Khí tức trên người Karry khiến bản thân cậu có cảm giác khó chịu, thậm chí cảm thấy áp lực.
"Ừ, đúng vậy." Mã Tư Viễn cười nói với Mao Tiểu Cầu.
"Vậy cậu.." Mao Tiểu Cầu bị bộ dáng tươi cười của Mã Tư Viễn hù dọa, tiếp tục hỏi đến cùng.
"Nguyên Nguyên." Một giọng nam vô cùng dễ nghe bay vào tai Mao Tiểu Cầu, thấy Karry ở xa xa mang ánh mắt đầy ý cười nhìn Mã Tư Viễn, hướng cậu ngoắc ngoắc tay.
"Hắn tới rồi, Tiểu Cầu, trước cứ vậy nhé, ngày mai gặp." Mã Tư Viễn vỗ vai Mao Tiểu Cầu, chạy đến bên người Karry, ánh mắt tràn ngập ý cười giống Karry như đúc.
Hoàng hôn buông xuống, bóng hai người kéo dài trên đường, Mao Tiểu Cầu nguyên bản còn có chút bận tâm, nhìn hai người vừa cười nói vừa bước đi xa, đột nhiên cười.
Con người a, không phân chính tà, chỉ cầu trăm sông đổ về một biển mà thôi.
(Hoàn)