Quả nhiên, từ sau khi tôi khai trai, nếm được ngon ngọt thì luôn tìm cách ép khô em, cuộc sống trôi qua phải nói là thoải mái, hằng đêm sênh ca, làm đến độ tôi không muốn đi làm nữa, cũng thấu hiểu với những hoàng đế bê tha triều chính ở cổ đại kia, chậc, mỹ nhân trong lòng, dịu dàng như nước, ai mà từ chối được chứ? Nếu có thật thì tám phần cũng là người không hót nổi.
Tôi cảm thấy đã đến lúc cho bé quỷ Thời Hề một danh phận đàng hoàng, thế là bèn dẫn em tới cục dân chính gần đây đăng kí kết hôn.
Nhưng vấn đề đặt ra là, hai người bọn tôi không ăn ảnh, ơ, đợi đã, đừng hiểu nhầm ý của tôi, tôi nói không ăn ảnh không phải nói bọn tôi xấu, mà là hình chụp hai bọn tôi không có bóng người, chỉ có hai cái bóng đen thui, còn bất cẩn doạ thợ chụp hình ngất xỉu nữa.
Tôi chẳng ngờ được tình huống này, cười gượng với Thời Hề, lập tức xoá kí ức của người nằm trên sàn, kéo Thời Hề về nhà.
"Không sao, chỉ cần có thể ở bên anh, có chứng nhận hay không đều được hết..." Thời Hề ôm tôi nói lời an ủi.
Tâm trạng của tôi bị em nói cho sầu thêm, ôi mẹ ơi, cái thế giới rách này vẫn còn chủng tộc bị phân biệt sao trời? Dựa vào đâu ma quỷ không thể đăng kí kết hôn?! Có còn thiên lý không vậy, đây rốt cuộc là nhân tính méo mó hay là đạo đức tiêu vong.
"Vậy thì không được, nó có nhiều ý nghĩa lắm." Tôi vùi vào vai em dụi dụi, là hương sữa tắm thơm phức trong phòng tôi, chui hết vào trong xoang mũi tôi khiến người ta yêu thích không muốn rời tay.
Kết quả sau cùng vẫn là trở lại Minh giới, bảo Mạnh Bà làm người chứng kiến cho tình yêu của chúng tôi, ký kết khế ước, vì để phòng ngừa vạn nhất, tôi còn làm cho hai chúng tôi một cái "Không rời không bỏ", chỉ cần một bên bị thương, bên khác cũng có thể cảm nhận được đau đớn của người kia, một bên chết, bên còn lại cũng tuyệt đối không sống một mình.
Đương nhiên, dựa vào thân phận siêu manh của tôi, tạm thời cũng không chết được, không nói nhiều, trong vòng mấy trăm năm vẫn sống nhăn răng.
Thời Hề sao, thân phận phức tạp không kém, nói em là quỷ, em lại chạy nhảy, uống rượu, chơi oẳn tù tì thành thạo như con người, nói em không phải quỷ à, em lại có thể xuyên tường ẩn thân hiện linh lực, nhưng lạ thay là em không thể đầu thai.
Không phải tôi không cảm thấy mê muội vì điều này, còn tra cả mệnh bạc của em, song lại thấy một khoảng trống.
Cũng không biết là tiểu công tử ăn sung mặc sướng, được cưng từ bé nhà ai, cứ vậy mà bị tôi cuỗm về nhà mất.
Cho đến bữa nay không lâu sau, tôi mới biết, người tôi cuỗm là con trai nhỏ bên nhà đối thủ một mất một còn.
Tôi nhìn lão già thiên đạo ưu sầu trắng tóc, sắc mặt như trái khổ qua trước mặt, rất không phúc hậu mà cười ra tiếng.
Đối phương trừng dữ tôi một cái, ánh mắt lộ ra oán khí, tiếp đó lưng tròng nhìn Thời Hề, nắm chặt khăn tay màu hồng, hức hức hức bảo: "Con nói coi, con muốn cha con là ta, hay là tên ma đầu không có lương tâm kia."
Thời Hề trả lời không chút do dự: "Cha đi đi, con sẽ không theo cha về đâu, con chỉ muốn anh ấy."
Vẻ mặt lão già thiên đạo nhìn em chỉ hận mài sắt chẳng nên kim, nước mắt rơi ào ào, khóc đến là thảm, nói câu không nên nói, lão khóc rất chi là mắc cười, tôi nhịn cười khó chịu lắm đó được chứ.
Có lẽ Thời Hề cũng không ngờ lão có hành động này, đầu óc sau khi khôi phục thân phận và trí nhớ cũng không tốt mấy, đi qua ôm cha của em, giống như dỗ con nít ấu trĩ, mặc dù cha em cũng ấu trĩ thật: "Đừng khóc nữa, sau này con cũng sẽ thường về thăm cha mà, cha xem cha sắp khóc ra bong bóng mũi luôn rồi kìa, còn hơi xấu..."
Tôi nhìn thấy rõ ràng thảng thốt và tám phần cực kì thương tâm cùng một phần bối rối xấu hổ trong khoảnh khắc của lão già thiên đạo, sắc mặt thay đổi rất ư ngoạn mục, kinh kịch năm nay không có lão tôi cũng không coi.
Lão già thiên đạo không có chia uyên rẽ thúy, thật ra dù có đi nữa cũng không chắc đánh lại tôi, lúc rời đi còn quay lưng với Thời Hề thù hờn dòm tôi một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên quỷ chết trâu già gặm cỏ non!"
Trâu già gặm cỏ non thì tôi đồng ý, nói tôi quỷ chết là sao, người ta rõ ràng chưa có hết oke?
Trận sóng gió này vừa qua, đợt phong ba khác lại nổi lên, tuần trăng mật ở biển hoa Minh giới của tôi và Thời Hề có mấy tên lũ lượt xách dao tới cửa.
Được rồi, trước có cha Thời Hề sau có mấy anh trai của em, thế này là tôi đã ủi bé cải trắng dấu iu quý báu nhất nhà họ?
Thời Hề nhìn thấy người tới thì rất vui vẻ, lập tức buông bàn tay đang nắm tôi ra, không thèm ngoảnh lại chạy tới chỗ mấy anh trai em, đây chạy một chút kia chạy một tẹo, cười hết sức sáng lạn ngọt ngào.
Tôi chua chết rồi, quả chanh trên cây chanh, bạn và tôi ở dưới gốc, tôi thối mặt nhìn mấy người mặt xanh như tàu lá đối diện, đấm tay cứng ngắc.
Xác nhận bằng mắt, là mấy tên đệ khống không trật đi đâu được.
Nếu không có gì sai sót thì sắp có bất ngờ rồi, anh trai thật đẹp, lấy một chọi ba còn có thể thuận thiện hôn cải trắng dấu iu của họ.
Dù sao tôi cũng là minh giới chi tôn, sao mà thua cho được? Tuy thắng cũng vất vả hoặc ít hoặc nhiều, nhưng các bạn cũng phải hiểu, ba người đó, còn là con của lão già thiên đạo hết, tôi thắng được cũng không dễ dàng gì, người ta hai chiến thần một võ thần, tôi không bị thương thì có lỗi với người ta quá.
Trong ánh mắt hệt như độc phụ của mấy người bọn họ, tôi giả vờ yếu ớt mệt mỏi mắc lên người Thời Hề, gác cằm lên vai em, ôm eo em: "Quỷ quỷ, đừng nhúc nhích, để tôi nghỉ ngơi chút, ông xã em sắp phế rồi."
Thời Hề chắc bị tôi doạ sợ, thật sự không hề nhúc nhích, ngoan ngoãn để tôi ôm tới ôm lui.
"Anh, sao các anh xuống tay lổ mãng vậy, anh ấy bị thương rồi." Thời Hề cau mày: "Các anh không đồng ý bọn em ở bên nhau cũng thôi đi, sao lại còn động thủ đánh người chứ, các anh còn vậy thì sau này em không về thăm các anh nữa đâu."
Mấy người nghe vậy suýt chút hộc máu, cầm kiếm lung lay chực đổ.
Sau khi đưa mắt nhìn theo mấy người một què một tập tễnh, một chảy máu một bị thương, tôi cảm thấy tâm trạng mình tốt lên nhiều, cũng không mỏi tay đau chân nữa, còn có thể đại chiến thêm ba trăm hiệp.
Tôi nhìn người đang cúi người xử lý miệng vết thương cho tôi, trong lòng mềm mại thành một nùi.
Thật ra vết thương của tôi có thể tự lành, nhưng ai kêu tôi là một tâm cơ boy chứ, tôi cứ muốn nhìn biểu cảm lo lắng đau lòng của cục cưng, không quan tâm vết thương thối rửa, mặc cho nó lan rộng.
Thời Hề ngốc nghếch khử độc bôi thuốc băng bó cho tôi, trái tim thiếu nữ thắt cho tôi cái nơ bướm, ờ, rất đẹp... Không nhìn kĩ thì rất khó thấy, nhưng mắt tôi tốt.
Tôi lại bắt đầu diễn nữa.
"Shh~" Tôi hít nhược một hơi khí lạnh: "Đau quá."
Thời Hề cuống cuồng: "Xin lỗi, xin lỗi, em đè trúng anh hả?"
"Ừ, phải hôn mười cái mới ổn được á ~"
Trong mắt Thời Hề loé lên chút ngọ ngoạy, tiếp đó vô cùng cẩn thận sáp lên trước, tránh vết thương của tôi, mổ tôi một cái nhẹ hều như gà con.
Tôi đếm: "Một, còn chín cái á cục cưng."
Rồi trên môi lại là một khoảng ẩm ướt.
"Hai ~"
"Ba ~"
…………
"Chín~"
"Cái cuối rồi, bé cưng ngoan."
Thời Hề vâng lời hôn tới, ngay lúc em chuẩn bị lui ra, một tay tôi ấn gáy em, làm nụ hôn này sâu hơn, tôi mút cánh môi của em, cảm nhận cơ thể dần dần mềm nhũn của em, lại linh hoạt đưa lưỡi vào thăm dò trong miệng em, tùy tiện hoành hành, càn quấy, trong không khí đều là tiếng nước "chụt chụt".
Trận đại chiến này cuối cùng vẫn là tôi kết thúc trong thắng lợi, mặc dù có hơi mất mặt nhưng mà tôi có bà xã, có bà xã còn cần mặt làm gì.
Danh Sách Chương: