• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Uyển Âm hưng phấn vỗ tay, hò reo ầm lên: "Tìm thấy rồi!"

Nàng cất bước đi ngay vào trong cửa hàng, vứt luôn thợ săn đang kiếm tiền ở sau lưng. Tháo Niễn Tử nhìn theo bóng dáng nàng, thấy bảng hiệu phía trên có hai chữ "Phường Thêu", trong phút chốc chợt bật cười. Ôi cái cô nương nhỏ bé mê làm đỏm này đúng là, thấy quần áo mới là vui ghê gớm lắm.

Hắn buộc ngựa ô vào cọc buộc ngựa trước cửa, xách túi tiền đi vào theo: "Ngươi muốn mua y phục sao lại không bảo ta? Ai trả tiền cho ngươi chứ?"

A Âm đang nâng một chiếc áo gối hỏi giá ông chủ, nghe hắn nói thế thì cực kỳ ra vẻ, lắc đầu: "Ai bảo ta phải tiêu tiền của ngươi chứ? Ta đây là muốn kiếm tiền đó."

Thợ săn hoàn toàn không tin. Một cô nương yếu ớt như thế này mà có thế kiếm tiền được sao? Nhưng hắn không phản bác nàng ngay, chỉ đứng một bên yên lặng đợi nàng tìm sự giúp đỡ.

Sau khi xem kỹ bao gối, Lâm Uyển Âm hỏi chưởng quỹ: "Thêu một đôi áo gối dạng này thì được bao nhiêu tiền công?"

Chưởng quỹ đánh giá vị cô nương xa lạ này một lượt từ trên xuống dưới, thấy khí chất và dung mạo của nàng đều ổn, không giống như những cô nương trên thôn núi phải vác củi nên cười ha hả, đáp: "Bốn mươi văn tiền."

"Nếu như thêu đẹp hơn cả thế này thì sao?" Lâm Uyển Âm nhíu mày quan sát biểu cảm của ông ta.

"Cô nương à, cái vỏ thêu thủ công này ở huyện Thanh Dương chúng ta ai cũng khen đẹp đấy, ngươi xem đôi uyên ương tắm nước ấy đi, rất sống động phải không. Nếu muốn đẹp hơn cũng không dễ đâu." Chưởng quỹ cười tủm tỉm, không chuốc thù với nàng, nhưng cũng không tin lời nàng nói.

Lâm Uyển Âm mím môi cười một tiếng: "Ông có thể cho ta một sợi chỉ màu hồng phấn được không? Ta muốn sửa lại nụ hoa sen này. Ông yên tâm, chắc chắn sẽ đẹp hơn cái hiện giờ."



Chưởng quỹ khó xử hít một hơi: "Cái... đôi áo gối này cả công thêu và nguyên liệu đều không rẻ đâu, chúng ta bán giá năm trăm văn tiền đấy, nếu cô làm hỏng nó..."

"Nếu ông cảm thấy không đẹp thì ta sẽ mua cái bao gối này." Nàng quay người lại nhìn sang thợ săn. Trước khi mình phất lên được thì vẫn nên nhờ đến hắn. Thế nhưng, nếu gọi thợ săn đại ca thì có khi hắn sẽ không đồng ý. Gọi tê? Thế thì càng khỏi nói nữa, dù sao với nông dân mà nói, năm trăm văn tiền cũng không phải con số nhỏ. Mà nữa, hắn còn muốn mua xe ngựa, mua xe ngựa xong còn phải mua thêm nhu yếu phẩm sinh hoạt, nên chắc sẽ không thừa nổi mấy đồng đâu.

"Tướng công, chúng ta tiêu năm trăm văn tiền mua cái bao gối này được không?"

Người ở dưới mái hiên thì không thể không cúi đầu, A Âm ngọt ngào hỏi.

"Hả?" Thợ săn đang tựa vào cột to để trông con ngựa ở cổng, sợ bị người khác trốm đi. Khóe mắt quét sang, thấy A Âm xoay đầu lại nói chuyện với mình, nên hắn lại quay sang nhìn nàng. Nhưng hắn lại chợt nghe một tiếng gọi "tướng công" ngọt ngào. Vóc dáng to con của hắn thoáng chấn động, lòng cuồng loạn: "Ngươi... ngươi vừa nói cái gì?"

Lâm Uyển Âm trông thấy biểu cảm khiếp sợ của hắn thì hơi hối hận vừa rồi sao lại khoe khoang trước mặt chủ tiệm. Dù sao mình cũng không có tiền, còn phải xem sắc mặt của người ta. Một nông dân mà thôi, sao có thể tốn nhiều tiền như thế để mua một đôi áo gối thêu hoa cơ chứ?

Sắc mặt cô nương thảy đổi, luyến tiếc buông áo gối xuống, nghĩ xem nên đổi cách bàn khác với chưởng quỹ.

"A Âm, ngươi thích cái áo gối này thật sao? Được, chúng ta mua, bao nhiêu cũng mua." Thợ săn kích động nở nụ cười, giựt lấy chiếc áo gối thêu uyên ương vẩy nước nàng vừa buông xuống, huơ huơ cái túi tiền của mình trước mặt chưởng quỹ: "Bao nhiêu tiền vậy? Chúng ta mua."

Chưởng quỹ phá ra cười ha hả vì dáng vẻ hưng phấn của hắn, lại nhìn đôi vợ chồng trẻ tuổi này, cười nói: "Phu quân cô đối xử tốt với cô thật đấy. Thế thì cô thêu thử một cái đi. Nếu đẹp thì ta sẽ tin tưởng tay nghe của cô, còn nếu không đẹp thì cô mua về nhà mình dùng đi."

Lâm Uyển Âm rất tin tưởng tay nghề của mình, bấy giờ vui vẻ gặt đầu: "Được, mang kim khâu tới đi."

Tháo Niễn Tử không hiểu nàng có ý gì, khóe miệng chỉ ngậm nụ cười dịu dàng, đứng một bên nhìn nàng dùng khung thêu để căng áo gối, dùng sợi chỉ màu hồng phấn thêu thêm mấy đường ở nhụy bông sen, sau đó đưa cho chưởng quỹ bình phẩm.

"Ôi chao ôi, ghê gớm thật, cao thủ, đúng là cao thủ! Chỉ vài đường khâu rải rác như thế thôi mà đóa hoa này tựa như có thật, có sự sống vậy, đúng là thủ nghệ quá giỏi. Được, cô nương, không... vị tiểu nương tử này, nếu cô muốn thêu thùa kiếm tiền thì áo gối cô thêu ta trả hơn người khác mười văn, trả cô năm mươi văn." Chưởng quỹ nâng áo gối lên, đôi con ngươi tỏa sáng.

A Âm vui vẻ cười một tiếng: "Mười văn thì ít quá, thành phẩm do ta thêu chí ít có thể bán được một lượng bạc đấy, ông sẽ kiếm được nhiều hơn đấy. Đưa ta một trăm văn đi, thế là tốt nhất."

"Một trăm văn thì lại nhiều quá, thế này đi, trả cô sáu mươi văn, không thể trả hơn được đâu."

Đôi bên cò kè mặc cả một phen, cuối cùng chốt giá tám mươi văn tiền, tiền công gấp đôi người bình thường thêu. A Âm nhận mớ chỉ và vải gấm được gói kỹ, ký tên vào đơn nhận nguyên liệu rồi thì cười hì hì kêu thợ săn đi ra ngoài.



"Chẳng phải ngươi bảo muốn mua một đôi bao gối hay sao? Sao lại không mua nữa?" Thợ săn khó bỏ qua được cái đôi áo gối uyên ương kia, chỉ nghĩ đến việc mình có thể có một đôi áo gối như thế này trên giường cùng A Âm, hắn đã âm thầm mừng rỡ rồi.

"Vốn không định mua mà, do chưởng quỹ chưa thấy tay nghề của ta thôi, ta thêu cho ông ta xem thử rồi, ông ta xem xong thì chẳng cần phải mua nữa. Đi thôi, chúng ta cần phải mua gia vị hầm thịt." Lâm Uyển Âm đi ra ngoài trước.

Tháo Niễn Tử lưu luyến không rời nhìn đôi uyên ương tắm nước kia, cảm thấy cực kỳ tiếc nuối: "A Âm, chúng ta mua đi, vừa hay trong nhà không có cái áo gối nào đàng hoàng, cái này cũng đẹp mà."

Trông thấy thợ săn không nỡ cất bước, Lâm Uyển Âm hơi dở khóc dở cười. Vốn tưởng mấy tên nông thôn thô kệch sẽ không dùng tiền để mua những thứ chỉ trông đẹp mà không ăn được này, không ngờ người ta lại còn thích hơn cả mình nữa chứ.

Nàng đành phải đi đến, nắm chặt tay áo hắn, kéo hắn ra ngoài: "Đi mau đi, không mua cái này đâu, thêu chẳng đẹp gì cả, hôm nào ta thêu cho ngươi cái đẹp hơn."

Thợ săn nghe nói nàng sẽ thêu cho mình một cái thì vui vẻ ra mặt ngay, ngoan ngoãn đi theo nàng ra ngoài: "A Âm, ngươi muốn thêu thùa kiếm tiền sao? Không cần đâu, ta là phu quân của ngươi, đương nhiên sẽ nuôi ngươi."

Nếu là một cô nương yếu đuối thật sự, nghe nói như thế có thể sẽ rất cảm động và ỷ lại, còn Lâm Uyển Âm, mặc dù nàng có vẻ ngoài yếu đuối nhưng lòng lại cực kỳ cứng rắn: "Nhưng ta có thể kiếm được kiền, đương nhiên cũng phải cống hiến cho gia đình một chút. Với lại ta cũng có thứ mình muốn mua, có thể ngươi sẽ nghĩ là không nên mua chúng, vậy thì ta sẽ tiêu tiền của mình để mua."

Thợ săn cười ngu ngơ một tiếng: "Làm gì có chuyện nên hay không nên, ngươi thích thì chúng ta cứ mua thôi."

Lâm Uyển Âm quay đầu nhìn biểu cảm thật thà của hắn, trong lòng thấy hơi cảm động. Không thể không nói, hắn là người đàn ông tốt, yêu chiều nàng, có trách nhiệm, không keo kiệt, cũng có một cơ thể khỏe mạnh tráng kiện, lại biết săn thú. Nếu mình thật sự là một nha hoàn, hoặc một cô nương làng bên, gả cho một người như thế này rõ ràng là một lựa chọn tốt.

Thế nhưng, dẫu sao mình cũng không phải là một nha hoàn, cũng sẽ không gả cho một tên thô kệch như thế này. Nàng nhất định phải tìm một người đàn ông văn võ toàn tài, có thể đánh đàn đối thơ, ngắm hoa ngắm trăng, nhất là có thể bảo vệ nàng nữa.

Hai người cùng đến một hàng để mua một chiếc xe ngựa, đến tiệm vải mua hai thước vải, rồi đến cửa hàng tạp hóa mua dầu, muối, tương, giấm, các loại gia vị như quế, hồi,... Lúc ra cửa, A Âm nhìn bốn cái đĩa ở sâu trong quầy hàng, rồi bước nhanh đến, cầm lên nhìn kỹ.

Đây là đồ sứ. Cặp to có hoa văn sứ Thanh Hoa, xuôi theo là hình gợn sóng, còn có một chỗ chạm hoa nữa. Cặp bé hơn là đĩa rau trộn, trắng muốt như ngọc. "Chúng ta mua hai cặp đĩa này đi."

A Âm hướng ánh mắt thương lượng sang, nhưng lần này không gọi tướng công nữa, thợ săn lại thấy không vui lắm nên lạnh nhạt nói: "Đĩa trong nhà trước đây do tỷ tỷ đặt mua hết, cũng không thiếu, mua đĩa làm gì."

"Nhưng mà bộ này đẹp mà. Ngươi xem, ở đây còn chạm một đóa hoa, rất đẹp luôn đó, khi ăn cơm cũng khiến người ta vui hơn một chút này." A Âm ôm đĩa không nỡ buông xuống.



Bà chủ tiệm đi đến: "Tiểu nương tử đúng là có mắt nhìn, đây là đĩa tốt nhất của chúng ta, là dòng mà chỉ có trong tửu lâu trong huyện thành mới dùng. Bốn cái đĩa này một trăm hai mươi văn, tính tròn cho cô nhé, một trăm văn thôi."

Tháo Niễn Tử cau mày nói: "Một cái bát tô cũng chỉ hai văn tiền, cái đĩa này của ngươi là đĩa vàng à, sao lại đắt thế."

A Âm thầm cảm thấy thất vọng. Quả nhiên, một tay thợ săn nông thôn, mắt nhìn của hắn và mình không giống nhau. "Được rồi, vậy thì không mua nữa, đợi ta thêu thùa kiếm ra tiền thì quay lại mua vậy."

A Âm cúi đầu đi ra ngoài, thợ săn lại thấy căng thẳng, vội vàng giữ chặt lấy nàng: "Mua đi, mua cho ngươi, ngươi thích thì chúng ta mua."

"Không cần đâu, ta cũng không đến mức quá thích." A Âm khẽ nói một câu rồi ra ngoài, lên xe ngựa. Nàng không thể yêu cầu quá cao với thợ săn được, dù sao bây giờ không thể so với ngày xưa, ăn nhờ ở đậu thì phải có cái thái độ biết điều của người ăn nhờ ở đậu.

Tháo Niễn Tử vội vàng lấy túi tiền ra, lục tiền. Còn cả thảy chín mươi văn tiền. Chủ tiệm cười hì hì nhận tiền, nói: "Hiếm thấy một người đàn ông tốt như thế. Không chẹt tiền của ngươi, mau mang đến cho nương tử ngươi đi." Hai đôi đĩa này giá cao quá, đương nhiên không thể bán quá bèo bọt được, nhưng để hơn mấy tháng rồi cũng chẳng ai mươi, bây giờ cuối cùng cũng bán đi được rồi nên nàng ta cảm thấy vui lắm.

Tháo Niễn Tử cầm bốn cái đĩa đến xe ngựa, đặt cạnh A Âm, cười với nàng rồi đánh xe đi. Lâm Uyển Âm cười khổ một tiếng, khẽ nói: "Đợi ta kiếm được tiền thì trả lại cho ngươi."

Không ngờ, nàng vừa nói câu đó thì lại chọc giận thợ săn, hắn trầm giọng, thở phì phò nói: "Ông đây thiếu mấy đồng bạc đấy của ngươi à? Con mẹ nhà ngươi, nếu không phải hôm đó mang ngươi theo lên núi thì ông đây sao có thể săn được ít thế chứ? Ngươi là nương tử của ta, ta nuôi ngươi là chuyện hiển nhiên trong cái cuộc đời này, cho dù ngươi không ngủ với ông thì ông cũng vui vẻ chiều chuộng ngươi, không được à?"

"..." Lâm Uyển Âm bất đắc dĩ nhìn sang người đàn ông bên cạnh, không biết nên nói gì cho phải.

Nàng biết hắn rất thích nàng, thậm chí có thể nói là rất ngoan ngoãn nghe lời nàng, lại còn luôn chiều theo ý nàng, lấy lòng nàng. Nhưng mà, nàng thật sự không muốn gả cho hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK