Nha hoàn tới báo tin nói là biểu tiểu thư cũng tới.
Lại Vân Yên cho nhà hoàn báo tin lui xuống, về gian trong ngồi xuống trước gương đồng, phất khăn cười nói với Hạnh Vũ: “Mau mau đem tráp gỗ của ta ra lấy cây trâm.”
Hạnh Vũ hành lễ liền đi đến nơi để hòm xiểng trong phòng lấy đồ, Lê Hoa mới đi theo vào khó hiểu, quỳ trước người Lại Vân Yên ngây ngốc hỏi: “Đại tiểu thư, người đây là muốn làm chi?”
Lại Vân Yên chỉ hai cây trâm bảo ngọc nạm ngũ sắc trên đầu nàng, nhấp miệng cười: "Đây là lễ vật sinh nhật huynh trưởng tặng ta.”
“Nô tỳ biết được a, tổng cộng mười hai cây trâm, Hạnh Vũ tỷ còn nói với ta, hộp trâm này phải nửa tháng mới cài hết.” Lê Hoa gật đầu nói.
“Nha đầu ngốc.” Lại Vân Yên buồn cười mà sờ sờ nàng đầu nàng: "Đứng lên đi.”
Lúc này Hạnh Vũ cầm hộp châu báu lại đây, mở ra đặt ở trước mặt Lại Vân Yên.
Hạnh Vũ thấy nha đầu ngốc Lê Hoa đang còn khó hiểu, không khỏi thở dài, kề bên tai nàng ta nhẹ nói một câu, Lê Hoa nghe được che miệng, kinh ngạc mở to mắt.
“Biểu tiểu thư sao có thể như vậy.” Lê Hoa lẩm bẩm một tiếng.
Hạnh Vũ nhẹ lén bóp tay nàng ta mộy phen, hy vọng nàng ta không bị doạ choáng váng.
Nay không như xưa, các nàng chính là đại nha hoàn bên người của đại tiểu thư, Lê Hoa nếu vẫn không lanh lợi như vậy, năng lực của nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư kém, sao có thể đảm đương mọi việc.
Hai nha hoàn ở sau lưng lẩm bẩm lầm bầm, Lại Vân Yên cũng không thèm để ý, nàng chọn hai cây trâm gỗ mun, lại chọn một cây kim trâm trong hộp châu báu ra và nói: "Cứ dùng tạm thứ này trước đã."
Nghĩ đến, kim trâm tuy cũng quý báu, nhưng Ngụy biểu muội cũng không thể làm trò trước mặt mọi người, đến đầu nàng chỉ còn có một cây trâm cũng muốn tháo xuống?
Nếu nàng ta làm vậy, chẳng khác nào đang tự bôi nhọ danh dự cá nhân.
**
Lại Vân Yên đi vào, liền hướng Ngụy mẫu thỉnh an, nũng nịu tươi cười, nói vài lời tốt đẹp dễ nghe: “Hài nhi xin thỉnh an nương, hài nhi tới chậm một chút, mong rằng nương không ngại hài nhi tay chân không nhanh nhẹn."
"Lời này ở đâu ra?” Ngụy mẫu kinh ngạc.
"Không phải hài nhi sợ ngài đợi lâu sao.” Lại Vân Yên nho nhỏ dậm chân, nũng nịu nói.
“Ngươi nghe một chút, xem miệng của đứa nhỏ này, làm sao mà từ khi gả tới đây, ngày sau nói còn ngọt hơn ngày trước chứ?” Ngụy mẫu cười nói với Ngụy cô mẫu.
“Vân Yên thỉnh an cô mẫu.” Không đợi Ngụy Cô mẫu nói chuyện, Lại Vân Yên cười hành lễ với Ngụy cô mẫu: “Đa tạ cô mẫu nhớ thương nương, cách mấy ngày đã đến bồi nương trò chuyện.”
Ngụy Cô mẫu vừa nghe, cười hướng Ngụy mẫu nói: “Ngài nói rất đúng.”
Lúc này có một người nãy giờ vẫn luôn dò xét trên người Lại Vân Yên, đầu tóc cũng không buông tha, Lại Vân Yên vừa quay sang bắt gặp nữ nhi Ngọc Châu của Ngụy cô mẫu, hướng nàng cười nói: "Biểu muội cũng tới."
“Còn không mau chào hỏi biểu tẩu” Ngụy Cô mẫu thấy nữ nhi bất động, chỉ lo dò xét trên người Lại Vân Yên, xoay người lại liền đỡ nàng một phen, âm thầm nhéo nàng ta một cái.
“Ngọc Châu gặp qua biểu tẩu.” Với ngọc châu lúc này mới lấy lại tinh thần, cấp Lại Vân Yên làm thi lễ.
“Muội muội đa lễ.” Lại Vân Yên cười tiến lên đỡ nàng một chút.
Vu Ngọc Châu ngượng ngùng cười, trên mặt nàng ta tất cả đều là dữ tợn, lại bôi phấn dày cười lên trông rất khó coi, Lại Vân Yên trong mắt mang ý cười đang định gỡ tay nàng ta ra, lại nghe Vu Ngọc Châu hỏi: “Biểu tẩu hôm nay không đeo hoa tai?”
Lại Vân Yên thấy Vu Ngọc Châu đang bệnh cũ tái phát thích lấy đồ ở trên người nàng, trong lòng dở khóc dở cười, lúc này ngoài miệng cũng cười trả lời: “Ai nha, đã bị muội muội đã nhìn ra? Ta ở trong viện chưa đeo lên, nóng lòng tới gặp mẫu thân, liền không mang mấy món đồ nho nhỏ đó.”
Dứt lời, không chút nào để ý mà vẫy khăn tay một chút, đi đến bên cạnh Ngụy mẫu, cười duyên nói: “Nương, tức phụ có thể ngồi gần ngài không?”
Trên người nàng tất cả đều là trân bảo mẫu thân để lại cho nàng, còn có một ít trang sức châu báu ca ca đem về, chỉ diện những bộ trang sức bình thường đều không dưới một trăm lượng. Đời trước nàng ngốc, ngại vì tình cảm nên mới cho vị biểu muội này trang sức, đời này, biểu muội cũng đừng nghĩ muốn nàng tặng một kiện nào.
Ngụy mẫu thấy nàng câu nào cũng khoe mẽ, sớm bị nàng dỗ đến mở cờ trong bụng, nghe vậy cười lắc đầu nói: "Hài nhi này, còn không mau tới đây ngồi xuống."
“Nương.” Lại Vân Yên không thuận theo kêu một tiếng.
Vu Ngọc Châu dõi theo thân ảnh mượt mà của Lại Vân Yên, đôi mắt nhìn làn váy trăm chim bay múa, lại nhìn cây trâm phượng loé kim quang của nàng, mắt đỏ sắp trừng ra khỏi hốc mắt.
Ngụy cô mẫu trộm nhìn Ngụy mẫu đang cười như không cười, thấy nữ nhi của mình sắp nói cái gì đó, bà ta không chút do dự đằng sau vươn tay hung hăn nhéo thắt lưng của nàng ta một phen.
Vu Ngọc Châu đang muốn kêu đau nhưng đối diện với đôi mắt mẫu thân đang hung dữ trừng mình, tiếng kêu đau đã tới cổ họng liền sợ hãi nuốt xuống, cúi đầu không nói gì.
Lại Vân Yên vừa lúc ngồi xuống, dường như không có việc gì quay sang cười cười với Ngụy mẫu: "Nương, hôm nay huynh trưởng tới phủ, mang một ít trái cây từ thôn trang vừa mới đưa tới, ta ăn cảm thấy ngọt nên đưa sang ngài mấy quả."
"Ngươi nha đầu ngốc này." Ngụy mẫu nhịn không được mà yêu thương vỗ vỗ tay nàng: "Huynh trưởng ngươi đã sớm đưa tới cho ta mười sọt, đều quá nhiều, ta đã phân ra năm sọt tặng đến thư viện để nhóm phu tử nếm thử."
“Thật là như thế?” Lại Vân Yên kinh ngạc, ngay sau đó lại làm nũng nói: “Liền tính ngài không thiếu, nhưng ta ăn cảm thấy ngọt ngọt, nên đưa tới mấy trái cho ngài, ngài đừng ghét bỏ con dâu."
"Được, được, ta không chê.” Ngụy mẫu cười đến trong ánh mắt đều là ý cười.
“Mau bưng lên đi.” Nghe vậy, Lại Vân Yên vội vẫy tay với nha hoàn đứng ngoài cửa
Xem bộ dáng gấp không chờ nổi của nàng, Ngụy mẫu vui mừng nắm tay nàng, đặt ở trong tay trìu mến vỗ vỗ: “Quả nhiên là đứa trẻ hiểu chuyện, vẫn luôn nghĩ cho ta.”
“Hài nhi không nghĩ cho ngài thì còn có thể nghĩ cho ai?” Lại Vân Yên cười nói, tiếp nhận mâm trái cây trong tay nha hoàn, đặt xuống trước bàn của Ngụy mẫu, lại hành lễ với Ngụy mẫu, che miệng cười nói: “Đều là hài nhi chọn ra.”
"Hài tử có lòng.” Ngụy mẫu thở dài, lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, lại vỗ vỗ tay nàng, mới hướng Ngụy Cô mẫu nhẹ nhàng nói: “Sợ là kiếp trước tu được phúc khí mới có thể cưới một tức phụ như vậy."
Lại Vân Yên nghe vậy ý cười trên mặt suýt nữa không kềm chế được, sợ chính mình cười ra tiếng.
Nói đến, đúng thật đời trước nàng có tu luyện, không có kiếp trước, đời này nàng làm sao biết cách làm như thế nào mới có thể dỗ được Ngụy mẫu vui vẻ.
“Còn không phải sao.” Ngụy Cô mẫu phụ họa nói, đôi mắt nhìn về phía Lại Vân Yên cười cười: “Vân Yên đúng là con dâu tốt.”
Lại Vân Yên xấu hổ cười với bà ta.
Ngụy Tú Oánh thấy sau tân hôn bà ta mang nữ nhi tới gặp nàng, mà nhìn dáng vẻ của Lại Vân Yên căn bản không định cho nữ nhi của bà ta lễ vật gặp mặt, tươi cười trên mặt bà ta liền phai nhạt, nhưng cũng không làm ra quá rõ ràng.
Lại Vân Yên giả vờ hoàn toàn không hề biết ngồi bên cạnh Ngụy mẫu khoe mẽ gặp may, căn bản không tiến lên nói chuyện với Vu Ngọc Châu.
Trượng phu của Ngụy Tú Oánh tuy là quan văn tứ phẩm, cũng xuất thân thư hương thế gia, nhưng so sánh với Lại gia vẫn kém hơn một khoảng lớn, luận về độ tài phú so với Lại gia cũng kém hơn rất nhiều.
Nhà ngoại nàng tuy không phải nhà nhà giàu số một Giang Nam, nhưng cũng đứng hàng thứ hai. Nhưng không ít người biết Cữu cữu nàng là một người kín tiếng, của cải có bao nhiêu cũng chỉ công bố ra bên ngoài một nữa, còn sự thật là bao nhiêu thì ông ấy không bao giờ để lộ.
Năm đó mẫu thân nàng xuất giá, của hồi môn có hơn một ngàn khoản ruộng tốt, còn đem theo mấy rương châu báu dài cả ba dặm. Hiện nay, ruộng tốt cư nhiên là do huynh trưởng nàng kinh doanh, mà châu báu huynh trưởng để lại hết cho nàng.
Của hồi môn của nàng tới Ngụy mẫu còn động tâm huống chi là Ngụy cô mẫu.
Năm đó Ngụy mẫu tính làm cho nàng thân bại danh liệt, còn muốn cưới Lại Hoạ Nguyệt về để chia chác phân tán của hồi môn với nàng. Nhưng đáng tiếc chính là, của hồi môn của nàng chính là của nàng, nàng đâu phải là người thúc thủ chịu trói, dùng kế bức cho Ngụy gia không thể động tới của hồi môn của nàng, Ngụy mẫu vì vậy hận nàng tận xương, nói nàng làm xấu hổ bộ mặt của phụ nhân trong thiên hạ!
Nói đến, nàng và Ngụy gia thù sâu như biển thật không phải nói cho có, nàng cũng không hiểu Ngụy Cẩn Hoằng lấy dũng khí ở đâu ra còn muốn liên thủ với Lại gia.
Lại Vân Yên ngâm ngâm cười nhìn Ngụy mẫu và Ngụy Cô mẫu nói chuyện, bàn chuyện tháng sau Vu Ngọc Châu cập kê, Ngụy Cô mẫu thở dài: “Thiệp mời hai ngày nay cũng đã định ra, các chuyện khác cũng đã chuẩn bị xong, chính là……”
Chính là thiếu đồ trang sức?
Lại Vân Yên cúi đầu chơi đùa với khăn tay, cười thầm không nói.
“Vân Yên.” Lúc này, Ngụy Cô mẫu cười kêu Lại Vân Yên một tiếng.
“Cô mẫu.” Lại Vân Yên ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt đẹp, cười đáp lại bà ta một tiếng.
“Ngươi xem xem, ngày đó Ngọc Châu đeo trang sức gì mới đẹp?"
Ngụy Cô mẫu dứt lời, đôi mắt Vu Ngọc Châu liền sáng lên, nhìn về phía Lại Vân Yên.
Lại Vân Yên giả vờ nghiêm túc nghĩ nghĩ, suy nghĩ một hồi, mới nhìn về bà ta nói: “Nghĩ đến, cô mẫu cũng muốn làm cho ổn thỏa, ánh mắt của cô mẫu trước giờ vẫn rất tinh tường, cô mẫu tự sắp sếp là được, Vân Yên đến lúc đó còn muốn nhìn xem biểu muội đeo trang sức gì, trở về đánh một bộ giống như vậy mới được.”
Dứt lời, hơi ngượng ngùng mà nở nụ cười, mặt mày Ngụy cô mẫu dần chuyển lạnh, đã sắp không nhịn được.