–o0o–
Dọc đường đi gió bụi phong trần, ta và Trà Chúc cứ thẳng theo hướng Bắc mà tiến. Ta không thể không thừa nhận chuyến này mang Trà Chúc cùng đi là một quyết định vô cùng sáng suốt. Ngựa chạy ngày đêm chẳng ngừng nghỉ, Trà Chúc chịu vất vả cực nhọc nhưng chẳng hề buông một lời than thở, mỗi khi đến một trạm nghỉ liền ba chân bốn cẳng đi sắp xếp chỗ cho ta trước, còn nếu là trà lâu tửu điếm thì cũng mau lẹ phân phó chưởng quầy dâng trà thượng cơm, sau đó lại an bài phòng nghỉ, hoặc giả phải ngủ ngoài trời chịu cảnh phong tuyết thì nó lại nhanh chân lẹ tay gom củi nhóm lửa. Nói tóm lại nó đã giúp ta được rất nhiều việc. Ta dựa vào thân cây nhìn ánh lửa cháy bập bùng, tay mân mê mảnh ngọc bội. Tạ là quốc tính, hết thảy hoàng tộc vương triều Tần Vân hiện nay đều mang họ này, hơn nữa ngọc bội chạm hình rồng không phải ai cũng có thể ra lệnh cho làm được. Đại sư phụ nói đây là tín vật, lại còn thêm mật thư kia là truyền từ Hoài Anh đến, chẳng lẽ nhị vị sư phụ và hoàng tộc lại có mối quan hệ gì với nhau sao? Ta chau mày suy nghĩ mãi, dù đã tự rút ra kết luận mà tâm vẫn hỗn loạn. Thật là khó nghĩ!
Đứng đầu vương triều bây giờ là Hoàng đế vừa đăng cơ Duyên Thanh Đế Tạ Trọng Uẩn. Vị đế vương này là Hoàng đế thứ ba của vương triều Tần Vân. Nghe nói lúc Duyên Thanh đế vẫn còn là Thái tử đã từng lập chiến công hiển hách ở Trác Nhiên nên rất được lòng dân. Năm trước, Lăng Ba đế băng hà thì Duyên Thanh đế kế vị. Mà ngẫm lại cũng lạ. Chiếu Dạ quốc dường như đã đoán được lúc nào Lăng Ba đế băng hà nên không sớm không muộn, nhằm đúng lúc ấy khởi binh xâm lược Bắc Cảnh. Duyên Thanh đế chính là trong tình hình hỗn loạn ấy mà đăng cơ chấp chính, tang sự của Lăng Ba đế cũng không thể tiến hành thuận lợi. Đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là có mưu đồ tính toán từ trước?
Ta nghĩ đến đó thì lắc đầu, tự cảm thấy tất cả những chuyện này không có liên quan gì đến mình, vậy nghĩ nhiều để làm gì. Về phần nhị vị sư phụ có quan hệ gì với hoàng tộc, thì nếu bọn họ đã muốn cho ta biết thì sớm muộn gì cũng sẽ có ngày nói ra, vậy ta ở đây suy đoán đến đau đầu nhức óc phỏng cũng chẳng có ích lợi. Tuy rằng hiện giờ ta cảm thấy chưa có vấn đề gì, nhưng Đại sư phụ muốn ta thay Nhị sư phụ ra đi chuyến này, chỉ e sẽ khiến ta phải can dự đến những chuyện ta không muốn dính dáng đến thôi.
Ta ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm, thấy hôm nay trăng sáng vằng vặc, nhưng sao trời lại như ẩn như hiện, bất giác chợt nhớ ra mình đến thế giới này cũng đã chín năm rồi. Thời gian trôi đi nhanh quá. Mỗi buổi sớm mai thức dậy đều giật mình không biết mình là người thuộc về nơi nào, cũng không soi gương nhìn chính gương mặt của mình bây giờ trông ra sao. Ta nghĩ ấy là thói quen của ta ở nơi này.
Hiện giờ nơi ta đang sống gọi là Thương Vân đại lục, chủ yếu có hai quốc gia đứng ở vị trí cân bằng với nhau là Hoa Vũ quốc do vương triều Tần Vân chấp chưởng, và quốc gia ở phía Bắc của Hoa Vũ là Chiếu Dạ quốc. Ngoài ra còn có các tiểu quốc như Lưu Tô, Tinh Nhĩ ở nhiều vị trí khác nhau, phụ thuộc vào hai đại quốc kia mà tồn tại. So với Chiếu Dạ quốc thì quốc thổ của Hoa Vũ quốc màu mỡ phì nhiêu hơn, điều kiện tự nhiên cũng tốt hơn nhiều. Cũng vì vậy mà Chiếu Dạ quốc đối với Hoa Vũ quốc luôn lăm le ý đồ xâm lược, thường xuyên xua binh quấy nhiễu vùng Bắc Cảnh. Hai nước giao tranh đã mấy bận vẫn chưa phân rõ thắng bại, cứ đánh một trận rồi đình chiến, rồi lại đánh. Cuối cùng người khổ sở nhất chỉ e chẳng phải những kẻ cầm quyền, mà lại chính là dân chúng sinh sống nơi biên ải.
Tân đế của Chiếu Dạ quốc mới đăng cơ vào năm kia niên hiệu là gì nhỉ? À, là Hoàn Vũ. Xem ra vị đế vương này có dã tâm không nhỏ chút nào, chỉ sợ là chưa thâu tóm hết Hoa Vũ thì chưa chịu dừng lại, bằng không cũng chẳng đặt niên hiệu như thế. Lại nói vị tân đế này nguyên là Ngũ hoàng tử của vương triều, nếu luận thân phận và địa vị thì quyết chẳng đến phiên y kế vị, ấy vậy mà cuối cùng kẻ bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn lại là y. Vậy ta đây chỉ có thể nói là thủ đoạn của y cực kỳ thâm sâu mà thôi. Chẳng biết y đã dùng những phương thức gì mà sát hại được Thái tử đương triều, kế nữa là bức phụ hoàng y thoái vị nhường ngôi. Sau đó Nhị hoàng tử dùng chiêu bài diệt trừ nghịch thần tặc tử để khởi binh làm loạn nhưng chỉ trong vòng nửa năm đã bị đánh cho tan tác, bản thân Nhị hoàng tử bị xử cực hình tàn khốc. Ba tháng sau đó, liên tục mang những người có ý định làm loạn nhất nhất tru diệt. Thủ đoạn sâu độc như thế dẫu cho quân dân có không phục thì cũng hoàn toàn bị áp đảo. Trên dưới Chiếu Dạ quốc đều phải chịu một chính sách đàn áp, khiến chẳng ai dám sinh ý phản nghịch.
Một năm sau khi đăng cơ thì Hoàn Vũ đế cầu thân với Trưởng Công chúa Phân Ngọc của Huỳnh Xá quốc, hai tháng sau thì quốc thổ Huỳnh Xá quốc nhập vào Chiếu Dạ quốc, quân đội cũng trở thành một bộ phận của quân đội Chiếu Dạ. Ngay sau đó Chiếu Dạ khởi binh xâm phạm Bắc Cảnh.
Ta nhíu mày nắm chặt mảnh ngọc bội trong tay, lòng thầm bảo Hoàn Vũ đế này không phải người đơn giản, nên thành bại của trận chiến lần này chắc chắn sẽ rất trọng đại. Ta cảm thán một tiếng rồi thả lỏng thân thể nhìn sang bên cạnh, thấy Trà Chúc đã sớm yên giấc. Ta mỉm cười giúp nó chỉnh lại chăn rồi ngồi xếp bằng bắt đầu điều tức.
Ta nếu muốn lên đường tiếp thì phải có năng lực thế nào đây? Tình hình ở Bắc Cảnh ra sao còn chưa rõ, Bảo Tĩnh tướng quân rốt cuộc thương thế đến mức nào thì phải đợi đến nơi mới có thể biết được. Những chuyện ta có thể làm bây giờ là nghỉ ngơi và giữ cho tinh thần mình tốt một chút, vậy thì mới có thể tiếp tục chuyến hành trình.
Càng đi về hướng Bắc thì trời càng rét đậm, khắp nơi trên mặt đất đều là băng tuyết khiến đường trơn trượt rất khó di chuyển. Mới đó đã qua mười ngày, ta nhìn còn trông được chứ Trà Chúc thì đã tiều tụy ít nhiều. Ta ghìm cương ngựa bảo Trà Chúc – "Phấn chấn lên đi. Phía trước hẳn phải có thành trấn. Ta nhớ lão bản chỗ khách điếm chúng ta trọ lại hôm qua nói là có mà. Vậy nay chúng ta cứ ruổi ngựa đến trấn trên nghỉ tạm đi. Thời tiết thế này mà nghỉ lại ngoài trời thì chỉ tự khiến bản thân khổ sở thôi."
Trà Chúc nghe nói có thể nghỉ lại nơi thành trấn thì hai mắt sáng lên một chút, vội vã gật đầu. Chúng ta cứ theo hướng ấy mà chạy, may mắn tìm được khách điếm duy nhất ở một tòa thành nhỏ để nghỉ lại.
Lúc dùng cơm, ta lên tiếng hỏi lão bản của khách điếm áng chừng xem nơi này còn cách Bắc Cảnh bao xa nữa. Lão bản kia vừa nghe nói nơi chúng ta muốn đến thì liên tục xua tay bảo – "Khách quan, chẳng lẽ ngài không biết nơi đó đang có biến sao? Chiến sự đã xảy được gần một năm rồi. Hiện giờ người ở đó đều đã chạy loạn sang nơi khác hết. Nay khách quan ngài đến đó khác gì tự mình đưa đầu vào chỗ chết?"
Ta khẽ mỉm cười nói – "Tại hạ biết ở nơi đó đang chiến sự ác liệt nhưng tại hạ có lý do không thể không đến đấy. Lão bản không cần vì chúng ta mà bận tâm, chúng ta tự biết cẩn thận. Vậy chẳng hay nơi này còn cách Bắc Cảnh bao xa?"
Lão bản kia nhìn ta hồi lâu rồi bất đắc dĩ trả lời – "Đại khái còn khoảng một ngày đường nữa là sẽ đến nơi."
Còn một ngày đường nữa sao? Ta vui vẻ nói với ông ta – "Đa tạ lão bản!"
"Khách quan, ngài nghe lão phu khuyên một câu đi. Nơi ấy thật sự không thể đến được đâu." – lão bản kia vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Tại hạ biết rõ mình đang làm gì, lão bản đừng quá sầu lo." – ta đảo mắt một chút lại hỏi – "Lão bản, nơi này gần Bắc Cảnh thế, sao ông còn chưa rời đi?"
Gương mặt hằn sâu những dấu vết thời gian của lão bản tỏ ra bất đắc dĩ – "Gia sản của lão phu đều ở đây cả thì lão phu đi đâu chứ? Đi rồi thì cái gì cũng mất hết. Hơn nữa lần này thống lĩnh quân đội là Bảo Tĩnh tướng quân, biết đâu chừng thắng lợi sẽ đến..."
Lão bản lời chưa kịp nói hết đã có người bên cạnh phản bác – "Lão bản sao lại nói thế? Bảo Tĩnh tướng quân là đại toàn thắng tướng quân. Khẩu khí của ông mới rồi hình như có ý nghi ngờ năng lực của tướng quân phải không? Ông sao có thể hạ thấp uy phong của Hoa Vũ chúng ta vậy?"
Lão bản vội cười sửa sai – "Lão phu nói sai rồi. Trận này do Bảo Tĩnh tướng quân dẫn binh thì chắc chắn không có vấn đề gì đáng lo ngại cả." – lại quay sang ta bảo – "Có điều cũng đã một năm rồi... Nếu cứ kéo dài mãi thế này chỉ e bách tín chẳng thể gắng gượng nổi nữa."
Lòng ta đột nhiên thắt lại nhưng ngoài mặt vẫn cố cười – "Không sai, không cần quá lo lắng. Trong chiến tranh thì thời gian có bao giờ chuẩn xác đâu. Chúng ta hẳn là phải có phần thắng chứ."
"Lão phu cũng hy vọng là thế!" – lão bản thì thào rồi lui ra.
–o0o–
Chương 12
–o0o–
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau ta trở dậy từ sớm. Lúc ra ngoài bước ngang phòng bên cạnh, không cần đẩy cửa vào ta cũng biết Trà Chúc không còn ở đó nữa. Ta cứ thế đi thẳng xuống lầu.
Trà Chúc đang ở sảnh dưới trò chuyện cùng lão bản, thấy ta, nó tươi cười bảo – "Công tử dậy rồi. Lúc nãy tiểu nhân đã gọi chuẩn bị điểm tâm, chờ một lát là có thể dùng được." – ta gật đầu với nó rồi quay sang chắp tay chào lão bản, không nói gì thêm.
Nhờ trải qua một đêm nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe nên Trà Chúc trông có vẻ khá hơn, nhưng vẫn không thể giấu giếm sự mệt mỏi. Ấy là do thời gian dài phải bôn ba đường trường, đâu thể chỉ sau một đêm nghỉ ngơi là có thể khỏe khoắn trở lại ngay. Nghĩ đến đây ta chợt cảm thấy áy náy. Nếu không vì ta thì giờ này Trà Chúc đã có thể ở Thanh Liên sơn trang mà khoái hoạt rồi, đâu cần mỗi ngày rong ruổi trên mã xa đến thời gian nghỉ cũng chẳng có.
Sau khi dùng qua điểm tâm, Trà Chúc thắng ngựa vào rồi thong thả đánh xe đến. Ta cũng định lên ngựa thì lão bản lo lắng nhìn theo, cứ luôn miệng dặn dò chúng ta nhất định phải cẩn thận, nếu có gì không ổn phải lập tức trở ngựa quay đầu, ngàn vạn lần không nên uổng phí tính mạng. Lòng hảo tâm của lão bản khiến ta rất cảm động, liền cười nhẹ nói hai tiếng cảm tạ rồi cùng Trà Chúc khởi hành.
Chỉ còn một ngày đường nữa sẽ đến nơi, ta đây tuy rằng tinh thần rất tốt nhưng thân thể có đôi chút mệt mỏi. Hơn nữa càng gần đến nơi thì lòng lại càng mất đi sự tĩnh tại, trong tâm đột nhiên có một nỗi lo lắng mơ hồ nào đó đang trào dâng.
Ta ngẩng đầu nhìn lên trời, hy vọng tuyết sẽ ngừng rơi, lại nghiêng sang nhìn Trà Chúc đang đánh xe. Mới có nửa ngày mà mặt của nó đã sớm đỏ ửng lên vì lạnh. Ta thở dài một tiếng nhảy lên xe, buộc chặt dây cương để con ngựa mình đang cưỡi chạy theo phía sau, bản thân ta quay đầu nhìn gương mặt tràn đầy sự khó hiểu của Trà Chúc. – "Vào trong xe nghỉ ngơi một lát đi. Nhìn xem ngươi lạnh đến thế nào rồi."
"Nhưng mà, công tử..."
"Được rồi, đừng nói nữa." – ta cắt lời hắn – "Ngươi mà sinh bệnh lại phiền ta phải chiếu cố, vậy nên không cần nhiều lời. Còn không mau đi vào à?"
Trà Chúc há miệng thở dốc, cuối cùng cũng đành ngoan ngoãn vào bên trong mã xa nghỉ ngơi. Ta cầm lấy dây cương, vững vàng ngồi phía trước điều khiển xe. Hàn phong thốc đến lạnh thấu xương càng khiến đầu óc ta thêm thanh tỉnh.
Chúng ta cứ thế tiến về phương Bắc. Dọc đường đi có những thành trấn rất sầm uất, tựa hồ như từng vì chiến sự ác liệt mà bị ảnh hưởng. Nạn dân tuy có nhưng tình thế không loạn, xem ra Duyên Thanh đế đối với việc an trí cho nạn dân đã có sắp xếp rất tốt, quan phủ làm việc cũng hiệu quả, nên không vì chiến tranh mà lòng người hoang mang dao động. Chỉ là càng đi về hướng Bắc thì càng cảm nhận vẫn có những ảnh hưởng không tránh khỏi. Những thành trấn ở đây cũng coi như khá an ổn, nhưng những cảnh tượng rối ren thì không thiếu, so với mấy thành trấn lúc trước thì không bằng, đâu đó vẫn lộ ra một vẻ bất an.
Đại danh của Bảo Tĩnh tướng quân ta được nghe không ít trên suốt chặng đường, thậm chí còn có mấy vị thuyết thư còn mang những chiến tích lúc trước của ngài ấy ra tán dương khắp nơi. Bởi vì còn có việc gấp phải đi nên ta không dừng lại nghe xem họ nói những gì, nhưng tựa hồ hễ ai nhắc đến cũng đều khen ngợi là một đại anh hùng hiếm thấy trên đời. Ta nghe qua danh xưng này thì bên môi lộ ra ý cười. Từ xưa đến nay vẫn có câu loạn thế xuất anh hùng, rõ là chỉ trong thời loạn mới có thể gầy dựng nên công danh sự nghiệp, chứ nếu thiên hạ thái bình thì dù có một bụng binh pháp, là bậc kỳ tài cầm binh xuất chúng, e cũng chẳng có cơ hội mà trổ tài. Huống chi "nhất tướng công thành vạn cốt khô"[1], chỉ e một cái danh đại anh hùng đã phải đánh đổi không biết bao nhiêu xương máu của tướng sỹ nơi sa trường rồi.
Nhưng hiện giờ chẳng biết ông ta đã xảy ra chuyện gì. Luận về địa vị và tầm quan trọng của ông ta trong việc dụng binh thì nếu ông ta chỉ thụ thương nhẹ, chắc chắn triều đình sẽ không keo kiệt mà không phái ngự y đến thăm khám chữa bệnh. Mà một người muốn trở thành ngự y thì y thuật đương nhiên phải cao thâm, vậy mà triều đình lại gửi mật thư cho nhị vị sư phụ mời đến quân doanh chẩn trị, xem ra tình hình đã rất nghiêm trọng rồi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trí não ta nhanh chóng làm việc, mắt nhìn thẳng về nơi tiền tuyến, lúc này sắc trời bắt đầu hạ dần. Ở những nơi giá rét thì trời thường sập tối nhanh hơn nơi khác. Lúc trời chuyển sang tối đen thì ta nhìn thấy xa xa có một lá cờ màu lam có thêu hình rồng ở giữa. Đây chính là đại kỳ của Tần Vân, bên cạnh còn có cả Lam Tự kỳ. Ta thở nhẹ ghìm cương cho xe chạy chậm về phía đó. Lúc đến gần mới thấy quân doanh dựa vào địa thế núi mà dựng thành ở nơi khuất gió, lại có tầm bao quát cả tiền phương. Nếu đứng từ trên cao nhìn xuống sẽ không sợ sẽ bị tập kích. Lúc này quân doanh đã đốt đuốc, từ xa trông lại thấy sáng rực cả một vùng.
Ta đến trước cửa quân doanh thì dừng lại bước xuống, Trà Chúc cũng mau mắn ra khỏi xe tiếp lấy dây cương rồi đứng yên bên cạnh cỗ xe. Gác ngay môn doanh là một vài binh lính, người nào người nấy đều nhìn ta và Trà Chúc cảnh giác cao độ. Ta chỉnh trang y phục rồi tiến về phía bọn họ, chắp tay xá lễ rồi bảo – "Vị huynh đài này có thể giúp ta thông báo một tiếng rằng có Hàn Tiêu cầu kiến Lam Ký Vũ tướng quân được không?"
"Ngươi là ai, từ đâu đến, muốn gặp Lam đại tướng quân có việc gì? Có mang theo lệnh bài không?" – quản môn cánh hữu[2] theo lệ tra xét.
Ta hơi sửng sốt, mình là người như thế nào? Này thật lại khiến ta phải tự vấn chính mình mà. Đến ngay bản thân ta cũng chẳng biết phải trả lời thế nào cho phải. Tuy rằng ta tự báo danh tính nhưng nơi này có người nào biết Hàn Tiêu là ai. Nói ta là đại phu được mời đến sao? Không được! Nếu triều đình đã phải dùng đến mật thư để vời nhị vị sư phụ thì chắc chắn đây là chuyện không thể để lộ ra ngoài. Ta ở thế giới trước đây cũng từng xem qua kịch truyền hình, vì thế nên cũng biết đây thuộc về những chuyện quân sự cơ mật. Nếu nói bản thân là bằng hữu của Lam tướng quân thì càng không ổn, đến chính mình còn thấy không thuyết phục nổi chứ đừng nói gì là người khác. Lại còn lệnh bài ta đi đâu mà tìm ra cơ chứ? Trong nhất thời ta và mấy binh lính kia chỉ biết mắt to mắt nhỏ nhìn nhau bối rối. Đương lúc sốt ruột thì ta sực nhớ đến mảnh ngọc bội. Đại sư phụ chẳng phải đã bảo đó là tín vật sao? Ta thật đã quá hồ đồ rồi. Có điều mấy binh lính này có thể nhận ra vật đó không? Ta nhíu mặt nhíu mày suy tính mãi, rốt cuộc quyết định thử một phen, nếu không được sẽ tính cách khác.
Nghĩ thế ta liền đưa tay vào ngực lấy ra mảnh ngọc bội đưa đến cho binh sỹ nọ – "Đây là tín vật, phiền huynh đài mang nó trình lên cho Lam đại tướng quân. Chỉ cần Lam đại tướng quân trông thấy nó tự nhiên sẽ rõ."
Binh sỹ ấy cẩn trọng tiếp nhận ngọc bội, liếc nhìn ta hồ nghi rồi xoay người chạy vào trong quân doanh. Ta đứng lại bên ngoài chắp tay sau lưng kiên nhẫn chờ đợi kết quả.
–o0o–
Chương 13
–o0o–
Một lát sau có tiếng bước chân truyền đến, ta đưa mắt thấy người nhận ngọc bội ban nãy đã trở lại cùng với một văn nhân. Người vừa đến nhìn thấy ta thì trong mắt hiện lên sự kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng đến trước mặt ta chắp tay hỏi – "Ngọc bội kia là của công tử sao?"
"Đúng vậy!"
"Thỉnh công tử theo tại hạ!" – ông ta cung kính hướng ta thủ lễ, thái độ cẩn trọng. Ta đứng yên tại chỗ nhíu mày nhìn theo chứ không bước. Vị văn sỹ ấy dừng cước bộ rồi quay đầu lại xem, ta đưa mắt nhìn Trà Chúc, hắn lúc này chợt hiểu ra vội sai người an trí cho Trà Chúc.
Ta khẽ cười – "Đã làm phiền tiên sinh rồi."
Ông ta khoát tay bảo – "Công tử, mời theo tại hạ!" – Ta theo ông ta đi sâu vào trong quân doanh. Đi được một lúc ông ta quay sang hỏi – "Chẳng hay cao danh quý tánh của công tử là gì?"
"Tại hạ danh tự Hàn Tiêu."
"Ra là Hàn công tử. Hàn công tử đi đường đã chịu nhiều vất vả."
"Không sao. Đúng rồi, trong mã xa của tại hạ còn có dược liệu, trong quân hẳn có quân y, vậy có thể thỉnh cho người mang số dược liệu này đi cất giữ không?" – ta chợt nhớ đến số dược liệu sư phụ sai ta mang đến, vội nói với người kia.
"Thật vậy sao? Thế thì tốt quá! Trước đây mấy hôm Vương gia đến cũng đã mang theo dược liệu, chẳng ngờ Hàn công tử cũng mang đến. Tại hạ sẽ lập tức sai người báo cho quân y biết ngay." – ông ta hưng phấn gọi người đến dặn dò.
Vương gia? Cả Vương gia cũng đến quân doanh sao? Thật không rõ vị Vương gia này là ai. Ta nghĩ đến đó chợt có cảm giác sự tình chắc chắn là rất nghiêm trọng rồi.
"Phải rồi, Hàn công tử, tại hạ danh tự Thượng Quan Vũ, là quân sư của Lam đại tướng quân, người có thể gọi thẳng tên ta. Mời theo lối