• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại qua hai ngày, khí của ta có chút tiêu, nghe được hắn vào ở nơi Hoàng Thượng ban cho, trà lâu cũng đã khai trương. Vì lời nói kia của hắn ta cũng không cùng hắn lui tới. Cách ngày, ta cũng hồi gia.

Về nhà nửa tháng, ta mới quay về thượng sai. Khó được dịp nghỉ ngơi lại không có người làm phiền, ta làm gì vội về thượng sai hầu hạ người.

Đảo mắt đã trôi qua hai năm, đến năm Khang Hi bốn mươi hai, ta thăng chức trở về, Nhan Trát Thị lại cho ta một một đứa con trai, sau đó lại hoài thượng đệ tam thai. Ta cũng không phải cố ý muốn nàng không ngừng sinh hài tử, chỉ là thời đại này không có thuốc tránh thai, ta liền thuận theo tự nhiên.

Bên ngoài nói Nhan Trát Thị là “đố phụ” hoặc ta chuyên sủng thê tử, đồn đại rất nhiều, mọi người cũng dần quên ta cùng sự tình Minh Hi kia rồi.

Bá phụ, đường huynh cùng thái tử đảng, tất cả đều bận rộn cùng người của các a ca khác tranh đấu, ngược lại ta thị vệ bên người thái tử, vì thân phận không đủ để biết những việc cơ mật, ngược lại không có sự tình gì, như cũ qua ngày.

Bá phụ bọn họ ta không quản được, cũng không dám khuyên, ta chỉ có thể quản hảo chính mình. Ta biết kết cục thái tử cũng không hay ho, bá phụ cùng đảng thái tử với ta và những người bên cạnh thái tử cũng không có kết cục tốt đẹp gì.

Nhưng ta cũng biết, vị Khang Hi Hoàng Đế kia cũng là người nhớ tình bằng hữu. Mã Pháp đã sớm ở nhà dưỡng lão, không hỏi chính sự cũng không tham gia sự tình của bọn bá phụ, ta nghĩ vô luận chúng ta bị phạt như thế nào cũng sẽ không liên lụy Mã Pháp. Dù trong nhà không có tước vị, ít nhất tính mạng không lo. Trong nhà nhỏ hơn phân nửa thì thế nào, ta tuy lo lắng nhưng cũng không lo lắng quá mức.

Thời đại này đối vởi nô tài môn nhân yêu cầu trung nghĩa rất cao, ta không vào sĩ liền đã muốn xem như người thái tử đảng, sớm đã không thể thoát ra hoặc là thay đổi địa vị. Chẳng lẽ ta lại vì an toàn chính mình mà bỏ trốn, không để ý tổ phụ cùng thê tử nữa?

Đã hai năm ta cùng Minh Hi không gặp lại, ta cũng không có đối hắn nhìn mà không thấy chỉ là nghe nói hắn chỉ ru rú trong nhà, ít khi xuất môn. Cho nên đều ở kinh thành, cư nhiên hai năm chưa bao giờ gặp lại. Ta lén cảm thấy như vậy cũng tốt, hiện tại thân phận hắn thật sự xấu hổ, ra cửa gặp quý nhân dễ dàng trêu trọc thị phi.

Trà lâu kia hắn xử lý rất khá, hai năm liền đều cho người mang tiền lãi lại đây, ta cảm thấy hắn đưa quá nhiều để người mang về một nửa, hắn lại cho người mang thư nói giúp ta mua điền sản.

Tuy rằng chưa từng gặp lại, quan hệ chúng ta cũng không vì sự tình khi đó mà căng thẳng. Ta cảm thấy loại tình huống này cũng rất tốt, thật muốn đối mặt, ta khả năng có chút xấu hổ.

Gần đây liên tiếp ở lại nơi thái tử, cùng ngày xưa tình hình cực khác nhau, điều này làm cho ta có chút bất an. Sau đó ta thu được mật tín của Minh Hi, nói thái tử bên này sợ không có chuyện tốt, khuyên ta ly khai kinh thành tránh phong ba. Vì thế ta tại thái tử nơi kia bày mưu nói xin đi công sự một tháng. Như vậy dù bọn họ có mưu đồ gì Hoàng Thượng cũng không đem ta tính vào thủ phạm đi.

Nhưng thật không khéo, thời điểm chuẩn bị xuất phát, Mã Pháp bỗng nhiên bị bệnh. Hắn đã lớn tuổi, cả đời không bệnh mà bệnh chính là bệnh nặng, ta đành phải đẩy công sự qua một bên, xin nghỉ lưu lại kinh thành ngày đêm chiếu cố hắn. Thời điểm Mã Pháp có chút khởi sắc, sự tình thái tử bên kia truyền ra, thánh chỉ ban xuống nói, nội thần Tác Ngạch Đồ xúi giục thái tử làm bậy, bị tuyên là “Thiên hạ đệ nhất tội nhân”, giam trong Tông Nhân Phủ.

Trong nhà tình cảnh bi thảm, tuy Hoàng Thượng chưa đem việc này liên lụy đến quan viên bên dưới nhưng bá phụ, đường huynh đường đệ đều là “Tác phái” quan viên, hiện tại Tác Ngạch Đỗ ngã, tương lai bọn họ đối mặt cùng Minh tướng cùng trưởng hoàng tử, chỉ sợ cũng không thể may mắn thoát khỏi..

Mã Pháp nghe xong việc này cũng không động, tiếp tục an tâm dưỡng bệnh nhượng ta bội phục không thôi. Ta cũng không thể an tâm hầu hạ hắn, thái tử bên kia hoảng loạn, ta chỉ có thể hảo hảo đi thượng sai. Thái tử cùng vài sư gia thảo luận cả ngày không ngừng, sự kiện cơ mật không cần ta tham dự, ta chỉ cần đứng ở bên ngoài phòng ngừa có người nghe lén.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK