Thật sự khó lòng nhận diện.
Thế là hắn trở thành một xác c.h.ế.t vô danh.
Nhưng ta biết rõ hắn là ai.
Hủy hoại dung mạo, là để không ai có thể nhận ra gương mặt của hắn.
Hủy hoại da thịt trên người, là để xóa sạch những hình xăm từng khắc lên thân thể.
Hắn đã không còn người thân, mối liên hệ duy nhất còn lại chính là phủ Thừa tướng.
Nhưng khi không thể nhận diện được t.h.i t.h.ể, hắn hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với phủ Thừa tướng.
Hoàng thượng giận dữ, ra lệnh treo t.h.i t.h.ể vô danh đó lên tường thành để làm gương cho mọi người.
Thừa tướng can gián, e rằng việc này sẽ gây hoang mang trong dân chúng.
Cuối cùng, t.h.i t.h.ể ấy bị vứt vào bãi tha ma.
Điều cuối cùng mà hắn cố chấp theo đuổi, giờ đã có câu trả lời.
Số tiền đó, cuối cùng cũng đủ để lo hậu sự.
Chuyện này, người trong phủ Thừa tướng chưa từng đề cập nửa lời.
Nhưng trong lòng ta rõ như ban ngày, Thừa tướng và phu nhân ông đều đã đoán được ngọn nguồn.
Khi ông đến gặp ta, vẻ mặt ông nặng nề hơn bao giờ hết.
"Con à, con đi đi."
Ta sững người, hỏi: "Vì sao..."
"Vì con không phải là Tuế Hỉ thật sự."
Không phải vì chuyện của Lý Mãng sao?
Ta bối rối nhìn ông.
Thừa tướng thở dài nói: "Vị trí vết bớt của con và Tuế Hỉ quả thực giống nhau, hình dáng cũng có vài nét tương đồng, nhưng đó cũng chỉ là tương đồng mà thôi. Khi con sinh đứa trẻ, mẫu thân con mới nhận ra rõ ràng."
Cổ họng ta nghẹn lại, một lúc lâu không nói nên lời, chân tay như bị dán chặt xuống mặt đất, chẳng thể nhúc nhích.
Nhưng càng níu kéo không chịu rời đi, Thừa tướng càng tỏ ra quyết liệt.
Trước mặt mọi người, ông đẩy ta ngã nhào ra ngoài cổng phủ, lớn tiếng nói: "Phủ Thừa tướng sẽ không nhận một kẻ giả mạo làm con gái."
Ta hoảng loạn chạy khỏi đám người đang vây quanh, nước mắt tuôn rơi thành dòng.
Lừa gạt.
Phụ thân ta đang nói dối.
Ta bị bắt cóc năm bốn tuổi, quả thực là cái tuổi ngây thơ, nhưng không phải là đứa trẻ ngốc nghếch.
Dù ký ức có phần phai nhạt và mơ hồ.
Nhưng ta vẫn nhớ rõ mình từng sống trong một gia đình quyền quý, phú quý vô cùng.
Sau khi bị bắt cóc, ta lưu lạc đến tay một cặp vợ chồng già. Họ cho ta ăn uống, nhưng trí óc đã lẫn lộn, chẳng bao giờ hiểu được cái tên "Cẩn Anh ca ca" mà ta gọi là ai.
Họ thường nói ta bị ngã đến mức hóa đ.i.ê.n.
Ta cứ thế lẩm bẩm gọi tên ấy suốt từ năm năm tuổi đến năm ta sáu tuổi, rồi những ký ức dần mờ nhạt, mờ đến nỗi ta chỉ có thể nhớ lại đôi chút trong những giấc mộng giữa đêm khuya. Nhưng khi tỉnh dậy, ta lại hoang mang, không biết những người ấy là ai, ngôi nhà lớn kia ở đâu, sao lại rộng lớn và xinh đẹp đến vậy.
Còn việc ta rơi vào tay cặp vợ chồng già ấy là bởi vì ta đã trốn thoát khỏi tay bọn buôn người.
Ta và Nhậm Tuế Hoan từng ở cùng một khoang thuyền.
Ta vẫn nhớ rõ mình đã tìm cách trốn thoát.
Ta kiên cường chống chọi, chui ra khỏi khoang thuyền, lảo đảo trốn tránh, rồi tiếp tục chạy.
Ta đã chịu không ít khổ sở.
Nhưng kết quả là, ta đã bỏ lỡ cơ hội được phủ Thừa tướng cứu thoát.
Vì vậy, khi Thừa tướng nhắc đến chuyện bị bắt cóc, ta liền vội vàng cắt ngang, ta không muốn nghe.
Sau đó, cặp vợ chồng già đã nhặt được ta.
Trước khi qua đời, họ đã giao phó ta cho Triệu Tử Tùng, sau đó ta bán mình cho Lý Mãng, lưu lạc khắp nơi, cuối cùng mới trở về ngôi nhà thực sự của mình.
Nhưng nay ta lại bị chối bỏ, có lẽ vì ta đã trở về quá muộn.
Ta cũng từng ước ao được lớn lên trong phủ Thừa tướng.
Mẫu thân ta hết mực bảo bọc, phụ thân khoan dung độ lượng, có lẽ ta sẽ được nuôi dưỡng còn kiêu ngạo hơn cả Nhậm Tuế Hoan.
Có lẽ khi ta già đi, ta sẽ tự an ủi mình rằng, cuộc sống thanh đạm là phúc, yên bình là vui.
Nhưng vào lúc này, ta không thể tự lừa mình dối người được.
Vì trong suốt khoảng thời gian dài ấy, ta chẳng có phúc, cũng chẳng có niềm vui.
Ta ở trong quán trọ suốt hai ngày, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Ta chạy về phía phủ Thừa tướng.
Ta vẫn muốn ở lại đó.
Nhưng khi ta quay trở lại, điều đập vào mắt ta là lệnh niêm phong trước cửa phủ.
Phủ Thừa tướng đã bị niêm phong.