Đi bộ loanh quanh cả ngày, lâm Phương Phương lúc này đã thấm mệt, vừa vào đến phòng đã ngã ngồi xuống ghế da, hai mắt cũng nhắm hờ lại. Nhìn bộ dạng tùy hứng có phần đáng yêu này của cô, Dương Kiến Bang ngẩn ngơ một hồi. Từ lúc quen biết rồi lấy cô đến nay, đây là lần đầu tiên anh chịu nhìn kĩ, bộ dáng cô thật đẹp, làn da trắng nõn mịn màng như trứng gà bóc, sống mũi thẳng tắp, bờ môi đỏ mọng khiêu gợi, trượt xuống dưới một chút là khuôn ngực căng đầy đang phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở của cô, cái khe hẹp giữa hai bầu ngực lấp ló như ẩn như hiện không ngừng kích thích dục vọng đàn ông cùng vòng eo con kiến đang lộ ra bên dưới vạt áo ngắn làm bại lộ cái lỗ rốn nhỏ xinh kia.
Sao ở bên cô bấy lâu anh lại không phát hiện ra cô lại quyến rũ như vậy, càng ngày anh càng cảm thấy mình thật sự ngu xuẩn, mất đi rồi bây giờ biết quý cũng không còn là của mình nữa. Hối hận liệu còn kịp hay không? Đưa tay vơ đại ly nước đá lạnh đặt trên bàn, Dương Kiến Bang nhanh chóng cho lên miệng uống như muốn nuốt luôn cả nuối tiếc vào trong bụng, nước lạnh theo cổ họng trượt xuống bao tử làm thần trí anh càng thêm tỉnh táo, không ngừng nhắc nhở điều anh đã đánh mất. Quay mặt sang một bên, chạm vào tầm mắt là cuốn thực đơn trên bàn, anh mới chợt nhớ ra hình như cả buổi chiều cô chưa ăn gì.
Nghĩ vậy anh liền lưu loát nhấn chuông kêu phục vụ vào, sau đó giúp cô gọi vài món nhẹ, dù sao đây cũng không phải nhà hàng nên thức ăn dẫu có cũng chỉ có thể lót dạ không phải thứ để ăn no nhưng có còn hơn không, ăn một chút trước khi uống rượu mới không hại bao tử. Gã nhân viên phục vụ mau mắn tiến vào, ghi chép thực đơn rồi vội vàng đi xuống bếp. Trên đường đi, gã không khỏi lầm bầm trong miệng.
“Quái lạ, trên báo ghi là Dương tổng đã ly hôn vợ rồi sao, thế nào mà hôm nay lại ở chung một chỗ với vợ cũ, lại có thái độ chăm sóc như vậy nhỉ? Quả nhiên lời đồn là không thể tin!”
Tiếng lầm bầm không lớn, nhưng vô tình lại lọt vào tai Liễu Thu Thu ngồi bên quầy bar trên đường gã đi ngang qua. Từ hôm chạm mặt hai anh em Lâm gia ở nhà hàng Nam Hải, cô ả và Dương Kiến Bang chia rã trong không vui, đến nay đã liên tục hai ngày anh không liên lạc với ả, gọi điện thoại thì anh luôn trong tình trạng báo bận, Liễu Thu Thu có phần nóng nảy hốt hoảng, định hôm nay ra đây ngồi uống ly rượu, mượn hơi men để kiếm thêm chút can đảm, ả sẽ trực tiếp đến công ty tìm anh, không nghĩ tới anh lại đưa vợ cũ đến đây.
Bàn tay cầm ly rượu siết chặt đến mức ngón tay trắng bệch, Liễu Thu Thu thầm nghiến răng trong lòng. Được lắm, đồ hồ li tinh kia miệng thì nói không cần, hành động lại bám chặt không buông, ả muốn tận mắt xem xem cô ta sẽ làm sao khi ả cũng xuất hiện ở đây. Đứng lên sửa sang lại một chút chiếc váy đang ôm sát cơ thể gợi cảm của mình, Liễu Thu Thu hướng phòng VIP mà Dương Kiến Bang cùng Lâm Phương Phương đang ở đó đi tới.
Trước kia ả cũng đã được anh dắt vào đó mấy lần nên tự nhiên là biết hướng đi tới. Không hề gõ cửa, Liễu Thu Thu đưa tay vặn nắm cửa đẩy ra rồi lách mình đi vào. Đập vào trong mắt là hình ảnh Lâm Phương Phương thoải mái lim dim mắt ngồi trên ghế da, bên cạnh là Dương Kiến Bang đang dịu dàng cầm khăn ướt cẩn thận lau nhẹ lên khuôn mặt cô. Ả chỉ cảm thấy cơn ghen tuông nhanh chóng trào dâng trong lòng, cô ta dựa vào cái gì được anh đối xử nâng niu như vậy? Bị cơn ghen che mắt, Liễu Thu Thu không suy nghĩ mở miệng nói to.
“Kiến Bang, sao anh cũng ở đây? Các người đang làm gì?”