Ánh sáng lờ mờ chiếu vào bồn hoa bên lề đường, những bông hoa tulip kiều diễm đang nở rộ, như được phủ lên một lớp ánh sáng vàng.
Ở trường đại học quý tộc Styland này, có thể thấy hoa tulip được trồng ở khắp nơi.
Vũ Tiểu Kiều đứng dưới ánh đèn đường, rốt cuộc cũng gặp được Tào Xuyên, người nói sẽ tìm người tới cứu cô, rồi chạy thẳng ra khỏi hộp đêm Kim Sa Than.
Sau khi trải qua chuyện thiếu chút nữa bị thất thân ở hộp đêm Kim Sa Than, bị mất trí nhớ không rõ nguyên do sau khi gặp phải tai nạn xe cộ, cùng sự uy hiếp lừa gạt của Cung Cảnh Hào, lúc này nhìn thấy Tào Xuyên, Vũ Tiểu Kiều thật sự rất muốn tựa vào trên vai Tào Xuyên khóc cho thỏa lòng.
Anh ấy là bạn trai của cô, là nơi dựa vào duy nhất trong cuộc đời của cô.
Nhưng Tào Xuyên vừa mở miệng, đã xé nát tất cả kỳ vọng của Vũ Tiểu Kiều.
"Tiểu Kiều, tối hôm qua em có khỏe không? Có bị… "
"Có bị cái gì?" Vũ Tiểu Kiều nhẹ giọng hỏi ngược lại, Tào Xuyên bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
"Anh hy vọng em bị cái gì?" Vũ Tiểu Kiều đắng chát hỏi.
"Không có gì, anh không có ý đó, anh nói vậy là vì lo lắng cho em." Tào Xuyên vội vàng giải thích, trên khuôn mặt đẹp trai tràn đầy sự bối rối.
Tào Xuyên rất đẹp trai, cũng là chàng trai đẹp trai có tiếng ở đại học Styland, hơn nữa gia cảnh của anh ta rất tốt, còn chưa tốt nghiệp đã bắt đầu điều hành một công ty sản xuất hàng may mặc, là người vừa có tiếng vừa có sắc.
Say khi anh ta và Vũ Tiểu Kiều xác định mối quan hệ với nhau, đã làm cho không biết bao nhiêu nữ sinh Styland đố kỵ ghen tỵ.
Theo lời đồn thổi, Bạch Lạc Băng là một trong những người đó.
Chính vì Bạch Lạc Băng thích Tào Xuyên, mà Cung Cảnh Hào thích Bạch Lạc Băng, nên Cung Cảnh Hào mới hận Vũ Tiểu Kiều thấu xương.
"Lo lắng cho em? Sao anh còn chạy mất?" Trong mắt Vũ Tiểu Kiều đã dần tràn đầy đau đớn.
"Tiểu Kiều, bọn họ cầm dao, anh lại một mình một ngựa, sao có thể đánh thắng được nhiều người như vậy. Em cũng biết hộp đêm Kim Sa Than đó là nơi nào mà, bọn côn đồ ở đó đều là người của xã hội đen, anh… anh không phải là đối thủ của bọn họ!"
Tào Xuyên giữ lấy bả vai đơn bạc của Vũ Tiểu Kiều: “Tiểu Kiều, chẳng lẽ em không nhìn ra, cha em đã bán em rồi!"
"Vì vậy, anh cũng bán đứng em?" Vũ Tiểu Kiều đẩy tay của anh ta ra.
"Anh không có" Tào Xuyên vội vàng giải thích.
"Anh lo lắng cho em suốt cả ngày lẫn đêm qua, anh vẫn trằn trọc không ngủ được! Anh thật sự rất lo lắng cho em, thật đấy."
"Thế nhưng cha em bán em đi, em bảo anh phải làm cái gì? Em sẵn sàng nghe theo lời của cha em, đi đến hộp đêm Kim Sa Than cầm tiền, anh có muốn ngăn cũng không ngăn được em."
"Em phải cứu mẹ em!" Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều đã nhuốm đầy đau đớn, cô đoạt lại túi của mình từ trong tay Tào Xuyên.
Tối hôm qua ở Kim Sa Than, Tào Xuyên vẫn luôn cầm túi của Vũ Tiểu Kiều, lúc gặp phải nguy hiểm chạy trốn, anh ta cũng quên mất cầm luôn cả túi của Vũ Tiểu Kiều chạy mất, có thể thấy lúc đó anh ta nhát gan đến mức nào.
Vũ Tiểu Kiều mở nguồn điện thoại di động ra, vừa mở máy, điện thoại của cha cô gọi tới.
Vũ Tiểu Kiều vội vàng nghe điện thoại, đầu điện thoại bên kia truyền tới tiếng gầm rú của Lý Thành Sơn: “Vũ Tiểu Kiều!!! Cha bảo con đi lấy tiền, tại sao con lại chạy!!!"
"Cha, con đang muốn hỏi cha đây, anh đi lấy tiền theo ý của cha, tại sao con lại bị người ta bắt giam? Gặp phải tình cảnh đó, bị bao nhiêu người vây quanh như vậy, tất nhiên là con phải chạy rồi."
"Còn nữa, rốt cuộc là cha và bọn họ đã nói chuyện với nhau thế nào? Tại sao phải là con ra mặt mới có thể lấy được tiền?"
"Bắt giam cái gì? Con đang nói gì vậy? Cha không biết gì cả!" Lý Thành Sơn bắt đầu nói quanh co, lại tiếp tục gần thét lên: “Không lấy được tiền, sẽ không cứu được mẹ con, con muốn để mẹ con bị giam ở trong ngục không ra được à?!"
"Tất nhiên là con phải cứu mẹ!"
"Vậy thì con mau đi đến hộp đêm Kim Sa Than, lấy tiền về ra! Thời gian chỉ còn một ngày nữa thôi, nếu không lấy được tiền, mẹ con sẽ bị truy tố ngồi tù, con có nghe thấy không!"
Lý Thành Sơn cúp điện thoại.
Tào Xuyên giữ Vũ Tiểu Kiều lại: “Tiểu Kiều, tối hôm qua em chạy mất? Thật sự? Là thật sao?"
Vũ Tiểu Kiều đẩy Tào Xuyên ra: “Không có ai cứu em, tự nhiên là em phải tự cứu lấy mình rồi!"
Tào Xuyên mỉm cười, trong đôi mắt tràn đầy ánh sáng chói lóa: “Tiểu Kiều, em tha thứ cho anh lần này đi, anh thật sự biết sai rồi! Anh xin hứa, sẽ không bao giờ bỏ lại em nữa, em tha thứ cho anh đi."
"Tiểu Kiều, anh sẽ bù đắp lỗi lầm của mình."
Vũ Tiểu Kiều nhìn thái độ chân thành của Tào Xuyên, trong lòng dần nảy sinh chút hy vọng. Cô mím môi, tràn đầy mong đợi mở miệng.
"Tào Xuyên, em muốn mượn anh chút tiền."
Không ngờ, Tào Xuyên vui vẻ đồng ý: “Nói, em cần bao nhiêu!"
Vũ Tiểu Kiều thấy có hy vọng, tâm tình nặng nề lập tức được thả lỏng, trong đôi mắt dấy lên ánh sáng.
Tào Xuyên đút tay vào túi lấy ví tiền, mở ví rút ra mấy tờ một trăm, đưa cho Vũ Tiểu Kiều.
"Anh đã sớm bảo em không cần phải vất vả đi làm kiếm sinh hoạt phí, anh cho em tiều tiêu là được! Còn cần thêm không, nếu cần thì cứ bảo anh một câu."
"…"
Vũ Tiểu Kiều cầm mấy tờ một trăm đồng kia, đột nhiên cảm giác bỏng cả tay.
"Tào Xuyên, không phải cái này."
"Sao vậy tiểu Kiều?"
Tào Xuyên biết rồi còn hỏi, anh ta biết Vũ Tiểu Kiều cần một số tiền lớn.