Trường lưu sơn 1 trong lục đại môn phái trấn giữ thượng giới, nằm trên biển Bắc hải, do 3 hòn đảo lớn cùng vô số hòn đảo nhỏ tạo thành, nằm lơ lững trên mặt biển.
Từ đằng xa đã nhìn thấy vô số đệ tử Trường lưu đang đứng xếp hàng ngay ngắn, nghênh đón Bạch Tử Họa.
- Cung nghênh tôn thượng quay trở về.
- Miễn lễ.
Bạch Tử Họa phất tay áo ra hiệu cho chúng đệ tử đứng lên, giải tán đi, rồi quay sang Lạc Thập Nhất phân phó vài điều.
Lạc Thập Nhất là đệ tử của Ma Nghiêm 1 trong tam tôn của Trường lưu, cũng là 1 mỹ nam a. Đường Bảo ở kế bên nhìn Lạc Thập Nhất không chớp mắt, nước vãi cũng sắp trào ra khỏi miệng rồi.
Hoa Thiên Cốt, Hoa vân nhìn cảnh đó mà nín cười đến sắp bệnh rồi.
Dưới ánh nhìn rực lửa của Đường Bảo, Lạc Thập Nhất ngượng nghịu gãi gãi đầu trông thật đáng yêu.
- Thập Nhất, từ hôm nay Hoa Thiên Cốt sẽ là đệ tử Trường lưu, ngươi sắp xếp cho nàng ta đi.
Vừa nói, Bạch Tử Họa chỉ vào Hoa Thiên Cốt cùng Đường Bảo đang ở trên vai.
- Vâng thưa tôn thượng, nhưng còn vị cô nương kia thì sao ạ.
Lạc Thập Nhất phục hồi tinh thần cung kính trả lời, lúc này hắn mới để ý Hoa Vân đứng kế bên.
Thật đẹp a. Trong đầu hắn bây giờ chỉ có 1 từ thôi mĩ, hai từ là thật mĩ, ba từ là vô cùng mĩ. Một giai nhân hiếm có trên thế gian, 1 vẻ đẹp không gì sánh bằng, trên người lại còn tỏa ra tiên khí thanh mát, thân thể mỏng manh, mềm mại thật muốn ôm vào lòng mà hưởng thụ
Lạc Thập Nhất khẽ đỏ mặt vì suy nghĩ của mình, cúi đầu không dám ngước lên. Thật mất mặt mà, là 1 người tu tiên sao có thể suy nghĩ như vậy chứ.
- Nàng, để ta lo là được rồi. Ngươi không cần quan tâm.
Bạch Tử Họa nhận ra ý nghĩ của Lạc Thập Nhất đối với Hoa Vân, trong lòng hừ lạnh. Người của ta mà còn dám đánh chủ ý. Ngươi đúng là ăn gan hùm mà. ( 1 phút mặc niệm cho ai kia)
- Vâng.
- Không còn gì nữa, ngươi mau làm việc đi. Sẵn tiện ta thấy mấy ngày nay ngươi đang rảnh rỗi, người mau đến thiện phòng giúp chẻ củi, nấu ăn, giặt quần áo đi.
- Dạ? Sao có thể chứ...!?
- Sao? Có gì không vừa lòng à?
Bạch Tử Họa nheo mắt nguy hiểm, ra giọng uy hiếp.
- Vâng thưa tôn thượng. Đệ tử xin cáo lui.
Lạc Thập Nhất khóc không ra nước mắt tự nhiên bị phạt oan, ngập ngùi dẫn Hoa Thiên Cốt cùng Đường Bảo đi đến nơi dành cho đệ tử. Trên đường đi cũng không ngừng giới thiệu về trường lưu, những điều nên làm và không nên làm cho nàng nghe. Đường Bảo thì nằm trên vai Thiên Cốt ngắm nhìn Lạc Thập Nhất. Không khí hai bên hòa thuận vô cùng.
Về phía Hoa Vân, sau khi Lạc Thập Nhất dẫn Hoa Thiên Cốt đi thì hắn cũng lập tức ôm ngang eo Hoa Vân ép nàng vào sát người hắn rồi bay về phía Tuyệt Tình điện.
Hoa Vân giãy giụa dữ dội nhưng nàng nhận ra không thể làm gì được Bạch Tử Họa nên cũng buông xuôi mặt hắn muốn đem đi đâu thì đi.
…………………..
Tuyệt Tình điện
- Ngươi buông ta ra được rồi đó.
Hoa Vân lên tiếng khi đã lên đến tuyệt tình điện. Bạch Tử Họa cũng không nói gì, ôm nàng vào phòng khách rồi mới buông tay.
- Vân nhi, từ nay nàng sẽ ở đây.
Hắn không mặn không nhạt nói, sẵn tiện rót 1 ly trà ngồi uống ngon lành.
- Tại sao?
Hoa Vân ở phía đối diện cũng tìm chỗ ngồi xuống, nói lên nghi hoặc của lòng mình.
- Nàng là thượng khách ở đây, vậy thì nên để tôn thượng ta tiếp đón chứ nhỉ?
Bạch Tử Họa ngước mắt nhìn Hoa Vân, gương mặt đã dịu dàng hẳn đi, giọng nói ôn nhu, đầy sủng nịnh.
Hoa Vân không phản ứng, im lặng nhìn thẳng vào mắt Bạch Tử Họa. Bạch Tử Họa lại tiếp:
- Nàng cứ xem ở đây như nhà của nàng. Muốn làm gì thì cứ việc, cần gì thì nói ta, ta sẽ chuẩn bị cho nàng.
- Tùy ý đi.
Hoa Vân cất tiếng trả lời, giọng nói nhạt hơn nước lã, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Nàng không phải không muốn phản đối mà là không thể phản đối được. Nàng nhìn thấy sự kiên định trong mắt hắn, dù nàng không đồng ý thì hắn chắc chắn sẽ làm cho nàng đồng ý. Nàng không muốn gây phiền phức thêm nữa, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên đi.
Sau khi nàng đi, trong phòng chỉ còn lại 1 mình Bạch Tử Họa. Hắn ngồi cười như 1 tên điên. Vân nhi, rồi nàng sẽ thuộc về ta thôi.
Có ai ngờ, Trường lưu thượng tiên Bạch Tử Họa cao cao tại thượng, nổi tiếng lạnh lùng giờ đây lại động chân tình chứ. Đúng là đời có ai đâu hay chữ ngờ.