"Ta cũng không có nhiều tiền, nhà còn người phải phụng dưỡng, không giúp ngươi được nhiều.”
"Số tiền này ngươi cầm lấy, lo một cỗ quan tài cho phụ thân ngươi."
Hương Ngọc kinh ngạc mở to mắt, theo bản năng định từ chối, nhưng tay đã vươn ra rồi lại dừng lại, cuối cùng cầm lấy thỏi bạc nhỏ, bật khóc không thành tiếng.
Nàng quỳ xuống dập đầu trước ta, tiếng vang thật lớn.
"Đại ân đại đức của di nương, Hương Ngọc suốt đời không quên!"
Ta khẽ vỗ đầu nàng rồi rời đi.
Ta không phải người rộng rãi, cũng không phải vì quá nhiều tiền mà không biết tiêu vào đâu.
Chỉ là nhìn nàng, ta chợt nhớ đến chính mình khi xưa, khi bị lấy mất tiền thưởng mà chỉ biết khóc thầm, chẳng dám nói lời nào.
Đều là những kẻ đáng thương như nhau.
Có thể giúp thì giúp một tay.
Cố Hân Lan ngày càng trở nên kiêu ngạo, mỗi ngày đều mặc áo đỏ áo xanh, đôi khi y phục của nàng còn lộng lẫy đến mức lấn át cả Quận Vương phi.
Nàng không ít lần cố ý đến viện của ta.
Nàng ngó quanh một lượt, sờ lên chiếc bình hoa đơn giản trên bàn ta:
"Muội muội sao lại để phòng ốc đơn sơ thế này, dạo trước Quận Vương có được một cặp bình sứ Thanh Hoa, sao không tặng cho muội một cái?
"Bộ y phục này cũng là kiểu dáng thịnh hành của năm ngoái rồi nhỉ, hôm qua Quận Vương vừa tặng ta ít gấm vóc tốt, ta sẽ chọn hai cuộn rồi đưa sang cho muội."
Ta gật đầu.
"Vậy thì tạ ơn tỷ tỷ."
Có lợi mà không lấy, chẳng phải ngốc sao.
Muốn mua hai cuộn gấm vóc cũng tốn không ít tiền.
Cố Hân Lan khựng lại, nở nụ cười nửa như chế giễu:
"Chĩm trĩ vẫn là chim trĩ, nô tỳ vẫn là nô tỳ, cho dù đã thành chủ tử, thì cốt cách vẫn là hạ nhân."
Nàng vuốt ve chiếc trâm cài bằng vàng trên đầu, mỉm cười nhìn ta:
"Hòe Hạ, ngươi nói có phải không?"
Ta biết nàng đang châm biếm ta.
Ta bỗng nhớ đến những lời nàng từng nói về sự bình đẳng, bất giác thấy buồn cười.
Chỉ qua loa vài câu, ta liền tiễn nàng đi.
Bụng nàng còn đang mang thai, ta cũng không muốn chọc vào xui xẻo, tránh để nàng bám vào mình.
Sau đó, mỗi ngày ta đều đến viện của Quận Vương phi để thỉnh an, theo nàng lễ Phật. Ta không biết chữ nên không thể chép kinh, chỉ có thể đứng bên cạnh hầu hạ nàng mài mực.
Ta đã nghĩ thông suốt rồi, sống trong phủ Quận Vương, ta nhất định phải có chỗ dựa.
Ta không trông mong gì ở Quận Vương, chỉ có thể dựa vào Quận Vương phi mà thôi.
Quận Vương phi đối xử với ta không tệ. Có lẽ vì ta không quá được sủng ái, lại rất biết thân biết phận, nàng thường thưởng cho ta một ít vải vóc, trang sức.
Ngày tháng cứ thế trôi qua. Đến khi ta gần như quên mất sự tồn tại của Cố Hân Lan, thì vào một ngày giữa mùa đông, bỗng nhiên có một đám hạ nhân xông vào phòng ta, không nói lời nào đã lục soát khắp nơi, tìm ra một chiếc thắt lưng nam nhân rồi lôi ta đến chính sảnh.
Quận Vương, Quận Vương phi, cùng toàn bộ thiếp thất trong hậu viện đều có mặt.
Thế trận thật lớn!
Quận Vương nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng, khẽ phất tay.
Một tiểu tư đưa ra chiếc thắt lưng của nam nhân.
"Hòe Hạ, có người tố cáo ngươi tư thông với thị vệ trong phủ, chuyện này có thật không?!"
Ta c.h.ế.t sững, chuyện hoang đường này hoàn toàn không có, đến mức ta cũng không biết phải biện bạch ra sao.
Sau khi bình tĩnh lại, ta vội vàng phân trần:
"Quận Vương, Quận Vương phi minh giám, thiếp thân không hề quen biết với bất cứ thị vệ nào, càng không có chuyện tư thông!"
Một thiếp thất tên Thu Nguyệt bước ra, chỉ vào ta nói:
"Ngươi không tư thông, vậy tại sao chiếc thắt lưng này lại được tìm thấy trong phòng ngươi?"
Nàng quỳ xuống bên cạnh ta nói:
"Quận Vương, Quận Vương phi, thiếp thân từng tận mắt nhìn thấy một nam nhân từ viện của nàng ta bước ra, hai người cử chỉ thân mật, chắc chắn là có tư tình!"
Ta nhìn Thu Nguyệt, khẽ nhíu mày.
Thu Nguyệt cũng là một nha hoàn được nâng lên làm thiếp, nhưng ta và nàng vốn không thù không oan, tại sao nàng lại vu oan cho ta?
Ta vừa định mở miệng thì Cố Hân Lan bỗng lên tiếng.
Nàng đỏ hoe mắt, nhìn ta với vẻ bi thương:
"Hòe Hạ, ta luôn coi ngươi như ruột thịt, Quận Vương đối đãi với ngươi tốt như vậy, ngươi lại âm thầm tư thông với người khác, ngươi thực sự là..."
Nàng nhẹ nhàng quỳ xuống:
"Ân lang, dù ta và Hòe Hạ tình như tỷ muội, nhưng ta cũng không thể dung thứ cho hành vi bội bạc của nàng ấy.”
"Ta cũng từng tận mắt nhìn thấy người đàn ông kia, quần áo xộc xệch, từ phòng nàng ấy đi ra. Ta đã khuyên nhủ nàng, nói rằng Quận Vương nâng nàng lên làm thiếp, nàng không thể vong ân bội nghĩa, nhưng nàng lại không nghe!"
Một màn "vì chính nghĩa mà hy sinh người thân" này thật quá xuất sắc!