Quyền Anh đè chặt y lên thân cây, lạnh lùng nói một câu: “Ta tiền gian ngươi mấy trăm lần rồi mới giết ngươi.” Nói xong, hạ thân dùng lực, chen vào trong huyệt động chật hẹp.
“Ngô! Ô ô ô…” Vân Cẩm Nghị khóc, vì câu nói cuối cùng của Quyền Anh___ ta tiền gian ngươi mấy trăm lần rồi mới giết ngươi.
Mẹ ơi, lão tử người bị ngươi gian không nói, mạng còn bị ngươi treo đó!
Hai chân bị bức mở lớn vòng lên thắt lưng đối phương, còn phải chịu dựng sự va chạm như dã thú của đối phương, trước giờ y chưa từng chơi lâu như vậy, Vân Cẩm Nghị ăn không tiêu cầu tha: “Ô ô… tha cho ta đi. Buổi chiều, buổi chiều không phải vừa, vừa làm sao, a! Đừng đỉnh nữa, a!”
Ô ô, ngươi còn tiếp tục đâm nữa, ta không đợi được ngươi giết ta, mà trực tiếp bị ngươi đâm chết rồi!
Quyền Anh đỡ hai mông Vân Cẩm Nghị, hạ thân tiếp tục đỉnh động. Trọng lượng của Vân Cẩm Nghị gần như toàn bộ đặt lên trên người hắn, đã không biết qua bao lâu, hắn vẫn còn dùng sức xâm phạm trên khối thân thể này.
Vân Cẩm Nghị muốn khóc, nhưng thứ phát ra khỏi miệng toàn là tiếng rên rỉ nhỏ vụn *** mỵ.
Sau lưng bị thân cây thô ráp ma sát đến sắp tróc da, do vị trí hiện tại mà khiến cho hạ thân thô cứng của đối phương càng thêm đâm sâu vào thân thể tới tận gốc, mỗi lần luật động, y đều cảm thấy mình sắp bị đỉnh xuyên.
Quyền Anh phát ra tiếng thở dốc thô trọng, nhiệt độ và sự ẩm ướt của đối phương khiến hắn dần vô pháp khống chế, gầm thấp một tiếng, hắn tiết ra bạch trọc nóng bỏng.
“Ha, ngô!” Vân Cẩm Nghị trong thoáng chốc đó nắm chặt vai đối phương.
Quyền Anh từ từ lui ra, dịch thể bạch trọc thuận theo hạ thân của hắn mà chảy ra.
“Thoải mái không?”
“Cái này, ngài thả ta xuống được không?” Vân Cẩm Nghị ủy khuất nói, lưng của y bị ma sát rất khó chịu.
Nhìn ra suy nghĩ của y, lòng bàn tay thô ráp của Quyền Anh mò mẫm ra sau lưng y, vuốt ve tới lui, dường như lớp da bị ma sát có hơi mịn, xúc cảm rất tốt.
“Ngô.” Vân Cẩm Nghị đáng thương long lanh nhìn hắn, ý tứ là ngươi chừng nào có thể đặt ta xuống?
……
Long Tam đứng cạnh xe ngựa, nhìn Quyền Anh ôm một nam nhân đi tới.
“Thuộc hạ hộ chủ bất lực, thỉnh lãnh chủ trách phạt.” Quỳ xuống đất, Long Tam nói.
“Đứng lên đi, những người này không cần đặt trong mắt. Ngày mai tiếp tục lên đường.”
Long Tam đứng dậy, nhìn Vân Cẩm Nghị co cụm trong lòng Quyền Anh, chỉ thấy y đáng thương co ro thân thể, hai mắt ướt nước lại vô tội.
Nhìn quen bộ dáng vô lý đê tiện của nam nhân này, bây giờ thấy y thế này, Long Tam thật hoài nghi mình có phải đã nhìn lầm hay không.
Bên trong y hình như không mặc y phục… chỉ có một kiện ngoại y bao lấy.
Vân Cẩm Nghị ngẩng mắt lên vừa đúng lúc đụng phải tầm mắt của Long Tam, lại lần nữa cảm thán vận mệnh của mình bi thảm thế nào.
Quyền Anh là Ám Phách, Long Tam là thủ hạ của Ám Phách… không có ai là người tốt!
“Ngươi muốn làm gì?” Quyền Anh cúi đầu nhìn y.
“Không, tiểu nhân cái gì cũng không muốn.” Vân Cẩm Nghị cũng cúi đầu.
Mặt Long Tam co giật.
Mở cửa xe ngựa, Quyền Anh ôm Vân Cẩm Nghị vào: “Long Tam, đêm nay canh chừng thật tốt, nếu còn ai tới nữa thì đừng kinh động đến ta.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.” Xe ngựa lại khởi hành lên đường, chỉ có Long Tam điều khiển.
………
Vân Cẩm Nghị không gặp lại Long Ngũ, hiện tại y không có tâm tình để ý tới người khác nữa.
Ngồi chung trong một xe ngựa với Quyền Anh, Vân Cẩm Nghị cách thật xa, một mình co ở một góc dùng dư quang khóe mắt thỉnh thoảng liếc sang nam nhân đó.
“Vai khá nhức.” Nam nhân đột nhiên nói.
Vân Cẩm Nghị lập tức tiến tới bóp vai cho nam nhân.
Chỉ trôi qua một buổi, Vân Cẩm Nghị ngoan ngoãn bất ngờ.
“Tốt hơn chưa?” Xoa một thời gian lâu, tay của Vân Cẩm Nghị cũng nhức nhối, cuối cùng yếu ớt hỏi.
“Tốt rồi.”
Vân Cẩm Nghị lại dùng tốc độ nhanh nhất trèo về góc của mình tiếp tục co ro.
Quyền Anh muốn đâm y.
Tính ra trong mắt tên thiển cận này hắn đã trở thành ác ma rồi.
“Qua đây.”
“A?”
“Qua đây.”
“Nga.”
Chậm rãi lết qua.
Thấy Quyền Anh muốn nâng cằm mình lên, Vân Cẩm Nghị rụt rè lùi lại, Quyền Anh liền kéo y tới, nâng mặt y hôn lên.
“Ngô…”
Vân Cẩm Nghị ngốc lăng, không ngờ hắn sẽ hôn mình. Cảm thấy đối phương nâng mặt mình lên, đôi môi đơn bạc mài tới mài lui trên môi mình, tỉ mỉ khẳng cắn hút duyện, cảm giác, rất kỳ quái… nụ hôn này, quá mức tỉ mỉ.
“Ngoan, tự cởi y phục ra.” Quyền Anh cúi đầu nói.
“….”
“Cởi a.”
“Buổi sáng không phải mới làm xong sao?” Vân Cẩm Nghị nhỏ giọng nói
“Ai bảo ngươi thiển cận như vậy.”
“…”
Sau khi tiếng thở dốc trong xe ngựa lắng xuống, Long Tam dừng xe, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Quyền Anh mở cửa bước xuống, lưu lại một mình Vân Cẩm Nghị nghỉ ngơi trong xe.
“Đi bắt chút thú hoang về nướng.” Quyền Anh nói với Long Tam.
Long Tam trong lòng quái dị, đi về khu rừng không xa. Bình thường lãnh chủ rất ít khi bảo bọn họ ra ngoài bắt thú về, hôm nay làm sao vậy? Người đó ở trong xe vẫn chưa đi ra, thật sự bị lãnh chủ bọn họ thượng ngất rồi?
Mà lúc này, Vân Cẩm Nghị còn nằm trên tấm thảm lót thật dày trong xe ngựa, thân thể bọc chăn đơn, như người chết rồi.
Từ tối qua đến sáng nay, y sắp bị làm đến thoát lực rồi. Nào có người ức hiếp người khác đến vậy chứ? Cho dù y có sợ chết, bây giờ bị áp bức như vậy cũng sẽ nổi hỏa.
Y coi như đã hiểu rõ, Quyền Anh căn bản không muốn giết y, hắn hoàn toàn chính là thích giày vò y! Y càng biểu hiện sợ hãi, hắn càng thích giày vò y!
Mẹ nó! Lão tử không sợ ngươi! Ngươi muốn giết thì giết, đừng giày vò người khác làm vui!
Vân Cẩm Nghị siết chặt quyền, thầm mài răng.
“Thức dậy đi, nên ăn chút gì.” Cửa bị mở ra, thân hình cao to của Quyền Anh xuất hiện trước mắt.
Vân Cẩm Nghị trừng hắn một cái, nhịn cơn đau thắt lưng đứng lên mặc y phục.
Xuống xe, Vân Cẩm Nghị vừa nhìn gà nướng trên giá, lập tức dậy tinh thần, chua xót trên người cũng quên hết chạy qua.
“Cho ta đùi gà, ức gà, còn cả phao câu gà.” Vân Cẩm Nghị nói với Long Tam.
Long Tam liếc y một cái, xé một cái đùi ra đưa cho y.
Vân Cẩm Nghị không nói gì nữa, cầm đùi gà ngồi xuống đất đớp lia lịa.
Quyền Anh nhíu mà, gia khỏa này sao đột nhiên hoạt bát như vậy?
Vân Cẩm Nghị ăn no uống đủ, liền trực tiếp nằm trên cỏ bắt đầu sưởi nắng. Dù sao hiện tại y đang ở trong cảnh ngộ không biết lúc nào sẽ bị người vặn cổ, có thể hưởng thụ một khắc liền hưởng thụ một khắc.
Khi sắp lên đường, Long Tam đến gọi y, nhưng y không để ý tới Long Tam, vẫn giống như tử thi nằm bệt đó.
Bất đắc dĩ, Long Tam nhìn sang lãnh chủ của mình.
Quyền Anh đi tới, vẫn như cũ dùng mũi chân chọt chọt y.
Không phản ứng.
Cúi người, Quyền Anh cười nhìn y: “Bị ta làm ngốc luôn rồi?”
Vân Cẩm Nghị ngồi dậy: “Ngươi còn dám thượng ta nữa ta liền tự sát.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Không nói gì hết.”
“Không sợ ta giết ngươi nữa?”
Vân Cẩm Nghị thầm kinh thường nam nhân trước mắt này vạn lần. Giết y? Hiện tại y đã hiểu rõ rồi, Quyền Anh căn bản không muốn giết y, hiện tại hắn chính là muốn giày vò y lấy vui! Tên biến thái!
“Muốn giết cứ giết, nhân sinh tự cổ có ai là không chết? Ta chết cũng phải chết có cốt khí, tuyệt đối không thể tham sống sợ chết dưới *** uy của ngươi!”
“Nga?”
“Nga cái gì mà nga? Ngươi nếu không tin hiện tại liền một chưởng đánh chết ta là được!” Nhướng cổ lên, mẹ nó không tin ngươi có thể đánh xuống!
“Được, ngươi muốn chết ta liền thành toàn ngươi.”
Tim của Vân Cẩm Nghị đập thịch một cái, y vừa mới nghe thấy cái gì?
Kết quả y còn chưa kịp nghĩ gì nhiều, chưởng phong của đối phương đã quét tới.
Đại thụ sau lưng Vân Cẩm Nghị ngã xuống, vừa rồi đảo qua trước mặt y chỉ là hư chưởng mà thôi. Mắt y mở banh thật lớn, tim đập thình thịch liên hồi.
Quyền Anh không nói gì nữa, trực tiếp kéo y lên xe ngựa.
Rất lâu, Vân Cẩm Nghị ngồi trên xe ngựa, nghẹn tức tới sắp nghẹt thở.
……..
Qua mấy ngày, trong mấy ngày bôn ba trên đường, Vân Cẩm Nghị cũng không cảm thấy khó chịu gì.
Trong xe ngựa được trải thảm lông rất thoải mái, kỹ thuật điều khiển xe của Long Tam cũng rất tốt, không cảm thấy rung lắc.
Hơn nữa suốt đường y ăn no uống đủ, mỗi bữa y đều có thể ăn một chút thịt rừng và mỹ thực mà không biết Long Tam mua từ đâu về.
Tóm lại trừ việc bực dọc với tên biến thái đó ra, cái gì cũng rất tốt. Thậm chí ngay nằm trên cỏ sưởi nắng y cũng cảm thấy đắc ý vô cùng.
Hôm nay sau khi qua buổi trưa, Vân Cẩm Nghị còn đang sưởi nắng. Hai mắt híp lại, cảm thụ ánh nắng ấm áp chiếu rọi.
Quyền Anh đi đến cạnh y đột nhiên cùng nằm xuống. Vân Cẩm Nghị nhíu mày, nhích qua bên kia một chút.
Quyền Anh kéo y về.
Vân Cẩm Nghị lại muốn nhích ra, Quyền Anh liền vây chặt y. Bất đắc dĩ, Vân Cẩm Nghị chỉ đành xem như bên cạnh có thêm một sinh vật thể hình lớn, lại tiếp tục híp mắt bắt đầu hưởng thụ.
“Này, chúng ta khi nào mới có thể không cần tiếp tục du ngoạn sơn dã nữa?” Cho dù rất mới lạ, nhưng thời gian dài cũng sẽ không chịu nổi!
“Rất nhanh sẽ kết thúc thôi.” Quyền Anh nhàn nhạt nói, mắt nhắm lại.
“Sau khi kết thúc ngươi có thể thả ta đi không?”
Một lúc sau, Quyền Anh nói: “Không.”
“Tại sao?!”
“Vì ta không muốn.”
“Ngươi chắc không phải đã yêu ta rồi đi?” Vân Cẩm Nghị đột nhiên nói.
Quyền Anh quay đầu nhìn y, thần tình lãnh đạm: “Đừng nói lung tung, gần đây ngươi hình như đã quên mất thân phận của mình rồi.”
Quyền Anh đi rồi, Vân Cẩm Nghị ngồi dưới đất căm hận nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.
Đi mẹ nó đi! Cho là lão tử hiếm lạ được ngươi thích sao? Lão tử thân phận còn cao quý hơn ngươi nữa!
Khi trở về xe ngựa, Vân Cẩm Nghị thấy Quyền Anh liền bày ra biểu tình khinh thường, ngồi trong xe ngựa cũng cách hắn thật xa, giống như coi hắn là ôn dịch.
“Qua đây.”
Cái gì? Vân Cẩm Nghị trừng hắn.
“Ta bảo ngươi qua đây.”
Ha, lần này kêu y qua nữa? Coi y là chó sao?!
“Đại gia ta đây lười động.”
Quyền Anh híp mắt nhìn y, đột nhiên tóm lấy y, siết chặt cằm y rồi hôn xuống.
Kháo! Cắn lão tử! Vân Cẩm Nghị muốn khóc, khi được thả ra, môi đã chảy máu. Đây là người gì a! “Ngươi làm gì cắn ta?”
“Ta thiếu cắn.”
Vân Cẩm Nghị phát điên, mấy ngày nay y đều nhịn tức nhịn đã đủ lắm rồi, bây giờ nhịn không nổi nữa!
Ngươi thích giày vò lão tử, lão tử liền để ngươi giày vò!
Vân Cẩm Nghị nhào tới chỗ Quyền Anh, dùng sức cắn môi đối phương. Kết quả hai người ở trong xe ngựa lăn thành một cục.
Tìm được chỗ để cắn, có thể cắn chút nào liền cắn chút ấy! Vân Cẩm Nghị tràn đầy đặc điểm phát huy phương châm lãi ít lợi nhiều của thương nhân, không bỏ qua bất cứ nơi nào có thể cắn xuống.
Một lúc sau, Quyền Anh lý lẽ đương nhiên áp Vân Cẩm Nghị dưới thân, trên người không có vết thương gì, nhưng trên mặt lại dính vô số vết cắn đầy nước miếng.
“Hạ lưu! Vô sỉ!” Vân Cẩm Nghị phẫn hận mắng chửi, y rõ ràng cảm giác được hạ thân cứng khởi của đối phương đang đỉnh vào y.
Quyền Anh lại lần nữa híp mắt, Vân Cẩm Nghị co cổ.
“Lãnh chủ, Long Ngũ trở về rồi.” Xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài vang lên thanh âm của Long Ngũ.
Tạ thiên tạ địa, Vân Cẩm Nghị lần đầu tiên cảm kích vị Ngũ cô nương này, ít nhất có thể cho y tránh khỏi hậu quả chọc hỏa lần này.
Quyền Anh nhìn y một cái, vẫn tóm chặt y ấn dưới thân, móc ra hạ thân sớm đã giương cờ của mình cưỡng ép nhét vào miệng y.
“Ngô!” Vân Cẩm Nghị xém chút nghẹn chết.
Nhãn thần Quyền Anh đột nhiên trở nên thâm sâu, kéo đầu Vân Cẩm Nghị cưỡng ép y làm động tác nuốt nhả.
“Trên đường tới đây có gì dị thường không?” Quyền Anh nhàn nhạt nói với người ngoài xe.