Cuối tuần tôi và Tiêu Thần đi dạo phố hẹn hò.
Trí nhớ của anh rất tốt, anh nhớ kĩ tôi thích ăn gì, không thích ăn gì.
Anh ấy vẫn đi làm, ngày nào cũng đến công trường xếp gạch.
Tôi rất muốn hỏi anh có bằng cấp gì, tôi sẽ nhờ ba tôi xếp cho anh ấy một công việc.
Nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh, tôi ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Tôi muốn đợi ba tôi về rồi hỏi xem ý của ông ấy như thế nào.
Nhưng lần này bố mẹ tôi đi rất lâu.
Càng ở bên Tiêu Thần lâu, tôi lại tìm ra nhiều điểm tốt của anh hơn.
Đầu tiên, anh ấy thật sự rất đẹp trai.
Thỉnh thoảng, khi anh ấy sẽ xếp hàng mua trà sữa và đồ ăn vặt cho tôi, lúc đó có rất nhiều nữ sinh nhìn lén anh ấy.
Sau khi tôi ra khỏi WC, tôi thấy vài nữ sinh vây quanh muốn xin wechat của anh.
Anh đều lịch sự từ chối tất cả.
Tôi nhớ lại những lần đi dạo phố cùng Cố Thanh, anh ta đều tỏ vẻ không có hứng thú.
Khi có một người phụ nữ xinh đẹp xin wechat, anh ta giống như biến thành người khác, lúc đó tâm trạng anh ta sẽ tốt hơn, còn cười nói đó là vinh dự của anh ta.
Khi cùng nhau ăn cơm, Cố Thanh biết rõ tôi không thích ăn tỏi, nhưng cũng không bao giờ quan tâm đến khẩu vị của tôi.
Càng nghĩ lại tôi lại càng nhận ra Tiêu Thần tốt thế nào.
20,
Hôm nay, tôi nổi hứng đưa Tiêu Thần đến trường cùng tôi.
Tôi nắm tay anh đi trên con đường nhỏ.
Có rất nhiều người biết tôi, họ đều ngạc nhiên nhìn về phía tôi và Tiêu Thần.
Dù sao ai cũng biết tôi có bạn trai.
Nhưng bức ảnh chụp trên diễn đàn không rõ khuôn mặt của Tiêu Thần.
Có vài nữ sinh bình thường không mấy ưa tôi cố tình bước đến hỏi.
“Tô Vân, đây là anh trai cậu sao? Đẹp trai quá đi!”
“Đúng vậy, nhìn hai người giống như có quan hệ rất tốt. Nếu tớ không biết bạn trai cậu làm ở công trường, tớ còn nghĩ anh đẹp trai này là bạn trai của cậu cơ.”
Cũng giả tạo thật đấy.
Tất cả đều biết tôi là con một!
Ý của họ là tôi lừa dối anh ấy, cố tình vạch mặt tôi để làm tôi xấu hổ.
Tôi không muốn để ý đến họ, kéo tay Tiêu Thần đi.
Bỗng nhiên giọng nói êm tai của Tiêu Thần vang lên.
“Các cô rất hâm mộ Vân Vân nhà tôi được kết hôn với một công nhân xếp gạch như tôi làm chồng sao?”
“Sao không nói sớm, tôi có rất nhiều đồng nghiệp 40 50 tuổi chưa kết hôn, nhìn qua rất xứng đôi với các cô, có muốn tôi giới thiệu cho không?”
Mấy nữ sinh đó trợn mắt há hốc mồm chỉ vào Tiêu Thần.
“Anh, anh chính là bạn trai xếp gạch trong truyền thuyết của Tô Vân sao?”
Tôi cố nhịn cười.
Mấy nữ sinh này chợt hiểu ra ý của Tiêu Thần là gì.
Họ tức giận mắng anh.
“Anh bị đ iên à, sao lại dám nói chúng tôi với mấy tên công nhân 40 50 tuổi bẩn thỉu kia xứng đôi!?”
Tiêu Thần đồng ý với vẻ mặt tội lỗi.
“Xin lỗi, tôi không nên xúc phạm đồng nghiệp của tôi, các cô không xứng với họ, tôi sai rồi.”
“A a a! Anh câm miệng! Tô Vân, cô và bạn trai cô đều đáng ghét giống hệt nhau.”