Từ nhỏ đến lớn, Xa Cố Lai liền không có cùng ai thân mật như vậy, cô sinh ra lãnh cảm, không yêu tiếp xúc với người khác.
Rất nhanh cô đã cực hạn, dùng sức đẩy nàng ra, hai người đều lảo đảo.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi |||||
Thân Tự Cẩm không có tỉnh táo lại, lơ mơ nhìn cô, mặt tái nhợt, đôi mắt to ẩm ướt thanh nhuận, quả thực giống mèo con nhận hết ủy khuất, gương mặt còn dính mấy sợi tóc ngắn ướt át, khiến gương mặt càng thêm tinh xảo xinh xắn.
Xa Cố Lai ngược lại như thường lệ nhạt nhẽo, giọng nói của cô bình tĩnh, mang theo điểm không rõ ràng chán ghét.
"Cô điên rồi? Ai cho phép cô đụng tôi."
"Tôi sợ hãi a."Thân Tự Cẩm không nghe ra trong giọng nói căm ghét của cô, chỉ là ủy khuất nhếch miệng, nhỏ giọng giải thích.
Nàng âm điệu mềm giống kẹo đường, trầm thấp mềm nhũn, không có một chút tính công kích nào, chỉ có ngây thơ thiện lương.
Nàng mang dáng vẻ ngoan ngoãn, kèm theo mấy phần nhu nhược vô tội như đóa hoa trắng khí chất, thuần lương, rất dễ dàng để người ta dâng lên thương tiếc muốn bảo vệ đóa hoa này.
Đáng tiếc Xa Cố Lai không phải người bình thường, cô ý chí sắt đá, mới sẽ không quản đối phương là hoa hay là diệp.
Cô cau mày, ngữ khí lạnh nhạt: "Cô sợ hãi có quan hệ gì với tôi, tôi có nghĩa vụ bảo hộ cô sao?"
Thân Tự Cẩm há hốc mồm, "Tôi không phải..."
—— ý tứ này.
Phía sau lời còn chưa nói hết, Xa Cố Lai liền cắt đứt nàng, "Đừng cùng tôi lôi kéo, nếu như lại đụng tôi —— "
Cô mỗi chữ mỗi câu, đều nói tới lãnh đạm vô cùng "Hai tay cô sớm muộn có một ngày tôi sẽ bẻ gãy."
Thân Tự Cẩm run một cái, mím chặt môi.
"Có nghe không?"
"Nghe thấy." Thân Tự Cẩm ngoan ngoãn đáp.
Nàng ngoan như vậy, Xa Cố Lai ngược lại không thích ứng, thực sự không giống phong cách của nàng.
Xa Cố Lai lướt qua nàng, đến gần phòng tắm, cửa đóng rất vang.
Thân Tự Cẩm lại là run một cái.
"Vì cái gì hung dữ như vậy a." Thân Tự Cẩm nhỏ giọng lầm bầm.
Nàng dù tâm có khó chịu đến mấy, cũng ít khi nào tức giận, ngược lại bởi vì Xa Cố Lai đến mà những âm thanh kinh khủng kia đều biến mất, làm nàng vui sướng vô cùng.
Đêm đen như mực, Thân Tự Cẩm như thường ngày gặp ác mộng, ù tai không ngừng, nàng khó chịu ngủ không được, từ trên giường ngồi dậy, che ngực chậm rãi hô hấp lấy.
Nàng lại cảm thấy có người ở phòng nhìn nàng.
Chỗ tối có một đôi mắt mắt u ám đang nhìn nàng.
Như băng như đao, ánh mắt như loài rắn sắc bén độc ác, lạnh lùng vô cùng.
Thân Tự Cẩm lại bắt đầu sợ hãi, tứ chi cứng đờ không dám động.
Bên ngoài có gió, lượn quanh lá cây lay động ra cát tiếng vang xào xạc, giống như nữ nhân gào thét.
Mồ hôi lạnh chảy ròng, phía sau lưng trở nên lạnh lẽo, trái tim truyền đến cơn đau thấu xương kịch liệt khiến nàng cảm giác hít thở không thông, yết hầu nổi lên ghê tởm.
Thân Tự Cẩm phòng tuyến sụp đổ, không chịu nổi nữa, nàng giày cũng không mang đã vội vã chạy đến phòng của Xa Cố Lai.
"Xa Cố Lai, tôi có thể đi vào không?" Nàng nói nhanh mà bối rối, cửa không khóa, nàng không chút suy nghĩ trực tiếp đẩy cửa vào.
Xa Cố Lai vừa định ngủ, thấy nàng cả người đẩy cửa tiến vào, nội tâm im lặng, không hiểu nàng hỏi như thế có ý nghĩa gì nữa.
Cô lẳng lặng nhìn Thân Tự Cẩm, muốn nhìn nàng đêm hôm khuya khoắt lại phát bệnh điên gì nữa.
Thân Tự Cẩm hậu tri hậu giác phát hiện bản thân chưa được cho phép đã vào phòng, nàng vội nói xin lỗi "Thật xin lỗi!"
Xa Cố Lai: "..."
Cô dựa vào giường, hai tay ôm ngực, "Chuyện gì."
Xa Cố Lai sinh ra với đôi mắt phượng, đuôi mắt rất dài, giống như là bút lông bén nhọn, vẻ ngoài tinh xảo xinh đẹp, không yêu mà mị, tú tú diễm diễm.
Mà cặp mắt kia như luôn nhìn người mọi lúc, đuôi mắt thật dài hơi hơi cắn câu, thanh lãnh, như ôm lấy một nhánh hoa hồng có gai lạnh lẽo, không cho người xấu lại gần.
Thân Tự Cẩm đối diện đôi mắt ấy, cắn môi kỳ quái, sống chết không nói lời nói.
(Editor: đoạn tả mắt này câu văn khó chết đi được nên mình viết lại theo cảm nghĩ và độ hiểu biết của mình nhưng cũng dựa trên QT nhé, ai hiểu rõ nghĩa thì nhắc mình để mình sửa cho đúng nha)
Xa Cố Lai nhìn nàng do dự nửa ngày nghẹn không ra một câu nào, nhíu mày, "Câm sao, nói chuyện."
Thân Tự Cẩm không biết mở miệng thế nào, nếu như nàng nói muốn cùng cô ngủ chung, Xa Cố Lai nhất định sẽ cho rằng nàng điên rồi.
Nhưng Thân Tự Cẩm trên thực tế vô cùng khó chịu, nàng muốn ngủ ngon giấc, mỗi đêm nữ nhân kia luôn đi theo nàng, ù tai không thôi.
Ở phòng vệ sinh lúc đó, Thân Tự Cẩm phát hiện Xa Cố Lai vừa xuất hiện, nữ nhân kia còn có ù tai liền biến mất theo, nàng muốn thử xem, nếu như cùng Xa Cố Lai ở cùng một không gian, nàng có phải là liền có thể ngủ ngon giấc hay không.
Nhưng Xa Cố Lai khả năng còn chán ghét nàng, Thân Tự Cẩm không biết làm sao đem chuyện này nói hợp lý hơn một chút, để cho Xa Cố Lai tiếp nhận.
Nàng do dự, Xa Cố Lai đã không còn kiên nhẫn, "Không có việc gì thì cút ra ngoài đi."
"Tôi muốn ngủ chị." Thân Tự Cẩm cắn răng một cái, đầu óc nóng lên, miệng nói bậy bạ, gắng gượng nói cho xong.
Xa Cố Lai: "..."
Không khí yên tĩnh như chết.
Tí tách.
Đồng hồ trên tường đang chuyển động.
"Cô nói cái gì?" Xa Cố Lai sắc mặc nhìn không tốt tí nào, nhìn ra được cô cũng đang hoài nghi thính lực của chính mình, lại cảm giác hình như bản thân hiểu sai ý nàng, biểu tình rất đen.
Thân Tự Cẩm giờ mới biết mình nói hoang đường tào lao, gương mặt cấp tốc tràn đầy ửng đỏ, tay chân luống cuống giải thích "Không không, tôi... Tôi không phải là ý đó, tôi... Ý của tôi là tôi có thể hay không cùng chị cùng ngủ."
Phen này giải thích lực sát thương cùng câu kia không có gì khác biệt, Xa Cố Lai trên mặt lạnh đến mức đều nhanh kết băng.
Thân Tự Cẩm càng nhanh miệng càng sẽ không nói, nàng gấp gáp, bắt loạn tóc của mình, tóc ngắn rối loạn lung ta lung tung.
"Không có ngủ chung." Nàng một lần nữa giải thích, chỉ vào góc giường nhỏ, "Tôi có thể ngủ ở đó."
Xa Cố Lai sắc mặt càng kém, nhìn ánh mắt của cô phảng phất đang nhìn một người bị bệnh thần kinh.
Cái tên điên tên đều đang nói cái gì vậy.
Thường ngày hận không thể khiến cô chết đi, hôm nay lại ôm cô, lại muốn cùng cô ngủ.
Điên rồi.
Thân Tự Cẩm này bị điên đến trình độ làm Xa Cố Lai không thể hiểu được.
"... Có thể chứ?" Thân Tự Cẩm cẩn thận từng li từng tí hỏi, con ngươi sáng trông suốt.
Có thể cái rắm.
Xa Cố Lai đều muốn mở miệng mắng chửi người.
"Không thể." Xa Cố Lai lạnh lùng mở miệng.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Về sau muốn ngủ đều không được rồi Xa tỷ.
Cảm tạ xem duyệt: D
_________
Editor: mình không bênh ả XCL đâu nhma mn đọc phải hiểu là 2 người này mới ở với nhau thời gian ngắn nên ấn tượng của XCL về TTC vẫn k che lấp nổi ấn tượng xấu muốn giết mình trong quá khứ. Vả lại nguyên chủ có tiền sử bị điên nữa gặp TTC trong wc lên cơn thì XCL càng chắc chắn nghĩ bả bệnh điên, tâm thần phân liệt các thứ nên mới đối tốt với mình, thì một ngày nào đó TTC cũng sẽ như trước hại bả thôi 😊))) dù mình thích XCL bị ngược nhma nhìn tổng thể số phận của bả cũng k kém là bao so với TTC cả, nên mình cũng k ghét nổi nhân vật này ☹(