“Chu Dư Vãn!”
Nghe được giọng nói chói tai của cô bạn thân, tôi mở mắt ra.
Đập vào mắt tôi là căn phòng bệnh hiện đại.
Tôi trở về rồi.
Vậy Thẩm Hoán đâu?
Thẩm Hoán sẽ bị Thái Hậu và công ty kia đối xử như thế nào.
Không biết.
“Tớ còn tưởng rằng cậu c h ế t rồi, hôn mê ba ngày ba đêm, chưa c h ế t được, mật khẩu thẻ ngân hàng cũng chưa nói cho tớ biết huhuhu…”
Cô bạn tôi khóc sắp cạn nước mắt.
Mới chỉ có ba ngày thôi sao?
Giống như đã qua cả một đời.
23,
Thẩm Hoán không tỉnh lại, bác sĩ nói còn rất ít hi vọng.
Tôi không hề bỏ cuộc, mỗi ngày đều ở trước giường bệnh Thẩm Hoán nói lung tung.
“Anh đừng ngủ nữa, anh phải đứng lên vì em đi.”
“Báo cáo công ty Khoa Học và Công Nghệ Thần Thoại thật sự rất khó.”
“Đúng rồi, thật không hiểu được, anh nói Triệu Tiểu Vân không thể truyền được tiền về cổ đại, vì sao mẹ anh lại phải vất vả như vậy?”
Sau nửa năm, Triệu Tiểu Vân cuối cùng cũng bị bắt sau báo cáo của một người mới vạch trần sự thật về công ty Khoa Học và Công Nghệ Thần Thoại, và được lên hotsearch.
Đêm hôm đó, tôi ngồi ở phòng bệnh nắm tay Thẩm Hoán: “Không ngờ đúng không, nếu không có ai đưa tin, thì em sẽ đưa tin. Dù gì em cũng tốt nghiệp trường danh giá, em không nói dối, em không sợ gì cả.”
Không thấy Thẩm Hoán phản ứng, tôi bất đắc dĩ thở dài: “Nếu như anh tỉnh lại, cả đời này em sẽ không lười biếng nữa.”
Một lúc lâu sau, cũng không có phản ứng.
Tôi đứng lên, cầm bình nước nóng đi ra ngoài cửa, lúc này, sau lưng truyền đến âm thanh quen thuộc.
“Những gì em nói anh đều nghe được.”
Tôi quay đầu, nhìn thấy Thẩm Hoán đang ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt, nhưng trên mặt lại hiện lên một nụ cười thật tươi.
“Anh…” Tôi trực tiếp nhào tới, ôm chặt anh không nỡ buông tay.
Anh xoa xoa lưng tôi: “Thời gian này tuy anh hôn mê, nhưng những gì em nói anh đều nghe thấy được.”
“Nghe được cái gì?”
“Nghe được em nói thích anh tổng cộng 145 lần.”
“Vậy đáp án của người là gì, Hoàng Thượng.” Tôi chui vào lồng ngực anh, vui đến phát khóc.
“Phải xem biểu hiện của em…” Miệng thì nói thế nhưng đôi tai đỏ bừng kia đã bán đứng anh rồi.