Vào ngày thành hôn của ta và Thái tử, mặt trời vừa ló dạng ta đã bị đánh thức bởi Cẩm Nguyệt, họ kéo ta ra khỏi giường, sau đó là rửa mặt, thay hỷ phục, trang điểm.
Nhìn ta không khác gì một con rối, nghe theo để họ, mặc họ làm gì thì làm.
Nghĩ về lần đầu tiên ta thành hôn, trong lòng vừa háo hức vừa căng thẳng. Nhưng lần này, tâm ta thật sự lặng như nước, ví như là một công việc mà ngày nào cũng làm.
Có lẽ trong suốt quãng đời còn lại, cuộc sống của ta sẽ như thế này.
Không hiểu vì sao, ngay lúc này trong tâm trí ta đều là hình bóng của Lý Sư. Hiện tại chàng đang làm gì?
Ta cảm thấy sợ hãi khi trong đầu ta đột nhiên hiện ra một suy nghĩ. Ngay sau đó ta liền lắc đầu để lấy lại ý thức, không để bản thân suy nghĩ vớ vẫn.
Ca ca đột nhiên đẩy cửa xông vào, khuôn mặt có vẻ nghiêm trọng nói với ta.
Kinh thành hiện tại rất hỗn loạn, Lý Sư đang dẫn binh làm loạn.
Ca ca bảo ta hãy ngoan ngoãn ở trong phòng chờ đợi, không được đi đâu cả.
Trong đầu ta vang lên một tiếng ầm như sắp nổ tung, ngồi bệt xuống đất, chẳng thể nào suy nghĩ được nữa.
Ta không biết mình đang lo lắng cho Bệ Hạ hay là đang lo lắng cho Lý Sư, cục diện dù thế nào, thành công hay thất bài đều không phải là kết cục ta muốn thấy.
Nhưng sâu trong thâm tâm, ta đã sớm có ý nghĩ riêng. Ta hy vọng Lý Sư có thể giành chiến thắng, ít nhất chàng ấy có thể bảo toàn được tánh mạng của chính chàng ấy, nhưng một khi chàng thất bại, chàng và gia tộc Huyền Lâm đều sẽ chìm trong biển lửa.
Ta đã tự mình ngồi trong phòng suốt cả một ngày, không biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, sự việc đã tiến triển đến đâu.
Đến tối, cha ta và ca ca mới vội vàng mang theo tin tức trở về.
“Thập Tam điện hạ ép bệ hạ thoái vị, thái tử cùng các hoàng tử, công chúa, phi tần khác đều bị quản thúc trong cung, hiện tại thế cục đã hoàn toàn thay đổi rồi.".
Chàng không gi*t họ, đã là may lắm rồi.
Dây thần kinh căng thẳng cả ngày bỗng nhiên được thả lỏng, cơn buồn ngủ liền ập đến.
Đang trong lúc mơ mơ màng màng, ta cảm thấy có cái gì đó quét qua khuôn mặt làm ta ngứa. Ta đưa tay lên để gãi, bất ngờ nắm phải một bàn tay.
Ta chợt mở mắt ra, nhìn thấy rõ khuôn mặt chàng qua ánh sáng len lỏi của mặt trăng xuyên qua.
Lòng bàn tay chàng có lớp chai sần, trước đó ta không hề biết chàng cũng học võ nên cứ tưởng chàng là một thư sinh yếu đuối nhã nhặn.
“Ngài học võ khi nào?”
“Khi còn bé nàng vì bảo vệ ta mà bị thương nặng, sau đó ta liền cố gắng học,nàng yên tâm từ nay về sau ta sẽ bảo vệ nàng.”
“Vì sao muốn mưu đồ phản nghịch? Ngài có biết ngài làm như vậy sẽ bị bêu danh cả đời không?”
“Không quan trọng, ta chỉ muốn nàng. Ai xen vào, thì ta sẽ trừ khử ngay lập tức. Hơn nữa, lịch sử chẳng phải thường ghi bởi những kẻ chiến thắng sao.”
Từ nay về sau, chàng mới là người có địa vị cao nhất, ai dám bêu danh chàng?
“Làm sao ngài lại biến thành như thế....”
Chàng bế ta đến giường rồi đặt xuống, ôm ta vào lòng, giọng nói gay gắt có chút run rẩy:“ Bây giờ ta trở nên như thế không phải tốt hơn sao? Nàng không phải muốn hậu vị sao, ta cũng có thể cho nàng. Ta chỉ muốn cùng nàng sống quãng đời còn lại, ta có làm gì sai sao?”
Ta muốn đẩy chàng ra khỏi người ta, nhưng sức lực của ta làm sao đọ lại được sức chàng, cuối cùng đành phải từ bỏ.
“Nhưng ta đối với ngài không có tình cảm nam nữ, tại sao ngài muốn níu kéo một người không hề có tình cảm với ngài? Tìm một người yêu mình để cùng mình đi hết quãng đời còn lại chẳng phải tốt hơn sao?"
“Không tốt, ta đã nói rồi, ta chỉ muốn nàng. Nàng không yêu ta cũng không sao, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta mãi mãi, để ta yêu nàng bảo vệ nàng, vậy là đủ rồi.”
Ta cảm thấy Lý Sư điên rồi.
Lúc ta đi gặp Lý Chân ngài ấy cũng nói như vậy.
Rõ ràng đã là tù nhân, nhưng ngài ấy không hề có dấu hiệu chán nản, thậm chí còn nhàn nhã bắt đầu vẽ tranh.
Hầu như tất cả các bức tranh của ngài ấy đều là núi và sông, sống động như thật, ta chưa bao giờ biết ngài ấy có thiên phú này.
“Bây giờ như thế này cũng rất tốt, để phụ hoàng thấy rõ được bộ mặt thật đứa con ngoan ngoãn của người. Phụ Hoàng không phải nói ta tâm cơ, tham vọng quá lớn, còn Lý Sư thì đơn thuần lương thiện vì vậy mới chiếm được tình cảm của người sao, cũng không biết hiện tại người đang bị Lý Sư quản thúc trong cung, phải chăng ta có thể nói ra điều này. Hiện tại người vẫn không biết, ai mới là kẻ điên thật sự.”
“Khi ta còn nhỏ, mỗi lần ta học thuộc lòng được một bài thơ mới ta đều muốn đọc cho phụ hoàng nghe, nhưng trong mắt người luôn chỉ có Lý Sư, người sẵn sàng ôm hắn ta vào lòng mà dỗ dành, sẽ mỉm cười đưa kẹo cho hắn, người chưa bao giờ đối xử hòa nhã với ta như những đưa trẻ khác. Thậm chí có lúc ta cảm thấy, giống như người chỉ là cha của một mình Lý Sư....”
Ta cũng đã đến gặp Thái Thượng Hoàng.
Người tức giận đến mức đổ bệnh nằm trên giường, A di phải ngày đêm túc trực bên giường để chăm sóc người.
Ta hỏi A di: “Chuyện này a di có biết trước không?”
Nếu không có sự hỗ trợ của a di, Lý Sư không thể dễ dàng có được binh quyền của Huyền Lâm.
“Ta chỉ có một đứa con là Sư Nhi, ta chỉ hy vọng nó có thể đạt được những gì nó muốn, Nguyên Nhi con trách ta sao?”
Ta im lặng không nói gì.
A di kích động bước tới nắm lấy tay ta: “Sư Nhi thật lòng thật dạ thích con, vì con mà đến cả tánh mạng của mình cũng không cần, nếu con theo nó rồi, cuộc đời này nó sẽ không để cho con phải chịu khổ, cũng sẽ không lo bị đối xử tệ bạc.”
“Nhưng mà a di à, người có bao giờ nghĩ đến bách tính trong thiên hạ không?Sư Nhi là vì con mà đem quân phản nghịch, nhưng ngài ấy có phù hợp với vị trí đó không? Bách tính sẽ như thế nào, họ sẽ nghĩ gì về con?”
Làm trái với luân thường đạo lí, dụ dỗ mê hoặc quân vương.
Quyền hạn có to lớn sức mấy, cũng khó chặn được miệng lưỡi thiên hạ.
"Đó là lý do tại sao nàng không tin tưởng ta?"
Không biết Lý Sư đã vào đây từ lúc nào, hỏi ta với đôi mắt đỏ hoe.
“Không tin rằng ta có thể làm tốt hơn Lý Chân, không tin rằng ta có thể bảo vệ nàng thật tốt...."
“Phải”
Rõ ràng là ta lo lắng cho chàng ấy, nhưng mà ta không thể mở miệng nói ra.