Chuyến công tác của Giang Thiệu Minh chỉ có một mình anh. Người trong công ty đều cho rằng anh sẽ mang theo đoàn sang châu Âu, nhưng thực tế, anh đã đi đến một nơi khác.
Xuống máy bay, tâm trạng Giang Thiệu Minh có chút khác lạ, cơ hồ cảnh vật đã thay đổi trong một cái chớp mắt, khác hẳn với lần trước anh cùng Lộ Chi Phán tới đây.
Anh vào thôn làng trăm năm tuổi, lúc này đã là chiều muộn, anh lại đến nhà trọ cũ. Bà chủ nhà vẫn còn nhớ anh, nhiệt tình tiến lại hỏi han: "Chỉ có một mình chú thôi à? Vợ đâu rồi?".
Giang Thiệu Minh nhất thời không biết trả lời sao, đành cười nói qua loa: "Cô ấy bận nên không đến được".
"Vậy à?", bà chủ thở dài. "Món đậu phụ lần trước có ngon không? Tôi lại mới làm nhiều lắm, nếu thích chú mang một ít về mà ăn."
"Không cần đâu ạ, lần trước anh chị cho vẫn còn."
... [die-n-d-an-l-e-qu-y-d-on]
Vẫn gian phòng trọ đó, nhưng hôm nay chỉ có mình anh. Ngắm nhìn gian phòng cũ kĩ, anh nghĩ tới câu nói của Lộ Chi Phán, ở nơi này cảm thấy thật yên bình và tĩnh tâm.
Nằm suy nghĩ miên man, Giang Thiệu Minh không rõ mình ngủ thiếp đi từ lúc nào. Trong mơ, anh thấy mình vừa tỉnh lại trên giường bệnh, không biết cả cách bước đi, phải tập đi lại trên bãi cỏ. Lúc anh ngã, có một cô gái đã đỡ anh dậy, nhưng khi anh đã đứng lên, cô ấy lại quay lưng bỏ đi khiến anh không tài nào trông thấy mặt.
Hôm sau, Giang Thiệu Minh thức dậy thì trời đã sáng rõ. Anh ra ngoài ăn sáng, nhân tiện thăm dò tin tức. Số hộ gia đình trong thôn làng không nhiều nên chẳng mấy chốc Giang Thiệu Minh đã tìm ra một người tên Dư Nhất Tài. Thật may mắn, vì chỉ hai ngày nữa là gia đình Dư Nhất Tài sẽ về thăm quê vợ, nếu anh đến muộn thì có lẽ không thể gặp được họ.
Dư Nhất Tài không biết vì sao Giang Thiệu Minh đến tìm mình nhưng vẫn rất nhiệt tình đón tiếp. Vợ anh ta còn chuẩn bị cơm mời Giang Thiệu Minh dùng bữa.
Trong nhà, mọi thứ đều vô cùng đơn sơ, mạng nhện giăng đầy giằng trụ gỗ giữa nhà.
"Nhà cửa sơ sài có vậy, ông chủ Giang thông cảm." Dư Nhất Tài cười cười, "Ông chủ vẫn còn nhớ đến tôi, thật là vinh hạnh."
Giang Thiệu Minh nhìn người đàn ông trước mặt, "Anh có biết nhiều chuyện riêng của tôi không?".
Dư Nhất Tài tròn mắt kinh ngạc.
"Sau khi gặp tai nạn, tôi đã bị mất trí nhớ. Tôi muốn tìm hiểu một số chuyện cũ, anh có thể nói với tôi những gì anh biết."
Trên mặt Dư Nhất Tài lập tức hiện rõ mấy chữ "hóa ra là vậy", sau đó, anh ta gãi đầu, "Thực ra tôi cũng không biết nhiều lắm, tôi chỉ là người làm thuê, đâu có được mấy lần tiếp xúc với ông chủ...".
"Cứ nói những gì anh biết là được."
"Tôi chỉ biết ông chủ đối với bà chủ rất tốt, thường xuyên ở lại vườn nho với bà chủ. Hai người lúc nào cũng vui vẻ nói cười... Ông chủ thực sự quên hết rồi sao? Tôi bảo mà, ông chủ làm sao có thể nhanh chóng quên tình xưa nghĩa cũ như vậy. Có phải sau khi ông chủ mất trí nhớ, gia đình đã tìm một người môn đăng hộ đối để kết hôn với ông chủ không? Haiz, thật là... Bây giờ biết sự thật rồi, ông chủ có định tìm bà chủ về không?"
Có gì đó trong tim anh vỡ vụn, anh có phần kích động, "Cô ấy là người thế nào?".
"Bà chủ ấy à?" Dư Nhất Tài ngẫm nghĩ giây lát, "Thoạt nhìn có vẻ hoạt bát, vui vẻ, đối nhân xử thế tốt. Mặc dù không xinh đẹp bằng người phụ nữ lần trước đi cùng ông chủ, nhưng có vẻ gì đó rất đặc biệt, à đúng rồi, có khí chất, bà chủ là người rất có khí chất".
Một cô gái có khí chất, đó là người mà anh từng yêu sâu đậm ư? Vì sao hai người lại chia tay? Vì sao cô ấy không bao giờ xuất hiện?
Người đó, là Tống Ngữ Vi sao?
Giang Thiệu Minh rời khỏi thôn làng với những thông tin quan trọng. Anh thực sự đã yêu một người con gái khác, không phải Lộ Chi Phán. Tình yêu đó ngọt ngào và sâu đậm đến nỗi tất cả mọi người đều ngưỡng mộ. Nhưng anh đã quên mất người con gái ấy, còn những người khác thì đang cố xóa sạch vết tích sự tồn tại của cô, vì sao?
Lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân lực bất tòng tâm.
Nếu đùng anh yêu người con gái đó, còn làm vườn nho riêng vì cô ta, nếu đúng hai người thường xuyên ở vườn nho trong nhiều ngày, thì chứng tỏ họ yêu nhau rất lâu và đã ở trong giai đoạn vô cùng thân mật. Nếu tất cả là sự thật, chắc chắn bố mẹ anh phải biết tới sự tồn tại của cô ta, thậm chí đã chấp nhận chuyện tình cảm giữa hai người. Người con gái đó chẳng khác gì người nhà của anh.
Anh khá hiểu tính tình của bố mẹ. Một khi đã coi ai đó là người thân, ông bà sẽ cư xử toàn tâm toàn ý, giống như cách mà ông bà đối đãi với Lộ Chi Phán bây giờ. Vậy vì sao hai người họ lại cố tình gạt đi sự tồn tại của cô gái kia? Điều này thật khó hiểu.
Giang Thiệu Minh chợt cảm thấy quá khứ của mình thật hỗn loạn. Rốt cuộc vì lí do gì mà tất cả mọi người xung quanh anh đều bưng kín miệng, không nhắc tới người con gái kia? Vì lí do gì bố mẹ anh phải cho tất cả những công nhân cũ ở vườn nho nghỉ việc?
Anh nhất định phải tìm ra sự thật. Anh căm ghét nỗi ngờ vực đang lớn dần lên trong mình. Bất kể trước đây đã xảy ra những chuyện tồi tệ đến đâu, anh cũng muốn biết, bởi đó là quá khứ của anh, nó thuộc về hồi ức của anh. Anh buộc phải đón nhận.
Máy bay hạ cánh khi thành phố chưa sáng hẳn. Giang Thiệu Minh mở điện thoại lên, nhận được một tin nhắn từ tài xế, nói rằng đã cho Tống Ngữ Vi biết cách liên hệ với anh.
Tống Ngữ Vi. Cô gái đó từng là người yêu của anh thật sao? Anh không biết, anh không muốn tin!
Lúc này, anh không muốn về nhà đối diện với vợ và con trai, cũng không muốn đến bệnh viện cho Tống Ngữ Vi thấy được sự rối bời của mình. Anh cứ đứng ngoài sảnh lớn của sân bay rất lâu, có thể tin tưởng vào ai đây? Chắc chắn anh không thể tìm hiểu được điều gì từ người nhà họ Lộ, bởi họ sẽ không phá hủy địa vị hiện giờ của Lộ Chi Phán. Hơn nữa, muốn vợ chồng Lộ Phong mở miệng, anh sẽ phải trả một cái giá không nhỏ. Cuối cùng, anh quyết định liên lạc với Mạnh Chính Vũ.
Giang Thiệu Minh ngồi đợi trong phòng VIP của nhà hàng chưa lâu thì Mạnh Chính Vũ xuất hiện. Anh ta ăn mặc qua loa, tóc chưa kịp chải, chứng tỏ đã ra khỏi nhà rất vội vàng.
"Gọi tôi ra đây vì chuyện của Lộ Chi Phán phải không?" Mạnh Chính Vũ vừa ngồi xuống đã cười nói. "Sao, anh bắt đầu nghi ngờ rồi đấy à? Muốn biết sự thật về cô ta rồi ư? Chà chà, nghĩ lại thái độ tự tin cao ngạo của anh lần trước, có thấy nực cười không?"
"Không." Giang Thiệu Minh hờ hững đáp. "Quá khứ giữa anh và cô ấy không liên quan tới mối quan hệ giữa vợ chồng chúng tôi."
"Ý anh là gì?"
"Tôi cũng không rõ phải nói thế nào, nhưng anh Mạnh xuất hiện ở đây chứng tỏ anh sẵn sàng cho tôi biết những gì cần thiết." Giang Thiệu Minh nheo mắt.
Mạnh Chính Vũ nhếch môi: "Xem ra anh Giang hiểu lầm rồi. Tôi chỉ cho rằng, anh có chuyện hệ trọng nên mới hẹn gặp tôi khi trời chưa sáng tỏ thế này".
"Tôi cũng hết cách, chuyến bay bị muộn." Giang Thiệu Minh cười.
"Nói đi, anh muốn biết chuyện gì?" Mạnh Chính Vũ không muốn chơi trò cân não với Giang Thiệu Minh nữa.
"Chuyện trước đây, anh biết được nhiều không? Ý tôi là quan hệ giữa tôi và Lộ Chi Phán, hay chính xác hơn là giữa gia đình tôi và cô ấy." Giang Thiệu Minh xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, nói với vẻ thản nhiên.
"Hóa ra tin đồn anh mất trí nhớ là thật." Mạnh Chính Vũ bật cười, "Tiếc là khiến anh thất vọng rồi. Tôi biết không nhiều lắm, chỉ biết nhà họ Lộ chủ động liên lạc với gia đình anh, hình như về chuyện đứa bé. Lộ Thi Tình nói, bố mẹ anh khi đó rất muốn có cháu trai nên đã tìm về một cô gái có gia thế để sinh con cho anh, nhà họ Lộ bèn khuyên Lộ Chi Phán đi."
Mạnh Chính Vũ nắm chặt tay trên sofa, có vẻ như đang nhớ lại quá khứ. Hôm ấy Lộ Thi Tình chế giễu anh, rằng Lộ Chi Phán chọn anh chỉ vì gia đình anh có tiền có thế. Đương nhiên anh không tin, Lộ Thi Tình nói thử xem thì biết ngay. Quả nhiên, Lộ Chi Phán trông thấy hai người mờ ám trong phòng liền bỏ đi, thậm chí chẳng tỏ thái độ gì. Có lẽ với cô, sự tồn tại của anh không hề quan trọng.
Giang Thiệu Minh im lặng, suy nghĩ về những điều Mạnh Chính Vũ nói.
Con ư? Thời điểm anh gặp tai nạn, anh mới chỉ hai lăm tuổi, khỏe mạnh bình thường, vì sao bố mẹ anh lại nóng lòng muốn anh có con? Hơn nữa còn dùng tới cách đó?
Nhà họ Lộ chủ động tìm đến nhà họ Giang, muốn để Lộ Chi Phán đi. Với tính cẩn thận của bố mẹ anh chắc chắn họ đã điều tra thân thế của Lộ Chi Phán. Vậy tại sao họ vẫn chấp nhận dù biết cô chỉ là con nuôi của vợ chồng Lộ Phong? Chỉ có hai khả năng, họ không quan tâm tới thân phận, không quan trọng có chính thống hay không; hoặc là, họ chọn Lộ Chi Phán sau này có thể để thoái thác nếu xảy ra bất trắc, bởi vợ chồng Lộ Phong không phải thân sinh của Lộ Chi Phán nên họ cũng không thể làm khó nhà họ Giang.
Mạnh Chính Vũ thở dài, "Nhưng tôi cảm thấy sự việc này không đơn giản chỉ có vậy. Nếu bố mẹ anh chỉ muốn có cháu trai nối dõi thì cô gái nào chẳng được, vì sao nhất định phải là con nhà gia thế? Nhà họ Lộ chắc chắn cũng nghĩ đến điều này nên mới không dám cho con gái ruột đi, mà đẩy Lộ Chi Phán thế thân."
Trong chuyện này chắc chắn phải có ẩn tình, nếu chọn con dâu một cách quang minh chính đại thì đã có hàng tá cô gái sẵn sàng trở thành "bà Giang". Nhưng rõ ràng khi đó, mục đích của vợ chồng Giang Trọng Đạt chỉ là cháu trai, họ sẽ không thừa nhận người phụ nữ kia làm con dâu, chẳng qua cô ta chỉ là một "công cụ sinh đẻ" mà thôi.
Giang Thiệu Minh đương nhiên hiểu điều này, anh gật đầu, "Vậy anh... anh và cô ấy chia tay khi nào?".
"Chia tay?" Mạnh Chính Vũ đột nhiên sa sầm mặt, "Chưa hề chia tay! Chúng tôi chưa chia tay chia chân gì hết mà cô ta đã bỏ đi. Sau đó Lộ Thi Tình mới nói với tôi rằng cô ta đến nhà họ Giang, ít lâu thì mang thai. Thật nực cười phải không, chúng tôi hẹn hò gần ba năm trời, ngay cả lời chia tay còn chưa nói".
"Hai người chia tay vào tháng mấy?" Giang Thiệu Minh vẫn giữ đúng chừng mực.
"Tháng Chín."
Giang Thiệu Minh nhẩm tính thời gian Thành Húc chào đời. Vậy có nghĩa là hai người họ mới xa nhau khoảng một tháng, Lộ Chi Phán liền mang thai Thành Húc? Điều này thật khiến người ta khó tin.
"Tôi biết rồi." Giang Thiệu Minh bình thản, "Cảm ơn anh đã cho tôi biết những chuyện này".
"Vì sao tự nhiên anh lại nảy sinh nghi ngờ?"
"Việc này không liên quan tới anh."
Thấy Giang Thiệu Minh thực sự không muốn nói về điều này, Mạnh Chính Vũ lại hỏi: "Cô ấy... chắc hẳn cô ấy rất yêu anh? Thế nên mới ở lại bên anh ngay cả khi anh xảy ra tai nạn".
Giang Thiệu Minh cười, "Anh rất mâu thuẫn".
Rõ ràng hận Lộ Chi Phán, luôn mong cô bất hạnh, nhưng lại không nỡ trông thấy cô khổ sở.
Mạnh Chính Vũ không nói gì nữa, đứng dậy rời khỏi quán.
Giang Thiệu Minh vẫn ngồi yên, lòng rối bời. Anh không thể nào hiểu được hành động của bố mẹ. Tìm một cô gái xa lạ đến sinh cháu trai cho mình, chỉ nghĩ thôi anh đã thấy khó tin. Nhưng anh biết đó mới là sự thật. Vì cảm thấy mắc nợ Lộ Chi Phán nên bố mẹ anh mới hết lần này tới lần khác đáp ứng yêu cầu của nhà họ Lộ. Chỉ là, anh không đoán được năm xưa đã xảy ra chuyện gì khiến bố mẹ anh lại có quyết định đó. Anh tin bản thân không bao giờ đồng ý làm một việc hoang đường như vậy, nhưng lại không thể giải thích được sự ra đời của Thành Húc.
Mọi việc đều vô cùng mâu thuẫn, sự thật rốt cuộc là thế nào?
Xem thêm...