Nghĩ đến thật sự rất mất mặt.
Cô trở về phòng đợi hơn nửa ngày, cho đến khi dì Chu gọi cô đi ra ngoài ăn cơm mới trả lời một tiếng, đứng dậy mặc quần áo ấm, từ trong phòng đi ra.
Xuống lầu liền nhìn thấy Chu Húc cả người ngồi dựa vào ghế sofa ở phòng khách, xoay điện thoại trong tay một cách nhàm chán, nheo mắt suy nghĩ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ là cảm thấy được có người xuống lầu, anh hơi ngước mắt nhìn, ánh mắt thản nhiên nhìn cô đi tới.
Ánh mắt của Lương Tranh và anh lại đối diện nhau, nghĩ đến lúc nãy ở bên ngoài suýt chút nữa bị ngã mất mặt,cô nhất thời có chút xấu hổ, khóe miệng kéo kéo, khó khăn nở nụ cười.
Chu Húc lạnh nhạt nhìn cô một cái, không phản ứng, rũ mắt xuống, tiếp tục xem điện thoại của mình.
Chú Chu và dì vẫn còn ở trên lầu, Lương Tranh đi xuống, yên lặng đi đến ngồi trên ghế sofa cạnh Chu Húc ở bên kia.
Cô cảm thấy chính mình lúc đó chạy mất đi như vậy quả thực không lịch sự.
Mặc dù biết khả năng Chu Húc sẽ không phản ứng lại, nhưng cô vẫn cong môi cười, chân thành nói: "Chu Húc, chuyện lúc nãy cảm ơn anh a."
Nếu không phải Chu Húc cứu cô,phỏng chừng cô bây giờ đang trên đường đi bệnh viện.
Chu Húc ngước mắt nhìn cô,trong ánh mắt thâm trầm nhìn không ra cảm xúc gì, nhìn chằm chằm cô một lúc, lại tiếp tục nhìn điện thoại di động, trả lời có lệ, "Không có gì."
Tuy rằng giọng điệu miễn cưỡng, nhưng hiếm khi Chu Húc mới đáp lại cô, Lương Tranh nhất thời cao hứng, nhịn không được nói chuyện với anh, "Lát nữa anh có muốn đi trượt tuyết không?"
"Không đi."
Lương Tranh đoán anh cũng sẽ không đi, người lạnh lùng như vậy, làm sao có thể đi chơi cùng bọn họ a.
"Tranh Tranh, đi ăn cơm thôi."
Nói chuyện không quá hai câu, Chu Ngữ Chức đã đi xuống dưới, cũng thay quần áo ấm,mũ và găng tay đều mang,một lát nữa cơm nước xong liền trực tiếp đi trượt tuyết.
"Dạ, đến đây!" Lương Tranh đáp lời, từ trên ghế sofa đứng dậy, vừa mới chuẩn bị đi tới, lại thấy Chu Húc vẫn đang ngồi nhìn điện thoại, một chút cũng không có ý định đi.
Áo khoác cũng chưa mặc.
"Anh không đi ăn cơm sao?" Lương Tranh hỏi.
Chu Húc ừ một tiếng, không ngẩng đầu nhìn cô.
Cô còn muốn nói gì đó,dì Chu gọi, "Đi thôi Tranh Tranh, A Húc không đi ăn cơm cùng chúng ta".
Lương Tranh hơi ngẩn người, theo sau nga một tiếng, lúc này mới cầm lấy cái găng tay trên ghế sofa,chạy tới chỗ dì Chu.
Chu Ngữ Chức kéo Lương Tranh ra ngoài, vừa ra ngoài, vừa quay đầu lại nói với Chu Húc: "A Húc, chúng ta đi đây, phỏng chừng tối muộn mới trở về,chuyện ăn cơm con tự giải quyết a."
Khách sạn còn có nhà ăn, Lương Tranh và dì Chu ở nhà ăn ăn cơm trưa xong, liền đi thẳng đến sân trượt tuyết.
Sân trượt tuyết rất lớn, người cũng nhiều. Lương Tranh lúc mới bắt đầu không biết gì,còn bị ngã xuống 2 lần.
Cũng may các biện pháp bảo hộ rất tốt, mũ bảo hiểm và miếng đệm đầu gối đều bảo vệ được toàn bộ vị trí, có huấn luyện viên cùng dì Chu ở bên cạnh dẫn dắt cô,cô không bị ngã nữa.
Mới bắt đầu còn có chút sợ, chơi lâu, liền chơi đến nghiện, Lương Tranh từ bé chưa thấy qua tuyết rơi nhiều như vậy,càng đừng nói đến trượt tuyết, sau đó quả thực cô chơi vô cùng vui vẻ. Đến hơn mười giờ,thời điểm sân trượt tuyết phải đóng cửa, còn rất luyến tiếc.
Từ sân trượt tuyết đi ra, Lương Tranh cả đường rất hưng phấn, cùng chia sẻ niềm vui sướng với dì Chu. Đèn ven đường chiếu vào trên mặt cô, tươi cười sáng lạn.
Chu Ngữ Chức thấy tiểu cô nương vui vẻ như vậy, tâm tình cũng vui theo, nói: "Nếu con thích, chúng ta ở đây chơi thêm vài ngày."
Lương Tranh tuy rằng thích, nhưng hôm nay như vậy là đủ rồi, sao có thể làm phiền dì Chu nữa.
Cô cười nói: "Không cần đâu dì, đi chơi phải biết tiết chế, về sau lại đến chơi mới có thể tiếp tục cảm thấy vui vẻ."
Lời này nói xong còn rất có đạo lý, Chu Ngữ Chức cười nói, "Vậy chờ con nghỉ trở về, chúng chúng ta lại đến lần nữa."
Lương Tranh cười, ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ được."
Chu Ngữ Chức dẫn Lương Tranh quay về khách sạn, ban đầu muốn dẫn cô đi ăn cơm tối, sau đó đi suối nước nóng.
Nhưng mà không nghĩ tới hôm nay ở sân trượt tuyết chơi đến muộn như vậy, bà vừa định hỏi Lương Tranh có mệt không, còn muốn đi đến suối nước nóng nữa không, điện thoại liền vang lên. Là chồng gọi tới.
Chu Ngữ Chức nhận điện thoại, chờ bên kia nói xong, hỏi: "Bây giờ em phải đến đấy sao?"
Lương Tranh ở bên cạnh nghe, cảm giác dì Chu hẳn là có chuyện gì.
Vài phút sau, Chu Ngữ Chức cúp điện thoại, nói với Lương Tranh: "Ba ba Chu Húc vừa mới gặp được đối tác làm ăn, mang vợ tới đây đi nghỉ, bọn họ hiện tại đang ở đó ăn cơm, con cũng đi cùng dì qua đó đi, thuận tiện ăn cơm tối."
Lương Tranh nghe vậy, vội xua tay, "Không cần đâu dì, dì mau qua đó đi, buổi chiều con có ăn bánh quy rồi, bây giờ không đói lắm."
Nếu là đối tác làm ăn của chú Chu, Lương Tranh sao có thể không biết xấu hổ đi theo ăn cơm.
Cô cong môi, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Dì,dì nhanh đi đi, không cần lo cho con."
Chu Ngữ Chức lo lắng nói: "Thật sự không đói bụng?"
Lương Tranh nghiêm túc gật đầu, "Thật sự không đói bụng. Hơn nữa con hơi mệt, muốn đi về trước nghỉ ngơi."
Lương Tranh không nói dối. Ở sân trượt tuyết chơi một ngày, quả thật có chút mệt.
Chu Ngữ Chức cũng không miễn cưỡng, dù sao người lớn bọn họ ăn cơm, một tiểu cô nương như Tranh Tranh ở bên cạnh ăn đoán chừng cũng không thoải mái.
Cô giữ chặt tay Lương Tranh, ôn nhu nói: "Vậy đi,con đi về trước nghỉ ngơi một lúc, tối nay dì mang đồ ăn về cho con."
Lương Tranh cười ngọt ngào, "Cảm ơn dì."
Trên núi cái gì cũng tốt, ngoại trừ có hơi lạnh.
Lương Tranh hôm nay chơi thật sự vui vẻ, cả đường tâm tình nhảy nhót trở về khách sạn.
Cô lấy thẻ để quét mở cửa, trong sân đèn sáng, tuyết đọng trên mặt đất so với ban ngày dày hơn.
Cô giẫm chân lên, kế tiếp có dấu chân hơi lõm xuống.
Cô vui vẻ chạy về hành lang bên ngoài phòng khách, bên trong bật đèn, cách cửa kính nhìn vào bên trong,cô thấy Chu Húc tựa vào ghế, máy tính đặt trên đầu gối, đang nhìn gì đó.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa kính ra,có lẽ là thanh âm quấy rầy đến Chu Húc, anh ngước mắt lên nhìn về phía cô.
Lương Tranh cười hì hì vẫy tay với anh, "Tôi đã trở về."
Chu Húc nhìn cô, ừ một tiếng, lại cúi đầu tiếp tục xem đồ vật này nọ.
Lương Tranh đổi giày đi vào, không biết Chu Húc đang làm gì, cũng không dám quấy rầy anh.
Cô lặng lẽ lên lầu, ở trong phòng gọi điện thoại cho mẹ, lại nằm trên giường chơi điện thoại một lát,cho đến khi bụng kêu òng ọc mới đứng lên, rồi lại xoa bụng ngồi xuống.
Buổi chiều cô đã ăn mấy miếng bánh quy, nhưng đoán chừng tất cả đều bị tiêu hao bớt mất rồi.
Chơi cũng là công việc tiêu tốn năng lượng a.
Cô cầm điện thoại xuống lầu,trong phòng khách, Chu Húc vẫn ngồi một tư thế như cũ, đang nhìn máy tính.
Lương Tranh nhỏ giọng xuống lầu, lại nhỏ giọng đi đến phòng bếp.
Khách sạn này là phòng gia đình, có phòng bếp, có tủ lạnh,còn có thể nấu nướng.
Lương Tranh mở tủ lạnh ra nhìn liếc mắt một cái, bia và cola,nước uống, cái gì cũng có.
Cô quay đầu lại nhìn sang bàn bếp, trên mặt bàn có vài hộp mì ăn liền, mỗi một hộp đều có hương vị khác nhau.
Cô đi tới, chọn một hộp có vị chua cay.
Lúc chuẩn bị nấu nước thì nhớ tới Chu Húc ở phòng khách.
Không biết anh ăn gì chưa.
Lương Tranh xoay người đi ra ngoài,vịn vào khung cửa phòng bếp, nhìn Chu Húc, "Chu Húc, anh ăn tối chưa? Tôi chuẩn bị nấu mì, anh có muốn ăn không?"
Lương Tranh hỏi xong, liền đợi Chu Húc trả lời.
Cô vốn cũng là thuận tiện hỏi một chút, không hi vọng Chu Húc sẽ trả lời cô, ai biết anh lại ngẩng đầu, từ xa nhìn chằm chằm cô một lúc, cuối cùng nói, "Đừng cho cay, cảm ơn."
Lương Tranh không nghĩ tới Chu Húc lại đồng ý ăn mì ăn liền, cằm suýt chút nữa rơi xuống. Nhưng cô không có biểu hiện ra ngoài, ánh mắt cong cong cười, "Được, chờ tôi một lúc nha."
Cô xoay người quay về phòng bếp nấu nước.
Chu Húc ngồi một chỗ, cách cửa kính phòng bếp nhìn thấy bóng dáng Lương Tranh đang bận rộn ở bên trong.
Chỉ nhìn bóng dáng của cô, đều có thể cảm nhận được cô đang vui vẻ.
Cô giống như chưa từng có phiền não.
Chu Húc nhìn chằm chằm cô một lúc,lại cúi đầu tiếp tục sửa văn bản số liệu trên máy tính, trong lòng không tự nhủ nghĩ: đi ra ngoài chơi một ngày, cô không mệt sao.
Nấu mì ăn liền chỉ mất có vài phút, Lương Tranh ở phòng bếp gọi, "Chu Húc, mì được rồi."
Cô ngồi trên ghế nhỏ ở trước bàn, mở nắp hộp mì, dùng nĩa gạt gạt.
Cô lại lấy hộp mì của Chu Húc đến, giúp anh mở nắp.
Chu Húc đi vào phòng bếp, Lương Tranh đang cầm nĩa giúp anh lựa mì, nói: "Vừa mới được. Buổi tối anh chưa ăn gì à?"
Chu Húc đi đến trước tủ lạnh, lấy một lon bia ra, ừ một tiếng.
Buổi chiều anh nhận được điện thoại của giáo sư, nói số liệu nghiên cứu lúc trước có chút vấn đề, anh đã bận rộn với vấn đề này từ chiều đến tối muộn, không có thời gian đi ăn.
Anh đi tới, kéo ghế nhỏ, ngồi xuống bên cạnh Lương Tranh.
Ngón tay tùy tiện mở nắp lon bia, tư thế đẹp trai đến mức làm Lương Tranh nhìn đến ngây người.
Cô nhìn Chu Húc ngửa đầu uống một ngụm, hầu kết chuyển động lên xuống.
Ngũ quan của Chu Húc thật sự rất xuất sắc, mặc kệ là chính diện hay góc nghiêng, đều đẹp trai đến mức trong nháy mắt có thể làm người ta động tâm.
Tuy rằng Chu Húc lạnh như băng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Lương Tranh cảm thấy được anh lớn lên rất đẹp trai.
Cô nhìn anh rất lâu, quên việc thu hồi tầm mắt, cho tới khi Chu Húc quay đầu nhìn cô, thấp giọng nói, "Nhìn cái gì?"
Lương Tranh giống như làm việc gì trái với lương tâm bị người ta bắt gặp tại chỗ, trong lòng lộp bộp rơi, cũng may trên mặt cũng coi như bình tĩnh, ánh mắt cô chớp chớp, ngón tay chỉ vào lon bia trong tay Chu Húc, "Uống ngon không?"
Chu Húc hơi nhướn mày, nhìn cô, "Chưa uống qua?"
Lương Tranh lắc đầu, "Không có."
Cô nói xong, nhảy từ trên ghế nhỏ xuống, đi đến mở tủ lạnh, cũng từ bên trong lấy một lon bia ra.
Cô ban đầu nghĩ uống một chút thử xem, không nghĩ tới sau đó muốn uống thêm ngụm nữa, còn cảm thấy uống rất ngon.
Vì thế bất tri bất giác,cứ như vậy một ngụm rồi một ngụm uống hết.
Chỉ có điều Lương Tranh chưa từng uống bia, thậm chí còn không biết tửu lượng của chính mình như thế nào. Uống một lon bia, cả người đều say, trực tiếp nằm bò trên bàn.
Chu Húc ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy Lương Tranh say xỉn, huyệt thái dương bỗng cảm thấy đau.
Uống một lon bia liền say xỉn, thật sự có tiền đồ.
"Lương Tranh." Anh im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng gọi cô.
Nhưng mà Lương Tranh đã say đến mức đầu óc không tỉnh táo, làm sao ý thức được gì nữa.
Chu Húc gọi hai tiếng, Lương Tranh vẫn nằm một chỗ, một chút cũng không động đậy.
Chu Húc đưa tay xoa huyệt thái dương, sau một lúc lâu, mới từ trên ghế xuống, bế lấy Lương Tranh,đi ra ngoài.
Anh bế người lên lầu, chân phải đá văng cửa phòng Lương Tranh ra.
Đi đến bên giường, cúi người đặt cô lên trên giường.
Lương Tranh mắt nhắm lại, mơ mơ màng màng lẩm bẩm gì đó.
Chu Húc lấy chăn đắp lên người cô, chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe rõ một câu, "...... Hung dữ cái gì chứ, cũng không phải tôi cố ý đổ cà phê lên người anh......"
Chu Húc hơi giật mình,anh đứng ở bên giường, nhìn chằm chằm Lương Tranh nửa ngày.
Một lát sau, anh ngồi vào bên giường, nhíu mày hỏi, "Tôi hung dữ khi nào?"
Lương Tranh ủy khuất lẩm bẩm nói: "Hung dữ...... Còn nắm cổ tay tôi, đau rất lâu."
Chu Húc ngẩn người, anh rũ mắt, ánh mắt di chuyển dừng ở trên cổ tay Lương Tranh.
Sau một lúc lâu, hơi nhíu mày.
Lương Tranh đầu choáng váng, rất không thoải mái.
Cô cau mày, có chút khổ sở mở to mắt.
Không gian mơ hồ mông lung, hình như cô nhìn thấy Chu Húc.
"Chu Húc......"
Chu Húc thu hồi tầm mắt ở cổ tay Lương Tranh, nhìn về phía cô.
Lương Tranh thật sự say rồi.
Ánh đèn mờ nhạt ở đầu giường chiếu lên mặt Chu Húc,làm tôn lên khuôn mặt anh đặc biệt mê người.
Đôi mắt của anh, giống như từ trường mê hoặc, hấp dẫn cô vào trong.
Cô không ý thức được đưa tay ôm cổ Chu Húc.
Chu Húc bị buộc phải cúi người xuống.
Khoảng cách của hai người đột nhiên kéo gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
Mắt Chu Húc sâu đến cực điểm, cứ như vậy nhìn thẳng vào Lương Tranh.
Lương Tranh cũng nhìn anh, cô lẩm bẩm nói: "...... Anh thật là đẹp mắt."
Dứt lời, môi nhẹ nhàng dán lên môi Chu Húc.
~~~
Chương 12 is coming...
First kiss ><