Hồi lâu sau, Thập Thất lấy ra món quà cuối cùng. Đó là một tảng đá. Ta phải dụi mắt nhìn kĩ mới xác định mình không nhìn nhầm. Đó đúng là một tảng đá to.
"Đây là viên đá Tây Bắc, huynh đệ nói đá này có linh, mang bên người sẽ gặp may. Lý Bá hay Thư Nhiên lấy đây?"
Ta che mặt, chàng ngốc này bị người ta lừa rồi. Kể cả đá có linh thì ai mà ngày ngày vác tảng đá to đùng này bên người được.
Lý Bá liếc nhìn ta, rồi lại nhìn Thập Thất: "Thập Thất à, chiến trường đao kiếm vô tình, ngươi cứ giữ lại đi, có lẽ sẽ cứu được ngươi."
"Ôi sao Lý Bá biết nó từng cứu ta? Hồi đó ấy quân địch đánh úp, một mũi tên bắn thẳng vào người ta, may mà kẹt lại trên hòn đá này."
Lý Bá không chịu nổi nữa: "Ừ ừ...ta già rồi không thức được nữa, hai ngươi nói chuyện tiếp đi, ta ngủ trước đây."
"Thư Nhiên, ngươi dọn dẹp căn phòng sát phòng ta cho Thập Thất ở tạm."
Sau đó, Lý Bá đuổi cả hai ra khỏi phòng.
Thập Thất cười hi ha nói: "Sao bây giờ Lý Bá dễ tính thế, trước đây hay cáu, hở ra là đánh người ta."
Ta chỉ cười không đáp, Lý Bá già rồi, không còn sức đánh ai nữa.
Hôm ấy, ta và Thập Thất nói huyên thiên đến tận khuya.
Gặp lại Thập Thất, ta vui mừng khôn xiết.
Ta muốn kể hết tất cả mọi thứ diễn ra trong bao năm nay cho huynh ấy, từ việc sợ hãi đế vương đến những ấm ức chôn vùi trong lòng đã lâu, đến những chuyện mắt thấy tai nghe hay là những bi phẫn trong lòng cuối cùng hóa bất lực.
Kỳ vương điện hạ không còn là Kỳ vương khi trước nữa.
A Thành đôn hậu, hiền lành cũng không còn.
Thư Gia, người ta hay thủ thỉ tâm tình đã mất.
Từ tận đáy lòng, Lý Bá vẫn luôn đứng về phía hoàng thượng.
Cho nên, có rất nhiều chuyện ta không biết nói với ai, họa từ miệng mà ra, ta đành nín nhịn tất cả.
Mỗi lần thay hoàng thượng thử độc trong đồ ăn, ta cũng sợ chết chứ. Lần nào ta cũng phải kiểm tra thật kĩ mới dám động đũa.
Lòng vua khó đoán, ta bắt buộc phải căng não suy đoán ý ngài, thận trọng trong từng câu nói, dốc sức xử lý mọi việc chu toàn.
Ai ai cũng bảo hoàng thượng một mực tín nhiệm ta, song ta không nghĩ thế. Ta có thể làm gì khác, ngày ngày hầu hạ bên ngài, ngài nói đúng thì chính là đúng.
Tuy vậy, dù trò chuyện đến tận nửa đêm, ta chỉ kể những chuyện vặt vãnh, không dám bén mảng đến những vấn đề nghiêm chỉnh.
Không được phép quên, nơi đây là hoàng cung, là hoàng cung đấy...
Ở hoàng cung, có một số chuyện không được phép bàn luận.
Ta kể chuyện vòng vo, tránh chỗ này chỗ kia, cuối cùng chỉ kể mấy thứ linh tinh, nhưng Thập Thất vẫn bằng lòng nghe.
Trong cung, người ta kháo với nhau rằng ta và hoàng thượng hết sức mập mờ.
Làm tỳ nữ hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, ta không dám lơ là một giây phút nào.
Mỗi khi hoàng thượng không vui, ta cũng rất sợ.
Mặt đất mùa đông là băng là tuyết, quỳ ở trên ấy khổ sở nhường nào.
Thập Thất thở dài.
"Tất nhiên sẽ khác ngày trước, hoàng thượng không còn là hoàng tử nhàn tản như trước. Ngài là quân, là đế vương, đi theo ngài khổ lắm phải không?"
Hồi tưởng lại năm tháng qua, cuối cùng ta cất tiếng: "Ừm, có lẽ vẫn ổn..."
Đêm ấy ta chẳng ngủ được là bao, chẳng trách hôm sau cơn buồn ngủ thi nhau kéo đến. Ta táp nước lạnh lên mặt, cái lạnh ập đến làm ta rùng mình, được cái tỉnh táo hơn.
Đến Càn Thanh cung rồi, não phải căng lên như dây đàn, không thể ngủ gật được, song đầu óc vẫn hơi mụ mị.
Ta lén cắn vào đầu lưỡi, cảm giác đau đớn ùa đến...
"Thập Thất về rồi, ngươi đã gặp chưa?"
Hả? Hoàng thượng bất chợt hỏi, làm ta hơi giật mình, cắn lưỡi hơi quá đà rồi.
"Vâng, hôm qua lúc ở ngoài cung nô tỳ đã gặp lại huynh ấy." Ta đáp lại đúng sự thật.
"Mấy năm không gặp, Thập Thất trầm ổn hơn nhiều."
Vậy ư? Không phải vẫn một rặt như trước sao?
"Có lẽ ra ngoài từng trải ắt cũng trưởng thành lên." Phải biết tung hứng theo lời hoàng thượng.
"Vạn tướng quân từng khen ngợi Thập Thất với trẫm, đánh giá là kỳ tài, sau này nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ."
"Hoàng thượng chí lý."
Ngài muốn nói chuyện phiếm với ta sao?
"Hôm qua ngủ không đủ giấc à?" Ngài chợt hỏi.
Nghe hỏi ta toát mồ hôi lạnh, vội quỳ xuống, đồng thời điểm nhanh lại những chuyện mình làm hôm qua, hình như không phạm lỗi sai nào?
"Sao ngươi lại sợ? Trẫm chỉ đang trò chuyện với ngươi thôi." Hoàng thượng đặt tấu chương xuống, ngẩng mặt lên khỏi đống sớ nhìn ta.
Ta nhích lên quan sát, miệng ngài khẽ cười, chắc hẳn không giận đâu.
"Hôm qua Thập Thất trở về, nô tỳ và Lý Bá đều rất mừng, thành ra nói chuyện có hơi khuya." Để cho an toàn, ta nhắc đến cả Lý Bá, hoàng thượng sẽ không trách tội Lý Bá.
"Ngươi về trước đi, hôm nay không cần theo hầu. Lâu lâu Thập Thất mới về, các ngươi ở bên ôn lại chuyện cũ."
"Nô tỳ không dám."
"Có gì đâu mà không dám, nếu ngươi ở lại lát nữa sơ sẩy ra chuyện, trẫm mới phạt đấy, đi đi."
"Vâng, tạ ơn hoàng thượng."
"À trẫm cho thái y bốc mấy thang thuốc bổ, lát nữa ngươi ghé qua mang về cho Lý Bá."
"Nô tỳ tuân chỉ."
23.
Ta về thấy Thập Thất đang ăn bánh bao mùi thơm phức.
"Ơ sao về sớm thế?"
"Hoàng thượng cho ta nghỉ phép một ngày, Lý Bá đâu?" Ta hỏi huynh ấy.
"Lý Bá bảo ra ngoài đi dạo."
Ta khẽ lắc đầu nói: "Có tuổi cả rồi không chịu nghỉ đi, hoàng thượng đã miễn việc cho ông ấy dưỡng già, thế mà nhàn quá cũng không chịu nổi."
Thập Thất cười: "Làm tí việc cũng khỏe người, trông có sức sống hơn."
"Ăn bánh bao không?" Huynh ấy giơ cái bánh bao lên trước mặt ta.
"Ta không ăn, không thấy đói." Ta lướt nhìn qua cái bánh bao ấy.
"Bánh nguội cả rồi, huynh không hấp lại rồi hẵng ăn."
"Không phải phiền thế đâu, được ăn no là tốt rồi, ta kể cho muội nghe, mới sáng sớm có nô tỳ tên Tiểu Lan mang bánh bao đến đấy."
Khóe miệng hơi giật, ta thốt ra: "Cái Tiểu Lan này, bình thường chẳng thấy mang cho ta, bây giờ nhanh nhảu thật."
Thập Thập mỉm cười: "Cô nương kia khá đáng yêu, giống Thư Gia."
Ta lặng đi, rồi nói: "Thư Gia thông minh hơn muội ấy nhiều."
"Thư Gia mới ngốc ấy..."
Cả hai ngầm hiểu không tiếp tục đề tài này nữa.
Thập Thất thích Thư Gia, A Thành, và biết bao người trong vương phủ cũng thích Thư Gia.
Cũng phải, Thư Gia vừa xinh đẹp vừa tháo vát, ai mà không quý.
Trong mấy người bọn ta, người hạnh phúc nhất chính là Thư Gia.
A Thành là nô tài từ phía bên ngoại hoàng thượng, bụng dạ hiền lành. Phụ mẫu huynh ấy có công bảo vệ chủ nên A Thành được tiên hoàng quý phi đưa vào phủ Kỳ vương.
Thập Thất gốc gác không phải nô tài, phụ thân huynh là thị vệ trong cung, hi sinh khi cứu tiên đế.
Ta không biết phụ mẫu mình là ai, ta được Lý Bá nhặt về nuôi.
Thư Gia tên thật là Trần Gia Gia, vốn là dân thường. Phụ thân nàng buôn bán nhỏ, nhà không khá giả nhưng mức sống vẫn thoải mái.
Dưới nàng còn có một đệ đệ, song phụ mẫu không thiên vị mà rất quan tâm, yêu thương nàng.
Ngày ấy, ta đưa Thư Gia về, cả hai ôm lấy nàng khóc như đứt ruột gan, nghe mà tan nát cõi lòng.
Thư Gia trong kí ức của ta từ bé đã hay ganh đua. Cài tóc phải dùng cây trâm nào rõ đẹp, khăn tay phải được thêu tỉ mỉ, thậm chí lau bàn cũng phải sạch bóng hơn người khác.
Lúc bọn ta đang than vãn sao làm việc mệt quá, nàng vẫn còn sức bám lấy ma ma nào biết nhiều chữ nhất xin được luyện chữ. Nàng viết chữ Khải nét chữ như làm duyên.
Nàng tự nguyện vào phủ làm nô tỳ, tuy nhiên ngay từ ban đầu nàng đã không định chỉ làm một nô tỳ.
"Thư Gia..." Thập Thấp nhìn ta, vẻ mặt phân vân, muốn nói rồi lại thôi.
"Sao vậy, huynh ấp a ấp úng, không dám nói thẳng từ khi nào thế?" Ta không lý giải nổi.
"Thì...hôm qua hoàng thượng hỏi ta rất nhiều điều về Vạn tướng quân."
"Vạn tướng quân? Có phải huynh trưởng của Hiền phi nương nương không?"
Thập Thất gật đầu: "Hoàng thượng hỏi ta...mà thôi, muội quanh quẩn bên ngài, đôi khi biết nhiều quá cũng không tốt."
"Cũng đúng, lỡ như có ngày ta nói năng bất cẩn làm hoàng thượng sinh nghi, e là chúng ta đều gặp họa." Ta đồng tình với huynh ấy.
"Vậy huynh trả lời ngài thế nào?"
"Nói đúng sự thật, hoàng thượng hỏi gì thì ta đáp nấy."
"Thế huynh còn lo âu gì?"
Thập Thất nhíu mày: "Thực ra hôm nay ta mới nghĩ đến một vấn đề, lỡ sau này Vạn tướng quân biết ta từng là cận vệ của hoàng thượng, liệu ngài có nghi hoàng thượng phái ta theo dõi ngài không?
Có thể.
"Vạn tướng quân là tấm gương cho thế hệ sau noi theo, có ai không kính nể chứ? Hơn nữa, ta thấy có vẻ ngài ấy đâu làm gì đáng ngờ."
"Cả ngày ngài luyện võ, đánh trận, canh phòng. Lần này ta trở về định gửi giúp ngài phong thư cho người nhà, nhưng ngài không dám viết."