• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: Minh An

Sau khi ra khỏi công viên trò chơi, Khương Lâm Quyện chẳng nói với Ôn Tố một câu nào. Ban đầu Ôn Tố tưởng cậu tức giận, nhưng không ngờ tới tận khi về ký túc xá cậu vẫn đi sau cô. Ôn Tố nâng mắt lên thì thấy gương mặt lạnh như băng của cậu. Đôi mắt đẹp của thiếu niên nhìn sang phía khác, “Tôi đứng dưới này chờ cậu. Cậu thu dọn đồ xong thì tới nhà tôi.”

Ôn Tố phồng má, “Đây cũng được coi là một câu mời sao?”

Khương Lâm Quyện híp mắt, vẻ mặt cậu không được vui cho lắm, đang định xoay người rời đi thì Ôn Tố nhanh chóng cản cậu lại, “Tớ sai rồi, tớ không nói đùa nữa, tớ đi thu dọn đồ đây!”

Thật ra cũng chẳng có gì cần thu dọn, chỉ có một ít quần áo để tắm rửa cùng đồ vệ sinh cá nhân thôi. Sau khi Ôn Tố mang túi ra, Khương Lâm Quyện đi đằng sau cô, một trước một sau từ từ đi về phía trước, bóng của hai người đan vào nhau.

Kiều Phức thấy hai người về thì thuận miệng hỏi, “Hai đứa ra ngoài chơi à?”

“Vâng, đi công viên trò chơi chơi ạ.” Ôn Tố đáp.

“Thế thì tốt quá. Thằng nhóc A Quyện nhà cô sống im lặng lắm, chẳng bao giờ ra ngoài chơi cả. Thỉnh thoảng cô còn sợ nó nghẹn lâu quá rồi bị làm sao cơ!” Kiều Phức cảm thấy con mình cái gì cũng tốt cả, chỉ là trưởng thành hơi sớm quá.

“Cô yên tâm, từ nay về sau cháu sẽ dẫn cậu ấy ra ngoài chơi nhiều hơn!”

Thấy cô nói chắc như đinh đóng cột như vậy, Khương Lâm Quyện không nhịn được nhớ tới hôm nay hai người ra ngoài làm những gì. Trên đường về Ôn Tố còn đòi đi mua đậu hũ thúi, nếu không phải cậu ngăn lại thì… Thế mà cô còn muốn đưa cậu ra ngoài chơi, nhưng nếu nghĩ cẩn thận lại, hẳn đây là lấy oán trả ơn nhỉ?

Khương Lâm Quyện không ở phòng khách lãng phí nhiều thời gian. Một lúc sau cậu về phòng ngủ của mình, vào xong thì chẳng ra ngoài nữa. Ôn Tố đoán là cậu sợ cô làm gì đó nên mới không ra để không cho cô cơ hội giở trò. Nhưng có một số việc không phải cứ đóng cửa là tránh được. Ví dụ như lúc này, Kiều Phức mang một đĩa trái cây qua.

Là mít. Bà cười, nói, “Tố Tố, cháu ăn trái cây đi. Chỗ còn lại thì giúp cô đưa cho A Quyện nhé!”

Ôn Tố cắn lấy múi mít căng mọng, ánh mắt dừng trên cửa phòng Khương Lâm Quyện đang đóng chặt. Cô đi vài bước qua. Ngón tay mảnh khảnh của cô gõ trên cửa.



“Mời vào.”

Một tay Ôn Tố bưng trái cây, một tay mở cửa ra. Cô thò đầu vào trong để xem xét tình hình. Phòng ngủ của Khương Lâm Quyện rất ấm áp, dưới ánh đèn, cậu đang nghiêm túc đọc sách. Ôn Tố lặng lẽ đi qua thì phát hiện cậu đang đọc sách “Tam thể”*. Cô duỗi tay đặt trái cây lên trên bàn.

*Tam thể: là quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của nhà văn người Trung Quốc Lưu Từ Hân. Tên sách phỏng theo Bài toán ba vật thể trong cơ học (Nguồn: Wikipedia)

Ánh mắt Khương Lâm Quyện chạm phải làn da trắng nõn của cô, cậu ngẩng đầu lên nhìn theo cánh tay xinh đẹp đó, hỏi, “Sao lại là cậu?”

“Sao không phải là tớ chứ?” Ôn Tố dán sát vào chỗ cậu hơn, mi mắt cong cong, “Thiếu nữ xinh đẹp tự tay tới đưa trái cây cho cậu, cậu không hài lòng chỗ nào?”

Khương Lâm Quyện quay mặt đi, vẻ mặt hơi mất tự nhiên, “Để đấy đi.”

Ôn Tố “Ồ” một cái, vừa định nói thêm Khương Lâm Quyện cái gì thì lúc này Khương Lâm Quyện vô cùng lễ phép nói thêm, “Cảm ơn.”

“……” Hình như cô không thể bắt được nhược điểm của cậu.

Sau khi Ôn Tố rời khỏi phòng, thấy không ai dùng nhà vệ sinh thì cầm quần áo của mình vào tắm rửa. Nước ấm chảy theo cái cổ trắng nõn của cô, rửa sạch những mệt mỏi trong ngày. Ôn Tố thoải mái nheo mắt lại, sau khi cô mặc áo ngủ vào, ra ngoài thì cô duỗi tay ra ngáp dài một cái.

Phòng ngủ trống đã được dọn xong từ trước. Kiều Phức còn cố ý trải khăn trải giường màu hồng nhạt. Đã lâu lắm rồi Ôn Tố chưa thấy đồ dùng dành cho thiếu nữ như vậy, cô hơi ngơ ngác một chút. Cô đứng trước giường nhìn một chút, sau đó ngả người xuống chăn đệm mềm mại.

A… Thoải mái quá!

Trong phòng khách không tiếng động, chỉ còn tiếng đồng hồ chạy và tiếng gió rất nhỏ bên ngoài cửa sổ. Khương Lâm Quyện từ từ khép sách trên tay lại, cầm áo ngủ vào phòng tắm tắm rửa. Lúc cậu mở cửa thì phát hiện bên trong vẫn còn hơi nước rất nhỏ vương lại. Cậu ngửi được mùi hoa nhài nhàn nhạt, giống y như mùi hương trên người Ôn Tố.

Nhiệt độ xung quanh từ từ nóng lên. Không hiểu sao Khương Lâm Quyện nhớ tới ngày đó, cái ngày mà Ôn Tố suýt nữa dựa vào người cậu. Trên người cô cũng có mùi hương này. Không hiểu sao bên tai Khương Lâm Quyện xuất hiện màu hồng nhạt đáng ngờ. Nhưng mặt cậu vẫn lạnh băng và thờ ơ như cũ, nhìn qua vô cùng mâu thuẫn.

Buổi tối hôm đó, Khương Lâm Quyện ngủ không ngon giấc. Mắt cậu có quầng thâm. Vừa tới phòng khách thì cậu đã thấy bữa sáng nóng hổi được đặt trên bàn. Kiều Phức sai cậu, “Con gọi Ôn Tố dậy đi.”

Cậu đi đến cửa phòng Ôn Tố. Sau khi do dự một lúc lâu thì cậu giơ tay lên gõ cửa phòng cô.

Một lúc lâu sau, bên trong vẫn chưa có động tĩnh gì. Khương Lâm Quyện gõ mạnh hơn một chút, lúc này cửa mới được mở ra. Vẻ mặt Ôn Tố mất kiên nhẫn ra mở cửa, “Cái gì?”

Mái tóc cô rối bù, trên đỉnh đầu còn có hai sợi chổng ngược lên, trông khá ngốc nghếch. Áo ngủ cô cũng chẳng mặc hẳn hoi, lộ ra khá nhiều phần da trước ngực. Tay Khương Lâm Quyện còn đang ở trong không trung. Nhìn thấy cảnh này, cậu lùi về sau nửa bước, giọng nói lạnh lùng, “Ra ăn cơm đi.”

“Ừ.”

Ôn Tố đóng cửa lại, lên giường nằm thêm ba phút. Nghĩ tới đây là nhà người khác nên cô cố gắng ngồi dậy, rửa mặt sau đó ra ăn sáng. Hình như hai hôm nay Khương Nham đi công tác. Nhưng thế cũng tốt, chỉ có ba người, Ôn Tố cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Ăn hết một cái bánh quẩy Ôn Tố vẫn còn chưa tỉnh. Cô cố gắng ăn hết cháo, sau đó định đi ngủ nướng. Khương Lâm Quyện ngồi đối diện uống sữa bò một cách cao quý, sau đó bình tĩnh nói, “Tí nữa mang sách giáo khoa Ngữ văn qua đọc một lát rồi tôi kiểm tra đọc thuộc lòng.”



“……”

Ôn Tố muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nếu đây là một chàng trai bình thường thì cô đã bỏ lâu rồi đó!

Trong phòng khách, một thiếu nữ trẻ tuổi bị một chàng trai ép đọc sách. Chẳng hiểu đây là không có đạo đức hay tính người bị bay mất rồi. Ôn Tố yên lặng soạn cho mình 1001 câu chuyện buồn trong lòng, mệt mỏi cầm gáy sách Ngữ văn “Luận ngữ” lên, đọc hai câu sau đó trộm ngắm Khương Lâm Quyện hai cái.

Cậu đang đọc sách, nhưng ánh mắt cậu đã sớm bắt được người nào đó đang chẳng ngồi hẳn hoi, “Tôi bảo cậu đọc sách chứ không phải nhìn tôi.”

“Phải làm thế nào bây giờ? Ai bảo cậu đẹp hơn sách cơ chứ!”

Ôn Tố cười tủm tỉm, há miệng ra là nói sảng. Khương Lâm Quyện làm như không nghe được gì, lật trang sách mới ra.

Một lát sau, cậu giơ tay nhìn đồng hồ, “Qua đây đọc thuộc lòng.”

Ôn Tố đưa sách cho cậu. Cô đang định nói gì đó thì bụng cô quặn lên vì đau. Cảm giác này vô cùng quen thuộc… Giọng cô nhỏ hơn một chút, “Khương Lâm Quyện…”

Khương Lâm Quyện cau mày, cậu cho rằng Ôn Tố muốn trốn kiểm tra nên mới làm vậy. Dù sao thì ngày thường Ôn Tố cũng vớ vẩn quen rồi, với tính cô thì đúng là cô có thể làm được chuyện này. Khương Lâm Quyện dùng gáy sách gõ vào bàn, “Mau lên.”

Ôn Tố kêu lên một tiếng, “Tớ… Tớ đi nhà vệ sinh một xíu.”

May là lúc đi cô có mang thêm băng vệ sinh theo. Sau khi thay xong, Ôn Tố cảm thấy cơn đau bụng của mình dữ dội hơn lúc trước. Lúc mới bắt đầu nó chỉ hơi đau đau thôi. Nhưng bây giờ nó đau làm cô cảm thấy như có ai đang tóm chặt lấy bụng mình vậy, đến cả eo và chân cũng khó di chuyển. Sắc mặt của Ôn Tố rất xấu, lúc này Khương Lâm Quyện mới biết mình đã trách oan cô.

Ôn Tố thấy cậu vào phòng. Cô nghĩ thầm, người nào đó quá vô tình và thờ ơ rồi đó! Cô cũng nghĩ có phải hai hôm nay mình quá đáng quá làm cậu ghét rồi hay không. Cô không tiếp tục nghĩ được nữa, vì cơn đau của kỳ kinh nguyệt cứ như khổ hình hành hạ cô người không ra người. Cô đau đến nỗi chỉ có thể cuộn tròn ở sô pha.

Đang lúc cô mơ mơ màng màng, đột nhiên bụng cô có thêm một cái gì đó âm ấm, dường như nó kéo cô khỏi hầm băng ngay lập tức. Ôn Tố duỗi tay sờ lấy thì chạm được một bàn tay có khớp xương rõ ràng. Chủ nhân của bàn tay ấy như bị bỏng, lập tức buông tay ra.

Lúc này Ôn Tố mới nhận ra thứ đặt trên bụng mình là túi chườm nóng. Đầu ngón tay cô vẫn còn vương lại cảm xúc nóng bỏng. Nếu không phải bụng đau, có lẽ lúc này cô còn định nói gì đó.

Người trước mắt rời đi. Trong phòng bếp truyền ra tiếng động. Một lúc sau, Khương Lâm Quyện bưng một ly nước đường đỏ qua, “Trong nhà chỉ có cái này.”

Cậu đứng trước ghế sô pha, do cậu đứng ngược sáng nên ánh sáng bao phủ lấy người cậu, làm người cậu như phát sáng. Nhìn qua cậu dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều. Khương Lâm Quyện nhìn Ôn Tố, trong mắt cậu ẩn chứa sự dịu dàng, cứ như đang giăng một cái lưới lớn chờ người ta sa vào vậy.

Ôn Tố uống nước đường đỏ, không biết có phải do tác dụng tâm lý không mà cô cảm thấy bụng mình thoải mái hơn rất nhiều. Cô cong cong môi. Khương Lâm Quyện cảnh giác nhìn cô, sợ cô nói mấy câu như “Cậu là bạn trai ba tốt đó hả”. Nhưng vì quá đau nên Ôn Tố cũng chẳng có tâm trạng làm chuyện đó. Cô chỉ hỏi, “Sao cậu biết mấy cái này?”

“Baidu.”

À, thần vạn năng.



Ôn Tố nắm chặt lấy ly nước đường đỏ, uống hết. Dường như dạ dày cô được an ủi, người cô cũng không còn lạnh như trước nữa. Ôn Tố tiếp tục nằm ở ghế sô pha. Tuy rằng đỡ đau nhưng cô vẫn không động đậy nổi.

Nhận thấy một ánh mắt đang dừng ở người mình, Ôn Tố hơi nâng gương mặt tái nhợt lên. Nét nghịch ngợm ngày thường trên mặt cô biến mất, thay vào đó chính là sự yếu ớt và đáng thương. Khương Lâm Quyện biết Ôn Tố lâu như vậy rồi, gần như những lúc Ôn Tố ngoan đều là cô giả vờ. Tự dưng nhìn thấy một khía cạnh khác của cô, trong lòng Khương Lâm Quyện xuất hiện cảm xúc kỳ lạ khó có thể miêu tả. Nó giống như một giọt nước rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo ra dư âm vang vọng.

Vì Ôn Tố không khỏe nên Khương Lâm Quyện cảm nhận được bầu không khí yên tĩnh nhất từ trước đến nay. Nhưng không hiểu sao, tự dưng cậu cảm thấy không quen.

Thứ hai là ngày tập trung. Khương Lâm Quyện mặc xong đồng phục, lúc cậu cầm cặp sách màu đen của mình thì hơi dừng lại một chút, ánh mắt dừng ở cánh cửa phòng Ôn Tố. Chừng hai phút sau, cô mặc đồng phục đi ra. Khương Lâm Quyện thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Tố mặc áo sơ mi trắng và váy ngắn, lộ ra mắt cá chân trắng nõn xinh đẹp. Nhìn qua trông cô rất ngoan. Cô đứng bằng một chân, chân còn lại cô co lên, lấy tay vòng ra sau để đi giày. Trong tay cô cầm cái cà vạt màu xanh đen, “Cái này thắt như nào thế?”

“……” Một tay Khương Lâm Quyện đút túi, cậu đứng ở cửa lạnh lùng nhìn cô, “Cậu tự học đi.”

Nhìn Ôn Tố giả như “người chưa trải sự đời”, Khương Lâm Quyện nghi ngờ cô nàng cố ý.

Ôn Tố híp mắt. Đương nhiên là cô cố ý rồi, “Nhưng tớ không biết làm thật đó. Hay là cứ buộc lại nhỉ? Chỉ dày hơn xíu thôi, có gì quan trọng lắm đâu?”

“……”

Khương Lâm Quyện đứng yên tại chỗ nhìn cô vài giây. Cuối cùng cậu chấp nhận số phận đi qua. Có lẽ vì cô chưa từng mặc đồng phục nên mới chưa thắt cà vạt lần nào. Làm lớp trưởng, cậu không thể trơ mắt nhìn lớp bị trừ điểm được.

Thiếu niên cúi đầu, bàn tay với những khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng, khéo léo giúp Ôn Tố đeo cà vạt. Ở bước cuối cùng, cậu lấy một tay túm cà vạt, một tay nhẹ nhàng đẩy nút thắt lên trên. Sau khi thắt xong cà vạt cho Ôn Tố, Khương Lâm Quyện vừa định thu tay thì đột nhiên đầu ngón tay Ôn Tố chạm vào cậu, giọng điệu chẳng để ý xíu nào, “Hóa ra thắt cà vạt thế này.”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Quyện: Tôi làm vậy là vì lớp chứ không phải muốn thắt cà vạt cho vợ đâu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK