Trong hội trường huyên náo, rất nhiều người tới tới lui lui bên cạnh Thành Nham, giọng của Giang Mộ Bình chìm trong tiếng người ồn ào, trở nên mơ hồ.
Sau này Thành Nham nhớ lại tình huống lúc đó, một lần nữa cho rằng mình đã nghe lầm, nếu không thì là ký ức xuất hiện sai lệch rồi.
Bọn họ không tiếp tục nói chuyện, Giang Mộ Bình bị trợ giảng của hắn gọi đi.
"Đến lúc đó sẽ liên lạc." Giang Mộ Bình nói với Thành Nham.
Thành Nham bối rối gật gật đầu.
Thế nhưng sau ngày hôm đó, Giang Mộ Bình cũng không liên lạc với Thành Nham, Thành Nham không biết "lúc đó" rốt cuộc là lúc nào.
Việc Giang Mộ Bình nhắc đến chuyện kết hôn với Thành Nham chấn động mạnh đến nỗi cả ngày Thành Nham làm gì cũng đều mất tập trung, sau đó dứt khoát hoãn hết công việc hiện tại, về nhà sớm.
Hiếm khi Thành Nham ngủ sớm, ngủ không ngon giấc, nửa đêm tỉnh dậy rót nửa ly rượu vang nhỏ, liếc nhìn điện thoại di động —— 11 giờ rưỡi, Giang Mộ Bình không gọi, cũng không gửi tin nhắn cho anh.
Thành Nham cầm ly rượu ngồi xuống sô pha, trong lòng nôn nóng một cách khó giải thích.
Nếu hôm nay không nhận được tin từ Giang Mộ Bình, e rằng anh cả đêm không ngủ được mất.
Thành Nham không nhịn được, vẫn là gọi điện thoại cho Giang Mộ Bình.
Điện thoại mới vang lên hai giây đã bị Thành Nham ngắt máy. Anh một hơi uống cạn rượu trong ly, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định ngày mai sẽ liên lạc lại cho Giang Mộ Bình, không muốn làm phiền hắn nghỉ ngơi.
Thành Nham đứng dậy đi vào nhà bếp rửa ly, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, cúi đầu nhìn xem, là cuộc gọi của Giang Mộ Bình.
Thành Nham đặt ly xuống bàn trà, nhận điện thoại.
Giọng nói của Giang Mộ Bình rất trầm, nghe có chút uể oải: "Thành Nham, sao thế?"
"Có phải là đánh thức cậu rồi không?"
"Không có, tôi vẫn chưa ngủ." Giang Mộ Bình đóng máy tính, lấy kính xuống, xoa xoa mi tâm.
"Tôi tưởng cậu ngủ rồi..."
"Vẫn còn vài thứ chưa viết xong."
Không biết có phải do rượu hay không mà Thành Nham cảm thấy trong người dâng lên một luồng hơi ấm, anh hạ nhiệt độ máy điều hòa xuống mấy độ, lại rót thêm một ít rượu vào ly.
"Giáo sư Giang, có một số việc muốn xác nhận với cậu một chút."
"Cậu nói đi."
"Hôm nay cậu đề cập đến chuyện kết hôn, đúng không?"
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ: "Đúng vậy. Không phải cậu đồng ý rồi sao, chẳng lẽ lại hối hận rồi."
"Tôi sợ cậu hối hận."
Thành Nham không biết vì sao Giang Mộ Bình đột nhiên nhắc đến chuyện kết hôn, cũng không hiểu vì sao mình đồng ý mà chẳng cần nghĩ ngợi.
"Giáo sư Giang, cậu không biết rõ tôi." Thành Nham nói.
Giang Mộ Bình nói: "Bây giờ thì có thể biết rồi."
Thành Nham muốn nói có thể đổi sang ngày khác để nói cho tường tận, nhưng mà nghĩ lại thì lý lịch và thân thế của mình giống như bản nháp của một sinh viên kém chẳng có gì đáng khen, vì vậy quyết định nhân cái đêm khó ngủ này mà rút ngắn khoảng cách với Giang Mộ Bình.
"Cha mẹ tôi mất rất sớm, chỉ có một đứa em trai không cùng họ với tôi, tôi không tốt nghiệp cấp ba, không học đại học, không có văn hóa, " Thành Nham dừng lại, nói đến một điểm anh cho là quan trọng nhất, "Còn có... Tôi hút thuốc."
Thành Nham nhận định rằng Giang Mộ Bình chắc chắn không hút thuốc, anh biết hút thuốc không tốt, nhưng mà cai thuốc là quá khó đối với anh.
Giang Mộ Bình vài giây không lên tiếng, Thành Nham đoán chắc là lý trí của hắn đã trở lại.
"Chuyện kết hôn, " Thành Nham nói, "Cậu có thể suy nghĩ thêm một chút."
"Hôm nay lúc ở hội trường thi tranh luận tôi đã suy nghĩ rồi." Giang Mộ Bình lại đeo kính lên, ra khỏi thư phòng, "Hút thuốc —— "
"Tôi không cai được." Thành Nham nói trước, "Cai rất nhiều lần rồi mà không được."
Giang Mộ Bình giọng điệu giáo viên: "Đó là bởi vì yêu cầu của cậu đối với bản thân không đủ nghiêm khắc."
Thành Nham hiện tại rất hoài nghi Giang Mộ Bình có thể vì chuyện hút thuốc mà từ bỏ hôn ước này.
Nhưng Giang Mộ Bình lại rất bao dung: "Tôi biết cậu hút thuốc, sau khi kết hôn tôi sẽ đốc thúc cậu từ từ bỏ thói quen này."
Thành Nham không ngờ rằng Giang Mộ Bình đã tính đến kế hoạch sau khi kết hôn, anh dường như không còn sốt ruột nữa, một loại bình yên nhàn hạ dần tràn ra nơi đáy lòng anh.
Thành Nham uống cạn chút rượu cuối cùng, khàn giọng nói: "Giáo sư Giang, tôi không có văn hóa, chúng ta sau này có thể sẽ không có tiếng nói chung, sẽ nảy sinh đủ loại mâu thuẫn."
Giang Mộ Bình nói: "Đến lúc đó, hi vọng cậu bằng lòng nhân nhượng tôi."
Thành Nham bỗng chốc sững người, cổ họng hơi phát khô.
"... Tại sao cậu muốn kết hôn với tôi?" Thành Nham vẫn hỏi vấn đề này, thực ra anh có thể đoán được một chút.
Giang Mộ Bình là một người ngoài lạnh trong nóng điển hình, thanh lãnh tự kiềm chế, yêu cầu cao đối với bản thân, mà lại rất dễ mềm lòng với người khác và có khí chất từ bi. Thành Nham không ghét khí chất từ bi này của hắn, thậm chí còn thấy nó rất mê người. Giang Mộ Bình sẽ không vì thương hại anh mà hi sinh hôn nhân của mình, lòng trắc ẩn của Giang Mộ Bình có nguyên tắc, điều hắn theo đuổi là niềm vui chung.
"Vậy còn cậu, vì sao lại đồng ý kết hôn với tôi?" Giang Mộ Bình rất giỏi nắm quyền chủ đạo lời nói, dễ dàng mà đảo khách thành chủ.
"Tôi không biết." Thành Nham thành thật trả lời.
Giang Mộ Bình nói: "Từ từ rồi sẽ biết."
Giang Mộ Bình cũng nói một chút về tình hình của mình, hắn nói với Thành Nham mẹ hắn là kiến trúc sư, ba là viện trưởng bệnh viện, còn ba năm sẽ về hưu.
Hai người cũng trao đổi về tình hình kinh tế của từng người, nhìn chung, Thành Nham giàu hơn Giang Mộ Bình một chút, Giang Mộ Bình là kiếm tiền trong thể chế, danh giá đó, thế nhưng không kiếm được nhiều tiền.
Vẫn còn có một số vấn đề vụn vặt hai người quyết định sau này sẽ từ từ bàn bạc, trước mắt quan trọng nhất là chuyện quyết định kết hôn vẫn chưa thương lượng với ba mẹ Giang Mộ Bình.
"Việc này... Có phải là nên thương lượng với ba mẹ cậu không?"
"Tôi sẽ với nói họ." Giang Mộ Bình tháo đồng hồ ra, thấy thời gian đã không còn sớm, nói: "Muộn lắm rồi, có phải cậu nên đi ngủ rồi không."
Thành Nham mơ hồ "hả" một tiếng.
Giang Mộ Bình đã sớm nhận ra lúc anh nói chuyện giọng nói dinh dính, tốc độ nói cũng hơi chậm, nên hỏi: "Cậu uống rượu hả?"
"Uống một chút." Thành Nham dụi dụi đôi mắt có hơi xót, "Tôi không ngủ được."
"Tại sao không ngủ được?"
"Bởi vì cậu nói muốn kết hôn với tôi."
Cơn buồn của Thành Nham dần kéo đến, âm thanh lười biếng: "Giáo sư Giang, tôi hơi buồn ngủ rồi."
"Ngủ đi."
Thành Nham chưa say, nhưng ý say luôn có thể thôi thúc người ta thốt ra những lời vượt quá tầm đầu óc: "Sau khi thức dậy cậu vẫn sẽ kết hôn với tôi chứ?"
"Sẽ." Ý cười nhè nhẹ ẩn trong thanh âm của Giang Mộ Bình.
Thành Nham rượu rửa sạch ly rượu cất vào tủ, đi vào phòng ngủ, lẩm bẩm nói: "Nếu người lớn nhà cậu không đồng ý thì sao..."
Thành Nham cảm thấy cảm tình của mình đối với Giang Mộ Bình có thể "chính đáng"* hơn nhiều so với những gì anh nghĩ, bằng không thì làm sao anh có thể cầm lòng không đậu mà thể hiện rằng mình vô cùng muốn kết hôn với Giang Mộ Bình?
(*raw "正当"không biết mình có chuyển sai không nhưng mà ai có từ nào đúng hơn thì chỉ mình với nha.)
Khi Giang Mộ Bình nói "Tôi sẽ cố gắng nói với họ", Thành Nham nằm trên giường cầm điện thoại di động, hồi tưởng khuôn mặt của Giang Mộ Bình.
Anh phác hoạ từng chút đường nét ngũ quan của Giang Mộ Bình trong đầu, không khỏi cảm khái Giang Mộ Bình thực sự quá anh tuấn.
Giang Mộ Bình hồi cấp ba khuôn mặt xinh xắn như một cô gái nhỏ, bây giờ lại đến gieo vạ cho lão già như anh đây.
Danh Sách Chương: