Editor: Selene Lee
Lúc buổi tuyên truyền kết thúc là vừa đúng giữa trưa.
Thờ tiết nóng chảy mỡ, khắp sân trường đâu đâu cũng thấy quần và váy ngắn.
Điềm Mật co giò chạy như điên đến nơi lấy hàng, sau đó hài lòng ôm đồ trở về phòng ngủ.
Nhưng mà lúc cô về tới nơi, không ngờ lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên đứng ở trước phòng của mình...Không phải nha? Đây là ký túc xá nữ mà...Phòng 1006, cũng đâu có sai đâu?
Đúng lúc đó thì cô bị người đàn ông cản lại.
Biên kịch nguyên tác Cửu Thiên đợi mãi cũng không thấy người, cuối cùng gặp được Đường Mật quả thật là mừng hết lớn, khóc không ra nước mắt.
Chắc chắn là phòng này rồi.
Anh ta híp mắt cười, xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau đầy vui mừng...Nhưng động tác này khi rơi vào trong mắt của Đường Mật lại biến thành dung tục.
Nếu không phải dì quản lý có quanh quẩn đâu đây, không chừng cô đã gỏi báo cảnh sát rồi...
Cửu Thiên: " Chuyện này...Bạn học...Phóng này là của bạn đúng không?
Phải thật nhẹ nhàng, thật nhẹ nhàng- anh ta tự nhủ.
Điềm Mật hơi phân vân một chút, sau đó mới gật đầu.
Cô lục tìm chìa khóa trong balô rồi vặn khóa hai lần, mở cửa phòng ra.
Dù sao cô cũng mới vừa ra khỏi nhà vào buổi sáng, quần áo vẫn còn chất đống trên giường, thậm chí còn quấn vào nhau thành một cục.
Điềm Mật lúng túng cười cười, sau đó phải bất đắt dĩ ngồi xuống đất vẫy vẫy tay: " Tiểu Hoa, em lại phá giường chị nữa rồi. "
Mèo nhỏ Tiểu Hoa bị đổ thừa chỉ có thể kêu một tiếng kháng nghị, sau đó cũng ngoan ngoan nhảy xuống giường, chui vào trong lòng Điềm Mật.
Lúc này cô mới sực nhớ ra là còn có khách đang đứng đợi ở bên ngoài.
" Trong này hơi lộn xộn một chút, mọi người cứ tự nhiên nhé. "
Cửu Thiên ló đầu vào nhìn, trên thảm phơ nắng có đặt ba cái ghế con con, anh ta bèn đi tới ngồi lên một trong số đó, lưng khẽ dựa ra sau.
Cửu Thiên hắng giọng hỏi: " Xin cho hỏi thăm một chút, phòng này có phải có một người tên là Điềm Mật không? "
Điềm Mật vẫn còn đang bận bịu sắp xếp đống quần áo ở trên giường, nghe thấy thế thì có chút ngạc nhiên: " Chính là tôi đây, xin hỏi có vấn đề gì sao ạ? "
Cô mờ mịt nhìn người đàn ông ngồi trên ghế.
Hình như...cũng không có quen biết mà.
Mà Cửu Thiên ngồi ở trên ghế cũng bắt đầu hoài nghi về nhân sinh quan của chính mình.
Anh ta tự hào cảm thấy khuôn mặt mình rất đẹp trai mà.
Sau đó anh ta cẩn thận quan sát cô gái đang ngồi ôm cái giỏ quần áo kỳ quặc kia.
Thôi, đành phải miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng đây là tác giả của 《 Vương Triều 》vậy.
....
Điềm Mật nhặt quần áo lên nhét vào tủ, sau đó tự nhiên đi đến giường mình, ngồi xuống.
Bấy giờ người đàn ông kia mới nói: " Xin giới thiệu, tôi là biên kịch chính của Vương Triều, Cửu Thiên. "
Cửu Thiên?!
Sau đó là một tiếng hét chói tai vang vọng khắp các tầng lầu.
Điềm Mật phấn khởi dậm chân: " Thì ra ngài chính là biên kịch của Cung Nữ sao? Thật hân hạnh quá. "
Hai mắt Cửu Thiên thoáng chốc liền đầy ý cười, quả nhiên không phụ công sức anh ta cố cô gây dựng nên.
Anh ta cười híp mắt: " Hai ngày nữa sẽ Casting diễn viên, tôi qua thông báo với tiểu thư một tiếng. Đạo diễn Trương có ý muốn mời tiểu thư qua cùng tham gia chọn người. Dù sao tiểu thư cũng là tác giả của kịch bản gốc, vì thế sẽ dễ dàng tìm được người ưng ý hơn chúng tôi. "
Điềm Mật còn chưa lấy lại tinh thần nhưng đã gật đầu lia lịa.
Cửu Thiên lại tiếp tục: " Tuần sau là Casting cho vai nam chính và nam phụ. Không biết tiểu thư có thể tham gia được không? "
A. Thì ra là casting cho Thôi Nhiêu và Trác Vân Thâm.
Thật ra thì Điềm Mật vẫn còn cảm thấy rất nuối tiếc, nhưng cũng chỉ biết than thở trong lòng. Đối với cô thì chỉ có Cửu gia mới là Thôi Nhiên chân chính thôi.
Nhưng biết làm sao được? Cô cũng không dám đề nghị anh đi casting đâu.
" Được chứ, tuần sau tôi sẽ đến đúng giờ. "
Cửu Thiên hoàn thành xong nhiệm vụ thì lập tức chào Điềm Mật để trở về.
Sau khi tiễn người xong, Điềm Mật lập tức nhảy lên giường nằm phơi như một con cá khô, sau đó moi điện thoại ra, chuyện gì bây giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi...
Quan trọng nhất vẫn là đền cốc cho Cửu gia.
...
Tin nhắn nói chuyện phiếm của cô và anh ấy hôm qua vẫn còn ở đó, kết thúc bằng hai chữ " Ngủ ngon. "
Điềm Mật không nhịn được mà gửi qua một cái Icon loli hôm trước...
...
【luqior】:??
Dù sao anh cũng là người có tuổi rồi, tất nhiên không thể nào hiểu nổi ý nghĩa của cái Icon ngớ ngẩn này là gì cả.
Tạ Cửu đặt tài liệu mình đang cầm trên tay xuống, nhắn tin trả lời lại người kia.
Kể từ lần say rượu đó, không hiểu sao anh cứ dễ dàng tha thứ cho cô...
Thậm chí anh biết rõ nếu mình không ngăn cô lại, cô nhóc này sẽ ngày càng tệ hơn, sau đó nhảy lên ngồi trên đầu anh không chừng.
Giống như...Bây giờ vậy.
[ Đeo Tai Thỏ ]: Em nhớ anh quá, Cửu gia, anh có nhớ em không?
Mặt Tạ Cửu lập tức đen thui.
Anh bèn gõ tin nhắn:
[ luqior]:...
Trong hai mưoi tám năm trời ròng rã, anh đã dễ dàng tha thứ cho bà mẹ luôn bắt anh mặc đồ con gái, bây giờ lại dễ dàng tha thứ cho cô nhóc này.
Đúng là gan to bằng trời mà...
Nhưng sao anh cứ mãi xuống nước thế này?
Thật không giống Tạ Cửu thường ngày một chút nào hết.
.....
Sau khi Điềm Mật nhận được hai dấu chấm hỏi, bây giờ lại là một đống chấm, mặt liền đầy vạch đen.
Sao nam thần lại lạnh lùng như thế chứ?
Cô bèn chu môi, chụp một bức hình của cái cốc mình mới mua sau đó gửi qua cho Tạ Cửu.
Mà ở phía bên ka, Tạ Cửu nhìn thấy bức hình trong tin nhắn thì thiếu chút nữa quăng bể điện thoại.
[ Luqior ]: Tôi cũng đâu có bắt em bồi thường?
Sau đó kiên nhẫn chờ đợi cô trả lời.
Nhưng anh đợi mãi cũng không thấy cô nhắn lại, bèn vội vã tăng thêm một câu:
[ Luqior ]: Này...em...
Bỗng nhiên...Phía đầu bên kia nhắn lại một tin, mà sau đó anh cảm thấy nhịp tim vốn bình thường của chính mình lại thoáng chốc đập mạnh.
[ Đeo tai thỏ ]: Cả một đời* đấy, tất nhiên em phải bồi thường cho anh rồi!
Tạ Cửu chột dạ tắt luôn tin nhắn, sau đó cầm một sấp tài liệu cao vút đặt lên phía trên, cố ý khiến mình không quá mức để tâm đến cô nhóc kia nữa.
Nhưng mà anh chợt nhận ra một chuyện, hình như chính mình không thể nào tập trung được nữa rồi!
" Cửu gia, Thất gia có gửi cho ngài cái này ạ. " - Thực tập sinh Thanh Thanh đem danh sách diễn viên casting đi vào bên trong, sau đó nuốt nước miếng nhìn một chồng tài liệu chất thành núi ở trên bàn viết.
Thật ra làm đại boss cũng không phải chuyện dễ dàng gì đâu...
" Ừm " - Tạ Cửu liếc mắt nhìn đống giấy tờ kia, sau đó lên tiếng đáp gọn, tỏ ý cô có thể đi ra ngoài được rồi.
Sóng lớn trong lòng cũng đã lên tới đỉnh điểm rồi!
Bà nó! Rốt cuộc là anh bị sao vậy chứ?
Bây giờ anh lại muốn xem tiếp tin nhắn của cô nhóc kia!
Sau đó trước mặt anh lại hiện ra một khuôn mặt yêu kiều nhỏ nhắn chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay.
Phiền quá đi mất!
Vẫn là thôi đi.
...
Trước buổi casting chừng hai ngày, Điềm Mật có hẹn Tạ Cửu nhưng anh không hề xuất hiện. Bởi lẽ anh đang tung hoành ở Thái Bình Dương, xa hơn nữa là Bắc Âu, còn có cả Nam Phi để bàn bạc chuyện làm ăn.
Tạ gia ngoại trừ hoạt động trong ngành giải trí, còn là nhà đầu tư đá quý cực lớn.
Về phần Tạ Cửu, thật ra là anh muốn tránh khỏi chuyện của cô búp bê nào đó, nên mới bỏ lại quốc nội mà đâm đầu vào chốn châu báu ở phương xa.
Mà bạn Điềm Mật không gặp được Tạ Cửu, cuối cùng bị Mộc Niên lôi đến tổ làm phim 《 Hương Phấn 》để cùng " đồng cam cộng khổ ", " một lòng tiến bộ ".
Điềm Mật vốn đã không có chút vui vẻ nào, sau đó còn thấy thêm một đống quy tắc ngầm khiến người khác buồn nôn, lòng đã chán lại càng chán hơn.
Tâm trạng mơ mơ màng màng.
Thế là cô ngồi vừa ôm chai rượu nốc vừa oán trách: " Cửu gia...ghét..."
Hình ảnh này thật sự khiến người khác cay mắt, không nỡ nhìn thêm.
Từ đầu đến cuối Mộc Niên thật sự không dám lơ là dù là một chút, sợ là mình mà đi thì sẽ có tên nhà đầu tư mạng heo hình người nào đó lầm tưởng là nghệ sĩ mới, sau đó kéo cô nàng vào trong phòng ăn sạch.
" Mật Mật, cậu có khỏe không hả? " - Mộc Niên gồng người dìu Điềm Mật ra khỏi nhà vệ sinh, lo lắng hỏi."
" Uống rượu...Không...còn phải...uống...Cửu...nữa. "
Bây giờ đến rượu và Cửu gia cũng không phân biệt nỗi nữa rồi, còn la to bảo muốn uống Cửu gia nữa... - Mộc Niên dở khóc dở cười nhìn ánh mắt mông lung của " trẻ nít " nào đó, thầm than trong lòng.
Quả nhiên...Lại nữa rồi.
Nhìn thấy cái miệng nhỏ kia lại bắt đầu mon men đến chỗ miệng mình, Mộc Niên thật sự đau đầu: " Bà nó, cậu tránh xa mình ra.! "
Sau khi con nhóc này uống say thì luôn như vậy, không ôm cột điện hát thì cũng biến thành một con ma rượu cuồng hôn môi. Nhưng mà trong ấn tượng của cô thì Điềm Mật luôn luôn kiềm chế bản thân mình, hình như chỉ trừ lần trước với Cửu gia...
Vậy đây chắc là mấu chốt đi? - Mộc Niên thầm nghĩ, càng nghĩ càng thấy đúng.
Cảm xúc mềm mại kia lại bắt đầu chạm vào...
Một đên này, không chỉ Điềm Mật mệt lả mà Mộc Niên cũng muốn chết ngất luôn.
Mấy chuyện này tất nhiên Tạ Cửu không thể nào biết được, không chỉ vì anh đang ở Thái Bình Dương xa xôi, mà vì anh còn phải đối mặt với một giấc mộng mà anh đã cố né tránh ——
Búp bê đang ngồi trên chân anh, hai chân thon nhỏ gập vào hông anh thật chặt, sau đó đôi môi mềm mại dán lên môi của anh.
Hai bóng người dây dưa đầy ngọt ngào, còn mơ hồ nhìn thấy một đường chỉ bạc khi hai người tách ra...
Cảm giác tuyệt vời hơn bao giờ hết...
Lúc Tạ Cửu giật mình tỉnh giấc, cả người cũng lạnh toát.
Anh bèn hoảng hốt lục lọi tìm điện thoại trong ngăn tủ, sau đó gọi một cuộc điện thoại.
" Cửu? " - Giọng bên kia đầy ngờ vực " Bên cậu bây giờ hẳn là rạng sáng chứ? "
" Ừ. " - Âm giọng của Tạ Cửu khàn đặc.
" Cậu vẫn đang khỏe đấy chứ? Sao giọng cậu nghe kỳ vậy? "
" Áo Khắc Tư, bây giờ tôi có chuyện muốn hỏi cậu. " - Tạ Cửu dừng lại một chút, sau đó mới khó khăn nói tiếp: " Bây giờ cậu có rảnh không? "
" Ngon. " - Áo Khắc Tư cười nói: " Cậu hỏi đi. "
.....lượt bỏ n chữ...
Áo Khắc Tư nghe xong, lại nghị đến lịch sử tình trường tệ hại của bạn mình...Cái tình huống này...Phải nói thế nào đây?
Nghe như phim truyền hình chiếu lúc 8 giờ* vậy.
" Cửu, để tôi gửi cho cậu xem hai bộ phim tình cảm nhé. " - Áo Khắc Tư cười haha " Thật đấy, tôi không đùa đâu, xem xong thì cậu sẽ được khai thông não ngay và luôn thôi. Dù sao tôi nói thì cũng không bằng tự cậu đi tìm hiểu...Cửu, cậu biết mà, tôi là bác sĩ tâm lý, cũng không phải là DR. LOVE đâu. "
Tạ Cửu, cũng may cho cậu tôi là bác sĩ tâm lý đấy, nếu đổi lại là cô gái kia, chắc chắn người ta đã đập đầu cậu thành đầu heo luôn rồi.
Tạ Cửu tuy vẫn còn ngờ vực nhưng cũng tắt điện thoại, chuẩn bị tinh thần ngày mai tham khảo phim một chút.
Giải thích của bạn Sel: Đây là hiện tượng đồng âm [Bēi·zi]: Cốc - [yībèi·zi]: Cả đời ( Bạn nào có đọc " Chẳng phải trộm của anh một chiếc cốc " chắc biết vụ này nhỉ? Bạn nào chưa đọc thì mình đề cử nhé! Cực kỳ hay luôn.)
Phim truyền hình 8 giờ: Kiểu kiểu như mấy phim của dì Dao ấy, tình tiết cẩu huyết khỏi nói luôn... ( không có ý xúc phạm đâu nha mấy bạn fan dì Dao)