• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Các ngươi thật sự chỉ là huynh muội sao? Muội tin tưởng Tôn Tung Hoành đối với nàng chỉ là tình cảm huynh muội thôi sao?"

Tôn Ly An nhịn không được thở dài, cực kỳ thất vọng về ý nghĩ nông cạn của Tề Triển Phi.

"Tề công tử lời ta nói hoàn toàn là thật, nếu như huynh có nghi hoặc hay không là chuyện của huynh. Nếu huynh còn nghĩ như vậy thì tình bằng hữu chúng ta tại đây chấm dứt! Hai năm qua đa tạ huynh chỉ giáo nhiều điều. Ly An vô cùng càm kích. Chuyện hôm nay coi như chưa bao giờ xảy ra, sau này ta cũng sẽ không tới nơi này nữa. Tề công tử bảo trọng!"

Tề Triển Phi là 1 bằng hữu tốt, là 1 người tốt nhưng đáng tiếc không hợp với nàng, cũng không phải người nàng thích.

Dù sau đó nhiều lần Tề phủ cho người mời, Ly An cũng kiếm mọi lí do chối từ mãi cho đến khi Tề Triển Phi đi khỏi Trường An trấn. Mọi tâm ý của nàng đều đặt tại người Tôn Tung Hoành…

Trước kia Ly An đều dậy vào sáng sớm, tinh thần cũng tự phấn chấn nhưng bất quá hôm nay nàng lại ở tại bàn trang điểm một hồi lâu, chỉ vì ngày hôm qua Tôn Tung Hoành muốn nàng mỗi ngày phải thay đổi trâm cài tóc vì thế nàng có chút phiền não.

Nàng từ trước đến nay quen đơn giản vì hết lòng tuân thủ lời hứa nàng đành phải mở ra ngăn tủ, nhìn bên trong 243 chiếc trâm cài đặt theo thứ tự, mỗi cái đều có hình dáng rất đẹp, độc đáo không hề trùng lặp. Nàng không biết nên chọn cái nào cho được bây giờ. Thôi thì bắt đầu từ cái trâm đầu tiên đi!

Chiếc trâm đầu tiên này để cho nàng ấn tượng khắc sâu nhất đó là lúc nàng vừa đến Tôn phủ, Tôn Tung Hoành mang nàng đi phố mua cho nàng.Nhẹ cài nó lên tóc rồi đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa đã gặp ngay Tôn Tung Hoành.

"Ly An muội như vậy… rất đẹp." Nói cũng kỳ quái, nàng bất quá chỉ là cài thêm 1 chiếc trâm hắn như thế nào rất khác, làm cho nàng mặt đỏ tim đập.

"Có sao?" Tôn Ly An hồ nghi hỏi.

"Đương nhiên là có… về sau mỗi ngày muội dều phải cài chiếc trâm, ta sẽ kiểm tra nghe không!" Hắn bá đạo ra lệnh, xoay người rời đi để không phải thấy tâm tư đang phản đối của nàng.

Tôn Ly An dở khóc dở cười.

Những ngày sau đó mỗi ngày buổi sáng Tôn Ly An đều đã thay đổi trâm cài tóc chờ Tôn Tung Hoành nghiệm thu mà việc này làm hắn thật chờ mong.

Hôm nay sau khi dùng cơm, Tôn Tung Hoành trước khi đi thận trọng gọi Ly An nói 1 việc

Kì lưng?

Tôn Ly An tưởng rằng chính mình nghe lầm, sửng sốt một hồi lâu mới hỏi:

"Đại ca là muốn muộigiúp huynh kì cọ sao? "

"Không sai." Tôn Tung Hoành đáp

Hôm sau hắn lại tới xà phủ thỉnh giáo, căn cứ vào lời ông bạn kia nói thì do 2 người sống quá lâu dưới cùng 1 mái hiên, lại có tình cảm huynh muội gây cách trở cho nên hắn phải đột phá, để Ly An nhìn thẳng vào hắn là nam nhân thực thụ, cho nên kế hoạch gần gũi bắt đầu.

Nếu không nhanh nàng ấy lại lấy chồng mất hắn sẽ hối không kịp, nghĩ lại lần gần đây nhất bọn họ "gần nhau" là hôm Ly An ngủ say

"Ách…" Tuy nàng thân là Tôn quản sự lo mọi việc lớn nhỏ trong phủ… nhưng việc này ngoài khả năng của nàng đó!

"Huynh thực sự muốn vậy?"

"Đương nhiên."

"Được rồi!" Bởi vì hắn là nghĩa huynh, cho nên nàng chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.

"Buổi tối ta chờ muội." Nói xong mỉm cười ly khai.

Đến chỗ buổi tối, Tôn Tung Hoành mới vừa vào bể không lâu đã nghe thấy tiếng cửa mở, hắn nghĩ tưởng phải rất khó nhọc mới động lòng nàng, không nghĩ nàng đáp ứng nhanh như thế. Làm hắn mừng rỡ như điên.

Có tiếng bước chân tới gần nhưng đợi lâu không thấy có tiếng nói gì hắn tưởng nàng ngượng nên mở miệng

"Ta còn tưởng rằng muội sẽ không tới…?"

Đưa lưng về phía Tôn Ly An, hắn chậm rãi nó ra tình ý trong lòng.

"Ly An, ta…"

"Ách… Thiếu gia, nô tỳ không phải Ly An tỷ."

Tôn Tung Hoành nghe thấy giọng của Niệm Tương Khảm quay đầu lại, quả thực thấy Niệm Tương Khảm vẻ mặt xấu hổ, lại hoàn toàn không hề khó xử.

"Sao lại là em?!" Kích động nắm lên y phục che chính mình.

Động tác của thiếu gia khiến nàng rất buồn cười, nghĩ thầm thiếu gia hẳn vì Ly An tỷ tỷ mà không muốn làm xử nam đi?

Niệm Tương Khảm vò khăn nói

"Ly An tỷ tỷ nói thiếu gia cần có người giúp mình kì cọ, tỷ bề bộn nhiều việc cho nên phái nô tỳ tới giúp… Thiếu gia muốn Niệm tương Khảm giúp đỡ không?" Nàng như thế nào cảm giác được Ly An tỷ tỷ là kêu nàng đi tìm cái chết!

Từ khi Tôn phu nhân biết thiếu gia muốn kết hôn với nàng, gần đây Tôn phu nhân liên tiếp tìm nàng nói chuyện phiếm; đối với nàng mà nói có cái gì ăn thì tốt chứ cùng phu nhân nói chuyện thì đồ ăn có ngọt cùng không thấy ngọt nữa. (L: @.$ ko còn gì để nói về tình yêu đồ ngọt của chị)

Thiếu gia cùng Ly An tỷ tỷ là đương sự mù quáng sao Tôn phu nhân là người ngoài cuộ cnhư thế nào cũng thấy rõ sự thật?

Ài! Tôn phu nhân đã tình nguyện đem nàng coi là con dâu tương lai mỗi ngày cùng nàng thương lượng công việc của hôn lễ, nàng thật sự cực kỳ vô tội aaaaaaaaa…

"Muội… Ài…" Tôn Tung Hoành nhìn Niệm Tương Khảm vẻ mặt nản lòng.

Đương nhiên Niệm Tương Khảm nhận ra ngay tâm sự của thiếu gia.

"Thiếu gia Niệm Tương Khảm có chút việc! Nô tỳ đi 1 chút sẽ trở lại." Chạy thẳng tới phòng Tôn Ly An.

"Việc kì cọ của thiếu gia sao rồi?"

"Không… Ly An tỷ tỷ, cái này… thiếu gia nói nói tỷ không tới, thiếu gia sẽ không đứng dậy!" Bọn hắn vợ chồng son liếc nhau sao cứ phải liên luỵ tới nàng, nàng vô tội mà….!

"Không đứng dậy!"

"Đúng vậy! Thiếu gia nói vốn là để cho Ly An tỷ tỷ giúp hắn, tỷ lại phái em đến khiến thiếu gia cực kì tức giận, cho nên nế tỷ không đến thiếu gia sẽ cứ ngồi tỏng nước cho lạnh cũng mặc kệ!" Thiếu gia vì hạnh phúc của người đành chịu khổ 1 chút nhá.

Lời Niệm Tương Khảm nói như đinh đóng cột làm cho Ly An có chút hoài nghi, tính tình của Tôn Tung Hoành sao giờ nàng chưa từng thấy hắn thế này, nhưng lại nghĩ tới biểu tình hắn mỗi khi thức dậy vào buổi sáng nhịn không được nở nụ cười.

"Ly An tỷ tỷ mau đi đi! Nếu là thiếu gia cảm lạnh thì không hay đâu."

"Tỷ đã biết rõ vậy muội nghỉ ngơi trước đi."

Tôn Tung Hoành mới không nghĩ đại ca sẽ cứ như vậy mà không đứng dậy, nên cứ đi làm việc của mình mãi cho đến giờ Tuất nàng trở về phòng lại nhớ ra lời Tương Khảm nói lại quay lại nhà tắm ( L: tình yêu quả là tra tấn con người thật…)

Nàng đầu vào suýt nữa té xỉu…. không nghĩ tới Tôn Tung Hoành cư nhiên vẫn còn ở bên trong!

Nước đã lâu như vậy lạnh ngắt… cho dù hắn có nội công đi chăng nữa cũng không thể chống cự được, sẽ bị nhiễm phong hàn, nàng thấy đau lòng quá ( L: anh ấy có ốm là tại chị… đi mà chăm..) Không nghĩ nhiều, nàng lập tức đẩy cửa tiến vào. Nhưng nàng còn chưa kịp lên tiếng lại nghe Tôn Tung Hoành đã mở miệng

"Niệm Tương Khảm đừng khuyên ta nữa, ta biết Ly An sẽ tới tới, chờ một lúc tự ta sẽ đứng lên, em về phòng nghỉ ngơi đi!"

Giọng của hắn làm cho Ly An cảm thấy rất áy náy, vốn tưởng rằng hắn hẳn không ngớ ngẩn như vậy, kết quả hắn lại thật khờ chẳng lẽ hắn thật sự đang đợi nàng ư?!

Vốn tưởng rằng để cho Niệm Tương Khảm tới làm cho hắn cao hứng, kết quả hắn lại càng không duyệt, chẳng lẽ… Ài! Không nên suy nghĩ lung tung…hắn đã quyết ịnh phải cưới Niệm Tương Khảm nàng không được suy nghĩ nhiều.

"Nước lạnh!"

"Ly An…" Nghe thấy giọng của nàng, hắn xoay người, có vẻ cao hứng.

"Muội giúp huynh thêm nước ấm." Ra lệnh cho người hầu thêm vào nước ấm, nàng cuộn tay áo lên cầm khăn.

"Huynh… không xoay người muội như thế nào giúp huynh kì lưng được?" Nàng xấu hổ đỏ mặt.

Tôn Tung Hoành nghe vậy, vội vàng xoay người.

"Ta sợ muội hẳn sẽ không đến đây."

"Muội bận quá sợ quan giờ tắm của huynh nên kêu Tương Khảm giúp."

"Niệm Tương Khảm đối với huynh…"

"Cho nàng ấy 1 thời gian một ngày nào đó cô ấy sẽ hiểu huynh!"

"Muội thực sự cho là như vậy? Trong lòng có 1 người khác tại sao lại có thể dễ dàng để cho người khác thay thế được sao?" Giống hắn không được! Hắn nếu là nhận định một người liền cả đời vĩnh viễn không thay đổi!

"Trên đời này không có cái gì là không thể cho dù là quan hệ huyết thống cũng có thể tự giết lẫn nhau không phải sao?"

"Ta sẽ không thay đổi." Bốn chữ nói ra đầy khí phách.

Tôn Ly An nghe hơi khựng lại… là hắn nói với nàng ư?

"Ta cũng tin Ly An sẽ không thay đổi."

"Muội…"

"Huynh nhắm mắt nghỉ ngơi đi! Để cho Ly An chuyên tâm hầu hạ đại ca." Nàng đã cực kỳ cố gắng không dám vọng tưởng, cũng không dám suy nghĩ…chuyên tâm làm chuyện của mình

Nếu hắn muốn nàng giúp hắn kì cọ vậy thì nàng hãy chỉ nghĩ đơn giản là giúp đại ca kì cọ? dù sau lần sau cùng sẽ không xảy ra…

Không ngờ, Tôn Ly An lại nghĩ sai…

Nào là cùng hắn đi dạo phố, giúp hắn kì lưng? ai ngờ nhưng ngày tiếp theo bất luận trên đường hay khi đi gặp khách, tiếp nhưng nhân vật quan trọng nàng vẫn phải kè kè bên hắn. Buộc phải kêu tên hắn nếu sai sẽ bị trừng phạt.

Mà hình phạt lại là cùng nằm ngủ với hắn….sao hắn lại có thể nghĩ ra cách phạt như vậy cơ chứ… đã vậy lại còn bây giờ mỗi khi gọi hắn dậy lại khó như vậy hắn không dậy mà lại ôm nàng 1 phát. Làm cho nàng mặt đỏ tim đập, toàn thân cứng ngắc từ từ cũng thành thói quen.

Nàng là sau khi lớn lên mới hiểu được nam nữ có khác biệt biết chính mình không thể giống như hồi nhỏ đi ngủ sợ hãi muốn hắn cùng ngủ. Cái ôm của hắn… hơi thở làm cho nàng rất nhớ… nếu có thể ôm người đó cả đời thì thật hạnh phúc…Nháy mắt thấy suy nghĩ của mình không ổn… vội trấn tĩnh

"Tung Hoành! không còn sớm huynh nên dậy đi."

Tôn Tung Hoành còn buồn ngủ mở mắt ra, hướng về phía nàng cười; Tôn Ly An cho rằng hắn thức dậy không nghĩ tới lại bị hắn đột nhiên hôn.Nàng tận lực giả bộ không thể…ảnh hưởng.

"Tung Hoành! Không còn sớm nên rời giường."

Rất không dễ dàng để Tôn Tung Hoành tỉnh, hắn xin lỗi nói:

"Ly An xin lỗi ta lại ôm muội! Thật xấu hổ!" Hôm nay hắn lớn mật trộm hôn nàng 1 cái không nghĩ tới nàng phản ứng cũng không có!

Ài! Hắn thật thất vọng.

Đợi hắn buông lỏng tay tôn Ly An lập tức đứng dậy

"Xin lỗi muội có việc, huynh tự mặc quần áo đi!" Nói xong chạy ra.

Nàng chạy qua 1 hành lang gấp khúc, mọi người chào hỏi nàng cũng không có hơi sức! Dựa vào phòng bếp ngồi xổm xuống, không biết sao mình lại chạy như vậy. Xoa trán mới thấy nguyên nhân là do cái hôn kia làm cho nàng hỗn loạn.

Đúng là… Hắn vì sao phải hôn nàng?

Tật xấu mới?

Hay là hắn nhận sai người? coi mình là Tương Khảm?

Nghĩ như vậy trong lòng có chút vui sướng lại tan thành mây khói, đầu ngón tay di lung tung trên mặt đất. Rõ ràng nàng không dám có hy vọng xa vời vì sao hắn lại có thể dễ dàng khơi mào gây cho nàng hoang mang? Chuyện này không hề tốt, lại lần nữa chịu ảnh hưởng của hắn… sẽ lại làm cho tâm đau nhói.

Niệm Tương Khảm đi qua phòng bếp khi đó nhìn thấy một màn…Khó có thể được nhìn thấy Ly An tỷ tỷ cũng sẽ có biểu tình hao tổn tâm trí nàng cảm thấy rất đáng yêu; gọi là một người vui không bằng mọi người vui, nàng lập tức chạy đi tìm để hỏi xem!

"Thiếu gia người coi đi, Ly An tỷ tỷ một mình ngồi xổm góc tường tay vẽ lung tung? Có phải hay không trong phủ có chuyện gì?" Nhỏ giọng hỏi.

Tôn Tung Hoành hoàn toàn không có nghe Niệm Tương Khảm nói vì hắn đã sớm nhìn thấy Tôn Ly An khi thì ngẩng đầu, khi thì cúi đầu, giống như thẹn thùng lại giống như phiền não vẻ mặt thật hấp dẫn, hận không thể lập tức đi đến ôm nàng 1 cái… nàng thật đáng yêu

Thấy bộ dáng mất hồn mất vía của thiếu gia chẳng lẽ là nguyên nhân…

"Niệm Tương Khảm!" Tôn Tung Hoành quay đầu, sắc mặt không đổi

Ai nha, thiếu gia biểu tình thật nghiêm túc, chẳng lẽ Tôn phủ thật sự đã xảy ra chuyện gì?

"Chuyện gì vậy? Thiếu gia!"

"Thật xin lỗi…"

"Thiếu gia có gì cứ nói. Niệm Tương Khảm tuyệt không làm cho thiếu gia thất vọng!" Cho dù muốn nàng lên núi đao xuống biến lửa cùng không chối từ.

Thiếu gia nói áy náy nói ra miệng, xem ra tình huống không vui.

"Thật xin lỗi, ta không thể cưới muội."

"Cái gì?!"

"Ta không thể tự lừa gạt mọi người, người ta yêu chỉ có Ly An, ta đã thích nàng ấy rất lâu rồi. Cho nên thật xin lỗi, ta không thể cưới muội, nhưng ta nguyện ý bồi thường cho muội 1 số lượng mứt quả có giá trị 1 năm" ( L: hả, kiểu bồi thường này….có vẻ lợi nhỉ… ha ha.. vẫn là trẻ con thích ngọt) Hắn đều không phải là không cảm giác …nhưng hắn phải thận trọng xử lý chuyện này.

"Thiếu gia!" Nàng quá cảm động, thiếu gia rốt cục thông suốt.

"ừm?"

"Niệm tương khảm rất vui sướng! Thiếu gia đã tìm được hạn phúc chân chính của mình. Cho nên 2 người hạnh phúc em cùng rất hạnh phúc. Còn có, thiếu gia hiểu lầm,Niệm Tương Khảm đối với thiếu gia chỉ có tình cảm chủ tớ cũng không phải là tình yêu nam nữ, thiếu gia cứ việc đi cưới vợ Ly An tỷ tỷ, hoàn toàn không cần để ý Niệm Tương Khảm!" Tốt nhất đem nàng thành người xa lạ.

Tôn Tung Hoành thoáng nhíu mi

"Một khi đã như vậy, vậy sao em còn khóc?"

Niệm Tương Khảm đối với hắn không có tình yêu tốt, nhưng biểu tình kia của nàng làm hắn thấy rất lạ.

Niệm Tương Khảm lau nước mắt

"Bởi vì em quá cảm động… sau này phu nhân sẽ không tìm em nói chuyện hôn lễ, và thiếu gia muốn cho 1 năm mứt quả nữa." Sắp thoát ly địa ngục còn không cho nàng cảm động ư?

Hai bọn họ nhìn đối phương, màn này lại rơi vào mắt Tôn Ly An, cho nên 2 ngươi chạy

"Đại ca cái này liên quan đến danh dự của Niệm Tương Khảm." Nói xong, Tôn Ly An rời đi.

"Ly An!" Tôn Tung Hoành chân dài một bước, đuổi theo.

Mãi cho đến khi không thấy bọn họ, Niệm Tương Khảm mới nhớ tới nàng còn có việc muốn làm; mình có mứt quả ăn 1 năm quả là tốt. Ha ha! Nàng liền tính ăn rơi răng cũng tình nguyện!

***

Tôn Ly An rất vui không chỉ tận mắt chứng kiến 1 màn kia mà là sau đó Tôn Tung Hoành chạy theo nàng giải thích

Hắn nói hắn đối với Niệm Tương Khảm cũng chỉ có tình cảm huynh muội, vừa rồi cùng Tương Khảm nói rõ tình hình. Mỗi lời hắn nói nàng nhớ từng câu, từng chữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK