"Thưa giám đốc đây là hồ sơ của anh, và 8h30 tối nay anh có 1 buổi đi dạ tiệc"
"Tối nay cô có bận?"
"À...ừ...thì tôi..." Cô muốn đi để ăn những món đồ ăn ngon trong bữa tiệc nhưng lại sợ hắn ta thịt mình nữa, bây giờ vẫn còn ê ẩm đây mà
"Sao?"
"À...chắc tôi không đi đâu ạ"
"Em lại để tôi 1 mình sao?"
"Tại tối nay tôi có hẹn" thà về nhà chơi với anh hàng xóm còn sướng hơn người gì đâu đẹp trai dễ sợ
"Không đi! Trừ lương"
"Nhưng...." Kệ đi dù sao con bff mình cũng sắp về kêu nó bao ăn là được, đi theo hắn chỉ có chết
"Trợ lý! Cô thật là cứng đầu"
"À vâng...tôi có hẹn thật mà"
"Trai hay gái?"
"Là con trai hay con gái có liên quan gì tới boss không?" Cô cứng giọng, tại chuyện của cô mà tại sao hắn ta có quyền quản cơ chứ
"Tiền lương gấp 2"
"...." Cô lắc đầu
"Gấp 4?"
"...." Vẫn lắc
"Gấp 6"
"Ok! Boss" Cô cười vui vẻ lại bóp vai cho anh
"Tôi đến đón cô" Anh có vẻ thoải mãn thư giãn người
_______________
Sau khi cô thay đồ xong đi ra ngoài
"Cô hôm nay đi đâu à?" Dương Phong thấy cô mang đồ đẹp lại hỏi thăm
"Tôi đi dạ tiệc" Cô tươi cười híp mắt
"Vui nhỉ?" Anh lại gác tay lên vai cô
"Vui chứ! Nhưng mà tôi không thích ai gác tay lên người tôi đâu" cô hất tay anh xuống
"Không phải vì cô lùn sao?"
"Tôi cao lắm chứ bộ, tại anh con trai thôi" Cô cũng ráng chu môi lên cãi
"Vậy sao?" Anh xoa đầu cô, cúi nhẹ người người xuống hôn nhẹ lên má cô khiến mặt cô chẳng khác gì trái cà chua, cô ngại ngùng quay sang chỗ khác
Ai kia vừa mới tới bắt gặp được khoảnh khắc đó liền đi lại với vẻ mặt sát khí
"Đi được rồi chứ?" Anh mặt hằm hằm lại kéo tay cô
"Được rồi" Cô nhìn anh mắt thù hận đến giờ nào không đến, đến ngay lúc quan trọng đúng là tên phá đám mà
Dương Phong đứng sau cười mỉm nhìn 2 người đến khi bước lên xe
Anh ngồi trên ghế lái còn cô như sợ anh ta không dám ngồi gần nên xuống sau xe ngồi cho an toàn
"Lên đây"
"Thôi tôi ngồi đây cũng được rồi"
"Tôi không nói đến lần 3 đâu"
"....." Rốt cuộc cô cũng phải im lặng lên trên ngồi
"Hắn ta hôn cô ở đâu?" Hắn quay sang cô hỏi
"À...ở má" Thấy hắn ta như vậy cô không dám cãi lời mà làm theo
Anh tiến sát lại gần cô hôn ngay má và ở dưới xương quai hàm anh còn để lại dấu tích của mình
"Anh làm gì vậy?"
"Em chỉ là người phụ nữ của tôi, tôi làm vậy có gì sai?"
"Anh...anh" cô nhìn hắn bộ tên này không có liêm sỉ sao, cô đã làm người phụ nữ của hắn bao giờ chứ, nếu mà bây giờ cô giết được hắn cô đã băm hắn thành ba mảnh cho chó ăn rồi
_______Đến chỗ dạ tiệc______
Cô và anh cùng đi xuống giữa những nơi đông đúc, mọi người ai cũng giương mắt nhìn anh ta, mặc dù có rất nhiều người nể phục anh ta tuổi trẻ tài cao nhưng cũng rất căm ghét vì quá tài giỏi, anh ta cũng đã khiến một công ty đứng trên trời chỉ cần anh búng tay là công ty đó liền suy sụp không quá 3 ngày
"Chào Vương Tổng"
"Chào Vương Tổng" anh đi qua ai nấy cũng phải chào hỏi
Cô nhìn hắn, quả là một người ai ai cũng nể phục, mà khoan nhìn anh ta đẹp trai đấy chứ, đôi lông mày này, mắt này, môi nữa nhìn lại mình sao thấy có khi còn xấu hơn anh ta nữa, cô nhìn anh một hồi lâu cho đến khi anh quay sang nhìn cô
"Đẹp trai quá sao?"
"Tự nhận" Cô thấy vậy liền giật mình bỏ ngay suy nghĩ đó trở về với thật tại
"Chào Vương Tổng tôi mời ngài 1 ly" Ông già nào đó nhìn có vẻ là 1 người tham nhũng, nét mặt ông ta có vẻ là 1 người sáng nghiêm túc, tối vào bar
Anh không nói gì đáp trả lại chỉ cụng ly với ông ngay cả con mắt nhìn cũng không giành cho ông
"Chào Vương Tổng" lần này cô liền nhìn sang cô gái bên này, nhìn cô ta 3 vòng đều tốt chỉ có vòng 1 là bự quá so với cô ta, nhìn xuống đầu gối có vẻ hơi thâm, chắc cô ta cũng là loại ăn nằm để lên chức. Cô nhìn tổng quát mọi người nói chuyện họ đồng thời nói lên cả tính cách con người thật của mình
"Ở đây không ai là người tốt cả sao" Cô giựt nhẹ áo của anh ngước đầu lên nói nhỏ
"Em giỏi lắm" Đúng là 1 con người có tính cách nhạy bén nhìn bề ngoài biết tính cách rất tốt cho phi vụ lần sau anh nhờ cô, dù sao cũng là 1 sát thủ anh không nên coi thường cô .
Vì anh có quá nhiều người vây lại nên cô cũng lạc ra anh từ khi nào, cô liền lại gần bàn đồ ăn định ăn vài thứ thì Cố Hạo người yêu cũ của cô bước đi với ả đã làm tình vào ngày hôm đó, làm sao cô quên được mà thôi bữa tiệc đang vui cô không muốn làm náo loạn. Hắn bước tới gần cô
"Chào em!" Hắn cười tươi
"Chào!" Cô lười nhác trả lời, thật ra cô vẫn còn tình cảm với hắn ta nhưng chỉ một chút
"Em khoẻ chứ" Hắn ta nhìn cô nhưng ả bên cạnh thì trông có vẻ ghen tỵ anh quan tâm đến cô quá
"Vẫn còn thở đều" Cô liền ăn một viên chocolate, vừa ngọt vừa đắng như tình yêu vậy, lúc đầu thì ngọt sau thì đắng nhưng người ta lại rất thích nó, thật khó hiểu?
Nhà hàng Trung Hoa cao cấp này sở hữu không gian sang trọng, lộng lẫy mang vẻ đẹp cầu kì tinh tế, bàn ăn trải dài nhưng không những vậy lại có những phòng vip riêng cho những đôi nam nữ làm việc riêng
"Tôi mời em" Hắn đưa cho cô một ly rượu vang đỏ, ly rượu trong suốt với màu rượu đỏ khiến trở nên đẹp hơn
"Cảm ơn" Cô lạnh nhạt cầm lấy ly rượu, cô đưa lên môi định uống thì màu có vẻ nhạt hơn rượu trên ly anh ta, ở đáy ly còn có những hạt nhỏ chưa tan hết, muốn bỏ thuốc vào ly cô, không dễ! Cô để ly rượu xuống bàn đi ra chỗ khác nhưng ả đứng bên Cố Hạo không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy. Ả bước đi theo cô
"Chuyện gì?" Cô thấy ả bước theo khó chịu nói
"Cô đừng bám theo Cố Hạo nữa như con chó bám chủ như vậy nữa"
"Như vậy cô cũng là 1 con chó mới theo đuôi chủ thôi" cô nhếch mép cười
"Cô...đúng là con không biết tự lượng sức mình vừa chia tay người yêu đã có người mới, chẳng hơn kém gì một con phò" Ả tiến lên nói chuyện với cô, ả mang bộ đồ xẻ ngực nhìn là biết chả khác gì đầu đường xó chợ, mới mấy ngày tiêu chuẩn của anh ta xuống thấp vậy sao?
"Ăn đồ cũ của tôi để lại! Ngon không?" Cô không nói gì cất bước đi, để ả lại đằng sau dậm chân tức tối
Cô không biết đến dự tiệc ở đây đúng hay sai nữa. Cô đi ra ngoài lan can cửa sổ, dựa tay vào thành vịnh nhìn lên trời. Đang muốn ở một mình thì ai đâu xuất hiện
"Tôi đứng đây được chứ?"
"Ừ! Tự nhiên" Cô nhìn anh, có vẻ anh là người đoàng hoàng nhất trong đây, nhưng ai biết bên trong làm sao chứ, có nhiều người còn thay đổi cả tính cách của mình mà
"Cô tên gì?"
"Anh nên cần biết?"
"Nói chuyện hay lắm! Tôi là Diệp Tổng" anh rất thích nói chuyện những người như cô
"Ừm!" Cô nhàm chán trả lời
"Đây là bưu thiếp của tôi" hắn đưa cho cô cái bưu thiếp vàng óng ánh nhìn mà choáng cả mắt
"Đưa cho tôi làm gì?" Cô lười nhác nhìn anh
"Tôi muốn làm bạn với cô"
"Tôi thì không" Cô đi ngoài để lại anh ta đứng đó với vẻ mặt hứng thú
"Đi đâu?" Vương Diệp Thần nhìn cô trả lời lạnh lùng
"Đi tham quan tý xíu đó mà" Cô trả lời, hắn cúi đầu nhìn xuống với cô
"Đi về"
"Ừ" Sao thấy sát khí quá cô đâu có làm gì sai đâu?
_____________
Khi vừa mới ngồi xuống xe, đã có cảm giác như bị ai nhìn chằm chằm, cô nói nhỏ với anh
"Hình như chúng ta bị theo dõi"
Anh cũng đã biết lâu rồi nhưng xem khi nào hắn ta hành động, lão già Kỳ Diêm hắn đúng là cáo già thâm anh lắm
"Đúng" Anh gạt cần chạy thì bị cả chục viên đạn bắn vào sau xe
"Kính chống đạn?" Đúng là dân chuyên nghiệp cái gì cũng chuẩn bị trước
"Bắn đi" anh liền ném cho cô khẩu súng lục giảm thanh anh muốn cô bắn sao? Cô đã bỏ việc này lâu rồi, nhưng bây giờ là bắt buộc, 1 là chết, 2 là sống
Cô chui ra ngoài cửa sổ, chưa gì đã bị 1 viên đạn trượt qua mặt, dòng máu tươi chảy xuống, cầm khẩu súng lục trong tay, nhìn ra ngoài thật kỹ, anh cứ đánh võng lạng lách khiến cô rất khó có thể bắn trả, nhắm kỹ "đùng" một bánh xe bên địch đã nổ khiến xe mất thăng bằng mà xoay giữa lòng đường 2,3 xe ở dưới vì bị xe trên cản nên tông vào chiếc xe bị nổ lốp. Cô ngồi vào trong thở phù phù, đúng là ngân cân treo sợi tóc
"Kêu thuộc hạ anh giải quyết đi kìa" cô mệt mỏi dựa người vào ghế dơ cây súng lục lên nhìn chăm chú
"Mai cô đi với tôi"
"Đi đâu?" Cô nhìn anh qua gương chiếu hậu nói
"Bọn người đó ít nhiều gì cũng đã thấy mặt cô, muốn ở đây thì tùy cô"
"Tại sao tôi lại nhúng tay vào những việc này cơ chứ!" Cô ôm đầu, đưa cho anh khẩu súng
"Lấy mà dùng" Anh trả lời lạnh lùng, từ giờ trở đi mọi việc sẽ rất khó khăn, dù sao cũng nên cho cô cây súng để phòng bất trắc
"SIG Sauer P320 của Thụy Điển này lâu lắm rồi tôi mới được cầm lại, đúng là vừa đẹp vừa mạnh"
"Từ giờ không có súng nữa đâu chỉ có đạn kề nhau thôi, ráng mà giữ cái mạng"
"Tôi vẫn còn phải học tập anh nhiều"
Anh quay xuống lất băng keo cá nhân nhìn cô rồi cẩn thận dán lên cho cô
"Chỉ là một vết thương nhỏ" Cô nhìn anh rồi liếc ánh mắt nhìn ra cửa sổ
"Tôi không thích!" Anh hôn nhẹ lên vết thương của cô
"Tôi không thích" Anh liền tiến lên hôn nhẹ lên vết thương của cô, cô ngượng đỏ mặt đẩy anh lên phía trước
"Chạy về nhà tôi đi" Cô cất khẩu súng gác 2 chân lên ghế trước nói với anh
"Hôn tôi rồi tôi chở cô về" Anh quay xuống nhìn cô với 1 cặp mắt cáo già thật khó chịu!
"Vậy tôi đi bộ về" Cô mặt lạnh nhạt chuẩn bị mở cửa xe
"Cô có chắc?" Anh nhìn qua gương chiếu hậu nhìn cô vẻ mặt hứng thú
Haizz lại không được rồi bây giờ mà ra ngoài thì gặp mấy người đó chặn đầu đánh bắt nhốt cho mà coi, mà giờ ở lại đây thì mình phải hôn anh ta sao khó lựa chọn quá vậy, nếu là người con gái khác chắc chắn là hôn anh ta tại sao lại có người vô sỉ như vậy chứ
Cô đóng cửa xe lại, mặt hơi nhục ngồi lại vị trí của mình không lẽ lại hôn anh ta? Anh ta không bằng 1 góc anh Dương Phong nhà mình, mà thôi phải làm chứ không không bảo toàn được mạng
"Suy nghĩ lâu quá đó" Anh nhìn cô khó hiểu, hôn tôi thôi mà có gì to tát chứ có người còn luôn mơ ước thầm còn không được đúng là sướng mà không biết hưởng, ngốc vẫn hoàn ngốc
Cô nhìn anh rồi từ từ nhắm mắt lại tiến tới chầm chậm, 2 mắt cứ nhắm tịt lại không mở ra, cô hôn lên má anh một cái nhẹ nhàng, thật êm dịu
Anh tham lam lấy tay quay đầu cô lại tách bờ môi ngọt ngào ra một cách dễ dàng rồi tiến vào trong khi chưa được sự cho phép, càn quấy hết tất cả mọi thứ, hút hết tất cả mật ngọt định nán lại thêm vài giây nữa nhưng môi cô bây giờ đã ửng đỏ, đành bỏ lại những thứ đó trở về với thực tại
"Hộc...hộc" Sau khi đã được anh tha cho cô liền thở gấp, anh liếm môi mình nếm những thứ còn sót lại
"Tôi thích mùi vị này" Anh hứng thú nói lên, hắn ta lúc nào cũng vậy đúng là vừa biến thái vừa vô sỉ
"Rồi mau mau đưa tôi về nhà" Cô hấp tấp hối anh, còn phải cho Tiểu Bảo ăn nữa chứ đối với cô Tiểu Bảo ( con mèo trong tập trước) là quan trọng nhất
"Ừm hôm nay qua nhà tôi ngủ" Anh nói chuyện bình thản đêm nay sẽ là một đêm dài đây, thật thú vị
"Tại sao lại như vậy?" Cô kịch liệt phản đối dữ dội
"Cô không được phản đối" Anh ta lạnh lùng nhưng như đang phất cờ trong bụng, thỏ non bị bẫy rồi
Cô chĩa ngay mũi súng lục vào chính giữa đầu anh, mặt bắt đầu trở nên lạnh lùng tỏ vẻ đầy nguy hiểm
"Mau"
Anh quay người xuống mặt đối mặt hai người có vẻ đầy sự gì đó là bí hiểm nhưng lại không cho đối phương biết được
"Cô dám?" Anh nhếch môi nhưng cũng không hẳn là cười chỉ tỏ ý định
"Tại sao tôi lại không dám?" Trong không gian tĩnh lặng đến mức lạ kì không tài nào ai muốn biết
"Nếu dám bắn thử cho tôi xem?" Anh như thách đấu cô đổ dầu thêm vào lửa, nếu cô muốn giết anh thì đâu cần đợi tới bây giờ
Cô nhíu chân mày lòng lại phân vân không biết có nên hay không nhưng tay cầm lại rung lẩy bẩy, bây giờ cô mới biết chỉ cần ánh mắt cũng có thể làm vũ khí giết người được. Song cô bỏ khẩu súng vào hình dáng khẩu lệnh như tỏ ý thua cuộc. Thua không điều kiện
"Nhưng tôi có một điều kiện"
"Nói"
"Tôi muốn về nhà lấy ít đồ"
"Được"
_________Tới nhà cô_________
Bước vào nhà cô liền nhẹ nhõm khi thấy cục cưng của mình không bị gì cả nếu có sao chắc cũng theo đó mà chết mất. Cô ẵm con mèo ra ngoài mở cửa xe rồi ngồi vào trong
"Lại là con mèo này" Anh chán nản nhìn con mèo với cặp mắt kẻ thù muôn thuở
"Đòi hỏi gì nữa! Chạy ngay đi"
Trong suốt đừng đi cô cứ hát vu vơ, và quan tâm con mèo khiến cho anh điên tiếc cả lên nhưng im lặng trừng mắt qua kính chiếu hậu nhưng cô lại chẳng ngó ngàng gì anh cả. Khiến anh càng nóng máu thêm
_______Đến biệt thự của anh~~_____
Anh hậm hực nhưng vẫn lạnh lùng tỏ ra khí phái đi một mạch vào nhà để cô đằng sau nhìn anh khó hiểu
"Meo~~" Con mèo chà chà vào người cô nũng nịu
"Cục tưng của chị" Cô vẫn cưng chiều ôm khư khư con mèo của mình đi vào nhà
"Chào cậu chủ" Lão quản gia trạc tuổi cung kính cuối chào anh
"Hừ" Anh nhìn ông rồi đi vào trong ngồi lên ghế, đám người hầu sợ hãi nhưng vẫn khéo léo rót nước cho anh
"Mời cậu chủ" Rót nước xong đám người lui xuống
Anh uống hết rồi lại uống tiếp như đang hạ hỏa. Cô đi lại quản gia cũng không dám thất lễ vì đây là lần đầu tiên mới dắt phụ nữ về nhà
"Chào tiểu thư"
"Cháu chào bác! Anh ta bị gì vậy bác?" Nói xong câu đó cô liền bị anh trừng mắt
"Tôi cũng không biết nữa thưa tiểu thư" Không biết nói gì quản gia chỉ biết cười gượng gạo
Tôi như vậy không phải do em làm sao, con mẹ nó! Cứ ôm con mèo chết tiệc đó mà bỏ rơi tôi, em để xem đêm nay tôi tính sổ em như thế nào. Đêm nay sẽ dài đây. Anh nghĩ thầm cười đểu