—— Anh đang đo ngón tay của cô.
Sau khi biết được anh làm gì, thì tâm tư của Trâu Dụ trở nên căng thẳng, rồi ngước mắt lên trong tích tắc.
Ánh mắt kia, quả thật là có sự mờ mịt cùng hoang mang.
Nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy, dưới sự hoang mang đó, có một loại định mệnh và an tâm của “Cuối cùng cũng chờ được anh”.
Ánh trăng trong suốt trắng xoá lọt vào từ cửa sổ xe, Lương Thời Ngộ ngồi dưới ánh trăng, mí mắt hơi mỏng khép hờ, tình yêu trong mắt được ánh trăng làm cho loé sáng lên, chân thành lại sáng ngời.
Trong thời khắc này thời gian giống như được nhấn nút tạm dừng, cô không nói lời nào, anh cũng cứ như vậy mà tinh tế đánh giá cô.
Anh mắt kia cực kỳ có thâm ý, dịu dàng và trìu mến, vượt qua thời gian bị kéo dài đằng đẵng.
Trái tim Trâu Dụ trở nên loạn nhịp, đôi mắt không thể khống chế được, mà lại bắt đầu phiếm hồng.
Hôm nay cô khóc rất nhiều, Lương Thời Ngộ không đành lòng nhìn thấy cô khóc nữa, nên cố ý chọc cô: “Còn sợ bản thân không giống trước kia? Em tự mình nhìn xem, bây giờ mình có giống như con nít không, nói khóc là khóc.”
Trâu Dụ nghe xong, trừng mắt liếc anh một cái: “Lương Thời Ngộ! Anh ghét bỏ em!”
Lương Thời Ngộ rất là phục mạch não của cô, giơ tay nhéo mặt cô, cười cô: “Anh cảm ơn em nha.”
Trâu Dụ nghe xong, không khỏi bật cười.
Quả nhiên, thói quen không nói dối được.
Năm này tháng nọ dưỡng thành, thì mới có thể không e ngại nhau khi gặp lại sau thời gian dài.
Ở trước mặt anh, cô vẫn tự tại nhất, và cũng chân thật nhất.
Thời gian trong thế giới nhỏ bé không bị người khác quấy rầy này, cứ như vậy mà trôi qua từng phút từng phút một. Lương Thời Ngộ dùng lực, ôm cô đến gần hơn, bàn tay vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn, hỏi: “Muốn quay lại trung tâm thương mại ăn cơm, hay là về nhà ăn?”
Trâu Dụ lựa chọn vế sau theo bản năng, nhưng nói xong, thì lại nói: “Hình như nhà em không……”
Lương Thời Ngộ ngắt lời cô: “Đi chỗ của anh.”
“A?”
“Không phải còn chưa đến chỗ của anh sao?”
Trâu Dụ “Dạ” một tiếng, lại hỏi: “Anh nấu cơm hả?”
Anh đảo mắt nhìn qua: “Bằng không thì ai.”
Nghe đến đây, như nghĩ tới gì đó, hai mắt Trâu Dụ sáng lên trong tích tắc: “Về nhà ăn!”
Đúng vào lúc này, tuyết cũng đã rơi nhỏ lại, Lương Thời Ngộ lái xe ra khỏi trung tâm thể thao.
Trận tuyết này rơi rất dày, nhưng cũng không lớn, cho nên trên đường lớn cũng không có quá nhiều tuyết đọng lại. Nhưng vẫn có một số nơi chưa có người đặt chân đến, vẫn còn là một tầng tuyết mỏng, sạch sẽ trắng tinh, được ánh đèn neon chiếu lên, đứng ở xa nhìn đến, rất xinh đẹp.
Trâu Dụ ngồi ở ghế phụ, nghiêng mắt nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn anh.
Nhạc trong xe lặng lẽ chạy, hai người không nói lời nào, rất thoải mái.
Thẳng đến khi xe chạy ra khỏi gara chạy đến lề đường, thì Trâu Dụ nhìn thấy một chuỗi siêu thị lớn, đột nhiên hỏi: “Trong nhà có bột mì không?”
Lương Thời Ngộ: “Hả?”
Cô nói thẳng: “Em muốn ăn bánh nướng của anh.”
Nói đến tận đây, Lương Thời Ngộ mới hiểu được vừa rồi tại sao cô hưng phấn, quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt được một sự dịu dàng phủ lấy: “Còn nhớ rõ hương vị kia sao?”
Trâu Dụ liễm mày, nhỏ giọng cẩn thận “Dạ” một tiếng.
“Được” Lương Thời Ngộ không thể kìm được nụ cười nơi đáy mắt, “Về nhà làm cho em.”
“Dạ ~” trả lời xong, Trâu Dụ lại bắt đầu nhớ đến hôm trước, “Ngày đó em bị bệnh, anh đã nấu cháo cho em có đúng không?”
Lương Thời Ngộ nhướng mày, không đáp mà hỏi ngược lại: “Em nói thử xem?”
Trâu Dụ nghe xong, nghẹn lời vì anh: “Sao bây giờ anh lại thích hỏi ngược lại như vậy chứ!”
Lương Thời Ngộ cười, ngữ điệu cưng chiều theo bản năng: “Bởi vì có bạn nhỏ nào đó, lúc nào cũng cố hỏi trong khi đã biết rồi.”
Trâu Dụ: “……”
Ánh trăng trên bầu trời chiếu rọi, trên mặt đất toàn là những suy nghĩ miên man.
–
Xe đi thẳng đến hướng Đông, cuối cùng ngừng ở trước chung cư dành cho thầy cô công nhân viên chức của Kinh Đại
Sau khi dừng xe xong, Lương Thời Ngộ nắm tay Trâu Dụ xuống xe, mới vừa quẹt thẻ bước vào sảnh trước, đã thấy một hình bóng quen thuộc bước ra từ thang máy.
Giáo sư Trần Càn của học viện kinh tế.
Năm đó Trần Càn là thầy hướng dẫn luận văn tốt nghiệp của Lương Thời Ngộ, cũng là ân sư trên con đường tìm tòi học hỏi của anh, quan hệ của hai người đã sớm vượt qua mức thầy trò.
Nhìn thấy ông ấy, Lương Thời Ngộ nắm tay Trâu Dụ đi lên phía trước, tâm thái như gặp phụ huynh: “Thầy Trần.”
Trần Càn nhìn tay hai người đang nắm lại với nhau, cũng giống như một người cha già, lập tức có tinh thần: “Đây là……”
Lương Thời Ngộ thoải mái giới thiệu: “Bạn gái của em, Trâu Dụ.”
Trâu Dụ nhẹ gật đầu: “Chào thầy Trần ạ.”
“Chào em chào em chào em” Trần Càn nhìn hai người trước mắt, cười đến mức nếp nhăn ở khóe mắt cũng đều hiện lên, “Hai đứa em chung một chỗ đúng thật là rất xứng đôi,” nói xong lại giơ tay chỉ chỉ Lương Thời Ngộ, “Thầy nói tên nhóc này, cuối cùng là khổ tận cam lai.”
Lương Thời Ngộ gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy ạ.”
“Vậy các em mau lên đi” Trần Càn cũng không muốn làm bóng đèn, xua tay ý bảo bọn họ đi vào, “Tối thầy còn có lớp.”
Thấy Trần Càn đi rồi, lúc này hai người mới vào thang máy lên lầu.
Vào phòng, Trâu Dụ liền tò mò bắt đầu đánh giá, tựa như là muốn nhìn ra dấu vết trong cuộc sống thường ngày của anh, “Sau khi về nước anh đã ở đây hả?”
Lương Thời Ngộ ừ một tiếng, khom lưng lấy dép lê cho cô: “Ở nơi này đến trường thuận tiện, nhưng mà, anh đã mua phòng tân hôn rồi, nhưng chưa trang hoàng, đến lúc đó dựa theo sở thích của em mà làm.”
Anh nói một cách nhẹ hững, giống như đó là điều đương nhiên, Trâu Dụ nghe xong, lại cực kỳ cả kinh: “Phòng…… Phòng tân hôn?”
Lương Thời Ngộ nghe ra trong lời nói của cô có sự kinh ngạc, lại không để ý tới, tự nói chuyện một mình: “Mua ở tầng thượng, ở trên có gác mái nhỏ, còn có một cửa sổ sát đất rất lớn.”
Gác mái nhỏ, dùng để ngắm sao.
Cửa sổ sát đất, dùng để phơi nắng.
Đều là những thứ cô từng miêu tả qua cho căn nhà tương lai.
“Nhưng mà” Lương Thời Ngộ một bên nói một bên nắm tay cô dẫn vào trong, “Ngày mai anh phải đến họp ở nơi khác, chờ anh về rồi dắt em đi xem, được không?”
Trâu Dụ đã hơi choáng váng, hoàn toàn trả lời theo bản năng: “Dạ……”
Máy sưởi ở trong phòng mở vừa đủ ấm, nhưng Lương Thời Ngộ sợ vừa rồi cô lăn lộn ở bên ngoài sẽ bị cảm lạnh, nên nói với cô: “Lạnh quá, em đi tắm nước nóng trước đi, đợi chút ra tới vừa lúc ăn cơm.”
Trâu Dụ nhìn quần áo mỏng manh trên người anh, hỏi: “Anh không tắm sao?”
“Hả?”
“Em là hỏi, anh không lạnh sao?”
“Anh nấu cơm cho em trước.”
“Thật ra em cũng không đói lắm, không gấp ăn cơm.”
“……”
Hết lời để nói, Lương Thời Ngộ bất đắc dĩ giải thích với cô: “Trâu Dụ, đây là chung cư một người ở, chỉ có một phòng tắm.”
Cô nghe xong, thì nhỏ giọng lẩm bẩm câu: “Vậy không phải vừa lúc……”
Lương Thời Ngộ còn tưởng rằng mình nghe lầm, ôm eo cô kéo vào lòng ngực, “Em nói cái gì?”
“……”
“Em lặp lại lần nữa,” anh kề sát mặt vào, dán lên làn da của cô, “Anh đảm bảo sẽ thực hiện theo lời của em.”
“……”
Thấy lông mi của cô run rẩy, Lương Thời Ngộ cũng biết điểm dừng, vỗ vỗ trán của cô, cười cô: “Có ngày, dọa chết em.”
Trâu Dụ: “Em không sợ.”
“Ừ, hy vọng đến lúc đó em cũng có thể nói như vậy.”
“……”
–
Chuẩn bị cho cô xong, Lương Thời Ngộ bước ra phòng tắm, đang muốn thay quần áo, thì điện thoại của Trâu Dụ vang lên, thấy người gọi tới là Tống Văn.
Cô nhấn nghe máy, cuộc đối thoại của hai mẹ con vẫn theo phép tắc, không có bất kỳ sự ấm áp nào.
“Ở đâu?”
“Bên ngoài.”
“Khi nào về?”
“Không biết.”
“Cuối tuần có rảnh không, đến lúc đó mẹ……”
“Không có thời gian. Còn có con nói cho mẹ biết, con có bạn trai rồi, mẹ cũng đừng làm chuyện vô nghĩa nữa, con còn có việc, cúp máy trước đây.”
Nói xong, lập tức ấn cúp máy.
Tuy rằng cuộc điện thoại này không vui vẻ mấy, nhưng cũng không ảnh hưởng tâm tình của cô.
Tắm rửa xong, Trâu Dụ mặc áo ngủ lần trước mua ở Disney, mang đầu tóc ướt bước ra.
Nghe được âm thanh, Lương Thời Ngộ ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó bỏ công việc trên tay xuống, bắt đầu rửa tay: “Tắm xong rồi?”
“Ừm,” nói xong, cô lại bổ sung một câu ám chỉ, “Chỉ là tóc còn ướt.”
Lương Thời Ngộ nghe xong, mím môi cười trộm: “Ừ, ướt thì kệ nó, chỗ này của anh có máy sưởi, đợi chút nữa nó tự khô.”
Trâu Dụ: “?”
Lúc trước tại Thượng Hải, là ai nói lần nào cũng sẽ sấy tóc cho cô!
Tên đàn ông chó chết này!
Vì thế, cô lập tức vương vuốt: “Lương Thời Ngộ!”
Vừa dứt lời, Lương Thời Ngộ đúng lúc rửa tay xong, đón lấy cô: “Chọc em chơi thôi, lại đây, em uống ly trà cho ấm dạ dày trước, anh đi lấy máy sấy cho em.”
Ngoài cửa sổ gió bắc gào thét, anh đưa cho cô một ly trà hoa hồng ấm áp.
Động tác tự nhiên, giống như bọn họ đã ở bên nhau rất nhiều năm.