây là dáng vẻ giả kiên cường của Tiểu Thy, từ trước tới giờ, cô bạn này của cô cứ hở gặp đại sự là sẽ trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ, tới mức người ngoài nhìn vào cũng không thể đoán được tâm tình của cô.
“Tiểu Thy…” Nhược Hy gọi cô, rồi từ từ tiến về phía cô…
Nhược Hy ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thy, vòng tay qua ôm cánh tay đang chống cằm của Tiểu Thy, nói giọng nũng nịu: “Tới lâu chưa? xin lỗi nha mình bị tắc đường..”
Tiểu Thy nhìn dáng vẻ trẻ con của Nhược Hy không nhịn được mà cười tít mắt, cô xoa đầu rồi đẩy nhẹ Nhược Hy ra, hành động của Nhược Hy vừa rồi đã làm mọi người trong quán chú ý, cứ như hai người họ yêu nhau vậy đó…
Ngồi chưa bao lâu, Nhược Hy đã kéo cô đến studio để chụp hình cho bộ sưu tập mới. Lần này Nhược Hy về nước để phát triển mảng thời trang mang thương hiệu cá nhân, tất cả các sản phẩm đều do Nhược Hy thiết kế và sản xuất.
Hai người đã tâm tình từ quán cà phê lên tới xe rồi tới studio Nhược Thị, mọi thắc mắc về vấn đề hôm qua của cô và Lục Mạn Bắc đã trả lời vô cùng rõ ràng, chi tiết, và lặp lại nhiều lần, vậy mà Nhược Hy vẫn không tha, cứ không tin lời cô nói, ngoài sự bất lực ra thì cô còn tuyệt vọng. Không hiểu ai cho Nhược Hy can đảm mà suy nghĩ rằng Lục Mạn Bắc thích cô. Hãy nhìn cô xem, không cao ráo, không xinh đẹp thoát tục, lại không có thần thái cao sang quý phái, chỗ nào xứng với anh ta chứ. Anh ta là ai? Lục Mạn Bắc đó, nam thần cao cao tại thượng thành phố H này, để có thể trở thành Lục phu nhân thì bất cứ quý nữ nhà danh môn vọng tộc nào cũng được trừ cô. Đời này cô không muốn vì trai mà khổ nữa.
ĐỪNG LÀ ĐÃ TỪNG CỦA NHAU
Vì người mẫu chính đột xuất có việc nên không thể tới chụp được, Nhược Hy trong phút chốc nảy ra ý định táo bạo là để Tiểu Thy thay thế, dù sao với vóc dáng của Tiểu Thy hoàn toàn phù hợp với ý tưởng của bộ sưu tập này. Cho nên Nhược Hy quyết định chọn Tiểu Thy làm người mẫu, không đợi sự đồng ý của Tiểu Thy, Nhược Hy đã vội đưa cô mẫu, rồi đẩy cô vào phòng thay đồ, làm Tiểu Thy không trở tay kịp chỉ đành chiều lòng cô.
Sau 3 tiếng vất vả chụp hình, cuối cùng thì cũng đã xong. Lúc đầu, Tiểu Thy có chút không quen, vì dù sao đây cũng là lần đầu cô làm việc này, sau đó cô đã bắt kịp tiến độ của ekip, làm cho những bức ảnh không chỉ toát lên được sự quyến rũ của cô gái tuổi đôi mươi, mà còn thể hiện được nét đẹp e ấp, nhẹ nhàng của cô, làm cho mọi người ở đó đều không ngừng tán thưởng.
Nhược Hy không ngờ hiệu ứng hình ảnh mà cô bạn thân của mình thể hiện lại vượt ngoài sức mong đợi như vậy. Nếu trang phục của Nhược Hy thiết kế mang phong cách tao nhã nhẹ nhàng, với thân hình đồng hồ cát của Tiểu Thy càng làm cho trang phục của cô thêm phần bắt mắt, vừa nhìn đã động lòng.
Nhược Hy quyết định tất cả các trang phục sau này đều để Tiểu Thy làm đại diện, hoàn toàn là thần thái mà cô muốn truyền tải. Trong đầu Nhược Hy chợt nghĩ: “Đúng là con gái đẹp nhất khi không thuộc về ai…”, nhìn thấy dáng vẻ kiêu sa này của Tiểu Thy, Nhược Hy rất nóng lòng muốn biết, khi Mao Cao Trạch nhìn thấy những bức ảnh này bộ dạng sẽ thế nào?
Kết thúc buổi chụp hình, Tiểu Thy một mình trở về nhà, vì Nhược Hy vẫn còn rất nhiều việc cần giải quyết để chuẩn bị cho ngày khai trương, nên chỉ đành để cô tự về…
Cả ngày bận rộn, bây giờ cô mới có thời gian ở một mình…cô thong thả tản bộ từng bước, yên tĩnh quan sát cảnh đêm ở thành phố, đúng là đêm xuống đường phố náo nhiệt nhưng trong lòng lại có chút an tĩnh. Không nhớ là bao lâu rồi cô chưa ra đường vào buổi tối, thường thì tối nào cô cũng ở nhà nấu cơm đợi Mao Cao Trạch qua ăn cùng, hoặc làm bài tập, còn không thì cả hai cùng ở nhà xem phim, tất cả mọi hoạt động đều chỉ quanh quẩn ở nhà.
Mao Cao Trạch từng nói nơi bình yên của hắn là bên cạnh cô, ban ngày đã chạy đôn chạy đáo nên tối đến chỉ muốn cả hai ở cạnh nhau. Quen nhau cũng lâu nhưng họ chưa từng đi du lịch, cũng không có nhiều bữa tối lãng mạn ở nhà hàng sang trọng, nhưng cô chưa từng cảm thấy thiệt thòi trong thời gian hẹn hò, thực ra ngoài việc cả hai ít xuất đầu lộ diện thì còn lại hắn đều đối với cô khá tốt, cũng thâm tình…
Hôm nay là ngày cuối thu, nên thời tiết cũng bắt đầu se lạnh, Chung Tiểu Thy chậm rãi đi từng bước, ngổn ngang những suy nghĩ về chuyện của cô và Mao Cao Trạch, hồi ức đẹp cũng có, bi thương cũng có, nhưng tất cả đều đã qua, điều quan trọng nhất bây giờ là cô sẽ phải sống cho chính mình, thực hiện điều mình muốn…
Tiếng kèn xe làm Tiểu Thy giật mình, chiếc xe màu đen đang đậu đối diện cô, Tiểu Thy nhìn phớt qua đang định bước tiếp thì từ trong xe vọng ra tiếng: “Tiểu Thy lên xe”.
Người trong xe không chỉ có một mà tận ba người, không ai khác là hai anh và Lục Mạn Bắc, nhưng sao họ lại đi chung nhỉ? Mà thật không may là còn gặp cô. Nghe Chung Thiện gọi lên xe, cô ngoan ngoãn nghe theo, vừa mở cửa ra thì không khí giữa cô và Lục Mạn Bắc ngập tràn sự ngượng ngùng.
Nhìn thấy gương mặt lạnh lùng nhưng vẫn tuấn tú đó, làm cô nhớ lại những hành động càn quấy của mình, sự xấu hổ của cô lúc này làm cô chỉ muốn tìm chỗ mà núp thôi… Không khí trên xe cũng vì thế mà có chút tĩnh lặng…Cô nhìn Lục Mạn Bắc rồi ngượng ngùng chào anh một cái
Chung Thiện vừa lái xe, vừa liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, thấy được nét mặt căng thẳng của cô, không khỏi bật cười, anh thầm nghĩ: “Sao mình lại có con em nhát như vậy chứ, từ nhỏ tới lớn ngoại trừ việc nó làm mình làm mẩy ra ở riêng, thì còn lại đều ngoan như thỏ, đặt đâu ngồi đó..”
Chung Thiện thấy vậy đành gợi chuyện để phá vỡ bầu không khí nặng nề đang luẩn quẩn trong xe nãy giờ: “Tiểu Thy, sao em lại ở đây, hình như chỗ này cách nhà em khá xa ..”
Tiểu Thy ngước mắt lên nhìn về phía Chung Thiện, cố gắng trấn an bản thân rồi nói: “Studio của Nhược Hy ở gần đây, em qua giúp bạn ấy chụp ảnh, vừa mới xong thôi..”..
“Chụp ảnh? Em biết chụp ảnh à, Tiểu Thy nhìn không ra nha..” Giọng Chung Thiện hớn hở hẳn ra, chẳng bao lâu Tiểu Thy đã nhanh chóng phủ bỏ lời Chung Thiện nói..
“Không, em làm mẫu ảnh cho bộ sưu tập mới ra thôi, vì người mẫu có việc không có ai thế đành bắt buộc em phải giúp thôi, mà nè sắp tới khai trương rồi, tới hôm đó anh dắt vài cô bạn gái của anh tới ủng hộ cho Nhược Hy nha, xem như ủng hộ gián tiếp cho em gái anh..”
“Đồ đẹp không, gu bạn gái của anh cao lắm nha.. không đẹp như bà hoàng thì không chịu đâu.”
Tiểu thy thở dài, nhún vai: “Nhược Hy có gửi cho em vài tấm nè, để em gửi cho anh, nhưng dù đẹp hay không thì cũng ghé ủng hộ đi, không chừng mai mốt em gái anh sẽ trở thành người đại diện độc quyền của thương hiệu này đó…”
Chung Tiểu Thy lấy điện thoại ra, mở đoạn tin nhắn của cô và Nhược Hy sau đó chuyển tiếp mấy tấm ảnh mà Nhược Hy vừa gửi cô cho Chung Thiện, Lục Mạn Bắc không nhịn được liếc qua nhìn vào màn hình của cô, không biết anh cảm thấy cô trong ảnh thế nào, nhưng khóe môi anh đã cong lên.
Bất giác cô cảm thấy như có ai đang nhìn mình, không chần chừ cô ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt đầy ẩn tình của Lục Mạn Bắc, anh nhìn cô với ánh mắt thâm tình, có chút say đắm, còn cô đáp lại anh bằng đôi mắt ngạc nhiên, có chút sợ hãi…
Nhìn dáng vẻ của cô bây giờ, Lục Mạn Bắc thực sự cảm thấy cô rất đáng yêu, khóe môi anh lại vì cô mà cong lên, vào lúc này đây trong đôi mắt ngây thơ của Chung Tiểu Thy là hình bóng của một người đàn ông có nhan sắc đỉnh cao, mang chút u tối, sự điềm tĩnh trong anh làm cho cô thực sự rất khó nắm bắt được cảm xúc của anh lúc nào như thế nào ..
Cô không thể tiếp tục nhìn được nữa, trái tim thiếu nữ của cô đã sắp tan chảy vì anh, đành phải lãng tránh ngay lập tức, hai gò má cô vô tình đã bán đứng cô, nó ửng đỏ như hai quả cà chua, mà trong lúc này tất cả các động thái dù nhỏ nhất của cô, đều được Lục Mạn Bắc thu vào tầm mắt mình, dường như anh có thể biết được cô đang nghĩ gì…
Họ gặp nhau đã hai lần, nhưng chưa lần nào họ thực sự nói chuyện cùng nhau, Lục Mạn Bắc đang suy nghĩ làm sao để có thể bước vào thế giới của cô một cách dễ dàng hơn, khoảnh khắc này anh đã xác định, đời này Lục phu nhân chỉ có thể là cô.
ĐỪNG LÀ ĐÃ TỪNG CỦA NHAU
Chung Tuấn cuối cùng cũng mở miệng: “Tiểu Thy, tí hồi bọn anh đi ăn, em cùng đi đi, ăn xong rồi anh chở em về nhà tụi anh ở, đồ đạc anh sẽ sai người mang qua sau, đây là hình phạt cho chuyện ngày hôm qua, sáng nay vẫn chưa kịp nói với em..”
Chung Tiểu Thy đang định mở lời từ chối thì điện thoại của cô reo lên, nhìn xuống màn hình điện thoại là tên của Mao Cao Trạch, nhìn 3 từ này đang hiển thị mà làm cô thất thần một lúc, thực sự không biết có nên nghe hay không.. Nghe thấy tiếng điện thoại cứ mãi reo mà Tiểu Thy không bắt máy, Chung Tuấn xoay người lại nhìn cô..”Ai gọi vậy, nghe xem ..”
“Là Cao Trạch gọi em..”
“Mở loa lên, anh muốn nghe xem cậu ta định giở trò gì nữa ..” giọng nghiêm nghị của Chung Tuấn làm cô hơi sợ nên đành phải làm theo lời anh…
“Alo, Tiểu Thy cuối cùng em cũng đã nghe máy rồi, anh rất nhớ em, anh đang đứng trước cửa nhà em, mở cửa cho anh đi Tiểu Thy, anh biết sai rồi, anh thực sự biết sai rồi, em tha thứ cho anh lần này được không? Tiểu Thy đừng bỏ rơi anh mà, em cũng biết, ngoài em ra anh không thể yêu được ai nữa, chỉ có em mà thôi, em mở cửa ra cho anh đi được không, em muốn phạt anh thế nào cũng được, miễn là chúng ta đừng chia tay, anh thực sự không thể chịu nổi nữa rồi, Tiểu Thy làm ơn đi … “ Giọng của Mao Cao Trạch đầy bi thương, phân lẫn chút tuyệt vọng, có thể nghe ra hắn đang trong cơn say, đã vậy hình như hắn còn đang khóc…
Cô vẫn im lặng không nói gì, trong lòng vô cùng muốn chạy tới bên hắn, nhưng cô hiểu việc hắn phản bội cô làm cô đau lòng cỡ nào, dù cho có quay lại cô cũng sẽ không thể nào quên được, vậy nên kết thúc mọi việc là cách tốt nhất. Không khí trong xe càng ngày càng im lặng, tới mức nghe tiếng thở của hắn vọng ra từ trong điện thoại.
“Tiểu Thy!! trả lời anh đi, em đang ở đâu, em đang đi với thằng đó đúng không? Tiểu Thy, chỉ cần chúng ta quay lại, anh sẽ xem như chưa có gì xảy ra cả, chuyện hôm qua em hôn người đàn ông đó, anh cũng sẽ nhắm mắt cho qua, tất cả chỉ cần em về lại bên cạnh anh thôi, anh biết em không có vị hôn phu nào cả, tất cả em làm chỉ là chọc tức anh mà thôi, đúng không Tiểu Thy, anh thực sự tức rồi, chúng ta huề được không...Tiểu Thy trả lời anh đi, em có nghe anh nói không...Tiểu…”Mao Cao Trạch còn đang định nói tiếp, thì Lục Mạn Bắc đã lấy điện thoại trên tay cô trực tiếp nghe máy..
“Cậu Mao, tôi nghĩ bây giờ cũng đã muộn rồi, cậu nên trở về nơi thuộc về cậu đi, đừng làm phiền vợ tôi nữa, chúng tôi vừa mới kết hôn cần không gian cho hai người, mong cậu từ nay về sau tránh xa vợ tôi một chút..” Lục Mạn Bắc lạnh lùng tắt máy, đưa điện thoại lại cho Tiểu Thy, những lời anh nói vừa rồi thực sự chấn động, khiến ba người còn lại không khỏi ngỡ ngàng.
Lục Mạn Bắc quay sang nhìn cô, cả người toát lên vẻ tức giận, cô cảm nhận được sát khí phát ra từ anh, theo phản xạ lùi người về phía sau, anh trực tiếp cầm tay cô kéo gần lại phía mình, rồi nghiêng đầu nói nhỏ vào tai cô: “Em đã hứa kết hôn với tôi, em quên rồi sao?”Hành động thân mật của Lục Mạn Bắc đã xem sự tồn tại của hai anh Tiểu Thy như hư vô.
Mặc dù Lục Mạn Bắc cố ý nói nhỏ, nhưng không gian trong xe khá kín nên lời anh ta nói, hai bóng đèn phía trước đều nghe được... Lúc đầu, Lục Mạn Bắc định để chuyện này cho qua, từ từ tìm cơ hội làm cô cảm động rồi mới ép cô thực hiện lời hứa, nhưng tình hình bây giờ nếu anh thực sự không ra tay thì cô sẽ bị gã kia làm xiêu lòng, hoặc nếu như vì cú sốc tình cảm này mà cô từ chối anh thì sao, tóm lại anh phải ép cô trở thành người của anh trước đã.
“Chung Tiểu Thy, mày vừa nghe gì vậy?”... Tiểu Thy đang gào thét trong nội tâm, rốt cuộc hôm qua cô say, cô đã làm gì đã nói gì vậy…
Dáng vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra của Tiểu Thy đã tố cáo rằng cô không hề nhớ gì cả, và có vẻ như cô sắp chối bỏ, Lục Mạn Bắc càng kéo cô sát vào người anh hơn nữa, sau đó là ghé vào tai cô: “Em đừng mơ có thể phủ bỏ…”, rồi nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên tai cô..
Nụ hôn phớt nhẹ vừa rồi của Lục Mạn Bắc đã làm cả người cô căng cứng, hai tay cầm điện thoại để trước ngực của cô càng lúc càng được siết chặt hơn, cô chậm rãi nuốt nước miếng, đến thở cô cũng không dám, Lục Mạn Bắc cảm nhận được sự căng sắp đứt dây đàn của cô thì liền buông tay ra, cô vội vàng quay về phía hai người phía trước.
Sự bối rối trong xe lúc này đã lên tới cao trào, Chung Thiện không nhịn được liền vội tấp xe vô lề… “Chuyện gì vậy lão Lục? Kết hôn là sao?”
Sự tò mò của Chung Tuấn cũng không hề kém cạnh Chung Thiện, nhưng anh lại không mở lời, anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi bởi vì anh biết, việc lão Lục nói trước nay đều không đùa, nếu anh ta thực sự muốn cưới Tiểu Thy thì sẽ không có ai có thể ngăn cản được, cũng không dám ngăn cản.
ĐỪNG LÀ ĐÃ TỪNG CỦA NHAU
Lục Mạn Bắc khoanh tay trước ngực, vẻ mặt vừa rồi còn đang trêu đùa cô, bỗng nhiên lại trở nên nghiêm túc hơn, anh cứ bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra: “Hai người có đồng ý giao em gái cho tôi không?”
Mặc dù đây là câu hỏi trưng cầu ý kiến, nhưng ngữ điệu của Lục Mạn Bắc như ép buộc người nghe phải gật đầu, nhìn thấy anh như vậy bản thân cô cũng rất sợ.
Tại sao người ta được cầu hôn lại lãng mạn đến vậy còn cô lại khiếp sợ đến thế...chỉ một lần say mà hậu quả cô gây ra, đến bản thân cô cũng không xử lý được, quả thực nếu trở thành vợ của Lục Mạn Bắc thì chắc mỗi ngày sắp tới cô sẽ sống rất gò bó, bởi tác phong nghiêm túc của anh cũng đã nói với cô, anh là mẫu người nhiều nguyên tắc, nề nếp, gia trưởng cỡ nào, cô vừa mới được tự do còn chưa cảm nhận được cuộc sống thì đã phải làm vợ Lục Mạn Bắc rồi sao….
Nghĩ tới như vậy cũng đủ làm cô sợ tới nỗi mặt tái dần đi, cô thực sự rất sợ, sợ phía gia tộc anh, sợ những cô gái yêu thầm anh, và điều quan trọng hơn là cô sợ anh… anh trông đằng đằng sát khí, điềm tĩnh khó đoán vậy mà.
Hai tay cô để trước đùi, nội tâm tràn đầy lo lắng đã khiến cô vô thức nắm chặt hai tay, dáng vẻ sợ hãi của cô đã thể rõ ràng tới mức 3 người trông xe đều cảm nhận được.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Lục Mạn Bắc lại lên tiếng, đây là câu hỏi thứ hai anh đặt ra nhưng vẫn không có ai trả lời.
Cuối cùng, Chung Tuấn quay lại phía sau nhìn trực tiếp vào Lục Mạn Bắc, gióng nói lãnh đạm vài phần: “Tại sao ?” …
Ngồi trong xe lúc này tuy có điều hòa, nhưng sao cô cảm thấy lạnh hơn ở ngoài, biết thế cô đã không dại khờ leo lên rồi, để bây giờ ….. cô vẫn luôn giữ trạng thái nơm nớp lo sợ, có điều lời Chung Tuấn vừa hỏi cũng bản thân cô cũng thắc mắc …
“Bởi vì cô ấy đặc biệt.” Khi Lục Mạn Bắc nói câu này, ánh mắt anh hướng về cô vừa dịu dàng vừa ấm áp
Chỉ một câu nói của Lục Mạn Bắc, đã nói rất rõ ràng tình cảm của anh dành cho Chung Tiểu Thy. Từ trước tới nay mỹ nhân dâng tới miệng không thiếu, nhưng Lục Mạn Bắc chưa từng động lòng, không phải vì anh ta không thích con gái, mà là bởi vì anh ta không muốn yêu đương, anh ta luôn cảm thấy chỉ cần đủ gắn kết thì họ có thể trở thành vợ chồng gắn bó một đời. Về quan điểm yêu và kết hôn của Lục Mạn Bắc, thì hai anh em họ Chung đã quá rõ.
“Được, đừng để có ngày chúng tôi mang con bé đi khỏi chú.”
“Tuyệt đối không sẽ không có chuyện đó.”
Lời hứa hẹn của hai người đàn ông lúc này hình như không thích hợp lắm, vì cô là đơn sự, tại sao cô không có quyền lên tiếng từ chối, mà chưa gì hết cả hai đã thay cô quyết định việc chung thân đại sự vậy, mặc dù lòng có bất mãn nhưng cô cũng đủ thông minh để hiểu, nếu anh cô ngăn được đã ngăn rồi, chứ không dễ dàng gì lại chấp nhận.
Cô rơi vào trầm tư, không biết mình nên làm gì lúc này, thực sự phải gả cho anh sao, nghĩ về tương lai phía trước sẽ như thế nào, bản thân cô cũng không rõ, cô chỉ biết là ngay từ đầu chính miệng cô nói anh là vị hôn phu, sau đó đòi kết hôn với anh, toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này đều là cô. Anh chưa từng chủ động ép cô….
Bàn tay cô được bao phủ bởi bàn tay lớn của Luc Mạn Bắc, cô ngước lên nhìn anh, hai người tay trong tay, anh len lỏi vào tay cô rồi đan những ngón tay thon dài của anh vào bàn tay nhỏ nhắn của cô, anh cảm nhận được tay cô đang rất lạnh, những gì vừa xảy ra chắc chắn đã dọa cô, bản thân anh cũng có một nỗi sợ khó nói nên lời, điều anh đang làm có bị cô ghét bỏ hay không?
Hai ánh mắt chạm nhau, Lục Mạn Bắc dịu dàng nói với cô gái nhỏ trước mặt mình: “ Đừng sợ, tôi sẽ không ép em làm bất cứ điều gì mà em không muốn, trừ việc kết hôn, chỉ cần em nói tôi sẽ chấp nhận .”
Nhìn sự ấm áp mà Lục Mạn Bắc dành cho mình đã giúp cô thả lỏng cơ thể nãy giờ, cô vẫn không nói gì, cảm giác cổ họng của cô đã bị đông cứng lại, Lục Mạn Bắc nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Tôi sẽ cho người mang đồ của em qua nhà của chúng ta”
Nghe tới đây cô lập tức rụt tay lại: “Không được khi nào kết hôn đi rồi tôi sẽ… sẽ dọn qua nhà anh” Giọng cô vô cùng khẩn trương, hai má cô ửng đỏ khi nghĩ tới việc mình cùng anh sống chung, lại nghĩ tới câu anh nói “ nhà của chúng ta..”
“Được, tôi sẽ cho người xử lý ngay bây giờ” Lục Mạn Bắc lại thò tay ra nắm chặt tay cô đưa về phía ngực mình..
“Đại ca, anh nóng lòng tới vậy sao?” Chung Thiện chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng không dám tin có ngày Lão Lục mà anh quen lại hấp tấp vội vàng tới vậy.
Lục Mạn Bắc không nói đùa, anh gọi cho thư ký yêu cầu phía luật sư tăng ca, trước 9 giờ tối nay phải xong thủ tục đăng ký.
Gọi xong cuộc gọi sấm sét đó thì cũng đã tới nhà hàng, thật tình lúc này cô không thể nuốt trôi bất cứ gì, nãy giờ cả quá trình chưa tới 1 tiếng mà đã thay đổi toàn bộ cuộc đời của cô. Trong nháy mắt cô sắp thành người lập gia đình, nghĩ tới đây thôi tâm trạng của cô có chút nặng nề…. Tay cô từ lúc trên xe tới lúc bước vào nhà hàng đều được Lục Mạn Bắc nắm chặt, cho tới khi cô và anh ngồi vào vị trí thì anh mới chịu buông ra.
Mặc dù ba người đàn ông của cô đều để cô chọn món, nhưng thiệt tình lúc này cô vẫn chưa định thần lại, nên để cho họ muốn lựa gì cũng được, khi đồ ăn ra tới thì cô lại chẳng có lòng dạ nào để ăn, trong suốt bữa ăn, mọi người đều không nhắc lại chuyện trên xe, ba người họ chỉ cùng nhau bàn bạc công việc, cô nghe không hiểu gì cả, cảm thấy vừa lạc lõng vừa nhàm chán…
ĐỪNG LÀ ĐÃ TỪNG CỦA NHAU
Ba người họ từ lúc bắt đầu ăn tới giờ vẫn không ngừng nói về công việc..
Tuy nhiên Lục Mạn Bắc vẫn luôn chú ý mọi cử chỉ của Tiểu Thy, nhìn vẻ mặt có chút chán nản của cô, anh ngắt ngang lời hai người kia đang nói, quan tâm hỏi hang cô: “Em ăn no chưa?”
Tiểu Thy nghe tiếng của Lục Mạn Bắc ngước mắt lên nhìn anh, gật đầu, sau đó lại cúi mặt nghịch điện thoại tiếp, lúc này Chung Tuấn và Chung Thiện mới để ý, hình như em gái của họ rất buồn chán khi ở đây. Họ đang phân vân không biết sao, thì Lục Mạn Bắc đã gọi phục vụ và kêu tính tiền.
“Chúng ta về nhà tôi rồi nói, cũng trễ rồi Tiểu Thy cũng cần nghỉ ngơi.” Hai anh của cô thấy vậy liền đồng ý, dù sao thì cũng không thể bắt cô ngồi đây, mà Lục Mạn Bắc đã có ý từ tối nay sẽ bắt cô ở nhà anh ta rồi, nên thuận đường cứ về nhà Lục Mạn Bắc vậy.
Lục Mạn Bắc gọi về nhà dặn dò, sau đó cùng ba người họ về nhà anh… Trên đường về thì nhận được cuộc gọi từ trợ lý của Lục Mạn Bắc, thủ tục kết hôn của họ đã xong, bây giờ luật sư đã mang qua nhà anh, chỉ cần hai người bọn họ ký nữa là coi như ổn thỏa.
Từ nhà hàng cách nhà Lục Mạn Bắc cỡ 30 phút nhưng vì hôm nay cô đã quá mệt nên ngủ thiếp đi lúc nào không biết, cô cũng không quan tâm nữa, dù sao thì cô với anh cũng sẽ là vợ chồng, cô không thể làm gì khác, nên đành buông xuôi cơ thể, thoải mái ngủ…
Nhìn thấy dáng vẻ ngủ gà ngủ gật của Tiểu Thy, Lục Mạn Bắc vội vàng kéo cô nằm xuống đùi anh, cởi áo vest ra đắp cho cô. Tiểu Thy ngủ hệt như một chú mèo con, trông ngoan ngoãn vô cùng, sự yên tĩnh của cô làm cho anh cảm thấy ấm áp.
“Vừa gặp đã là định mệnh, khoảng khắc em cười làm anh rung động, gần em thêm một chút lại đậm sâu, chỉ em làm anh vương vấn không thể buông tay.”
Suốt chặng đường ba người họ cũng không nói gì, chủ yếu là để cô được ngủ.
-----------
Cổng lớn nhà Lục Mạn Bắc..
Chung Tiểu Thy vẫn đang ngủ say, anh cũng không nỡ lòng gọi dậy, chần chừ mãi vẫn quyết định đánh thức cô. Lục Mạn Bắc nhỏ nhẹ gọi tên cô, tay anh lay nhẹ người cô, Tiểu Thy từ từ mở mắt ra nhìn anh, cô cảm giác mình đã ngủ rất lâu rồi, trạng thái có chút uể oải.
Lục Mạn Bắc cúi đầu xuống nhìn cô, từ từ đỡ cô dậy, anh xoa đầu bảo cô trong xe đợi anh, cô cũng rất nghe lời, ngồi im trong xe, Lục Mạn Bắc mở cửa vòng qua chỗ cô. Anh mở cửa xe rồi nhẹ nhàng bế cô trên tay, trước sự ngơ ngác của hai em họ Chung.
Vừa mới xác nhận quan hệ thôi mà đã chăm sóc tận tình vậy rồi à, thật đúng là làm người khác mở rộng tầm mắt. Tảng băng 4000 năm yêu vào thì như ngọn núi lửa hừng hực khí thế, không ngừng phát cẩu lương cho họ ăn.
Lục Mạn Bắc đi nửa đường đột ngột dừng lại, quay người về phía hai anh em họ Chung: “Hai người đợi tôi một chút “
Chung Thiện từ nãy tới giờ đã nhiều lần muốn mở lời nhưng hắn lại cảm nhận được sẽ bị Lục Mạn Bắc sát phạt, nên vẫn luôn chần chừ không dám nói, cuối cùng với bản tính trời sinh nghĩ gì nói đó của hắn, đã bộc phát không còn kiên nhẫn kiềm nén nữa: “Lão Lục chưa kết hôn không được làm bậy đâu đó …”
Thành thật mà nói dù cho hai người đã từng trải sự đời ra sao, thì với em gái của mình, họ vẫn cố gắng bảo vệ, mặc dù đối phương có là Lục Mạn Bắc đi nữa, cản được gì họ vẫn sẽ cản.
Nghe Chung Thiện nói vậy, Lục Mạn Bắc tỏ thái độ chán ghét đi thẳng lên phòng. Trong lòng anh tự biết chừng mực.
Từ lúc gọi cô dậy, bảo cô đợi trong xe, cho tới lúc anh bồng cô đi, cô đã ngủ trên tay của anh hồi nào không hay, cô ngủ rất say, điều này chứng tỏ cô thực sự rất mệt mỏi.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cẩn thận cởi giày, đắp chăn cho cô, Lục Mạn Bắc đặt nụ hôn dịu dàng lên trán của cô, ngắm cô một lúc dù không nỡ cũng quay người rời đi.
Chung Tuấn và Chung Thiện đã đợi sẵn ở trong phòng làm việc, người đứng kẻ ngồi, cho tới khi Lục Mạn Bắc bước vào thì cả hai đều chuyển tầm nhìn về phía anh.
Chung Thiện cũng tới chỗ của Chung Tuấn ngồi, bây giờ là không gian của ba người họ.
Chung Tuấn nhìn thẳng vào Lục Mạn Bắc, ánh mắt của một người anh sắp mất đi cô em gái bé bỏng vô tay kẻ khác, ánh mắt mang chút thù địch …
“Lão Lục, anh thực sự muốn kết hôn với Tiểu Thy sao? Tại sao chứ, căn bản với thân phận của con bé bây giờ hoàn toàn không thể giúp được gì cho anh. Ông cụ Lục vẫn luôn mong vợ tương lai của anh là Lâm Tinh sao?”
Chung Thiện tiếp lời: “Còn nữa Mạn Bắc, anh suy nghĩ lại đi, hôn nhân không phải trò đùa, tình cảm càng không thể miễn cưỡng. Anh như một tảng băng, em gái tôi mà kết hôn với anh không sớm thì muộn cũng bị anh đóng băng mà chết thôi. Anh chưa từng yêu ai, làm sao có thể mang lại tình cảm đủ lớn để bù đắp những tổn thương mà nó từng chịu. Anh liệu có thể bảo vệ, chăm sóc nó tốt được không?..”
Nói ra hết lời trong lòng mặc dù Chung Thiện sợ lắm nhưng anh cũng thỏa mãn, đối với Tiểu Thy anh chưa từng quan tâm con bé chu đáo, nhưng tuyệt nhiên cũng sẽ không làm ngơ để người khác làm tổn thương nó.
Chung Tuấn vẫn giữ thái độ bình lặng như vậy, đối với việc kết hôn này, thực ra phía nhà anh chỉ cần biết được đối phương là Lục Mạn Bắc là xem như công đức viên mãn, tuyệt nhiên sẽ không có chuyện ngăn cản, họ càng không quan tâm Tiểu Thy có hạnh phúc không, chỉ cần biết giá trị thương mại của Chung Thị tăng lên là được, nhưng với anh thì khác, cái anh quan tâm là sự hạnh phúc của Tiểu Thy, vậy nên anh thực sự cần Lục Mạn Bắc làm rõ lòng mình, làm rõ những vấn đề uẩn khúc này, thì mới có thể yên tâm giao em gái. Dù sao khắp thành phố H này, cũng chỉ có Lục Mạn Bắc mới dám hô mưa gọi gió, giao em gái cho anh ta, đồng nghĩa với việc em gái của anh từ chim sẻ thành phượng hoàng. Điều đó hoàn toàn tốt với nó, chỉ cần Lục Mạn Bắc thật lòng, thì những gì con bé gánh chịu sẽ được bù đắp hết...