Không giống như bầu không khí náo nhiệt lúc đi, trên xe lúc này bị không khí yên tĩnh bao trùm, ánh đèn vàng mờ mờ, nhóm thanh niên đùa giỡn cả một ngày rốt cục cũng cảm thấy mệt mỏi, ở trên ghế ngồi của mình ngủ nghiêng trái ngã phải, người còn thức thì đeo theo tai nghe nhìn cảnh vật lui dần về phía sau bên ngoài mặt kính cửa sổ, còn có màn mưa làm mờ tầm mắt.
Chỉ có hai người họ ngồi ở phía sau cùng, thân mật dựa vào nhau, lén lút hôn trộm cả đoạn đường. Môi lưỡi quấn quýt, hô hấp dây dưa, giọt mưa rơi trên cửa sổ cũng nhiễm sự lãng mạn này.
Còn chưa đến trường, Lục Tự Hồi đã dẫn Văn Hoài xuống xe. Không có ô, hắn cởi áo gió của mình che đầu cho Văn Hoài, dắt cậu chạy đến căn hộ của mình.
Toàn bộ bộ áo gió bao bọc Văn Hoài kín mít, cậu có thể ngửi được mùi hương đặc trưng trên người Lục Tự Hồi, còn có mùi nước mưa mát lạnh. Cậu không nhìn thấy con đường trước mắt, chỉ có ánh đèn rực rỡ của thành phố chiếu qua khe hở của chiếc áo, cúi đầu có thể nhìn thấy nước mưa bị bước chân bọn họ chạy đạp văng thành giọt nước rồi lại rơi xuống. Không nhìn rõ đoạn đường phía trước cũng làm cậu thấy sợ chút nào, Bàn tay ấm áp mạnh mẽ của Lục Tự Hồi nắm chặt cổ tay cậu, đó chính là phương hướng của cậu, chỉ cần bước theo hướng đấy là được rồi.
Rất nhanh đã đến nhà trọ, trên người Văn Hoài cơ bản vẫn khô ráo, nhưng Lục Tự Hồi vẫn đẩy cậu vào phòng tắm xả nước nóng.
Văn Hoài cho rằng sẽ phải đối mặt với tình cảnh không mặc quần xấu hổ như lần trước, nhưng không ngờ Lục Tự Hồi đã sớm chuẩn bị cho cậu một bộ đồ lót và đồ ngủ mới.
Thật ra nếu nhìn kỹ hơn, sẽ phát hiện nơi này so sánh với lần trước cậu tới có thêm rất nhiều thứ, chẳng hạn như đôi dép bông cùng kiểu dáng với đôi của hắn nhưng nhỏ hơn một cỡ, trên bồn rửa mặt đặt hai cái cốc và bàn chải đánh răng, khăn tắm mới, còn có một bộ đồ vệ sinh cá nhân giống như trong ký túc xá của Văn Hoài...
Mấy ngày nay ở một mình trong căn hộ, Lục Tự Hồi đã nghĩ tới kết quả tồi tệ nhất, nhưng vẫn không nhịn được mà mua những thứ này. Cho dù thật sự là kết quả tồi tệ thế nào, hắn cũng không nghĩ sẽ đơn giản chấm đứt đoạn tình cảm bằng trận cãi vã ngu ngốc như vậy.
Lúc chờ Văn Hoài tắm rửa, Lục Tự Hồi thay quần áo, đặt một phần đồ ăn trên app di động. Đợi đến khi hai người tắm rửa xong, vừa vặn có thể ăn cơm.
Lục Tự Hồi đã ăn cháo mấy ngày nay, hôm nay vẫn chỉ có thể ăn cháo. Hắn thì không sao cả, nhưng Văn Hoài nhìn hắn ăn cháo nhất định sẽ thấy áy náy khó chịu, sẽ trưng ra vẻ mặt đau lòng. Lục Tự Hồi lúc này sẽ không an ủi cậu, ngược lại sẽ đưa ra yêu cầu muốn cậu "bồi thường", đem cậu đặt trên sô pha hôn một hồi lâu.
Văn Hoài thích cảm giác hắn hôn mình, nhưng hắn giống như hôn thôi thì không đủ, một bên ngậm mút lưỡi cậu, một bên vuốt ve lỗ tai. Văn Hoài phát hiện, hình như hắn đặc biệt thích tai mình.
Ăn cơm xong bọn họ lên giường sớm, ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng nặng hạt, dự báo thời tiết nói sắp có một trận mưa to.
Hai người ôm nhau, lắng nghe nhịp thở của đối phương, nước mưa cũng không thể làm trôi đi sự dịu dàng của căn phòng này.
"Có ai nói với em chưa? Hoài Hoài, tai em đặc biệt đẹp." Dưới giai điệu của tiếng mưa, giọng nói của hắn dường như càng thêm dịu dàng.
Văn Hoài có chút khó hiểu, cậu chưa bao giờ nghe người khác khen tai mình đẹp mắt, nhưng dưới ánh nhìn nóng rực cùng ngữ điệu ôn nhu, sự ngượng ngùng cùng vui sướng của cậu đã trực tiếp bỏ qua sự khó hiểu của cậu hỏi.
Lục Tự Hồi hôn lên lông mày cậu một cái, lại nói: "Hoài Hoài những nơi khác của em cũng rất đẹp. Tôi thích đôi mắt, thích mũi, cũng rất thích miệng của em." Hắn vừa nói, vừa hôn lên mặt cậu.
Văn Hoài nhịn không được cười, xấu hổ trốn vào trong ngực hắn, nhưng trong lòng lại tràn đầy hạnh phúc.
Lục Tự Hồi không cho cậu trốn, lại đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Vậy còn em thì sao? Em có nghĩ tôi đẹp không? Có thích không?"
Văn Hoài nhìn gương mặt gần trong gang tấc, cậu cảm thấy Lục Tự Hồi là người đẹp nhất mà cậu từng gặp qua, mặt cậu ngượng ngùng nhưng vẫn thẳng thắn trả lời: "Thích. Rất thích."
Lục Tự Hồi nghe được câu trả lời của cậu vẫn không chịu buông tha, cười như không cười, cố ý học ngữ điệu của Văn Hoài, "Em thích anh như vậy, vậy anh có muốn chơi với em không?"
Văn Hoài đột nhiên đỏ mặt, vùi đầu vào cổ hắn.
Lục Tự Hồi cười rất vui vẻ, anh vốn là muốn chọc cậu, lại cảm nhận được người đang giấu mặt trên vai hắn không nhúc nhích đột nhiên bắt đầu hôn lên cổ hắn.
Nụ hôn của cậu nhẹ nhàng, làm hắn thấy như bị mèo cào, từ cổ đi lên trên đến vành tai. Cậu học theo động tác bình thường của Lục Tự Hồi hôn cậu, hôn đến mức tự cậu thấy khó hiểu nhưng lại khiến hắn cảm thấy quyến rũ không thôi. Lục Tự Hồi hôn cậu là vừa mút vừa cắn, có khi không khống chế được nặng nhẹ làm cậu phát đau. Nhưng Văn Hoài là nhẹ nhàng ôn nhu, hôn đến môi cũng chỉ dịu dàng ngậm lấy cánh môi hắn liếm liếm. Cái chạm nhẹ như lông vũ khiến Lục Tự Hồi ngứa ngáy trong lòng, nhưng cũng không thúc giục cậu, chỉ ôm cậu ngồi dậy, để Văn Hoài ngồi bên hông mình, theo động tác của cậu.
Văn Hoài hôn một hồi lâu, lại ghé vào vai hắn. Lục Tự Hồi còn chưa nếm đủ, ở bên hông cậu nhéo nhéo thúc giục.
"Nghỉ một chút đi." Giọng nói trên vai rất nhỏ, lại ngượng ngùng bổ sung: "Em không biết làm tiếp."
Yết hầu Lục Tự Hồi khó nhịn lăn xuống, nếu không nhìn vào dục vọng muốn cắn nuốt cậu trong mắt hắn, chỉ nghe thanh âm sẽ thấy Lục Tự Hồi có vẻ rất kiên nhẫn lại ôn nhu, "Vậy để tôi dạy em, được không?"
Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, mơ hồ kèm theo tiếng sấm. Trong phòng lại là một cảnh sắc mỹ lệ, hai thân thể trẻ tuổi không mảnh vải che đậy đối diện nhau, tình cảm mãnh liệt gợn sóng nơi đáy mắt.
Lục Tự Hồi còn đang từng bước dạy dỗ chú mèo ngây thơ của mình, "Vươn đầu lưỡi ra, ngoan, thêm một chút nữa."
Văn Hoài cảm thấy mình giống như bị mê hoặc, vứt bỏ mọi suy nghĩ rằng buộc cậu ngày thường, chỉ nghĩ nghe theo lời Lục Tự Hồi. Chiếc lưỡi đỏ hồng dính đầy nước bọt trong suốt, lộ ra trong không khí, động tác như vậy mười phần khêu gợi, nhưng đôi mắt trong suốt đen bóng của cậu tràn đầy vô tội cùng ngây thơ. Lục Tự Hồi mút lấy đầu lưỡi cậu, tiếng nước trên môi lưỡi khiến Văn Hoài càng thêm thẹn thùng, lại càng thêm động tình.
Lục Tự Hồi sau nụ hôn dài rốt cục thả cậu ra, đỡ gáy cậu nhẹ nhàng ấn vào cổ mình, thanh âm khàn khàn, "Hoài Hoài, hôn tôi."
Văn Hoài hôn lên yết hầu gợi cảm của hắn, cậu có thể cảm nhận được sự run động của cổ họng khi hắn thì thầm với cậu.
"Ngậm nó lại, liếm một cái."
Một bàn tay to khẽ vuốt dọc theo cây nấm của cậu, tiếng mưa bên tai Văn Hoài dần biến mất, cậu hình như chỉ còn nghe được lời nói của người trên đỉnh đầu, còn có hơi thở nóng rực của hắn.
Lục Tự Hồi xoay người, phía dưới cứng rắn bị đè dưới mông Văn Hoài, theo động tác của hắn, mông mềm mại ngẫu nhiên cọ cọ qua lại, vô ý khêu khích như vậy thật sự là giầy vò hắn. Lục Tự Hồi rốt cuộc nhịn không được, trực tiếp ôm eo Văn Hoài, đem mông cậu hơi hơi nâng lên, sau đó tìm đúng vị trí buông xuống, mở ra hai cánh mông thịt, để cho củ khoai nóng hổi khó nhịn vừa vặn ở giữa khe mông hẹp. Đôi tay nắm lấy thắt lưng gầy gò, để cho cậu ở trên người mình trước sau đong đưa, "Hoài Hoài, như thế này, tự mình động một chút."
Môi lưỡi linh hoạt liếm tai cậu, cây nấm thẳng đứng phía dưới cũng được chăm sóc, Văn Hoài cảm thấy bên hông ngứa ngáy, khoái cảm dày đặc làm cho ánh mắt cậu đều trở nên mê ly, cũng không quên ngoan ngoãn nghe theo lời Lục Tự hồi. Cho dù tay hắn đã rời khỏi thắt lưng, Văn Hoài vẫn ôm cổ Lục Tự Hồi, ngồi trên củ khoai của hắn, vòng eo mảnh khảnh đong đưa trước sau.
Môi Lục Tự Hồi đột nhiên rời đi, lui ra phía sau vài phần, "Hoài Hoài, tôi muốn hôn em. "
Đầu óc Văn Hoài rối bời, nghe hắn nói xong ngoan ngoãn đem môi của mình đưa qua. Không ngờ tới Lục Tự Hồi lại tránh đi, động tác như vậy làm cho cậu cảm thấy vừa uất ức lại vừa mờ mịt.
"Nơi này hôn rồi, hôn nơi khác có được không?"
Lục Tự Hồi chỉ nhìn cậu, không tới gần, cũng không nói cho cậu biết hắn muốn hôn nơi nào. Văn Hoài ủy khuất, lại càng sốt ruột, hốc mắt ướt đẫm, ngây ngốc vài giây, run rẩy đưa ngực trái đến bên môi Lục Tự Hồi.
Lục Tự Hồi thầm nghĩ Hoài Hoài của hắn còn cũng không quá ngốc, một bên há mồm ngậm lấy, chỉ là một khối thịt nho nhỏ, lại rất mềm, hạt đậu ở phía trên trên đầu lưỡi hắn dần dần cứng lại, làm cho Lục Tự Hồi nhịn không được dùng răng nhẹ nhàng cắn kéo. Lúc trước Lục Tự Hồi rất ít khi chạm tay vào nơi này, liên m liếm mút cùng gặm cắn kịch liệt như vậy khiến Văn Hoài lâm vào một loại khoái cảm không giống nhau, ngay cả Lục Tự Hồi từ đâu lấy ra gel bôi trơn ở phía sau khuếch trương cậu cũng không phát giác.
Lục Tự Hồi chỉ tiến vào một ngón tay, xoa xoa trên thành ruột nóng ẩm chặt chẽ, khi ấn đến một chỗ nào đó, Văn Hoài bất ngờ rên rỉ ra tiếng, vòng eo nhũn ra, cả người mất lực muốn ngồi xuống. Lục Tự Hồi ôm chặt lấy cậu, tiếp tục kiên nhẫn tỉ mỉ khuếch trương, thỉnh thoảng ở đó nhấn một cái, làm cho cả người Văn Hoài chỉ có thể nằm sấp trên vai hắn mềm nhũn thở dốc.
Khi tiến vào, Lục Tự Hồi cố gắng khống chế tốc độ và lực đạo của mình, nhưng lần đầu tiên dùng tư thế cưỡi ngựa vẫn làm cho Văn Hoài chịu không nổi, vật của Lục Tự Hồi tiến vào đặc biệt sâu, mỗi lần rút ra tiến vào lại đều làm cho cậu sinh ra cảm giác sợ hãi, nhưng khoái cảm lại lần lượt cuộn sóng mà đến đem cậu bao phủ.
Hốc mắt Văn Hoài ướt đẫm, không ngừng hướng Lục Tự Hồi đòi hôn.
Mưa vẫn chưa dừng lại.
Cuối cùng khi hai người cùng nhau lên cao trào, Văn Hoài giống như nhìn thấy một tia chớp, trước mắt trống rỗng.
Ngày hôm sau còn phải đi học, Lục Tự Hồi không muốn quấy rầy cậu nữa. Ôm Văn Hoài mơ mơ màng màng đi vào phòng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ, lại ôm cậu đặt lên giường quấn chặt chăn, hôn một cái, mới vào phòng tắm tắm rửa.
Thời gian thực sự vẫn còn rất sớm, mới qua mười giờ.
Văn Hoài đang ngủ mơ mơ màng màng nghe thấy điện thoại di động của mình vang lên, dừng lại một hồi, lại vang lên lần nữa.
Bình thường rất ít người gọi điện vào lúc này có cậu hoặc là nói bất kể lúc nào, cũng đều rất ít người nhớ tới mà gọi cho cậu. Văn Hoài đấu tranh để đứng dậy tìm di động của mình, là mẹ cậu gọi.
Văn Hoài trượt màn hình, cầm điện thoại lại gần cửa sổ.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ trở nên rõ ràng, nhưng bên kia cũng điện thoại rất ồn ào.
"Văn Văn, con ngủ chưa?" Giọng nói của bà đầy mệt mỏi, nhưng hiếm khi mềm mại.
"Còn chưa." Văn Hoài cổ họng có chút khàn khàn, thanh âm nho nhỏ.
"Văn Văn, bà nội của em con đêm nay đi rồi." Hai bên đều trầm mặc, bên kia điện thoại lại truyền đến âm thanh: "Đi rất thanh thản. Mẹ nghĩ, nên nói với con một tiếng."
Văn Hoài nhất thời không biết nói cái gì, điện thoại cúp lúc nào cậu cũng không biết. Trong lòng không quá đau buồn, nhưng lại thấy ngột ngạt, khó chịu không sao tả xiết.
Văn Hoài chưa từng gặp bà ruột của mình, thế nên người bà này là người duy nhất cậu gọi bà nội suốt hai năm. Khi đó mẹ cậu vừa tái giá, muốn cùng cha dượng lên thành phố làm việc, nên đem Văn Hoài đưa cho mẹ của chồng mới cưới nhờ chăm sóc.
Văn Hoài khi đó mới sáu tuổi, đối với hoàn cảnh xa lạ cảm thấy sợ hãi, nhưng cậu cũng không khóc náo.
Bà nội rất hiền lành, luôn mỉm cười, nói chuyện nhẹ nhàng dịu dàng. Bà có một vườn rau nhỏ, khi thời tiết đẹp, liền đội mũ rơm cho Văn Hoài, mang một cái ghế nhỏ để cậu ngồi bên cạnh, còn bà vừa gieo hạt, làm cỏ, vừa kể chuyện cho Văn Hoài nghe.
Văn Hoài sau bảy tuổi không gặp lại bà nữa, ký ức cũng rời rạc. Khi đó Văn Hoài cũng đã ít nói, hướng nội, luôn rụt rè, không nghịch ngợm như những cậu bé sáu bảy tuổi khác. Hàng xóm xung quanh đến cửa, thấy cậu không khỏi nói vài câu, nói đứa nhỏ này ngốc, không có chút dáng vẻ nào của trẻ con. Họ luôn cảm cho rằng cậu quá còn nhỏ để hiểu những câu đó.
Những lúc ấy, bà nội luôn đứng ra nói vài câu bảo vệ cậu, bà chưa bao giờ lớn tiếng với người khác, chỉ dịu dàng cười, nói, "Văn Văn của bà là đứa trẻ ngoan, không tranh giành với người khác." Lại sờ sờ đầu Văn Hoài, "Nhưng phúc lành đều sẽ chờ con."
Văn Hoài nhớ những lời này rất rõ ràng.
Hạt mưa đập vào cửa sổ, Văn Hoài đứng cạnh một lúc cũng cảm thấy hơi lạnh. Trong lúc nhất thời, rất nhiều chuyện xưa đều theo hơi lạnh khiến cậu tỉnh táo từ ngăn tủ ký ức cũ kỹ chui vào trong đầu.
Tương lai không đoán trước được, biến cố bất ngờ lúc nào cũng có thể tới, cậu hình như cái gì cũng không bắt được, tựa như năm sáu tuổi ngây người ngồi ở giữa một đám người lớn. Một số người tự nhủ, "phúc lành sẽ đợi mình", nhưng nhớ lại, có vẻ như câu nói này đã là một "phúc lành" hiếm hoi trong cuộc sống của cậu.
Lúc Lục Tự Hồi tắm ra thấy Văn Hoài đang ngồi ngẩn người trên bệ cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, quanh thân bị bi thương bao phủ, trong tiếng mưa càng thêm cô đơn.
Mãi cho khi được vòng tay ấm áp ôm lấy, Văn Hoài mới thoát khỏi suy nghĩ của mình. Hai người đều không nói gì, chỉ ôm chặt lấy nhau, cảm nhận hơi ấm từ đối phương.
"Lục Tự Hồi, chúng ta còn quá trẻ, có đúng không?" Giọng Văn Hoài rầu rĩ, mang theo sự nhút nhát cùng chua xót.
"Phải, chúng ta đều còn rất trẻ. Nên sẽ cùng nhau trải qua rất nhiều sóng gió, so với mưa gió đêm nay còn lớn hơn." Giọng của Lục Tự Hồi vững vàng, chắc chắn như thể đoán trước được mọi chuyện, cũng có thể chiến thắng hết thảy.
Ngoài cửa sổ có một tia chớp làm cho bầu trời đêm nháy mắt sáng như ban ngày.
Văn Hoài bị tiếng sấm theo sau đó dọa cho giật mình, "Lục Tự Hồi, anh sợ hãi bao giờ không? Em thì luôn thấy sợ hãi, sợ rất nhiều thứ. "
"Tất nhiên tôi cũng có cái sợ. Tôi đã sợ hãi khi không nhìn thấy em sáng nay. "
"Chúng ta sẽ mãi bên nhau chứ?" Thanh âm của Văn Hoài nhỏ đến mức khiến hắn đau lòng.
"Sẽ. Mặc dù nói như vậy rất không đúng, nhưng Hoài Hoài, cả đời thật ra rất ngắn. "Lục Tự Hồi cúi đầu hôn xuống đỉnh đầu cậu, "Xin lỗi, Hoài Hoài, tôi biết con đường này rất khó đi, nhưng em đừng sợ, tôi nhất định sẽ bảo vệ em."
Văn Hoài ở trong lòng hắn gật đầu.
Vậy thì em sẽ cố gắng theo sát anh.