Cứ tưởng sau lần đó, chúng tôi cưới nhau rồi thì bạn sẽ thôi, nào ngờ, bạn vẫn đeo bám, tiếp tục chat với chồng tôi. Bạn tự huyễn cho mình sức mạnh gì không biết, mà tự tin sai khiến "chồng người" thế này thế kia, nào là đừng cho tôi ra riêng, tôi làm dâu sẽ lòi mặt tôi ra. Đúng là tôi lòi mặt thật ra thật, nên mẹ chồng ngày càng thương tôi nhiều hơn, thương hơn cả anh nữa. Những tin nhắn ấy, anh đều đưa tôi đọc, và đưa luôn cả địa chỉ IP anh đã lần ra. Địa chỉ nhà quá quen thuộc, tôi đã không thể bênh bạn, và cũng chẳng còn gì để níu kéo thiện tâm của bạn, bạn hoàn toàn bị biến chất.
- Ngà! Đừng phí hoài trí lực tới thái độ của người dưng. Nếu có người lăng mạ nguyền rủa em, không nhất thiết phải quay đầu lại xem người đó là ai. Hãy thử nghĩ sâu sắc một chút mà xem, giả sử một con chó điên cắn em một cái, lẽ nào em cũng cần phải hạ mình cúi thấp sát đất chỉ để cắn trả lại nó một cái?
- Anh nói bạn em là chó sao? Anh vừa phải thôi.
- Anh chỉ ví dụ cho em hiểu, vì loài chó rất trung thành, không bao giờ phản chủ, trừ khi nó bị điên.
Tôi ngước nhìn anh, trong tôi là sự nể và sợ anh. Suy nghĩ và lời nói của anh bén hơn dao. Thế mới thấy, trước đây không phải là anh không nói lại tôi, mà do anh nhường vợ mà thôi. Dù sự thật đã rõ, tôi vẫn buồn, buồn hơn cả thất tình, vì bạn là người có thể là duy nhất hiểu tôi, là điều vô giá tôi được ban tặng trong cuộc đời có quá nhiều bất công với riêng tôi. Tuổi thơ tôi vì có bạn mà tôi tin vào tình cảm giữa người với người, nhưng rồi cuối cùng, bạn lại đâm sau lưng tôi là vì sao?
Đám cưới chúng tôi diễn ra suông sẻ, ngay đêm đó, anh đã đặt xe lên Đà Lạt để trăng mật. Lần trước bị đạp dính vách, nên lần này, anh chuẩn bị kĩ hơn. Có nến, hoa và rượu vang. Tôi thì cứ sợ, cứ nhìn thấy "cây gậy" là sợ, liền bị khô, nên tôi cứ nghĩ thà anh cứ cố mà chọt đi, chắc từ từ tôi cũng sẽ quen, mà anh chỉ nhìn tôi nhu hòa, "anh muốn chúng ta cùng thăng hoa, ai lại cưỡng ép vợ".
Xe lên Đà Lạt trời còn sớm, chúng tôi vô khách sạn nghỉ ngơi. Anh xếp đồ, còn tôi tẩy trang, xong xuôi chỉ nằm ôm nhau ngủ, vì ai cũng thấm mệt. Sáng hôm sau, anh thuê xe máy chở tôi đi dạo vòng vòng Đà Lạt, ngồi sau lưng anh, mùi nước hoa nhàn nhạt hòa lẫn mùi áo khoác da thật ấm áp bình yên, anh như thổ địa của vùng đất này vậy, chỉ cần tôi muốn đi, anh đều sẽ chở tới nơi mà không cần hỏi đường. Anh của tôi, không chỉ giỏi kinh doanh, mà nhớ đường cũng siêu việt.
Tối đó, không hiểu do hồi hộp hay thay đổi thời tiết mà tôi hâm hấp sốt. Trong lúc chờ anh tắm, ngoài đây tôi uống gần hết chai vang, người rần rần, đầu óc choáng váng. Anh đi ra thì tôi đã vừa ngủ vừa cười ở trên giường, anh nhìn tôi, chỉ biết lắc đầu cười.
Nửa đêm lạnh quá, tôi vô thức rúc vào anh, người anh ấm, rất ấm như người ba vậy. Tôi ôm ngang hông, gác lên cánh tay anh mà miệng thì chọp chẹp ngủ. Bỗng đâu, tôi thấy môi mình ươn ướt, ngực tôi ngứa ngứa tê dại, cố mở rướn con mắt, tôi thấy anh đang ngậm ti mình, cảm giác được hôn ở ti thích thật. Anh hôn dần, hôn dần xuống thấp hơn, lúc này tôi phát hiện áo đầm ngủ phi lụa của tôi đã bị cởi tự khi nào. Khi tôi vừa ngốc đầu nhìn anh, đầu lưỡi anh đã linh hoạt khuấy đảo trong cô bé của tôi. Mỗi lưỡi anh ấm nóng, ướt át cứ mút mát, xoay vòng thật hoang dại, tôi ngân nga ưm...a....h, muốn né tránh lại càng rướn người hưởng ứng.
- Chồng! Đừng! Nó....không sạch.
- Không ai sạch bằng vợ anh hết. Vợ nằm yên đi, kệ chồng. Lần đầu tiên "hôn" em bé của vợ thích thật.
Tôi thẹn người, với lấy cái gối che mặt mình. Anh chồm lên, gỡ gối ra nhìn tôi trìu mến, rồi mơn man lên cánh môi đỏ mộng của tôi.
- Đã vợ chồng thì không được ngại. Vợ lớn rồi, muốn gì thì nói cho chồng biết, chúng ta cùng nhau "yêu". Đời sống hôn nhân là sự hòa hợp giữa tình yêu và tình dục. Chúng ta đã kí giấy kết hôn, đó không phải là khế ước ràng buộc nhau bởi trách nhiệm, mà đó là vật chứng chứng minh chúng mình thuộc về nhau. Em cứ bộc lộ hết ý muốn của em, anh cũng thế, hiểu không?
Tôi gật gật đầu, nhưng thực ra đến sau này tôi mới hiểu những gì anh nói. Tôi luôn coi hôn nhân là trách nhiệm, phụ nữ phải tam tòng tứ đức. Tôi tự ép xuống khát khao của mình, chỉ vì sợ anh đánh giá tôi dâm. Tôi ôm đồm mọi việc để chứng minh mình mạnh mẽ, và tài giỏi, nhưng rồi cuối cùng tôi còn lại gì, những lời khen xáo rỗng, những ánh nhìn từ ngưỡng mộ sang thương hại, vì tôi đã không còn anh ở bên.
Phụ nữ à, thế giới gọi bạn là phái yếu không thừa đâu. Mình mạnh mẽ quá thì phái mạnh dư thừa, rồi họ sẽ đi bảo vệ những phái yếu cần họ, vậy thì những người vợ ơi, bạn mạnh mẽ cho ai xem.