Nghe xong, Cố Cảnh Ngôn cười lăn lộn trên giường: "Ha ha ha ha ha!"
"Chưa từng hôn nhau." Ta bổ sung, "Nếu hôn hắn thì cũng phải mất mấy đêm ác mộng."
Cố Cảnh Ngôn cười càng hăng, suýt chút nữa nghẹt thở vì cười quá nhiều.
Ta chưa từng thấy hắn vui như vậy.
Ta liền đánh trống lảng: "Nhưng còn chàng thì sao? Kiếp trước chàng đã xảy ra chuyện gì?"
Ta đang ám chỉ đến căn bệnh của hắn.
Đôi mắt Cố Cảnh Ngôn thoáng hiện lên sự u ám, nhưng nhanh chóng bị xua tan bởi ánh mắt dịu dàng khi nhìn ta.
"Hôm nay ta đang vui, không nói chuyện đó."
Hắn ôm chặt lấy ta: "Đừng phá hỏng bầu không khí của chúng ta."
Chớp mắt đã sang thu, đến ngày mừng sinh thần lần thứ mười hai của tiểu Hoàng đế.
Cố Cảnh Ngôn là người thân duy nhất của Tiểu Hoàng đế, tiên hoàng trước khi băng hà đã đích thân giao phó cho hắn việc phò tá triều đình, chăm lo dạy dỗ Hoàng đế. Dù là ở kiếp trước hay kiếp này, Cố Cảnh Ngôn đều tận tâm tận lực, hết lòng vì Hoàng đế. Tiểu Hoàng đế cũng tỏ ra rất tin tưởng và phụ thuộc vào hắn.
Ta theo hắn ngồi ở hàng ghế trên cùng của yến tiệc. Đích tỷ và Trương Nhượng cũng có mặt.
Tiệc mừng diễn ra ấm áp, tiếng đàn sáo vang lên du dương. Tuy là tiệc mừng, một vài lão thần lại nhân cơ hội bàn chuyện triều chính. Họ đề cập rằng dù phủ Ngụy Quốc công có tội chứng rành rành, nhưng Ngụy Quốc công dù sao cũng là cữu cữu ruột của Hoàng đế, xin Nhiếp Chính Vương xem xét giảm nhẹ hình phạt.
Theo ta thấy, Cố Cảnh Ngôn xét xử theo luật pháp, không có gì sai trái. Ngụy Quốc công chịu kết cục bi thảm là do tội ác của ông ta quá nặng, đã biết luật pháp thì không nên phạm tội.
Kiếp trước, sau bảy năm, cũng tại yến tiệc này, Trương Nhượng bộc lộ dũng khí của kẻ mới ra đời, ngang nhiên chất vấn Nhiếp Chính Vương:
"Nhiếp Chính Vương nay đã quyền cao chức trọng, giờ lại xử lý Ngụy Quốc công, chẳng phải ngài muốn độc chiếm quyền lực sao?"
Ta muốn ngăn cản Trương Nhượng, nhưng hắn sao chịu nghe lời ta? Lời vừa thốt ra, cả sảnh yến liền im phăng phắc.
Sau đó, Trương Nhượng bị đày đến ải Ngọc Môn làm một chức quan nhỏ, còn ta thì khổ sở không ít vì bị liên lụy.
Nhưng lần này, lúc các đại thần đang bàn tán ồn ào, Cố Cảnh Ngôn ngồi dựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười nhác, tay thì xoay xoay chiếc nhẫn ngọc.
"Đại nhân Trương Nhượng ở Hàn Lâm Viện có ý kiến gì về chuyện này không?"
Ta trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng hắn đang cố ý gây chuyện mà! Ngươi làm khó Trương Nhượng thì cũng không sao, nhưng đích tỷ ta còn đang mang thai, chẳng lẽ ngươi định công khai trả thù, lại đày người ta đến ải Ngọc Môn sao?
Ta lo lắng nhìn qua.
Chỉ thấy Trương Nhượng và đích tỷ trao nhau một cái nhìn, rồi đồng loạt gật đầu.
Trương Nhượng đứng lên, cung kính nhưng không hề hạ mình, nói:
"Hạ quan cho rằng, phép tắc không thể vì tình riêng mà phế bỏ. Nhiếp Chính Vương xét xử theo luật, công bằng chính trực, không có gì đáng trách."
Viên đá trong lòng ta rơi xuống.
So với kiếp trước, Trương Nhượng đã tiến bộ rất nhiều.
Ta lặng lẽ ghé sát tai Cố Cảnh Ngôn, thì thầm: "Chàng nói xem, liệu Trương Nhượng có phải cũng trọng sinh không?"
Cố Cảnh Ngôn hít sâu một hơi, đôi mắt hẹp lại đầy nguy hiểm: "Chắc không đâu..."
Ta nghĩ nên cẩn trọng hơn. Chẳng lẽ cả ba chúng ta đều trọng sinh, chỉ riêng Trương Nhượng là không?
Khi ngoài trời bắn pháo hoa, ta tìm được cơ hội.
Đích tỷ đi nói chuyện với các phu nhân khác, còn Trương Nhượng đứng bên bờ sông, xung quanh không một bóng người.
Ta tò mò nói với Cố Cảnh Ngôn:
"Ta sẽ thử dò xét hắn một chút, những lời ta sắp nói đều là lời dối lòng, chàng đừng ghen đấy."
Nói xong, ta lại quay về dặn dò:
"Phòng khi đích tỷ tình cờ thấy, để tránh hiểu lầm, chàng phải đứng ra làm chứng cho ta."
Cố Cảnh Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, lặng lẽ lui ra phía cầu để cảnh giới cho ta.
Ta nhẹ nhàng tiến lại gần, kéo dài giọng gọi to: "Tỷ phu!"
Trương Nhượng giật mình, vội vàng cúi đầu hành lễ: "Tham kiến Nhiếp Chính Vương phi."
"Khách sáo gì thế, chúng ta đều là người nhà mà."
Ta cố tình giở giọng châm chọc: "Nói gì thì nói, nếu ngày đó ta và tỷ tỷ không cố ý lên nhầm kiệu hoa, người thành thân với ngươi đáng lẽ phải là ta."
Trương Nhượng hoảng hồn, suýt chút nữa nhảy dựng lên, lùi lại ba bước, mắt trợn to, mặt mày tái mét:
"Vương phi không nên nói đùa như vậy! Nếu đã đổi, ắt là ý trời. Trời có mắt mới để một người tốt như Sơ Nguyệt gả cho ta!"
Ý hắn là ta không tốt.
Ta bĩu môi, giả bộ tỏ vẻ u sầu: "Biết đâu kiếp trước ta với ngươi mới là phu thê..."
"Không thể nào!"
Trương Nhượng giận dữ, nghiêm túc răn dạy ta:
"Ngươi với ta, một nam một nữ đứng ở đây thế này đã là không hợp lễ nghĩa."
"Nể tình tỷ tỷ ngươi, hôm nay ta không báo lại với Vương gia, nhưng sau này Vương phi hãy tự trọng!"